Bác Sĩ Bạch, Đã Lâu Không Gặp!

Chương 38

Ánh sáng nhạt lọt qua khe cửa chiếu vào phòng, ga trải giường màu trắng nhiều nếp nhăn, còn có một ít dấu vết của hoan ái.

Bạch Tín Vũ vẫn ôm An Ninh, ngửi mùi hương trên tóc cô, cảm nhận xúc cảm non mềm của da thịt, hơi thở ấm áp, cuối cùng anh đã có được món đồ ao ước bấy lâu.

Tầm mắt An Ninh đối diện với hầu kết thỉnh thoảng lại lên lên xuống xuống của anh, cô nghĩ nghĩ, hỏi: "Anh không có lời gì muốn nói với em sao?"

"Có." Bạch Tín Vũ duỗi ngón tay nhẹ nhàng kéo cằm cô lên, cười nhạt nói: "anh rất yêu cơ thể của em."

"..." An Ninh đẩy tay anh ra, giọng nói hơi mất mát, "Thì cái kia đó?"

Cái tay bị cô đẩy ra bắt đầu bò lên ngực cô, vuốt ve, "Em muốn nghe cái gì?"

An Ninh ngồi dậy, nhặt váy lên, vẻ mặt không đổi nói: "Em đi tắm, sau đó đi ra ngoài mua thức ăn."

Bạch Tín Vũ đưa tay túm lấy váy của cô, dùng sức ném ra xa, sau đó ôm cô từ phía sau, "Không được đi."

An Ninh bị anh nhốt trong ngực, cái tư thế này làm cô bị động, cô giãy giụa đẩy anh ra, "Anh đã có cơ thể em rồi, bây giờ em muốn đi tắm, sau đó đi mua thức ăn, còn muốn học tập, em còn rất nhiều chuyện phải làm, anh đừng như vậy được không..."

" An Ninh, anh thích em."

"..."

" Làm bạn gái anh, được không?"

Kháng nghị của An Ninh bị anh mở miệng cắt đứt, giọng nói của anh rất nhỏ, nhưng lại bình tĩnh nghiêm túc, không giống như nói giỡn. Mà động tác giãy giụa của cô cùng từ từ ngừng lại theo từng lời của anh, không biết tại sao hốc mắt lại nóng nóng.

"Đừng khóc." Anh càng ôm chặt An Ninh, lưng cô dán vào lồng ngực anh, cảm nhận nhịp tim của anh, anh cúi đầu cằm đặt trên vai cô, khẽ hôn gò má của cô, "Không phải anh mất kiểm soát, mà anh rất nghiêm túc. An Ninh anh thích em, bởi vì thích mới muốn có được em, cùng vì tìm được mà càng quý trọng."

Cuối cùng An Ninh nín khóc mà cười, "Vậy anh phải nhớ kỹ những gì mình nói, không cho phép phát tiết xong thú - dục thì không cần em nữa. Không cho phép làm tổn thương em, cũng không được đối với em như gần như xa."

"Thú- dục?" Bạch Tín Vũ bật cười, "Vậy mà vẫn còn rất nhiều không cho phép."

An Ninh cúi đầu nhìn nhìn, một anh ôm eo cô, còn tay kia ôm ngực cô, cô duỗi tay nắm chặt cái tay không an phận kia, "Lần sau em nhất định phải đứng cùng trận tuyến với sư phụ em, người mặt người dạ thú rõ ràng là anh, bác sĩ Bạch!"

Nắm lấy tay cô đưa lên miệng dùng đầu lưỡi khẽ liếm ngón tay cô, "Anh có thể càng cầm thú."

An Ninh mặt đỏ hồng, "Anh..."

Anh buông An Ninh ra, xoay người xuống giường, sau đó duỗi hai tay ra bế cô lên.

"Anh làm gì vậy?"

"Mang em đi tắm."

"Em không cần."

"Em đang cướp đoạt phúc lợi của anh."

"..."

Có thể coi An Ninh là cô gái hơi bảo thủ, nếu như là trước kia, có một người đàn ông tắm rửa cho mình, cô nhất định cho rằng chuyện xấu hổ đó sẽ không bao giờ xảy ra với mình. Nhưng khi mọi chuyện chứ theo tự nhiên mà xảy ra thì cô lại phát hiện hành động thân mật này có chút ngọt ngào.

Trong làn hơi nước, trên trán Bạch Tín Vũ đã đầy mồ hôi, nhưng anh vẫn không biết mệt mà xoa loạn sữa tắm lên da thịt trắng noãn của An Ninh.

