Bác Sĩ Bạn Trai Cũ Đến Kiểm Tra Phòng

Chương 86

Bách Thời Ngôn thu hồi nụ cười, hỏi: "Bình thường tôi không có khí chất học sinh sao?"

"Có thì có." Cốc Trạch chậm rãi nói: "Chỉ là nó giống khí chất của học bá hơn, nói thế nào nhỉ, chính là loại không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ đọc sách ấy. Nhưng anh cười lên thì có khí chất học sinh rồi, nói theo lời của giáo viên, đại khái chính là sức sống tuổi trẻ."

"... Cậu nói trước đây tôi không có sức sống tuổi trẻ?"

"Quả thực không có."

Lần này Bách Thời Ngôn không hề tức giận, cũng không phản đối. Anh cũng cảm thấy mình không có điều đó, ngày tháng trôi qua nhàm chán, thậm chí có thể nói là âm u đầy tử khí.

Anh không có lý tưởng lớn lao, thậm chí cũng không có quá nhiều h*m m**n. Mỗi ngày chỉ là máy móc làm một số chuyện anh nên làm, rất nhiều lúc cũng không biết mình làm những chuyện này là vì cái gì.

Anh bị cấm đoán nắm giữ sở thích của mình từ nhỏ, điều đó vẫn kéo dài đến hiện tại, anh mới chậm rãi có sở thích của mình.

Cốc Trạch tò mò nhìn Bách Thời Ngôn một chút: "Anh thật kỳ quái, tôi nói anh lớn tuổi anh rất tức giận, nói anh không có sức sống thiếu niên anh lại không tức giận."

Bách Thời Ngôn buồn buồn trả lời: "Giận quá nhiều không còn sức để giận nữa."

Cốc Trạch bị chọc cười: "Đi thôi, chúng ta tiếp tục chơi."

Đêm hôm đó, họ chơi gần như toàn bộ khu trò chơi điện tử. Cốc Trạch hô to đã nghiền. Chơi đến cuối cùng, nụ cười trên mặt Bách Thời Ngôn cũng trở nên nhiều hơn.

"Thế nào, tôi có phải đặc biệt tinh thông chuyện chơi bời không?"

"Hừ hừ." Bách Thời Ngôn phát ra âm thanh bằng mũi: "Chẳng trách thành tích học tập của cậu không ra sao."

"Này, chúng ta nói lý lẽ, tuy rằng thành tích của tôi không sánh được anh, nhưng cũng không thể dùng từ 'không ra sao' để hình dung chứ. Tôi dù gì cũng thi đứng 211 trong tỉnh, chỉ là không phải học bá mà thôi. Thật ra mà nói tôi vẫn nằm trong top một trăm của trường đấy."

Hắn nói thành tích mình không ra sao thuần túy là so với học bá. Ở trong lớp xếp hạng vẫn khá cao, nói mình học tập không giỏi thì ở phương diện khác đúng là khiêm tốn.

Bách Thời Ngôn miệng không chịu thua: "Vẫn là không ra sao."

"Aaa." Cốc Trạch nhanh chóng trợn trắng mắt: "Loại người như anh có phải cảm thấy dưới hạng nhất đều là cặn bã không?"

Bách Thời Ngôn nói: "Trước đây tôi thi suýt soát, cũng chỉ là để người thứ hai chênh lệch điểm nhỏ so với tôi."

"À." Cốc Trạch trực tiếp biểu thị: "Chúng ta không có tiếng nói chung, không muốn làm bạn bè nữa."

Trong lòng Bách Thời Ngôn hoảng một cái, lập tức kéo tay Cốc Trạch.

Cốc Trạch cảm thấy rất kỳ quái: "Anh kéo tay tôi làm gì?"

Bách Thời Ngôn nhận ra hành động của mình có thể quá giới hạn, vội vàng buông ra, cúi đầu nói: "Tôi không có ý chê bai cậu học tập không giỏi."

"... À."

"Cậu đừng giận."

Cốc Trạch liền nở nụ cười: "Không có gì phải giận, lẽ nào anh cho rằng tôi thật sự tức giận à?"

Bách Thời Ngôn: "..."

Nên nói thế nào, anh không chỉ muốn Cốc Trạch thật sự tức giận, bản thân còn rất hoảng loạn.

"Tôi cũng là nói đùa mà thôi." Cốc Trạch trả lời: "Không dễ giận như vậy đâu, anh đừng sốt sắng."

Bách Thời Ngôn thở phào nhẹ nhõm, nói: "Tôi đưa cậu về."

Họ chơi xong, ra khỏi khu trò chơi điện tử đã là mười giờ tối. Bách Thời Ngôn trực tiếp bắt taxi về.

Đợi đến gần ký túc xá Cốc Trạch, hắn cười nói với Bách Thời Ngôn: "Hôm nay thật cảm ơn anh dẫn tôi đi chơi, ngày kia tôi tan ca sớm, mời anh ăn cơm nhé."

Bách Thời Ngôn trả lời: "Được."

Anh ghi nhớ trong lòng, lại có thêm một cơ hội gặp mặt.

Ngày hôm sau Cốc Trạch đi làm, Bách Thời Ngôn nói anh hôm nay phải viết luận văn gấp rất xin lỗi không thể đến đón hắn tan ca.

Cốc Trạch có chút kỳ quái, tại sao đối phương lại cảm thấy cần xin lỗi vì không thể đón hắn tan ca, tại sao hắn lại cần người khác đến đón tan ca.

Nhưng phải nói là, Bách Thời Ngôn đã đến vài ngày như vậy, giờ bỗng nhiên không đến nên hắn có chút không quen.

Đặc biệt là buổi tối, khi một mình hắn lóc cóc đi bộ về ký túc xá, quả thật có chút muốn có người cùng đi với hắn.

Đáng tiếc đồng nghiệp đều thay ca với hắn, không có cách nào cùng về một lúc.

Trở lại ký túc xá rửa mặt xong, hắn mới phát hiện Bách Thời Ngôn gửi cho hắn một tin nhắn: “Về ký túc xá chưa?”

Trạch: “Về rồi.”

Bách: “Ngủ sớm một chút.”

Trạch: “Tò mò hỏi chuyện.”

Bách: “Chuyện gì?”

Trạch: “Đây không phải là thời gian nghỉ hè sao, sao anh còn phải viết luận văn?”

Bách: “Tính theo thời gian, từ lúc bắt đầu nghiên cứu chưa từng có nghỉ đông và nghỉ hè trọn vẹn.”

Trạch: “Tại sao?”

Bách: “Phải giúp giáo sư làm việc, phải viết luận văn các loại...”

Trạch: “Nghe có vẻ rất khổ cực.”

Bách: “Muốn có thành tích thì đều sẽ rất khổ cực.”

Trạch: “Nói cũng đúng, giống tôi, làm thêm cũng thật khổ cực TT.”

Bách: “Ngủ sớm một chút.”

Trạch: “Anh cũng vậy.”

Sau một ngày, Bách Thời Ngôn lại xuất hiện đúng hẹn.

Lần này anh xuất hiện với chiếc máy tính xách tay và sách chuyên ngành. Anh gọi đồ uống và đồ ăn nhẹ, vừa làm việc vừa đợi Cốc Trạch ở một góc.

Cốc Trạch sau khi tan việc không vội thay quần áo, trước tiên đi đến chỗ Bách Thời Ngôn nói: "Chờ tôi một lát."

Bách Thời Ngôn gật đầu: "Được."

Cốc Trạch mặc đồng phục phục vụ đi về phía bếp sau, tự mình làm một cái pizza.

Đồ ăn trong quán không thể ăn miễn phí, nhưng có thể tự làm sau khi trả tiền.

Ưu điểm lớn nhất của việc tự làm chính là có thể cho rất nhiều nguyên liệu. Hắn rải đầy thịt và phô mai lên mặt pizza.

