Bác Sĩ Bạch, Đã Lâu Không Gặp!

Chương 31

Mưa rơi lớn dần rơi lên mái nhà tạo ra tiếng vang lớn, Bạch Tín Vũ ôm An Ninh ra khỏi quán bar, bên ngoài đen kịt mọi thứ trong mưa đều trở nên mờ ảo, đèn xe taxi cũng thành một màu da cam mông lung.

Sau khi xe ngừng lại, Bạch Tín Vũ đặt An Ninh lên ghế sau rồi mới ngồi vào xe. Anh đi vội không mang theo dù, cho nên toàn thân ướt đẫm, thậm chí còn làm An Ninh ướt theo.

"Làm ơn giảm máy lạnh nhỏ chút, vợ tôi đang ngủ." Bạch Tín Vũ ôm An Ninh vào ngực, dùng nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm cho cô.

Tài xế xe taxi nhìn anh qua kiếng chiếu hậu, vui vẻ nói: "Chàng trai, cậu thật thương vợ."

Bạch Tín Vũ cười mà không nói, chỉ là cánh tay dùng thêm lực để cô càng dựa vào mình gần hơn. An Ninh dựa vào người anh, phần lớn tóc đều không chỉ có đuôi tóc hơi ướt, rủ xuống quần dài màu đen của anh.

Uống quá nhiều rượu khiến mặt ửng hồng, mặt thì chôn vào ngực anh, ngoài xe sấm sét vang dội còn cô thì ngủ say sưa.

Bạch Tín Vũ khẽ vuốt gò má trắng nõn của cô, vén những sợi tóc lõa xõa ra sau tai cô, cúi đầu liếc nhìn khuôn mặt ngủ say của cô. Động tác trên tay cứng đờ, tầm mắt không thể dời đi...

An Ninh mặc chiếc đầm màu trắng, cổ áo có ba cái nút áo, vốn là không có gì, nhưng vì rồi ôm ôm còn cọ cọ, mấy nút áo bị bung ra, lộ ra bộ phận không nên lộ, có thể thấy khe ngực như ẩn như hiện.

Váy chiffon bị ướt mà trở nên xuyên thấu, tệ hơn là tư thế này của cô, hoàn toàn không chút phòng bị coi coi Bạch Tín Vũ là cái gối.

Ôn hương nhuyễn ngọc (miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp) trong ngực, dù là người cao ngạo lạnh lùng bình tĩnh như bác sĩ Bạch cũng không thể chóng chọi nổi. Thân thể nóng lên, dục vọng chạy thẳng lên não, đốt mặt của anh nóng lên, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập.

An Ninh đang ngủ ngon giấc đột nhiên cảm thấy phía dưới gối đầu có thêm một tảng đá, cô rất khó chịu. Vì vậy cô đưa tay lên sờ, muốn đẩy tảng đá ra...

Đôi mắt Bạch Tín Vũ trở nên rất thâm trầm, ánh mắt giống như mãnh thú đói khát, anh đè tay cô lại, khống chế cái tay đang nghịch ngợm của cô trong lòng bàn tay.

Tảng đá cắn người, An Ninh cựa quậy người, muốn rút tay lại, nhưng cô đã say đến đầu óc choáng váng, không làm được sau đó cũng dần dần quên mất chuyện này ngủ tiếp.

Xe taxi dừng lại trước cửa nhà trọ, Bạch Tín Vũ ôm An Ninh ra đi vào thnag máy tầng dưới cùng.

Trong thnag máy rất sáng, hình ảnh hai người hiện rõ lên vách tường thang máy. An Ninh giống như một con mèo, ngoan ngoãn cuộn mình ở trong lòng anh, làn váy xộc xệch lộ ra cái đùi trắng nõn. Thậm chí nhìn vào trong vách thang máy thì có thể thấy rõ quần lót của cô. Là màu trắng, có viền ren màu đen...

Bạch Tín Vũ ẩn nhẫn, một bộ phận nào đó của cơ thể lại không kiềm chế được mà hưng phấn nãy giờ, cũng lộ nguyên hình ra trước vách thang máy.

Cũng may Camera chỉ ngắn ngoài cửa thang máy, bên trong không có cái nào, nếu không anh tình nguyện ôm cô leo cầu thnag bộ lên tầng 21.

