Bác Sĩ Bạch, Đã Lâu Không Gặp!

Chương 26

Tạm thời khoa cấp cứu đã hết phòng, An Ninh thấy các y tá đều bận rộn, lại không biết được tình huống bên trong, ngay cả Trần Hoan cũng bị gọi vào hỗ trợ.

Còn cô vẫn làm công việc hằng ngày, ghi bệnh án, kiểm tra giấy tờ, lấy máu...

Không thể tự mình đỡ đẻ, trong lòng cảm thấy mất mát, nhưng cũng sao, sau này còn nhiều cơ hội khác....

Hơn hai tiếng sau, người mẹ sinh một bé nam, mẹ tròn con vuông. Trần Hoan vui mừng đến bên cạnh An Ninh nói chuyện không ngừng, "Trời ạ, thì ra khi đứa trẻ ra đời có hình dáng như vậy, đây là lần đầu tiên mình thấy!"

An Ninh đang nghi tình trạng bệnh của bệnh nhân thì dừng lại, hài hước nói: "Nhìn cậu vui mừng như vậy, ai không biết lại tưởng cậu sinh đó."

Đột nhiên Trần Hoan không nói nữa.

Lúc này An Ninh mới buông bệnh án trong tay ra, "Chẳng lẽ Khâu Mẫn lại tìm cậu gây sự?"

"Không có." Trần Hoan trầm tư, "Nhắc tới cũng kỳ, lâu rồi Khâu Mẫn không có liên lạc với Kha Phàm, ở trong bệnh viện gặp nhau cũng không chào hỏi? Hình như sau khi uống thuốc trừ sâu cô ấy đã buông xuống mọi việc."

Ánh mắt An Ninh hơi đổi, nhẹ gật đầu, "Vậy là tốt rồi, chắc cô ấy đã nhìn rõ hiện thực."

Rèm trắng bị kéo ra, La Dao đi ra, vỗ vỗ vai Trần Hoan, "Vừa rồi cô làm rất tốt, cô tên gì?"

"Tôi tên Trần Hoan." Trần Hoan được cổ vũ, vui vẻ đưa tay kéo An Ninh lại gần, chủ động giới thiệu nói: "Đây là An Ninh, chúng tôi đều là sinh viên thực tập."

La Dao nhìn An Ninh thật sâu, trong mắt hiện lên vẻ kinh thường, sau đó dời tầm mắt sang bên cạnh, "Tốt rồi, tôi phải về khoa phụ sản đây."

"Bác sĩ La đi thong thả!" Trần Hoan nở nụ cười thân thiện.

An Ninh đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng La Dao, cô xác định tối hôm qua tại quán bar là lần đầu tiên hai người gặp nhau. Rốt cuộc cô đã đắc tội gì với vị bác sĩ La này rồi chứ? Vừa rồi rõ ràng cô thấy sự khinh bỉ trong mắt La Dao, mặc dù rất nhanh nhưng cô không nhìn nhầm.

An Ninh đang suy nghĩ, thình lình bị người khác ấn đầu xuống, cô cả kinh, quay đầu lại liền thấy vẻ mặt lạnh lùng của Lâm Khai Dương.

"Sư phụ..."

"Đang trong thời gian làm việc, nghĩ gì mà mất hồn vậy, bệnh nhân vẫn còn chờ cô thay thuốc đó!" Lâm Khai Dương lớn tiếng nói, giống như ngay sau đó sẽ là núi lửa bộc phát.

An Ninh lập tức xoay người, "Được... Tôi đi ngay!"

Nhưng mà cô nhìn chung quanh một vòng, không có bệnh nhân chờ thay thuốc.

Lâm Khai Dương đắc ý cười to, "An Ninh, có phải là hôm nay cô ra khỏi nhà mà không mang theo đầu óc?"

Lúc này An Ninh mới phát hiện mình bị đùa giỡn, bất đắc dĩ nhìn nhìn, "Sư phụ..."

Mới nói được một nửa, thì thấy La Dao khoanh tay trước ngực, dựa vào cửa nhìn họ.

"Tiểu Dao?" Lâm Khai Dương lập tức đón chào, "Em đến sao không lên tiếng?"

"Tôi quên bút ở đây, nên quay lại lấy." Cô ấy liếc nhìn An Ninh như có ý nghĩ sâu xa, sau đó thản nhiên nói: "Lên tiếng? Anh cũng biết tính tôi là vậy, không giống ai kia luôn làm người khác thích mình."

Sau khi lấy bút ngay cả chào cũng không, thậm chí ngay cả Lâm Khai Dương cũng không thèm để ý đến, trực tiếp đi thẳng ra ngoài.

Lâm Khai Dương thở dài một tiếng, "Xong rồi, hạnh phúc của tôi coi như xong. An Ninh, cô phải chịu trách nhiệm hoàn toàn. Nhất định là La Dao hiểu lầm tôi với cô..."

"Không thể nào?" An Ninh trầm ngâm nói: "Cái đó dễ hiểu lầm như vậy sao?"

Tuy An Ninh nói vậy, nhưng nhìn bộ dạng suy sụp của Lâm Khai Dương, cô cũng không đành lòng, quyết định đuổi theo La Dao để giải thích.

La Dao đi rất nhanh, thỉnh thoảng chào hỏi người khác, thẳng đến một chỗ không có người mới dừng lại, lạnh lùng nói: "Đi theo tôi sao?"

"Tôi muốn nói chuyện với cô, bác sĩ La, trước đây chúng ta đã gặp nhau sao?"

"Không có." Cô ấy xoay người lại, cười như không cười, "Cho nên? Cô muốn nói gì?"

"Tôi cảm thấy hình như cô đã hiểu lầm rồi... Tôi và sư phụ không có gì cả."

La Dao trầm mặc một hồi, sau đó nhíu mày, "Tôi biết cô và Lâm Khai Dương không có tình yêu trai gái, thật ra cô không cần giải thích với tôi, bởi vì cô và anh ấy có tình cảm hay không cũng không sao cả, anh ấy không phải bạn trai của tôi, tạm thời tôi chưa đồng ý làm bạn gái anh ấy."

Bị cô ấy nói như vậy, An Ninh cảm thấy rất ngượng ngùng, không phải ngượng vì bản thân mà ngượng ngùng thay cho Lâm Khai Dương... Anh ta thật sự rất thích cô ấy, trước mặt cô ấy sẽ hiện ra ánh mắt dịu dàng. Nếu không phải sư phụ để ý vị bác sĩ La này như vậy, thì với tính cách của An Ninh, cô sẽ không giải thích với cô ấy nhiều như vậy.

An Ninh lễ phép cười cười, thái độ cũng bắt đầu trở nên xa cách, "Như vậy, quấy rầy rồi bác sĩ La."

Khi cô chuẩn bị xoay người rời đi, lại chợt nghe thấy La Dao cười nhẹ, "An Ninh đúng không? Tôi thấy tôi nên nói cho cô biết, tôi rất không thích cô."

An Ninh giật mình, kinh ngạc quay đầu lại nhìn cô ấy, "Tôi đắc tội cô sao?"

"Cô không có đắc tội với tôi, tôi chỉ hiếu kỳ. Cô đã lôi kéo Lâm Khai Dương khoa cấp cứu, Bạch Tín Vũ khoa giải phẫu thần kinh, và Kha Phàm khoa giải phẫu thần kinh, Trương Thiểu Nghiêm khoa tim mạch. Còn chưa đủ sao?" Cô ấy cười nhạt một tiếng, "Còn muốn tăng thêm một La Dao khoa phụ sản?"

An Ninh không rõ chân tướng nhìn cô ấy, "Tôi không rõ ý cô."