Làm xong, hắn thay quần áo rồi cầm pizza đi đến bên cạnh Bách Thời Ngôn, cười nói: "Mời anh ăn."

Bách Thời Ngôn mở hộp giấy ra, nhìn thấy cái pizza tròn bên trong, thịt trên pizza nhiều đến mức chưa từng thấy.

Cốc Trạch ngẩng đầu nhìn Bách Thời Ngôn, vẻ mặt hớn hở: "Thế nào, có phải đặc biệt kinh ngạc đặc biệt bất ngờ không?"

"Ừm." Bách Thời Ngôn hợp tác: "Tôi quả thực chưa từng thấy pizza ở đây cho nhiều thịt như vậy."

"Tự tôi làm đó." Cốc Trạch bí ẩn nháy mắt: "Cái này xem như là phúc lợi của nhân viên bên này, tự mình gọi món tự mình làm, có thể cho thêm rất nhiều nguyên liệu."

Hai người cùng nhau ăn pizza. Khi ăn, Bách Thời Ngôn hỏi Cốc Trạch: "Cậu làm việc sáu ngày có thể nghỉ một ngày, cụ thể là nghỉ ngày nào?"

Cốc Trạch nhẩm tính: "Chắc là hai ngày nữa, sao vậy?"

"Gần đây có phim mới chiếu rạp, muốn cùng đi xem không?"

"Hay lắm." Cốc Trạch trả lời: "Mà nói đến, tôi còn chưa từng đàng hoàng đi rạp chiếu phim xem phim nữa, lần này vừa vặn đi trải nghiệm."

Khi cha mẹ hắn chưa ly hôn, cuộc sống vẫn còn rất hạnh phúc, thị trấn nhỏ không có rạp chiếu phim, không thịnh hành đi xem phim. Hơn nữa lúc đó giá vé so với thu nhập ở thị trấn nhỏ thì quá cao, nên không đi xem.

Sau đó đến khi thị trấn nhỏ có rất nhiều rạp chiếu phim, giá vé rẻ thì trong nhà lại xảy ra vấn đề, càng không có ai dẫn hắn đi xem phim.

Trước đây bạn học từng hẹn hắn đi xem phim, nhưng tiền sinh hoạt của hắn vốn đã eo, căn bản không có tiền đi xem phim, nên cứ kéo dài đến hiện tại.

Hắn vốn đang nghĩ chờ hắn làm thêm kỳ nghỉ hè xong, xa xỉ một chút, đi rạp chiếu phim chọn một bộ phim hắn thích nhất để xem. Không ngờ chưa kết thúc công việc nghỉ hè, Bách Thời Ngôn đã muốn cùng hắn xem phim.

Bách Thời Ngôn lấy điện thoại ra chọn một bộ phim, hỏi Cốc Trạch: "Bộ này được không?"

Cốc Trạch nhìn qua phần giới thiệu, đại thể là phim cốt truyện kể chuyện trộm mộ cổ vật, liền gật đầu nói: "Được."

Bách Thời Ngôn mua xong vé, là mười giờ sáng. Họ hẹn gặp nhau ở cửa trung tâm thương mại nơi có rạp chiếu phim.

Rất nhanh đã đến ngày Cốc Trạch được nghỉ. Hắn thức dậy từ sáng sớm, thay quần áo rửa mặt rồi đi ra ngoài ăn sáng. Đồng nghiệp ở quán ăn thấy hắn được nghỉ mà hơn tám giờ đã dậy, tò mò hỏi: "Dậy sớm như vậy làm gì?"

"Muốn đi xem phim."

"Oa." Đồng nghiệp lập tức vẻ mặt tò mò nhìn hắn: "Cùng em gái nào sao, có phải là bạn học cũ của cậu không?"

"Không phải." Cốc Trạch lắc đầu: "Là một học trưởng."

"Học... trưởng?" Đồng nghiệp như bị cái gì nghẹn lại, vẻ mặt kỳ quái hỏi: "Cậu vì sao lại cùng học trưởng đi xem phim?"

Không chỉ là nam, mà còn lớn hơn vài tuổi?

"Anh ấy rủ tôi mà." Cốc Trạch trả lời: "Vừa vặn tôi cũng không có việc gì, thế là cùng đi."

Đồng nghiệp trợn tròn mắt, tuy rằng cảm thấy logic là như vậy, nhưng đều thấy có gì đó là lạ.

Học trưởng và học đệ cùng nhau đi xem phim... Là như vậy sao?

Đồng nghiệp mãi đến khi đi làm cũng không nghĩ rõ chuyện này xảy ra như thế nào.

Có lẽ là tuổi tác anh ta đã lớn hơn, không theo kịp dòng suy nghĩ của thanh niên hiện tại, cũng không nghĩ rõ đây là tổ hợp gì.

Khi Cốc Trạch đến là chín giờ bốn mươi lăm, Bách Thời Ngôn đã đứng đợi dưới bóng cây ngoài trung tâm thương mại.

Thời tiết tháng bảy bắt đầu oi bức, Bách Thời Ngôn mặc rất ít, áo T-shirt ngắn tay màu xám đậm và quần mỏng, đứng dưới tán cây, tư thế đứng thẳng tắp, trông dáng người như một cái giá treo đồ hơn cả người mẫu.

Cốc Trạch nhìn qua, cảm thấy rất đẹp trai.

Không biết có phải bị nói nhiều lần hay không, Cốc Trạch cảm thấy hôm nay Bách Thời Ngôn mặc đồ rất có vẻ rất tươi sáng, nói thông tục một chút là trông trẻ trung, tinh thần tốt.

Hắn vừa đi tới vừa hỏi: "Có phải chờ lâu lắm rồi không?"

"Vừa mới đến." Bách Thời Ngôn dẫn Cốc Trạch đi thang cuốn lên rạp chiếu phim ở tầng năm. Hai người lấy vé, Bách Thời Ngôn mua bắp rang và Coca. Họ cùng nhau sóng vai đi vào rạp chiếu phim.

Trước mặt họ, đi vào trước là một đôi tình nhân, một nam một nữ, trông gần bằng tuổi Cốc Trạch. Trong tay cũng cầm bắp rang và Coca.

Cốc Trạch vô tư cười nói: "Không biết còn tưởng chúng ta đang hẹn hò đây, sáng sớm hôm nay lúc tôi ra cửa, đồng nghiệp đã cho rằng tôi đang hẹn hò."

Bách Thời Ngôn há miệng, muốn nói gì đó, nhưng rồi lại không nói ra được.

Anh trước sau vẫn không quen biểu đạt.

Sau khi vào trong, bộ phim rất nhanh bắt đầu chiếu. Cốc Trạch ban đầu còn tập trung tinh thần mà xem phim, nhưng xem một lát liền không hiểu chuyện gì xảy ra, hắn bắt đầu buồn ngủ.

Cảnh tối lửa tắt đèn, ánh sáng mờ ảo, ghế ngồi thoải mái, quá thích hợp để ngủ.

Hắn vô thức ngủ mất.

Bách Thời Ngôn nhìn một chút, cũng bắt đầu mất tập trung, muốn làm chút mờ ám.

Anh bắt đầu thăm dò, từng chút một đi chạm vào tay Cốc Trạch.

Tay Cốc Trạch buông thõng bên cạnh ghế dựa, anh đưa tay ra là có thể chạm tới.

Bách Thời Ngôn hạ tầm mắt nhìn chằm chằm tay Cốc Trạch, tiến gần từng chút một, một chút, lại một chút, hầu như chạm tới...

Anh nín thở, ngón tay chạm vào ngón tay Cốc Trạch. Khoảnh khắc chạm tới, anh ngẩng đầu nhìn Cốc Trạch, muốn xem phản ứng của đối phương là gì...