An Ninh nghiêng mặt nhìn anh, "Anh nói anh thích em, chuyện bắt đầu từ khi nào?"

Bạch Tín Vũ dừng tay lại, không nói gì cả.

An Ninh nhạy bén phát hiện mí anh anh nhấp nháy, đây luôn là nghi hoặc tỏng lòng cô.

Năm năm trước cô thích anh, chuyện này giống như một hạt giống, đáng tiếc trong quá trình sinh trưởng hạt giống này gặp trở ngại, vẫn luôn bị ở tầng sâu nhất trong đất. Khi cô cho rằng điều đó chỉ là một loại rung động ngây thơ nó đã sớm phai nhạt theo thời gian thì anh lại xông vào cuộc sống của cô. Khi cô cần ấm áp, khi cô cần người cổ vũ, từng chi tiết nhỏ đã thành phân bón giúp hạt giống kia phát triển, đến cuối cùng, cô cứ thế mà đắm chìm vào đó, cũng thản nhiên dâng trái tim mình lên luôn.

Nhưng anh thì sao? Năm năm trước anh không thích cô, chính giữa lại một khoảng thời gian xa nhau, chỉ trong hai tháng gặp lại này mag thích cô sao?

An Ninh một mực chờ câu trả lời của anh, khi cô định hỏi lại thì anh cười nói: "An Ninh, dáng vẻ bề ngoài của em rất mê người, lại có kết quả học tập tốt, em lại kiên cường độc lập. Có trách nhiệm, có trái tim yêu thương, em có rất nhiều ưu điểm. Sao em lại cảm thấy việc anh thích em là mộ việc không thể hiểu được chứ?

"Nhưng mà..." An Ninh vẫn cứ cảm thấy trong mắt anh có sự né tránh, nhưng con ngươi lại rất sâu sắc, cô không thể nào đọc được bất kỳ điều gì trong ánh mắt ấy.

Bạch Tín Vũ lấy khăn mặt trùm lên đầu cô, nhẹ nhàng lau tóc cho cô, "Không cần nhưng mà, anh thích em em cũng thích anh, sau đó chúng ta ở cùng nhau, hai trái tim chính là đơn giản như vậy. Cần gì nhất định phải dùng dao mổ giải phẫu nó, sau đó dùng kính hiển vi nghiên cứu cấu tạo của nó?"

Giọng nói của anh rất chân thành, không giống đang nói đùa. Nhưng An Ninh cảm giác có gì đó không đúng, giống hư cái ví dụ này của anh, hình như đang ám chỉ điều gì đó. Anh ví nghi vấn của cô như dao mổ, giống như cô cố hỏi kết quả thì cả hia trái tim đều bị thương.

"Bác sĩ Bạch, em không hiểu..."

"Em không cần hiểu gì cả, em chỉ cần hiểu anh yêu em, sau đó tin tưởng anh yêu em, vậy là đủ rồi."

An Ninh có thể xác định anh có chuyện muốn che giấu, nhưng anh nói rất đúng, chỉ cần anh yêu cô là đủ rồi. Những thứ khác vốn không quan trọng.

Anh đứng lên, xối sạch bọt trên người cô, sau đó ôm cô ra khỏi bồn tắm, tiếp tục dùng tiếp tục dùng lau tóc cô.

An Ninh cúi đầu xuống liền nhìn thấy cái vật kia đang ngẩng cao đầu, cô có chút ngượng ngùng quay đầu đi chỗ khác, "Anh lại..."

"Đừng động." Anh quay mặt An Ninh lại, cười nhạt nói: "Em thỏa mãn nó lần thứ nhất nó còn muốn lần thứ hai, thỏa mãn lần thứ hai thì sẽ muốn lần thứ ba, trừ khi phía dưới của em không đau, hôm nay không muốn làm, cũng không có ý muốn luyện tập thì đừng nên trêu chọc nó.

An Ninh khẽ cười không nói gì.

Nhưng đột nhiên cô nghĩ đến một chuyện rất quan trọng, "Em hẳn nên đi mua thuốc tránh thai khẩn cấp."

"Anh không bắn vào bên trong."

"Vậy cũng không thể đảm bảo..."

"Lần trước em có kinh vào ngày 6, hôm nay lại đúng kỳ an toàn, anh lại ra ở bên ngoài, tỉ lệ mang thai rất thấp."

"..." Hiển nhiên cùng bác sĩ Bạch thảo luận đề tài này không phải là một lựa chọn sáng suốt, nhưng... Cô kinh ngạc nhìn anh, "Đợi một chút, sau anh biết thời gian em có cái kia?"

