Bác Sĩ Có Độc

Chương 10

Dưới đại sảnh tòa nhà, mấy tên bảo vệ theo sau luật sư Tô mặt tái xanh, đang đứng canh gác rất nghiêm ngặt trước cửa ra vào, cả bọn cẩn thận dò sét mặt mũi từng người đi ra đi vào tòa nhà.

Chu Sênh Sênh thả mái tóc đuôi ngựa xuống, trong nháy mắt cô đã trở thành người đẹp với mái tóc dài xõa ngang vai.

Không phải khuôn mặt vừa nãy, kiểu tóc cũng khác, quần áo cũng không phải .

Lúc đi ngang qua người luật sư Tô, cô nhận ra tất cả mọi người đều lén lút đưa mắt nhìn cô.

Nhưng không ai nhận ra cô cả.

Trong mắt bọn họ có ngạc nhiên, có yêu thích và ngưỡng mộ, chỉ riêng kẻ lén lút như trộm vặt là cô đây thì không thể vui nổi.

Chu Sênh Sênh bình tĩnh đi ra khỏi tòa nhà, đội cơn mưa phùn rẽ quặt sang con phố bên cạnh, rồi cuối cùng mới dám vắt chân lên cổ chạy trốn.

Hôm ấy vẫn là một ngày đầu đông, gió bấc lạnh lẽo, mưa phùn triền miên. Hai bên đường phố là cảnh người qua lại vội vã, những chiếc ô đầy màu sắc được bật lên, trang điểm cho cơn mưa thành phố.

Cô chỉ mặc chiếc áo lông mỏng, ngay cả chiếc áo khoác giữ nhiệt cũng để lại trong tòa nhà, nhưng dường như cô lại không cảm thấy lạnh, bước chân càng chạy lại càng nhanh, vừa chạy vừa cười ha ha.

Một năm rồi.

Cô chờ ngày này ròng rã tròn một năm rồi, cuối cùng cũng coi như được trở lại hàng ngũ xinh đẹp, trong tay còn nắm tội chứng của luật sư Tô và vị “Phan Kim Liên” kia. Không ngờ khi cô có ý làm việc tốt không cần người lưu danh, thì cũng đón chào gương mặt xinh đẹp khiến người khác ngưỡng mộ này.

Đây chẳng lẽ không phải niềm vui nhân đôi sao?

Nơi ngã tư đang sáng đèn đỏ, vô số xe cộ đang đỗ lại im lặng chờ đợi.

Bên trong chiếc xe màu đen đang đỗ sát ven đường kia, người đàn ông ngồi trên ghế lái chính im lặng nhìn ra cơn mưa phùn qua tấm kính phía trước. Trong xe có bật điều hòa nhưng hơi ngột ngạt, anh đưa tay ấn nút bấm trên cửa sổ, cửa kính xe từ từ hạ xuống, gió lạnh cùng mưa bụi cũng theo nhau mà vào.

Cũng cùng lúc đó truyền vào trong xe, còn có một giọng nữ đột ngột vang lên, là tiếng cười ha ha ha ha không ngậm được miệng lại, khiến cho vô số người qua đường liếc mắt nhìn cô.

Lục Gia Xuyên theo bản năng mà nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên vỉa hè có một cô gái mặc chiếc áo lông trắng chẳng chút e ngại cười ha ha, vừa cười vừa chạy. Tiếng cười kia quá tự nhiên, tư thế chạy trốn khiến người ta nghĩ tới một đứa trẻ bất cần.

Anh nhíu mày, hờ hững thu ánh mắt về.

Nhưng chỉ một giây sau, trong đầu bỗng lướt qua rất nhiều cảnh tượng, tựa như anh nhớ ra điều gì đó, bất giác lại quay đầu lại.

Trong quá khứ dường như cũng từng có người như cô gái kia, vừa cười vừa chạy, tiếng cười cũng thoải mái như thế, cứ như cả thế giới cũng chỉ có mình cô vậy. Cô mặc kệ mọi người xung quanh sẽ nhìn mình với ánh mắt thế nào, kinh ngạc hay cười nhạo, cũng hoàn toàn chẳng thèm liên quan đến cô

Cô gái mặc áo lông trắng định chạy sang đường bên kia, nên cũng nhanh chóng chạy ngang qua xe anh, mang theo một cơn gió thoáng qua trong khoảnh khắc.

Đúng lúc này anh nhìn rõ được gương mặt cô.

Rất xinh nhưng không phải cô ấy.

Lục Gia Xuyên nhìn theo cô, hơi nhếch môi cười, đôi đồng tử đen bóng vẫn dõi theo bóng dáng người con gái đang chạy kia.

Phía sau vang lên tiếng còi xe inh ỏi, anh mới bất giác hồi hồn lại.

Đèn xanh sáng rồi.

Một năm qua rồi, nhìn cô lại khiến anh bỗng nhớ tới cô gái tên là Chu Sênh Sênh kia.

Lục Gia Xuyên giẫm chân ga, cảm nhận cơn gió lạnh ngoài cửa ùa vào.

Cô ấy cũng đã biến mất được một năm rồi. Sao anh có thể cho rằng cô sẽ đột nhiên xuất hiện trước mặt anh chứ? Ha ha, cho cô mượn một trăm lá gan, cô ta cũng không dám quay lại lởn vởn trước mặt anh ấy chứ.

Anh lại đưa mắt nhìn bóng lưng càng lúc càng xa trong gương chiếu hậu, anh chẳng nói chẳng rằng chỉ khẽ bĩu môi, thế mới nói thời đại này, đi đâu cũng gặp gái điên sao?

***

Khuôn mặt thay đổi khiến cuộc sống của Chu Sênh Sênh lại bước lên đỉnh cao một lần nữa.

Đêm đó, kẻ cuồng cái đẹp như Trịnh Tầm không nhúc nhích quỳ ngồi trên sofa cứ vuốt tay cô chứ chả thèm chơi game như ngày thường nữa.

Chu Sênh Sênh cười ha ha, ung dung thoải mái hỏi: “Cháu nội, mấy tháng trước cháu đối xử với bà thế nào hả ? Ngay cả liếc mắt nhìn bà một cái cũng không có, sau này thì đừng hòng nhìn mặt bà.”

Trịnh Tầm nói: “Không phải vì mấy ngày trước tôi quá bận, nên không có thời gian nhìn cậu lấy một cái sao? Hôm nay sẽ bù đắp lại hết.”

“Xì” Chu Sênh Sênh đẩy mặt anh ra, “Chỗ nào mát mẻ thì đến đó mà ở đi!“[1]

[1] : Ý chị là biến đi 

Không ngờ trong nháy mắt Trịnh Tầm liền như chú chim nhỏ tiến sát lại gần mà gục đầu lên vai cô, hai mắt sáng rực: “Chỗ này là mát nhất rồi.”

Một giây sau đã ăn một cú của tuyển thủ Taekwondo đai đen.

Trịnh Tầm thích gái đẹp.

Chu Sênh Sênh không biết đây là tật xấu gì của anh, nhưng anh rất để ý hình thức bên ngoài, từ nhỏ đến giờ vẫn luôn như vậy. Cô nhớ lúc hai người còn học trung học, lớp cô có một nữ sinh, gương mặt rất ưa nhìn, nhưng tính cách không tốt cho lắm.

Trịnh Tầm rất thích nữ sinh đó, không nói đến chuyện toàn bộ tiền tiêu vặt anh đều lấy ra mua quà cho cậu ta, còn liên tục giúp đỡ cậu ta. Ví dụ như nếu cậu ta không làm bài về nhà, anh sẽ liều lĩnh đưa vở của mình cho cậu ta nộp còn mình thì bị thầy giáo phạt đứng tấn ngoài hành ang. Hay như nếu cậu ta nói thèm bánh ngọt, anh sẽ tiết kiệm tiền ăn sáng của mình mà mua bánh ngọt cho cậu ta.

Sau đó nữ sinh kia nhận ra Trịnh Tầm thích mình đến “cuồng dại”, thì bắt đầu sai khiến anh làm càng nhiều chuyện hơn, ví dụ như để Trịnh Tầm trực nhật giúp cậu ta, trước buổi tự học buổi tối thì tới quầy tạp hóa mua đồ ăn vặt cho cậu ta, sau này còn phát triển thành vì cậu ta mà giúp cả đám bạn thân cậu ta luôn.

Khi đó Chu Sênh Sênh còn chưa trở thành anh em tốt với Trịnh Tầm, nhưng cô vô cùng khó chịu với nàng công chúa điện hạ điệu đà thích vênh mặt sai bảo người khác kia.

Một lần nào đó khi Trịnh Tầm lại đi làm chân sai vặt cho đám bạn của cậu ta, thì cô nghe thấy đám bạn thân củaTiểu công chúa nhao nhao hỏi: “Này này, hai ngươi quen nhau thật đấy à?”

Tiểu công chúa ngẩn người đáp: “Dĩ nhiên là không, các cậu đừng đoán mò.”

“Cậu cứ nói đùa, không phải cứ cậu có chuyện gì Trịnh Tầm đều theo đuôi làm giải quyết hộ cậu đấy à. Nếu hai ngươi không phải đang hẹn hò, tự dưng cậu ta đối tốt với cậu như thế làm gì?”

Tiểu công chúa vô tội lắc lắc đầu: “Sao mà tôi biết được! Chắc vì cậu ấy là người tốt bụng.”

“Ha ha ha, ai cũng nhận ra cậu ta đang theo đuổi cậu !” Có một nữ sinh nháy mắt hỏi cô, “Cậu cho chúng tôi câu trả lời chính xác đi, cậu ấy có cửa không đây?”

Không ngờ Tiểu công chúa lại nghiêm túc nói: “Cậu nói gì vậy Lý Giai Giai, tuổi của chúng ta giờ có thể yêu đương à? Trịnh Tầm là người rất tốt bụng, cậu đừng suy diễn lung tung như vậy. Mẹ tôi nói rồi, nhiệm vụ bây giờ của tôi là chăm chỉ học hành, tương lai tôi sẽ đi du học nước ngoài, làm gì có thời gian mà suy nghĩ mấy chuyện vớ vẩn đó!”

Tuy cô nói rất nghiêm túc nhưng cũng không che giấu được chất giọng cao cao tại thượng trong đó, cứ như người khác đối xử tốt với cô ta là chuyện đương nhiên, cô ta là công chúa, nên nghiễm nhiên được hưởng g đãi ngộ đặc biệt như vậy.

Có người nói vào phụ họa cô ta: “Cũng đúng, cậu chàng Trịnh Tầm kia, còn không biết ba ruột mình là ai, mà chẳng biết mẹ cậu ta lấy ai sinh ra cậu ta nhỉ. Nhà cậu thì gia giáo, ba mẹ một người làm kinh tế một người theo chính trị, hai người vốn không phải người cùng một thế giới rồi.”

“Hả? Trịnh Tầm không biết ba mình là ai sao?” Có người kinh ngạc hỏi.

“Đúng vậy, nghe mẹ tôi kể, mẹ cậu ta chưa kết hôn đã sinh con, rồi dẫn cậu ta về đây, cũng không nói ba cậu ta là ai. Ba tôi còn bảo cậu ta là con hoang.”

“Được rồi được rồi, không nói nữa .” Tiểu công chúa lên tiếng , “Tí nữa cậu ấy về rồi, nếu cậu ấy nghe được những lời mấy cậu nói, thì sau này không còn người mua cơm tối cho các cậu nữa đâu đấy.”

Đám nữ sinh kia bắt đầu cười ha hả, còn líu ra líu ríu bàn luận, không để ý một người bỗng đi về phía thùng rác trong góc lớp, hai ba giây sau đã xuất hiện trước mặt bọn họ, rồi đổ cả xô rác lên đầu Tiểu công chúa.

Một đống rác rơi xuống che kín cả người cô ta.



Cả đám xôn xao hẳn lên, đợi đến khi hồi hồn lại, thì mới nhận ra người vừa làm chuyện đó chính là cô bạn Chu Sênh Sênh luôn cô độc một mình trong lớp không làm bạn với ai.

Tiểu công chúa rú lên một tiếng rồi kéo chiếc sọt rác xuống, tức giận đến mức gào lớn: “Chu Sênh Sênh cậu làm gì vậy! ?”

Trên chiếc áo lông màu hồng nhạt đã dính đầy vết bẩn, toàn bộ rác bẩn trong sọt cũng rơi xuống người cô, tất cả chất đống trên ghế ngồi của cô.

Chu Sênh Sênh cứ nhìn chằm chằm vào mặt cô ta, cong khóe miệng cười khẩy: “Chẳng tại sao cả, đơn giản là vì nhìn mặt cậu khó ưa.”

Tiểu công chúa nấc một tiếng rồi khóc òa lên.

Đám người xung quanh bắt đầu lên tiếng chỉ trích cô.

Chu Sênh Sênh không nói gì, chỉ nhặt chiếc sọt rác đang nằm lăn lóc trên đất lên, ngẩng đầu nhìn quanh một vòng: “Trong các cậu có ai muốn thử nữa không?”

Tiếng ồn lập tức im bặt.

Bọn họ đều là những “đứa con ngoan” của ba mẹ, chẳng ai ngỗ ngược không có ba mẹ dạy bảo như Chu Sênh Sênh. Dù cho trong lòng bọn họ không phục, cũng không dám mở miệng chọc điên cô nữa.

Chu Sênh Sênh cầm sọt rác lên, không nói một lời rồi đi về phía cuối lớp, cúi người đặt sọt rác vào bên trong góc lớp, vừa định ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một đôi giày đá banh vừa cũ vừa nát đang thập thò ngoài cửa.

Trịnh Tầm đang đứng đó, trong tay cầm một túi bánh mỳ.

Cô đứng thẳng người dậy, đối diện với anh.

Anh không nói lời cám ơn, chỉ cười tủm tỉm đi vào lớp, dường như hoàn toàn không biết chuyện vừa xảy ra.

Cô cũng không nhiều lời, vừa đi ngang qua người anh để định ra ngoài, thì bất thình lình anh giữ chặt lấy cổ tay cô.

Chu Sênh Sênh quay đầu lại khó hiểu mà nhìn anh.

Trịnh Tầm cầm túi bánh nhét tất vào lòng cô, cười tít mắt nói: “Cho cậu tất đấy .”

Cô im lặng hồi lâu rồi chau mày hỏi: “Tại sao?”

“Chẳng tại sao cả.” Anh nhại theo giọng điệu vừa nãy của cô nói với Tiểu công chúa, nhún nhún vai, “Nhìn cậu vừa mắt thôi.”

Sau đó hai người họ liền trở thành anh em tốt.

Chu Sênh Sênh không phải người thích tò mò chuyện của người khác, cô đã là anh em tốt với Trịnh Tầm rất nhiều năm nay rồi, cô biết anh thích cái đẹp, bất luận là nam hay nữ, anh cũng sẽ lựa chọn thứ đẹp nhất, nhưng từ xưa đến giờ cô cũng không hỏi anh lý do là gì.

Có những câu hỏi không nên tìm kiếm câu trả lời, cũng có những vết sẹo mãi mãi không thể khơi ra.

Vì thế tối nay, cô chