Bác Sĩ Bạn Trai Cũ Đến Kiểm Tra Phòng

Chương 76

Bách Thời Ngôn tức giận nói: "Trọng tâm bây giờ là cái này sao?!"

Anh giận đến muốn vứt chiếc nhẫn, nhưng không hiểu tại sao ném hai lần vẫn không ném xuống, liền dứt khoát nắm chặt trong lòng bàn tay, ngồi ở mép giường chất vấn: "Trong đầu em rốt cuộc đang nghĩ gì? Em muốn đeo vào bằng cách nào? Em làm sao lại nghĩ là có thể đeo vào được?"

Cốc Trạch cố ý nhìn hành động của Bách Thời Ngôn, thầm nghĩ hôm nay hắn là cầu hôn, trọng tâm đương nhiên là cầu hôn có thành công hay không.

Hắn thấy Bách Thời Ngôn vẫn cầm nhẫn, trong lòng hơi vui thầm, Bách Thời Ngôn vẫn chưa vứt nhẫn.

Nhưng vừa nhìn thấy sắc mặt của Bách Thời Ngôn, niềm vui thầm này tan biến ngay lập tức.

Sắc mặt Bách Thời Ngôn thật sự rất đáng sợ, vô cùng đáng sợ. Hắn chưa từng thấy Bách Thời Ngôn có vẻ mặt khó coi như vậy.

Có lẽ chuyện này liên quan đến tôn nghiêm đàn ông, cùng với cái kia nửa đời sau...

Nhưng hắn cũng chưa thật sự đeo vào mà, chỉ là có ý nghĩ này, cảm thấy có thể đeo thử một chút, nhưng ai ngờ Bách Thời Ngôn lại rất lớn, nhẫn đưa vào chỉ vừa chạm đến đầu là hết.

"Thì cái kia, lúc mềm không phải rất mềm sao, có thể vo tròn bóp nát được, còn có độ đàn hồi, rất dai." Cốc Trạch giải thích: "Em cảm thấy có không gian thao tác rất lớn, có thể ép một chút, bóp một chút, lẽ ra có thể đeo vào một chút, một chút thôi, đeo vào lấy ý nghĩa một cái rồi lấy xuống ngay."

Bách Thời Ngôn cười lạnh, trực tiếp hỏi: "Sao em không tự mình đeo một cái thử xem?"

Cốc Trạch sững sờ, bỗng nhiên nghĩ đến khả năng này.

Chính hắn nghĩ lại quá trình thao tác đó, khe rãnh... cái hình dạng đó chẳng phải giống như cái đồng hồ cát sao?

Thật sự nghĩ lại thì... không cách nào thao tác được.

Chẳng trách Bách Thời Ngôn không muốn, đổi lại là hắn, hắn cũng không muốn.

Lúc đó hắn nghĩ ra cái biện pháp này, tại sao lại không nghĩ đến việc thực tế thực hiện một chút nhỉ?

Cẩn thận mấy cũng có sơ suất.

À, không đúng, có lẽ đối với Bách Thời Ngôn mà nói, hắn không hề cẩn thận.

Tại sao lúc đó hắn lại chắc chắn như vậy, cũng không tra cứu một chút, cũng không thử một lần.

Bất quá may mà hắn không thử, thử rồi nói không chừng liền nhập viện rồi.

Hắn trực tiếp cúi đầu nhận lỗi: "Là em sơ suất, không nghĩ đến điểm này. Lúc đó em cũng quên nghĩ nhiều như vậy, là em quá vô tâm, xin lỗi."

Bách Thời Ngôn vẫn tức không chịu nổi: "Chính em còn không muốn đeo, lại muốn đeo cho anh?"

"Em sai rồi." Cốc Trạch đàng hoàng nghiêm túc chịu trận: "Thật sự không cân nhắc đến điểm này."

Bách Thời Ngôn tức giận đến không nói nên lời.

Anh thậm chí còn hơi hoài nghi trí thông minh của mình có vấn đề không, tại sao lại thích Cốc Trạch.

"Em biết không?" Bách Thời Ngôn cố gắng nén cảm giác tăng huyết áp: "Trong bệnh viện từng tiếp nhận cấp cứu như vậy. Một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, tò mò đem đai ốc lồng vào, kết quả không lấy ra được, cấp cứu chữa trị, cuối cùng phải cắt ra... Em muốn anh tìm bệnh viện trên đảo để cắt ra sao?"

"Không có, không có." Cốc Trạch lập tức lắc đầu phủ nhận, vẻ mặt buồn thiu nói: "Em thật sự không cân nhắc đến điểm này. Em ngu xuẩn quá, thật sự xin lỗi."

