Bách Thời Ngôn hỏi: "Emcó cảm thấy giảng viên của mình rất bóc lột không?"
"Cũng không hẳn." Cốc Trạch trả lời: "Nhưng lòng người tham lam không đáy, em muốn giảng viên đối với em hào phóng hơn một chút, tốt nhất là để em mỗi ngày sống phóng túng mà vẫn có thể lấy được bằng tốt nghiệp. Nhưng em cũng chỉ nghĩ vậy thôi, biết là không thể."
Nói đến đây, hắn bỗng tò mò hỏi Bách Thời Ngôn: "Năm đó anh có cảm thấy giảng viên của mình rất bóc lột không?"
"Không." Bách Thời Ngôn trả lời: "Ban đầu anhchỉ muốn đăng thêm nhiều bài báo, có hệ số ảnh hưởng cao hơnđể sau này có thể làm việc trong hệ thống bệnh viện của trường."
"Vậy sao..." Cốc Trạch cảm thán: "Học bá đúng là khác với học sinh dốt như em. Em chỉ nghĩ làm sao để có thể lười biếng, huống hồ em không học lên tiến sĩ, hệ số ảnh hưởng của bài báo cũng không có nhiều tác dụng với em. Em chỉ là một con ốc vít trong các tập đoàn lớn thôi."
Bách Thời Ngôn hỏi: "Tại sao không học lên tiến sĩ?"
"Mệt lắm, không học nổi. Không muốn phải quỳ gối xin giảng viên đừng cho mình lưu ban."
Cuộc trò chuyện của họ đến đây thì bị gián đoạn. Bên ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ cửa. Chương Trường Cung ở ngoài hỏi: "Bác sĩ Bách, anh còn trong văn phòng không? Chúng tôi làm CT xong rồi."
Cốc Trạch lập tức lùi vào một bên, như thể mình chỉ là một người lạ đi nhầm vào phòng.
Bách Thời Ngôn trả lời: "Vào đi."
Chương Trường Cung đẩy Lâm Lâm Chi vào, giảng viên Lý theo sau. Ông ấy có chút ngạc nhiên khi thấy Cốc Trạch ở trong phòng.
Bách Thời Ngôn cầm phim chụp, liếc qua rồi nói thẳng: "Phải nhập viện. Xương sọ bị nứt, có thể đi kèm với tụ máu nội sọ."
Lâm Lâm Chi run rẩy, trông đặc biệt yếu ớt. Cậu ta khẽ hỏi: "Bác sĩ, nứt xương sọ là gì? Tụ máu nội sọ là gì? Những cái đó có nghiêm trọng không?"
Bách Thời Ngôn trả lại cuộn phim CT cho Lâm Lâm Chi, giải thích: "Nứt xương sọ thông thường không cần xử lý, có thể tự liền. Nhưng vết nứt của cậu đi qua rãnh động mạch màng não cứng, dễ gây ra tụ máu ngoài màng cứng, một dạng của tụ máu nội sọ. Nếu nghiêm trọng sẽ nguy hiểm đến tính mạng, một khi xảy ra tụ máu nội sọ thì cần phải phẫu thuật để loại bỏ máu ngay lập tức."
Sắc mặt Lâm Lâm Chi trắng bệch, nói không nên lời: "Vậy... tình trạng của tôi có nghiêm trọng không? Có... có tụ máu nội sọ không? Làm sao để biết? CT có thể hiện không?"
"Tạm thời không có." Bách Thời Ngôn trả lời: "Nhưng cần nhập viện để theo dõi."
Lâm Lâm Chi nhỏ giọng hỏi: "Theo dõi mấy ngày?"
"Hai đến ba ngày."
Bách Thời Ngôn vừa nói vừa viết giấy nhập viện, sau đó đưa cho Lâm Lâm Chi, nói: "Nộp tiền, sau đó đi làm thủ tục nhập viện ở khu nội trú."
Lâm Lâm Chi cầm tờ giấy, vẻ mặt khó xử. Tiền đặt cọc nhập viện cần năm ngàn tệ, cậu ta là sinh viên nghèo, không thể nào có nhiều tiền như vậy.
