Bác Sĩ Bạch, Đã Lâu Không Gặp!

Chương 12

Quý Tử Mạt dắt An Ninh đi đến bãi đỗ xe, chủ động mở cửa xe cho cô, "Lên xe đi cô An."

An Ninh ngồi xuống, lúc Quý Tử Mạt chuẩn bị khởi động xe cô lại hỏi lại, "Luật sư Quý, anh có thể nói cho tôi biết chủ nhà làm ở khoa nào không?"

Quý Tử Mạt nghĩ nghĩ, dù sao cũng ký hợp đồng rồi, bây giờ đổi ý cũng không kịp. Nói ra để cô ấy chuẩn bị tâm lý cũng tốt.

"Bác sĩ khoa ngoại." Anh cười như không cười nhìn An Ninh, "Có lẽ hai người biết nhau đó."

Cuối cùng An Ninh cũng thả lỏng, vừa rồi cô có dự cảm xấu. Tuy rằng bệnh viện rất lớn, dù tỷ lệ thấp nhưng cô vẫn sợ gặp phải Bạch Tín Vũ. Cũng may chỉ do cô nghĩ nhiều, khoa huyết dịch thuộc khoa nội, chủ nhà là bác sĩ khoa ngoại, hiện tại cô đã hoàn toàn an tâm rồi.

Quý Tử Mạt đưa An Ninh về đến nhà, khi cô xuống xe liền cười nói với cô: "Chúc hai người ở chung vui vẻ."

An Ninh cũng không quan tâm đến lời nói đùa của anh, lễ phép nói: "Luật sư Quý, cám ơn anh đã đưa tôi về. Đi đường cẩn thận."

Hôm sau mẹ cô chuẩn bị xong bữa sáng rồi gọi cô dậy, cô nói sơ quá trình thuê phòng cho mẹ nghe.

"Vậy đó ý chủ là muốn hôm nay con dọn qua."

Nghe xong mẹ cô rất vui vẻ, "Vậy lúc đi làm con không cần dậy sớm, làm mẹ đau lòng. Cơm nước xong tranh thủ thời gian thu dọn một chút. Nhưng cũng không thể không phòng bị lòng người, lúc đi ngủ nhớ khóa cửa phòng thật kỹ."

An Ninh gật gật đầu, "Dạ."

An Ninh cũng không có nhiều đồ đạc, không có đồ trang điểm, quần áo cũng không nhiều, chỉ cần một cái túi du lịch đã dọn đồ xong.

Đến giữa trưa thì cô nhận được điện thoại của số lạ.

"Xin hỏi là An Ninh sao?" d.đ.lqđ

Là đàn ông giọng nói nghe rất quen, nhưng An Ninh lại không nhớ ra là ai, "Đúng, xin hỏi ai vậy?"

"Tôi là Trương Thiểu Nghiêm, xin lỗi vì đã quấy rầy, có thể mời cô ăn một bữa cơm không?"

An Ninh liền giật mình, "Xin chào bác sĩ Trương, xin hỏi có chuyện gì không?"

Đầu giây bên kia bật cười nói: "Không có việc gì thì không thể tìm cô tâm sự sao?"

An Ninh im lặng một lúc, bỗng nhiên trong đầu hiện lên một ý nghĩ, hôm nay bác sĩ Trương mời cô ăn cơm, anh là bác sĩ khoa ngoại khiêm chủ nhà mà hôm qua luật sư Quý nói với cô, điều kiện rất phù hợp. Bác sĩ Trương là chủ nhà, cho nên anh ấy mới mời cô ăn cơm để tăng thêm tình bạn.

Hơn nữa cô cũng có ấn tượng tốt với vị bác sĩ Trương này, cảm thấy anh ta rất tốt, là một người bạn cũng phòng tuyệt vời. Nghĩ như vậy, An Ninh cười nói: "Tôi biết rồi, thì ra là anh! Cũng được, bây giờ anh đang ở đâu? Tôi đến tìm anh.

Trương Thiểu Nghiêm không ngờ rằng lại thuận lợi như vậy, thậm chí anh cũng đã chuẩn bị sẵn lời thoại để thuyết phục cô khi cô từ chối, thật không ngờ. "Được, tôi chờ cô ở nhà ăn phía Bắc của bệnh viện."

An Ninh nói tạm biệt với mẹ rồi mang đồ ra cửa, đón taxi.

Khi đến nhà ăn bác sĩ Trương đã chờ cô rồi. Sau khi ngồi xuống Trương Thiểu Nghiêm nhìn túi đồ của cô nghi ngờ nói: "Đây là cái gì?"

An Ninh ngẩn ra, "Luật sư Quý không nói với anh sao? Hôm nay tôi dọn đến ở cùng anh mà."

Trương Thiểu Nghiêm không hiểu nhìn cô.