Bách Thời Ngôn không muốn nói gì cả. Anh ngồi trên giường, một mình ngồi một lúc lâu, cuối cùng đứng dậy, từ trong vali lấy ra ấm đun nước, đun nóng nước.

"Không có thuốc." Bách Thời Ngôn nói: "Em uống chút nước nóng đi."

"Ồ." Cốc Trạch khô khan trả lời, sau đó nhỏ giọng nói: "Em thật sự không cố ý. Xin lỗi. Em chỉ là cảm thấy nhẫn nên đeo trước vào một nơi có ý nghĩa kỷ niệm, muốn cho anh một mình anh một màn cầu hôn khó quên cả đời."

Bách Thời Ngôn lạnh lùng nói: "Thật đúng là khó quên cả đời."

Cốc Trạch: "...Em không muốn hại anh, dù sao em còn phải dùng mà, phải không?"

"À."

"Có lẽ em quá muốn làm tự nhiên. Sau này nếu em muốn làm chuyện gì liên quan đến cả hai người, nhất định sẽ thương lượng với anh trước."

Bách Thời Ngôn: "...Đừng nói chuyện nữa."

Anh rất mệt tim, cảm thấy lòng bàn tay rất ngứa.

Rất... ngứa?

Anh mở bàn tay ra, nhìn thấy chiếc nhẫn Cốc Trạch mua vẫn bị anh siết trong tay. Những mảnh kim cương trên nhẫn đã cấn vào lòng bàn tay anh, khiến anh có chút ngứa.

Anh vẫn không buông tay.

Bách Thời Ngôn nhìn lòng bàn tay mình, cười khổ.

Đại khái cũng chính là... như vậy đi.

Những hành động ngốc nghếch bất chợt của Cốc Trạch coi như là gia vị cuộc sống, chỉ có điều gia vị này hơi gây sốc một chút.

Nước rất nhanh đã sôi, Bách Thời Ngôn rót một chén đặt ở đầu giường, nói: "Hơi nguội một chút rồi uống."

Cốc Trạch cả người cuộn tròn như nhộng, nhìn Bách Thời Ngôn đứng ở đầu giường, vô cùng hổ thẹn nói: "Thật sự rất xin lỗi."

"Ừm."

"Bản tính em là như vậy, thường xuyên phạm sai lầm ngốc nghếch, thỉnh thoảng mới thông minh. Em cảm thấy hành động thông minh nhất của em có lẽ chính là đời này đồng ý quen anh, và sau khi gặp lại lại theo đuổi anh." Cốc Trạch nhìn Bách Thời Ngôn nói: "Dáng vẻ em như thế nào anh cũng biết rồi. Ý muốn cưới anh của em là chân thật."

Bách Thời Ngôn nhìn hắn, nhàn nhạt nói: "Em cảm thấy bộ dạng em hiện tại có tự tin nói cưới anh không?"

Bộ dạng gì?

Cốc Trạch nghĩ lại dáng vẻ hắn hiện tại, nằm trên giường, chăn quấn quanh người, cuộn tròn như nhộng, trông rất thảm hại.

Còn Bách Thời Ngôn thì đứng thẳng nhìn xuống bên giường, không biết từ lúc nào đã khoác lên một bộ đồ ngủ.

Cốc Trạch không biết làm sao lại hồi tưởng lại tư thế lúc hắn và Bách Thời Ngôn nói lời chia tay năm đó, hình như cũng chính là như vậy.

Hắn thảm hại nằm trên giường, Bách Thời Ngôn đứng nghiêm, rất có khí thế.

Nhưng thì sao chứ, hắn chính là người tài năng, gan lớn.

"Có tự tin." Cốc Trạch rút một cánh tay ra kéo tay Bách Thời Ngôn: "Em chỉ là yêu thích anh muốn kết hôn với anh, không được sao?"

Bách Thời Ngôn cúi đầu nhìn Cốc Trạch và bàn tay nắm chặt của hắn, nhìn vài giây rồi nói: "Em nên uống nước."

Cốc Trạch: "..."

Hắn ngồi dậy, cầm lấy chén nước uống vài ngụm, hỏi: "Khi nào anh lên giường ngủ vậy? Đừng hiểu lầm, em nói là ngủ thật, không muốn vận động."

Bầu không khí vận động sớm đã tan biến rồi.

"Không cần em quan tâm."

Cốc Trạch: "...Đừng giận nữa, chuyện đã qua lâu rồi."

Bách Thời Ngôn: "Nếu là anh định làm phế em, em sẽ giận bao lâu?"

Cốc Trạch: "...Cái kia…em không cố ý muốn làm phế anh, em là không biết, vô tình."

Bách Thời Ngôn lại ngồi trên ghế sofa một lúc lâu, mới lên giường nằm lại.

Cốc Trạch lập tức lăn đến bên cạnh Bách Thời Ngôn, cầm lấy một tay của đối phương, nhẹ nhàng mở các ngón tay ra.

Chiếc nhẫn Cốc Trạch tặng vẫn còn trong tay Bách Thời Ngôn.

Cốc Trạch trực tiếp cầm nhẫn đeo vào ngón giữa cho đối phương, nói: "Em quyết định thay anh, gả cho em đi. Tuy rằng em không xe không nhà, chúng ta sẽ kết hôn tay trắng, nhưng điều này cũng là mạng anh rồi, chấp nhận đi. Xe nhà, chồng sẽ kiếm cho anh sau."

Bách Thời Ngôn: "À."

Anh tuy rằng đang cười lạnh, nhưng lúc Cốc Trạch làm loạt hành động này, anh cũng không phản kháng.

Cốc Trạch cảm thấy vậy đại khái chính là ngầm thừa nhận rồi. Bây giờ chỉ là còn hơi giận, không vượt qua được cửa ải của chính mình.

Hắn áp sát hôn lên má Bách Thời Ngôn, đề nghị: "Nếu anh thật sự tức giận đến thế, hay là để em đeo thử lên chỗ đó của em một chút đi, để anh giảm bớt cơn giận."

Bách Thời Ngôn dùng một vẻ mặt "em bị điên rồi à" nhìn Cốc Trạch.

Cốc Trạch: "...Hết cách rồi. Chính em gây họa thì phải tự mình chịu trách nhiệm."

Bách Thời Ngôn nằm thẳng trên giường, lại trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên tắt đèn ngủ nói: "Ngủ."

Cốc Trạch nằm bên cạnh Bách Thời Ngôn, cảm thấy tim đập thình thịch. Tuy rằng Bách Thời Ngôn không nói rõ, nhưng lời cầu hôn của hắn hẳn là thành công rồi.

Tuy rằng gây ra một trò lố lớn như vậy, Bách Thời Ngôn lại tức giận lâu như thế, nhưng cuối cùng cũng coi như là thành công.

Cốc Trạch vô cùng hài lòng, thậm chí hài lòng đến mức hơi mất ngủ.

Nằm bên cạnh hắn, Bách Thời Ngôn hô hấp đều đặn, không biết đã ngủ chưa.

Hắn trằn trọc nhiều lần không ngủ được, không nhịn được nhẹ giọng gọi: "Bách, anh ngủ chưa?"

Bách Thời Ngôn không lên tiếng.

Cốc Trạch đành phải buồn bã tiếp tục nằm, không biết lúc nào cuối cùng cũng ngủ thiếp đi.

Thực ra Bách Thời Ngôn không ngủ, anh chỉ là không muốn nói chuyện.

Sau khi giận xong, anh có cảm giác vừa mệt mỏi lại vừa hài lòng.

Nhưng anh không muốn để Cốc Trạch phát hiện mình hài lòng, tránh để đối phương thật sự bắt đầu tự mãn kiêu ngạo, lại làm ra chuyện gì quá đáng nữa.

Kết hôn là chuyện anh mong muốn bấy lâu nay, bây giờ cuối cùng cũng thực hiện được rồi.

Anh dường như một người đã chạy đường dài rất lâu, cuối cùng cũng chạy đến đích.

Đợi đến khi xác định Cốc Trạch đã ngủ, anh lấy điện thoại ra bắt đầu xem vé máy bay, sớm một chút đi đăng ký kết hôn, tránh đêm dài lắm mộng.

Còn về trò lố tối nay, anh quyết định thay đổi hình thức trừng phạt.

Sáng hôm sau, vì ngủ muộn nên Cốc Trạch hơn mười giờ mới dậy, đầu óc hơi choáng váng, có lẽ là bị lạnh tối hôm qua.

Bách Thời Ngôn không ở trên giường, hắn gọi một tiếng: "Bách Thời Ngôn?"

Bách Thời Ngôn đẩy cửa phòng tắm bước ra, thấy Cốc Trạch tỉnh rồi, đi tới sờ trán hắn, rồi thở dài: "Sao em lại không biết chăm sóc bản thân thế, cảm lạnh rồi."

Mà phản ứng đầu tiên của Cốc Trạch lại là: "Anh không giận nữa à?"

Lời tác giả:

Bách Thời Ngôn: Giận có tác dụng gì?

Chuyện đai ốc là có thật, đã từng có tin tức báo cáo.

Bình Luận (0)
Comment