Giảng viên Lý đứng sau Lâm Lâm Chi, thấy vẻ mặt khó xử của cậu ta khi nhìn tờ giấy, lập tức nói: "Thầy sẽ tạm ứng giúp em, sau đó sẽ nhờ người giúp em làm bảo hiểm."
Lâm Lâm Chi thở phào nhẹ nhõm, vô cùng cảm kích nói: "Cảm ơn thầy ạ."
Giảng viên Lý cầm phiếu đặt cọc ra ngoài nộp tiền. Chương Trường Cung đẩy xe lăn của Lâm Lâm Chi, nháy mắt với Cốc Trạch. Cốc Trạch trực giác thấyChương Trường Cung có chuyện muốn nói, liếc nhìn Bách Thời Ngôn, định ra hiệu cho anh rằng mình có việc đi ra ngoài. Nhưng hắn thấy Bách Thời Ngôn đang bận viết gì đó vào sổ tay, nên không dám làm phiền, trực tiếp đi theo Chương Trường Cung ra ngoài.
Ra khỏi phòng, Chương Trường Cung tỏ vẻ áy náy nói với Cốc Trạch: "Anh bạn, thật sự xin lỗi. Tôicũng muốn giúp, nhưng bạn gái tôibị viêm ruột thừa phải nhập viện rồi, tôiphải quay lại chăm sóc cô ấy."
Cốc Trạch: "...Được rồi, vậy cậu đi trước đi."
Chương Trường Cung áy náy rời đi. Cốc Trạch đành một mình đẩy Lâm Lâm Chi đến quầy nộp tiền.
Trong lúc chờ giảng viên Lý nộp tiền xong, hắn nhắn tin trước cho Bách Thời Ngôn để báo cáo tình hình, sau đó hỏi Lâm Lâm Chi: "Còn ai có thể đến chăm sóc cậu không? Bạn cùng phòng của cậu, Vạn Sơn chẳng hạn?"
Lâm Lâm Chi lập tức từ chối, kéo áo Cốc Trạch nói: "Không muốn tìm người khác, tôi..."
Cốc Trạch gãi đầu, cảm thấy rất khó xử.
Bách Thời Ngôn không thích hắn tiếp xúc nhiều với Lâm Lâm Chi, nhưng hiện tại Lâm Lâm Chi lại cần được chăm sóc. Hơn nữa, hiện giờ dường như không có ai thân quen đến giúp đỡ, cũng không thể để giảng viên chăm sóc một sinh viên.
Giảng viên Lý rất nhanh nộp tiền xong, đưa hóa đơn cho Lâm Lâm Chi, nói: "Vậy để Cốc Trạch đẩy em đến khu nhập viện. Nhà thầy có chút việc nên về trước, nếu có tình huống gì thì gọi cho thầy."
Ông nói xong, nhìn Cốc Trạch dặn dò: "Giúp thầy chăm sóc tốt bạn Lâm, phòng thí nghiệm có thể cho em nghỉ vài ngày."
Cốc Trạch: "...Vâng."
Nếu giảng viên đã nói như vậy, hắn còn có thể làm sao ... chỉ có thể chăm sóc thôi.
Hắn lấy điện thoại ra, thấy Bách Thời Ngôn không trả lời tin nhắn, đành nhắn thêm một tin nữa nói rằng hắn đang đưa Lâm Lâm Chi đến khu nhập viện.
Hắn đẩy Lâm Lâm Chi đến khu nhập viện quen thuộc, rồi vào làm thủ tục. Sau khi sắp xếp phòng bệnh xong, hắn đẩy Lâm Lâm Chi đi đến đó.
Trong lúc đó, Lâm Lâm Chi ôm đầu nôn khan nhiều lần, nhưng không nôn ra gì cả. Cả người cậu ta gục trên xe lăn, tình trạng không tốt lắm.
Y tá trực ca đêm rất nhanh báo số giường cho hắn, sau đó bảo hắn đẩy người vào, có việc thì rung chuông. Cốc Trạch nhìn y tá đó vài lần, luôn cảm thấy khá quen. Chờ đến khi đẩy Lâm Lâm Chi đi, hắn mới nhớ ra, lần trước hắn đưa đường phèn chanh đến cho Bách Thời Ngôn, hắn đã gặp y tá này. Chính y tá này đã nói với Bách Thời Ngôn có ca cấp cứu và gọi anh đi.
Hắn đẩy Lâm Lâm Chi vào phòng bệnh, cúi đầu hỏi: "Cậu có tự đi được không?"
Lâm Lâm Chi dường như muốn lắc đầu, nhưng lại suýt nôn ra, nôn khan mấy lần. Cốc Trạch lập tức nói: "Để tôi đỡ cậu lên giường."
Hắn nói rồi đi đến bên cạnh đỡ Lâm Lâm Chi. Hắn dùng hết sức nhưng không thể đỡ cậu ta lên được. Lâm Lâm Chi có vóc dáng gần bằng hắn, việc đỡ một người có cân nặng tương đương mình vẫn hơi khó khăn. Lúc này, hắn rất nhớ đến y tá nam khoa giang-tràng, thật có sức lực, đỡ hắn không chút do dự dù hắn không hề gầy.
Hắn nói với Lâm Lâm Chi: "Cậu có thể cố gắng một chút không, tôi đỡ không nổi."
Lâm Lâm Chi tự chống tay vào xe lăn từ từ đứng lên. Hai người cùng cố gắng, cuối cùng cũng đưa được Lâm Lâm Chi lên giường bệnh.
Cốc Trạch thở phào nhẹ nhõm, kéo một cái ghế băng ngồi xuống bên cạnh, suy nghĩ xem mình nên làm gì. Hắn thử thương lượng với Lâm Lâm Chi trước: "Xin lỗi, tôi có chuyện khác trong bệnh viện này, có lẽ phải đi trước một lát. Có việc gì cậu có thể gọi cho tôi..."
Lời hắn còn chưa nói hết, hắn đã không thể nói tiếp được nữa dưới ánh mắt đau khổ của Lâm Lâm Chi.
Vẻ mặt Lâm Lâm Chi rất khổ sở: "Tôi biết, các cậu đều không thích tôi, đều cảm thấy tôi rất yếu đuối..."
Cốc Trạch bị ánh mắt đó nhìn đến ngượng ngùng, cũng cảm thấy lời mình nói thật không ra gì.
Chương Trường Cung đã đi chăm sóc bạn gái. Nếu hắn cũng đi, Lâm Lâm Chi với cái bệnh chấn động não và có thể kèm theo tụ máu nội sọ này sẽ phải ở lại một mình. Lâm Lâm Chi là bạn cùng phòng đối diện của hắn, hắn không đành lòng nhìn đối phương như vậy, huống hồ giảng viên cũng đã dặn hắn chăm sóc Lâm Lâm Chi. Sinh viên nghèo thì không thuê nổi người chăm sóc, không có ai khác có thể thay thế vị trí của hắn, nên hắn quyết định ở lại, dù có chút áy náy với Bách Thời Ngôn.
Hắn lấy điện thoại ra, định nhắn tin cho Bách Thời Ngôn để báo cáo tình hình, thì thấy Bách Thời Ngôn đã gửi tin nhắn cho hắn trước, rất ngắn gọn: "Cấp cứu, phẫu thuật."
Cốc Trạch hiểu rồi, lại bị ca cấp cứu gọi đi, lần này có thể sẽ rắc rối hơn. Hắn không quan tâm đối phương khi nào sẽ xem tin nhắn, khi nào sẽ trả lời, trước tiên cứ nhắn tin báo cáo tình hình. Sau đó, hắn mới hỏi Lâm Lâm Chi: "Cậu có ổn không? Nếu thấy khó chịu hơn, hoặc muốn đi vệ sinh thì nói với tôi nhé."
Lâm Lâm Chi dường như bây giờ không thể làm được gì, chỉ yếu ớt nói: "Biết rồi."
Hắn thấy miệng Lâm Lâm Chi khô quá, nên nói: "Cậu đợi một chút, tôi giúp cậu mua một chai nước."
Nói xong, hắn đứng dậy, đi mua một chai nước ở máy bán hàng tự động trong khu nội trú.
Khi hắn quay lại, hắn thấy Lâm Lâm Chi đang buồn bã nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì. Hắn mở nắp chai nước đưa tới, nói: "Uống nước trước đi."
Lâm Lâm Chi muốn đứng dậy, nhưng lại không có sức. Cốc Trạch thấy vậy thì đỡ cậu ta dậy, để Lâm Lâm Chi uống nước trước.
Uống nước xong, Lâm Lâm Chi dường như có chút sức lực hơn, nhìn Cốc Trạch nói: "Tôi đã nhìn thấy vị bác sĩ đến cấp cứu cho tôi."
Cốc Trạch không ngạc nhiên, lần trước Bách Thời Ngôn đến trường thì Lâm Lâm Chi đã thấy anh rồi.
Hắn lập tức thừa nhận: "Tôi biết vị bác sĩ đó."
"Anh ấy... anh ấy..." Môi Lâm Lâm Chi mấp máy, cậu ta thì thầm với Cốc Trạch: "Ánh mắt của anh ấy lúc đó nhìn tôi thật đáng sợ."
Cốc Trạch không hiểu ý Lâm Lâm Chi: "Rất... đáng sợ?"
"Tôi cảm thấy anh ấy đang cảnh cáo tôi." Lâm Lâm Chi nói: "Anh ấy có vẻ là một người đàn ông có tính khí không tốt."
Cốc Trạch suy nghĩ một lúc, sau đó nói: "Cũng tạm ổn, anh ấy không đáng sợ, cũng không có xu hướng bạo lực. Anh ấy chỉ nhìn có vẻ lạnh lùng thôi, nhưng thực ra là người rất tốt, cũng là một bác sĩ vô cùng ưu tú, cậu đừng nói anh ấy như vậy."
Bách Thời Ngôn có tính khí không tốt sao? Cốc Trạch cảm thấy chắc là không tốt. Khi còn đi học, anh ấy kiêu ngạo và sắc sảo, không thể chịu được một hạt cát nhỏ trong mắt. Nhưng nói thật sự không tốt thì cũng không phải, vì trước đây khi cãi nhau, Bách Thời Ngôn thường là người đầu tiên chịu nhường.
Vì vậy hắn cảm thấy Bách Thời Ngôn có tính khí không tốt cũng không sao, miễn là đối với hắn có thể tốt một chút là được. Làm người phải biết đủ.
Nhưng tại sao Bách Thời Ngôn lại dùng ánh mắt cảnh cáo để nhìn Lâm Lâm Chi?
Khoan đã, Bách Thời Ngôn dường như vừa nói với hắn rằng Lâm Lâm Chi rất "ỷ lại" hắn... Chẳng lẽ Bách Thời Ngôn không phải lần này mới nhận ra, mà là ngay lần gặp mặt đầu tiên đã phát hiện rồi?
Đây là đôi mắt "kính hiển vi điện tử" cỡ nào, hoặc trên người có radar nhạy cảm cỡ nào mới có thể dễ dàng nhận ra như vậy, sau đó đi cảnh cáo Lâm Lâm Chi. Lúc đó, Bách Thời Ngôn đã cảnh cáo Lâm Lâm Chi ư? Chẳng lẽ là muốn cảnh cáo Lâm Lâm Chi đừng lại gần hắn?
Chết tiệt, hắn chợt nhận ra điểm mấu chốt. Chẳng lẽ Bách Thời Ngôn lúc đó đã có ý với hắn, nên mới đi cảnh cáo Lâm Lâm Chi?
Nhưng Bách Thời Ngôn đã có ý rồi mà lại có thể nhịn không nói, cứ phải đợi hắn chủ động mới đồng ý... Quả nhiên là một người đàn ông có tâm cơ, đã mưu đồ từ lâu.
Đúng là nếu hắn không chủ động theo đuổi một chút, Bách Thời Ngôn sẽ không nói ra đâu.
Cốc Trạch cảm thấy hắn dường như đã nắm được điểm yếu của Bách Thời Ngôn. Hắn quyết định tìm một cơ hội để chọc ghẹo một chút.