"Lịch treo tường, chúng ta dùng chung mà." Trong mắt Bạch Tín Vũ hiện lên ý cười nhợt nhạt, giống như rất thích nhìn dáng vẻ bối rối này của cô.

"..." An Ninh thích ghi chú lên lịch treo tường, nhưng cô vẫn không cam lòng: "Em chỉ gạch chéo... Như vậy cũng nhìn ra được sao?"

" Không đúng, rõ ràng mỗi tháng em đều đánh dấu. Hơn nữa thời gian chênh lệch cũng đúng 28 ngày, đó là chu kỳ hành kinh hàng tháng, sau đó chúng ta lại dùng chung nhà tắm. Cái này cũng không khó đoán?"

An Ninh triệt để nhận thua, cô không biết anh cũng dùng cái lịch đó, bởi vì bên trên không có bất kỳ ghi chú gì của anh, cô lại không biết anh xem nó rồi tính ngày...

Vì che dấu ngượng ngùng An Ninh nhanh chóng mặc quần áo tử tế, đi vào phòng của anh, chuẩn bị ôm ga giường ra, như khi cô lột ga giường lại ngây ngẩn cả người, cô không có lạc hồng!

Theo bản năng cô quay đầu lại, Bạch Tín Vũ đang dựa vào khung cửa, hiển nhiên cũng nhìn thấy.

Giờ khắc này cô hơi khẩn trương, chủ động giải thích: "Cái kia... Đây thật sự là lần đầu tiên của em."

"Anh biết." Bạch Tín Vũ đã đi tới, giúp cô lột ga giường, "Không cần để ý những chi tiết này. Thể chất của mỗi người không giống nhau, có một số người lần đầu sẽ không có lạc hồng, điều này cũng rất bình thường anh chưa từng hoài nghi em."

An Ninh đứng thẳng người, thấy trong mắt anh chỉ có vui vẻ và ấm áp, cúi người xuống lột ga giường ra, "Anh đem đi giặt."

Bạch Tín Vũ vừa đi tới cửa, đã bị An Ninh ôm lấy từ phía sau, cô đặt trán lên lưng anh, nhỏ giọng nói: "Càng ngày em càng thích anh rồi, làm sao bây giờ? Em nên làm gì đây?"

Ga giường trong tay Bạch Tín Vũ rơi xuống đất, anh xoay người, dùng hai tay ôm cô vào ngực, "Em đã là người của anh rồi, đổi ý cũng không kịp nữa, không thích anh thì thích ai? Cái gì gọi là làm sao đây?"

An Ninh cọ cọ vào ngực anh, hít lấy hương thơm đàn ông thuộc về anh, "Không biết làm sao như vậy, em luôn có cảm giác không an toàn, cảm thấy hạnh phúc tới quá đột ngột, cho nên có cảm giác lo được lo mất."

"Bây giờ mới bắt đầu mà thôi. "Bạch Tín Vũ cưng chiều vuốt tóc cô, "Chớ suy nghĩ quá nhiều, mọi chuyện đã có anh."

Ánh mắt An Ninh vừa vặn đối diện với căn phòng ở hành lang gấp khúc, cô chỉ chỉ, "Căn phòng kia là gì vậy? Lúc mới chuyển vào em còn tưởng có một bạn cùng phòng đó."

Cơ thể Bạch Tín Vũ cứng đờ, thản nhiên nói: "Không có gì, chỉ là nhà kho thôi."

"Có thể vào đó xem không?" An Ninh rất hiếu kỳ, cô thắc mắc không biết trong nhà kho có gì, có phải có rất nhiều valy và sách tham khảo không?

Anh ngẩng đầu nhìn một chút nhìn đồng hồ, rất tự nhiên đổi đề tài nói chuyện, "Chúng ta đi mua thức ăn đi, sắp đến giờ cơm trưa rồi."

Phản ứng này của anh là An Ninh càng hiếu kỳ, nhưng lại không thể miễn cưỡng, cảm giác này rất khó chịu...

Sáng hôm sau, An Ninh mang theo các loại bất an, đi đến bệnh viện chuẩn bị bắt đầu thực tập ở khoa thứ hai.

Không lâu sau đó Trần Hoan cũng đến, cô ấy đưa cho An Ninh một ly sữa tươi, cười nói: "Ngày hôm qua Dương Quang gọi điện thoại cho mình oán hận rất lâu, cậu không biết cậu ta mơ ước đến khoa phụ sản như thế nào đâu."