La Dao ngồi trên bệ cửa sổ, từ trên cào nhìn cô, "Không rõ? Chẳng qua tôi chỉ cảm thấy cô thật biết đi đường tắt, làm cho quãng thời gian thực tập suông sẻ. Trong đó còn có hai vị bác sĩ chủ trị, cô cũng biết họ không thể trực tiếp dẫn cô đi. Đương nhiên chức vụ càng cao càng tốt. Trăm lợi mà không có một hại."

An Ninh khó có thể tin nhìn cô ấy, bị hiểu lầm còn chỉ trích như vậy, trong lòng trào lên sự chua xót, và lửa giận, chịu hết nổi hỏi ngược lại: "Cô nói lôi kéo? Lôi kéo? Tôi lôi kéo họ?"

"Khi tôi là sinh viên thực tập cũng không chạy theo giúp sư phụ tôi theo đuổi bạn gái." Ánh mắt La Dao rất hờ hững, như là rất xem thường cô, "Bất quá tôi cũng rất bội phục cô, người như Bạch Tín Vũ, tôi và anh ta là đồng nghiệp vài năm, anh ta chưa từng chủ động lấy lòng bất kỳ cô gái nào. Đừng nói với tôi không phải cô chủ động bám víu lấy anh ta. Còn có Lâm Khai Dương, không phải bởi vì quan hệ với Bạch Tín Vũ mà phá lệ quan tâm đến cô sao?"

"Bác sĩ La, cô tưởng tượng nhiều rồi..." An Ninh muốn giải thích, nhưng cô không biết nên giải thích ra sao, chẳng qua cô chỉ giúp Lâm Khai Dương đưa con gấu bông lại trở thành chạy đi theo đuổi bạn gái giúp anh ta? Lâm Khai Dương là sư phụ của cô, cũng là người cô tôn kính, hơn nữa cảm thấy khi anh ta ỏ trước mặt người mình thích có chút ngại ngùng, cô chỉ tiện tay thôi lại dẫn đến hiểu lầm lớn như vậy?

Bạch Tín Vũ... Nếu như không phải ở chúng với anh ấy, thì căn bản hai người không có bất kỳ quan hệ gì. Lâm Khai Dương sẽ vì quan hệ với Bạch Tín Vũ mà quan tâm đến cô sao? Ở đâu ra vậy?

La Dao nhíu mày, "Sao? Cô cũng hết cách giải thích rồi đúng không? Có mạng lưới quan hệ lớn mạnh như vậy, đừng nói là thực tập, cho dù sau khi tốt nghiệp cô muốn đến bệnh viện trung ương làm việc cũng dễ thôi. Đừng nói với tôi cô không biết Trương Thiểu Nghiêm là con trai của viện trưởng."

"Tôi thật sự không biết." Bất giác tay An Ninh nắm chặt thành nắm đấm, lạnh lùng nói: "Cái đó có quan hệ gì đến tôi? Tôi vốn không thân với bác sĩ Trương."

"Ừ không thân..." La Dao suy nghĩ gì đó nhẹ gật đầu, "Không thân mà ngày nghỉ hẹn nhau đi ăn cơm."

An Ninh cảm thấy thế giới này thật sự quá nhỏ, chỉ có một lần duy nhất lại bị La Dao nhìn thấy, sau đó lấy nó ra lên án cô.

"Tùy cô thôi, tôi thẳng thắn vô tư, sẽ không thừa nhận chuyện tôi không làm. Tôi cũng cho rằng tôi không cần thiết phải giải thích với cô, cứ như vậy đi, tôi phải về làm việc."

"Tùy tôi?" La Dao từ bệ cửa sỏ nhảy xuống, phủi bụi trên quần áo, cười nhạt nói: "Tôi cho cô biết, trên đời này tôi ghét nhất dựa vào quan hệ mà đi lên. Tốt nhất cô nên về nhà đốt nhang, cầu trời đổi khoa không cần đến phụ khoa, đến phụ khoa thì không nên làm lính của tôi."

La Dao nhún vai, "Chúc cô may mắn."
Bình Luận (0)
Comment