Đến cửa nhà khi móc chìa khóa ra tay Bạch Tín Vũ hưng phấn mà phát run, mất lần tra chìa khóa không vào, gió đêm thổi qua chuông gió ngoài cửa kêu leng keng, cũng thổi qua làn tóc An Ninh, vài sợi rơi xuống cánh tay Bạch Tín Vũ.

Nhớ lại cảnh tra chìa khóa không vào, mặt anh đỏ ửng, cái chìa khóa trong tay "lạch cạch" một tiếng rơi xuống đất.

Anh phải khom người xuống nhặt chìa khóa, hành động này đã đánh thức An Ninh, cô mở mắt, vuốt vuốt huyệt Thái Dương đau đớn.

Một lúc lâu sau mới kịp phản ứng, cô vỗ nhẹ vai Bạch Tín Vũ, thản nhiên nói: "Bác sĩ Bạch, thả em xuống đi."

Bạch Tín Vũ do dự trong giây lát, sau đó thả cô xuống.

Chân vừa chạm đất, An Ninh lập tức tránh khỏi người anh, dựa vào tường.

Bạch Tín Vũ nhặt chìa khóa lên, tránh ánh mắt của cô mở cửa ra.

An Ninh vin tường đi đến cửa, đang muốn đi xa hơn, dột nhiên cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, hai chân cách xa mặt đất, cô đã được Bạch Tín Vũ bế lên.

"Em có thể tự đi." Tỉnh táo một chút An Ninh chịu hết nổi nhấn mạnh, đã đến cửa rồi, cho dù có bò cô cũng có thể bò về phòng mình...

Bạch Tín Vũ thoáng nhíu mày, nghiêm túc nói: "Anh cò phỉa khóa cửa, không muốn bị chậm trễ mà thôi."

An Ninh cũng không tranh cãi với anh, dù sao cũng có vài bước chân. Sau đó Bạch Tín Vũ đặt cô lê giường rồi liền xoay người rời đi.

Nhưng chưa đến hai phút... anh đã trở lại. Anh đã thay đồ ngủ, dùng khăn mặt lau tóc, ngồi ở bên giường của An Ninh.

An Ninh giãy giụa ngồi dậy, mặc dù đầu óc vẫn chưa tỉnh hẳn, nhưng ít nhất cô cũng biết anh nên về phòng của anh chứ không phỉa ngồi ở đây.

"Bác sĩ Bạch, em muốn ngủ." An Ninh hết sức tự nhiên đuổi khách.

"Anh biết." Bạch Tín Vũ ném khăn lông qua một bên, ngồi trước mặt cô, sau đó đưa tay ra bắt đầu cởi đầm của cô ra.

An Ninh đẩy anh ra, nhưng trọng tâm không ổn mà chụp hụt, nếu không phải anh giữ cô lại thì cô đã ngã xuống đất rồi.

Nhưng cô vẫn khó có thể chấp nhận được sự thật này, cô đnag nghĩ sao mình lại mơ một giấc mơ kỳ quái như vậy chứ...

"Đầm của em bị ướt rồi, anh chỉ muốn thay đồ cho em mà thôi." Giọng nói Bạch Tín Vũ vẫn dễ nghe như vậy, chỉ có điều âm thanh này lại có thêm chút khàn khàn, rất gợi cảm.

Giọng nói của anh rất chân thành, điều này làm cho An Ninh nhớ tới lúc cô bị bệnh, bác sĩ Bạch cũng dùng thái độ này giải quyết công việc.

Chẳng qua bây giờ tình huống có điểm khác, cô đã bình phục, anh không còn là bác sĩ của cô, huống chi chuyện thay quần áo này, chúng ta đều là người trưởng thành rồi, nhiều ít sẽ có một chút thẹn thùng.

"Anh ra ngoài đi, tự em thay được rồi." An Ninh cố gắng trả lời sao cho giọng nói của mình nghe bình tĩnh một chút, không cần có vẻ ngạc nhiên, không cần hoài nghi sự chuyên nghiệp của anh.

Bạch Tín Vũ trầm mặc một hồi, sau đó đứng lên, "Được rồi, vậy anh đi ra ngoài."

An Ninh xác định anh đi ra ngoài, cửa cũng đóng lại, lúc này mới cởi nút áo ở ngực, đang lúc muốn kéo đầm xuống, chợt nghe trong phòng vang lên một tiếng "Bùm", ngay sau đó đèn tắt...