An Ninh mở sữa tươi ra, kinh ngạc nói: "cậu không nói mình cũng quên hỏi, cậu ấy bị chuyển đến khoa nào vậy?"

Trần Hoan nhớ lại vẻ mặt đau khổ của Dương Quang, cười vui vẻ hơn: "Khoa hậu môn..."

"..."

" An Ninh, nói thật, mình rất muốn ở lại khoa phụ sản."

"Hả? Có nguyên nhân đặc biệt nào sao?"

"Năm đó mình còn là một cô gái nhỏ, vì kinh nguyệt không đều nên phải đến đi bệnh viện khám, lúc ấy khám cho mình là một bác sĩ nam. Mặc dù anh ấy hỏi những vấn đề rất bình thường, nhưng mình rất thẹn thùng..."

An Ninh ngẩng đầu nhìn thấy gò má Trần Hoan ửng hồng, cô chịu hết nổi bật cười, "Cho nên cậu muốn ở lại, muốn nơi này có thêm một nữ bác sĩ?"

Trần Hoan gật nhẹ đầu, vui sướng nắm tay cô, "Đi thôi, đến khoa phụ sản báo danh thôi!"

Hai người ra khỏi thang máy, An Ninh nhìn bảng hướng dẫn trước mắt, nhưng tâm trạng lại không vui vẻ như Trần Hoan, mặc dù đến khoa phụ sản thực tập cô cũng rất vui vẻ, nhưng nghĩ đến những lời chỉ trích của La Dao, cô đã dự cảm quá trình thực tập của mình sẽ không được thuận lợi.

Quả nhiên La Dao đi đến chỗ các cô, hai tay bỏ trong túi quần, mặt không đỏi nói: "Tôi họ La, là giáo viên hướng dẫn của mọi người của mọi người."

Trần Hoan vui vẻ đi tới, "Xin chào bác sĩ La, tôi tên Trần Hoan, chúng ta cũng từng gặp!"

"Thật sao?" La Dao phản ứng lạnh nhạt, không muốn tiếp tục đề tài này.

Trần Hoan tưởng cô đã quên, bèn giải thích: "Lần trước ở khoa cấp cứu, cô còn khen em làm rất tốt!"

An Ninh thầm kêu gay go, không ngờ La Dao lại xoay đầu lại, khóe môi khẽ động, giống như đang cười, "À, thì ra là cô, cô tê gì Hoan nhỉ?"

"Trần Hoan."

Lúc này lại có một cô gái đi tới, "Xin chào bác sĩ La, tôi là sinh viên thực tập, xin lỗi tôi đến muộn!"

La Dao nhìn đồng hồ đeo tay, "Không có."

Nụ cười Trần Hoan tắt ngấm, An Ninh quay đầu lại nhìn, sau đó cũng sững sờ... Là Khâu Mẫn.

Gần như cô sắp quên hết sự tồn tại của vị này, không ngờ đổi khoa thực tập lại gặp được. Lại thấy vẻ mặt khó chịu của Trần Hoan khi nhìn thấy Khâu Mẫn, thì nhớ lại xung đột của mình và La Dao.

Hôm nay bốn người phụ nữ ở chung một chỗ, thật ứng với câu tục ngữ: Không phải oan gia không gặp mặt...

An Ninh lặng lẽ nắm chặt tay Trần Hoan, thật ra cô cảm thấy Trần Hoan không cần khẩn trương như vậy, sau khi Kha Phàm và Khâu Mẫn chia tay Trần Hoan mới quen với Kha Phàm, vì thế không cần bối rối giống như người thứ ba nhìn thấy người chính thức.

Lại nhìn Khâu Mẫn, cô ấy rất bình tĩnh, còn cười với Trần Hoan.

Nhưng An Ninh nhìn nụ cười này, không phải do có thành kiến mà nghĩ vậy, nhưng cô thật sự cảm thấy trong ánh mắt của Khâu Mẫn lộ ra sự khôn khéo, còn nụ cười kia thì nhìn cũng biết đó không phải thật lòng.

"Tôi tin rằng mỗi giáo viên hướng dẫn đều có phương thức dạy học trò của riêng mình, không cần biết trước đây mọi người thực tập ở khoa này, có thân thiết với giáo viên hướng dẫn ra sao. Hiện tại tôi nói rõ cho mọi người biết, tôi không thích thân thiết với người khác, cũng không thích người khác thân thiết với tôi."

La Dao nhìn An Ninh, cười như không cười: "An Ninh, cô có gì không hiểu không?"
Bình Luận (0)
Comment