Kết quả lại phát hiện Cốc Trạch ngủ rồi.

Tâm tư của anh không hề bị đối phương phát hiện một chút nào, ngược lại ngủ say như chết.

Bách Thời Ngôn: "..."

Bắp rang và Coca cũng không gọi tỉnh được giấc ngủ ngon.

Gần lúc kết thúc phim, Cốc Trạch bỗng nhiên tỉnh lại. Vừa tỉnh có chút mê man, nhìn thấy màn hình phim mới phản ứng được hắn đang xem phim, tiến tới có thể suy đoán hắn đã ngủ trong rạp chiếu phim.

Bỗng nhiên chột dạ.

Hắn lén lút quay đầu lại nhìn vẻ mặt Bách Thời Ngôn, phát hiện Bách Thời Ngôn không biểu cảm gì mà nhìn màn hình phim, không nhìn ra tâm trạng.

Cốc Trạch đang mơ mộng, đang nghĩ Bách Thời Ngôn có khả năng vẫn không phát hiện chuyện hắn lén lút ngủ không.

Nhưng không thể nào.

Ra khỏi rạp chiếu phim Bách Thời Ngôn liền hỏi: "Bộ phim không hay sao?"

"Không, tại sao lại hỏi như vậy?"

"Cậu cứ ngủ mãi."

Giọng điệu của Bách Thời Ngôn thực ra không nghe ra sự tức giận, nhưng Cốc Trạch cảm giác anh có chút giận rồi.

"Xin lỗi." Hắn rất thành khẩn xin lỗi: "Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, rõ ràng cảm thấy rất hay, thế nhưng lại ngủ mất."

Tâm tư của Bách Thời Ngôn bị nén trở lại, không hài lòng lắm, nhưng lại không thể nói tại sao mình không vui, bị dồn nén đến khó chịu.

Anh muốn cố gắng sớm hơn một chút để Cốc Trạch biết mục đích của mình, Bách Thời Ngôn tự nhủ như thế.

Ngày hôm sau, Cốc Trạch vẫn đi làm, Bách Thời Ngôn đến quán ăn cùng hắn vào buổi chạng vạng.

Đồng nghiệp cùng ca với Cốc Trạch hôm nay cũng đến làm. Khi quán ăn không đông khách, hai người tán gẫu.

Đồng nghiệp hỏi: "Hôm qua bộ phim thế nào?"

"Cũng được, thực ra tôi không xem được bao nhiêu, chỉ là ngủ mất."

"Vậy là không hay à?"

"Không nói được, tôi cảm thấy có lẽ không phải vấn đề của phim, là vấn đề của chính tôi."

Đồng nghiệp cười một tiếng: "Được thôi, cậu nói xem, xem phim thì ngủ, học trưởng đi xem phim cùng cậu không tức giận?"

"Không tức giận." Cốc Trạch trả lời: "Hôm nay anh ấy còn đến quán ăn này."

Hắn vừa nói vừa chỉ vào hướng Bách Thời Ngôn: "Chính là người kia, nói chờ tôi tan ca rồi dẫn tôi cùng đi ăn tối."

Đồng nghiệp kinh ngạc nhìn Cốc Trạch, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Bách Thời Ngôn và Cốc Trạch, trong đầu cuối cùng nảy ra một suy đoán.

Anh ta ôm lấy vai Cốc Trạch, tiến sát bên tai đối phương nói nhỏ: "Học trưởng của cậu, sẽ không phải đang theo đuổi cậu đấy chứ?"

Cốc Trạch cả người như bị sét đánh, kinh ngạc: "Anh đang nói gì vậy?"

Đồng nghiệp nhìn Cốc Trạch với vẻ thất vọng, hạ giọng nói tiếp: "Cậu thật sự không phát hiện sao, học trưởng này của cậu có khả năng muốn tán tỉnh cậu."

Cốc Trạch kinh ngạc đến mức không biết nên nói gì, nghiêng đầu nhìn đồng nghiệp, không biết là đối phương điên rồi, hay là hắn điên rồi.

Bách Thời Ngôn tuy đang đọc sách, nhưng vẫn chú ý động tĩnh bên Cốc Trạch, chú ý thấy hắn và một đồng nghiệp khác khoảng cách rất gần, thậm chí gần đến mức đối phương ôm vai hắn, ghé vào tai hắn nói chuyện.

Bách Thời Ngôn mím chặt môi, anh không vui, rất không vui.

Cốc Trạch rất nhanh tan ca, không biết có phải ảo giác của hắn không, hắn luôn cảm thấy Bách Thời Ngôn không được vui vẻ lắm, suốt dọc đường đi đều không nói gì nhiều.

Đi được nửa đường, hắn thấy Bách Thời Ngôn vẫn trầm mặc ít nói, liền thẳng thắn hỏi: "Anh sao vậy, có chuyện gì không vui sao?"

Bách Thời Ngôn sau một hồi lâu mới buồn bực hỏi: "Vừa nãy cậu nói gì với đồng nghiệp của cậu, khoảng cách gần như vậy?"

"À, cái này..." Nhớ đến cuộc đối thoại giữa hắn và đồng nghiệp, Cốc Trạch chột dạ, bắt đầu tránh né vấn đề chính: "Khoảng cách gần sao? Tôi thấy khoảng cách rất bình thường, vẫn ổn chứ, giữa chúng ta cũng là khoảng cách gần như thế mà."

Bách Thời Ngôn nhìn Cốc Trạch, hỏi lại lần nữa: "Đang nói chuyện gì?"

"Cái đó, chính là một vài suy đoán gì đó thôi."

"Khoảng cách quá gần rồi." Bách Thời Ngôn nói: "Cậu thường xuyên làm như vậy với người khác sao?"

"Tôi thấy vẫn ổn mà, giữa nam sinh nói chuyện riêng không phải đều với khoảng cách thế sao?"

Bách Thời Ngôn cảm giác trong đầu mình dường như có một sợi dây muốn đứt.

Anh không muốn nổi giận, thẳng thắn không nói gì cả, cúi đầu đi ở phía trước.

Cốc Trạch đuổi theo hỏi hai câu: "Anh rốt cuộc sao vậy, đang giận cái gì? Lẽ nào là vì tôi nói chuyện riêng với người khác?"

Hắn nghĩ như thế, bản thân cũng cảm thấy không thể, thế nhưng lời đồng nghiệp vừa nói lại khiến hắn không tự tin như vậy...

Bách Thời Ngôn dừng bước lại, hơi cúi đầu nhìn Cốc Trạch.

Cốc Trạch thấy Bách Thời Ngôn vẫn không nói gì, có chút không vui: "Anh cái gì cũng không nói, hỏi anh chuyện gì anh cứ giữ trong lòng. Như vậy còn làm bạn bè thế nào, giữa bạn bè cũng không có cái kiểu không vui là giữ cục tức trong lòng đâu."

"Lẽ nào thật sự chỉ vì tôi nói chuyện riêng với đồng nghiệp à? Không phải chứ, chuyện này hình như cũng không liên quan gì đến anh, anh giận cái gì..."

Bách Thời Ngôn dần dần không nghe rõ Cốc Trạch đang nói gì, anh chỉ có thể nhìn thấy đôi môi đỏ mà anh nghĩ đến rất lâu mở ra khép lại trước mắt anh, nói những lời khiến anh không vui.

Anh nhịn một hồi lâu, Cốc Trạch vẫn cứ nói những lời khiến anh không vui. Anh nhắm mắt lại, không muốn nhịn nữa.

Anh kéo cánh tay Cốc Trạch một cái, kéo người vào một góc khuất, cúi đầu hôn về phía đôi môi mà anh nghĩ đến rất lâu.

Thế giới dường như yên tĩnh lại trong nháy mắt, tim Bách Thời Ngôn đập như trống chầu.

Bình Luận (0)
Comment