Trong hoàn cảnh không hề thấy được năm đầu ngón tay, cô lục lọi tìm đồ ngủ, lúc này cửa lại mở ra, tiếng nói từ tính của Bạch Tín Vũ vang lên, "Bị cúp điện."

"Hả? Bị cúp điện?" Đồng thời tiếng sấm vang lên, hấp dẫn sự chú ý của An Ninh, cô trầm ngâm nói: "Có thể do trời mưa quá to.."

Tiếng bước chân lại gần, nệm lại lõm xuống, Bạch Tín Vũ ngồi ở bên cạnh cô, "Hiện tại không thấy gì rồi, anh thay đồ giúp em."

"Thật sự không cần..."

Trong giọng nói của Bạch Tín Vũ nghe được anh đnag không vui, giống như đối với một bệnh nhân không nghe lời, "Lạnh muốn đông lại rồi, nếu không thay quần áo sẽ bị cảm."

An Ninh còn muốn giãy giụa, hai tay của anh đã mò tới mép váy của cô, gọn gàng dứt khoát kéo lên trên, không tốn chút sức lực nào đã cởi đồ cô ra.

"Lạnh.." mặt An Ninh đỏ chót, mặc dù biết anh không thấy, hơn nữa anh cũng không chạm vào người mình, nhưng cô vẫn dùng hai tay che ngực, co người lại.

Còn chưa nói hết câu trên người đã có thêm một cái chăn.

"Còn lạnh không?" Giọng nói của anh vang lên trong bóng tối, dịu dàng không giống anh.

An Ninh đang muốn trả lời không lạnh, nhưng chưa kịp nói đã nghe anh lẩm bẩm: "Còn lạnh sao?"

Sau đó cô cảm thấy thân thể bị người ta chuyển một chút, rơi vào một vòm ngực ấm áp.

"Bác sĩ Bạch... Em hết lạnh rồi..."

Anh không nói gì.

An Ninh lại cất cao giọng nói, "Bác sĩ Bạch, em nói em hết lạnh rồi."

"Anh biết." Đột nhiên anh cười nhẹ, "Chỉ là anh rất muốn ôm em."

"..." Nghe thấy vậy trái tim An Ninh nhảy lỡ hai nhịp, cô giãy giụa đẩy anh ra, nghiêm túc nói: "Bác sĩ Bạch, anh không biết là rất mập mờ sao? Rất dễ khiến người ta hiểu lầm."

Bạch Tín Vũ trầm mặc một hồi, sau đó cười nói: "Vậy em hiểu lầm cái gì rồi, không ngại nói nghe một chút."

An Ninh dứt khoát nói hết, không cần đoán tới đoán lui, không ngờ anh lại nói vậy, khiến cô cảm thấy hơi mất tự nhiên.

"Anh thường làm vậy với phụ nữ sao?"

Bạch Tín Vũ ngạc nhiên, sau đó bật cười hỏi ngược lại: "Em cảm thấy có thể sao?"

An Ninh cúi đầu trầm tư, nếu là lúc trước cô chưa hiểu cuộc sống của anh, cô cũng có thể nghi ngờ, nhưng từ lúc ở chung với anh, cô phát hiện cuộc sống của anh rất quy luật, quy luật đến mức chỉnh tề không thể chỉnh tề hơn được nữa. Anh rất bận, phần lớn thời gian đều ở bệnh viện, sau khi tan việc sẽ lập tức về nhà, cô không hề thấy anh có bạn khác phái.

Thật ra An Ninh rất muốn trực tiếp hỏi anh, tại sao anh lại đối xử với em đặc biệt như vậy. Nhưng lời nói đã đến miệng lại bị nuốt xuống, cô chợt nhớ đến anh đã từng nói cô không đặc biệt. Nếu không cẩn thận, lại biến thành tự mình đa tình nữa.

Mưa vẫn rơi, xung quanh tối đen không thấy vẻ mặt của anh, cô nói: "Bác sĩ Bạch, em rất muốn biết anh là người như thế nào, tại sao anh luôn lúc lạnh lúc nóng, như gần như xa, anh có biết ở chung với anh rất vất vả không?"

Bạch Tín Vũ giật mình, "Anh có sao?"

"Anh có..."

"Nếu như anh dùng hành động chứng minh, anh đối với em không có như gần như xa thì sao?"

"Chứng minh như thế nào?"

Đột nhiên Bạch Tín Vũ dùng tay giữ lấy mặt cô, sau đó cúi xuống hôn lên môi cô...
Bình Luận (0)
Comment