An Ninh thấy vẻ mặt của anh cũng biết mình nhầm rồi, xấu hổ cười cười, "Xin lỗi hôm nay tôi chuyển nhà, tôi nghĩ anh là chủ nhà."

Trương Thiểu Nghiêm ra vẻ đã hiểu nói: "Thì ra là vậy."

"Nếu như anh không phải chủ nhà...., vậy mời tôi ra đây có chuyện gì không?"

Trương Thiểu Nghiêm cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ, thì ra cô hiểu lầm mới đồng ý, sau khi sự việc rõ ràng liền phân rõ ranh giới.

Anh đưa một cuốn sổ ra trước mặt An Ninh, "Còn nhớ lúc trước chúng ta cùng nhau ăn cơm ở bệnh viện không? Cô để quên nó trên bàn, tôi nghĩ chủ nhật cô có thể cần nó để ôn tập, cho nên muốn trả lại."

"Tôi còn tưởng rằng đã làm mất rồi, anh thật chu đáo, cám ơn anh bác sĩ Trương." An Ninh nhận lấy cất vào túi.

Lúc này có tin nhắn, cô mở điện thoại ra xem, là chủ nhà nhắn: "Cô đang ở đâu, tôi đi đón cô."

An Ninh lập tức trả lời: "Có thể tôi sẽ qua trễ một chút."

Đối phương nhắn lại: "Tôi còn chưa ăn trưa. Chờ cô đến rồi cùng ăn."

An Ninh ngạc nhiên nhìn tin nhắn này, hơi xấu hổ giải thích với bác sĩ Trương, "Xin lỗi, cám ơn anh đã trả sách lại cho tôi, nhưng tôi có chút việc, cuối tuần có thời gian rảnh tôi sẽ mời anh ăn cơm. Hôm nay tôi phải đi trước đây." d.đ.lqđ

Tuy Trương Thiểu Nghiêm hơi thất vọng nhưng vẫn rất phong độ cười cười, "Không sao, nếu cô có việc thì đi trước đi. Cầm theo túi đồ cũng bất tiện."

An Ninh kiên trì từ chối không để Trương Thiểu Nghiêm đưa về, một người đến nhà trọ, vô thang máy lên tầng 21. Cô không nghĩ nhiều, bác sĩ khoa ngoại không chỉ có một người, cô lại không thực tập ở đó, nên không hiểu rõ lắm nên không biết chủ nhà là ai.

Nhấn chuông cửa xong, cô mỉm cười chờ đợi.

Hai phút sau, cửa mở ra. Ngoài khiếp sợ ra cô không biết làm gì, ngay cả câu chào cũng không thể nói được. Làm sao có thể...

"Em đến rồi." Bạch Tín Vũ mặc bộ đồ thun nhìn rất nhẹ nhàng, anh tự nhiên đưa tay ra cầm lấy túi đồ trong tay cô.

Nhưng An Ninh vẫn nắm chặt nó không chịu buông ra, khó khăn hỏi: "Sao lại là anh?"

Bạch Tín Vũ dựa vào khung cửa, không chút để ý hỏi: "Sao không thể là anh?"

"Điều đó không có khả năng, luật sư Quý lừa tôi? Rõ ràng anh ấy nói chủ nhà là bác sĩ khoa ngoại..." An Ninh không có cách nào tiếp thu sự thật này.

"Anh đã sớm chuyển từ khoa nội sang khoa ngoại rồi. Cậu ấy không có lừa em, tại sao phải lừa em?" Bạch Tín Vũ cười ảm đạm, "Xem ra em không có học tập tốt, anh hỏi em, ngày đầu tiên em đến thực tập khi tham gia hỗ trợ cuộc phẫu thuật não, đó thuộc phạm vi khoa nội hay khoa ngoại?"

"Khoa ngoại..." Rõ ràng An Ninh không suy nghĩ kỹ, hôm đó người mổ chính là Bạch Tín Vũ, cô cũng tham gia hỗ trợ, thế nhưng lại không nghĩ đến chuyện anh là bác sĩ khoa nội tại sao lại mổ chính? Cô không nghĩ nhiều, ngày đó gặp lại anh cô luôn bắt buộc mình đặt toàn bộ chú ý vào ca phẫu thuật, lấy thân phận bác sĩ thực tập đứng cạnh anh.

An Ninh vẫn không cam lòng, giọng nói hơi nặng nề, "Tôi nhắn tin cho anh, sao anh không nói anh là chủ nhà?"

"Vì em không có hỏi anh." Anh bình tĩnh trả lời.

An Ninh càng tức giận, "Nhưng tôi nói tôi là An Ninh!"

Bạch Tín Vũ nghe vậy bật cười, "Em là An Ninh thì sao? Anh chỉ muốn chọn một người bạn cùng phòng có điều kiện phù hợp thôi, anh không cần biết An Ninh hay An Tĩnh*. Trước đây cũng không cần biết bạn cùng phòng là ai, có gì lại đâu? Chỉ là bạn cùng phòng mà thôi, sao anh biết em lại để ý nhiều như vậy."

(* An Ninh: 安宁 (Ānníng), An Tĩnh: 安静 (njìng). Hai từ này đồng nghĩa - yên tĩnh)

"Anh..." An Ninh không có cách nào phản bác, thở dài một tiếng, "Thôi đi, tôi không mướn nữa, xin lỗi đã quấy rầy, tôi đi trước."

Nhưng đường đi của cô lại bị một cánh tay ngăn lại, "Em đang đùa với anh sao?"

"Không phải, tôi chỉ cảm thấy không thích hợp."

"Không thích hợp sao không nói sớm?" Bạch Tín Vũ đứng trước mặt cô, "Trên thông báo cho thuê phòng đã ghi rõ, xem phòng thì nhất định phải thuê, không thuê chớ quấy rầy. Anh cũng nhắn tin hỏi em, em trả lời như thế nào?"

"Lúc ấy không nghĩ chủ nhà là anh..." d.đ.lqđ

Bạch Tín Vũ tiến đến gần cô, "Em cũng đã xem phòng, hợp đồng cũng đã ký, hiện tại em nói không mướn? Em cảm thấy anh rất rảnh rỗi có đúng không?"

An Ninh lùi đến nỗi lưng cô đã đụng vào tường, không còn đường lui nữa, "Tôi..."

"An Ninh, em không có cách nào đối mặt với anh. Vì em vẫn còn thích anh, cho nên không có biện pháp ở chung với anh đúng không?"

An Ninh ngẩn ra, những lời này chọc đến nỗi đau của cô, khiến cô phẫn nộ, "Bác sĩ Bạch, anh cũng quá tự cho mình là đúng đi? Tôi bình bình thản thản vì sao không có cách đối mặt với anh?"

"Vậy thì vào nhà đi." Anh túm lấy túi đồ của cô, vẻ mặt không hề thay đổi nói: "Nếu anh không để ý người thuê phòng là em, em cũng không để ý chủ nhà là anh thì sao lại không dám thuê?"

"Được! Tôi thuê!" Sau khi nói xong điều này cô mới phát hiện có gì đó không thích hợp... Điều đó chính là Bạch Tín Vũ đã mang túi đồ và cả cô vào nhà rồi.

An Ninh hít sâu một hơi, là anh thì sao, dù sao cũng chỉ là bạn cùng phòng mà thôi.

Bạch Tín Vũ đặt túi đồ xuống quay lại cửa, lấy một đôi dép lê màu hồng nhạt còn có cả cái nơ bướm từ trong tủ giày ra, quỳ một chân xuống đất, rất tự nhiên nói: "Thay dép lê, anh vừa mới lau sàn xong."

....

Tâm tình An Ninh cực kỳ phức tạp, không thoải mái, cảm thấy hành động của anh quá thân mật, chủ động lùi về sau hai bước, nhận lấy dép lê, "Tự tôi sẽ thay."

Bạch Tín Vũ ngẩng đầu lên nhìn cô, bật cười nói: "Được, để em tự làm."

An Ninh cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, vừa rồi vì cô không thuê phòng làm anh tức giận, sau chỉ trong nháy mắt anh làm ra vẻ chưa từng xảy ra chuyện gì? Lúc cô đổi giày Bạch Tín Vũ đã mang túi đồ của cô vào phòng.

An Ninh cảm thấy hiện tại đổi ý cũng không còn kịp rồi.

Nhất là khi Bạch Tín Vũ khóa cửa chống trộm lại, thì cô có cảm giác như mình đang tiến vào vực sâu mù mịt tối tăm, ngẩng đầu lên có thể ánh sáng ban mai nhưng làm thế nào cũng không bò lên được.

"Đây là chìa khóa nhà chúng ta, cái lớn là chìa khóa cửa chống trộm, cái nhỏ là của cửa gỗ."

An Ninh bị câu nói "Nhà của chúng ta" làm chấn động không nhẹ, hơn nữa lúc nhận chìa khóa trong tay anh. Cái khoảnh khắc da thịt chạm vào nhau làm cô hận không thể lập tức bỏ chạy.

"Đi nấu cơm đi."

"Cái gì?" An Ninh tưởng rằng mình nghe nhầm.

"Nguyên liệu anh đã mua sẵn và để trong tủ lạnh."

"..."

An Ninh không hỏi lại nữa, không sai đây là quy định trong hợp đồng. Sao lúc đó cô lại có thể ký cái điều khoản này chứ? Nhất định cô điên rồi mới vì chút tiền nhà mà ký điều khoản này, hiện tại tốt rồi, mỗi ngày không chỉ ở chung một mái nhà với Bạch Tín Vũ mà còn phải nấu cơm cho anh.
Bình Luận (0)
Comment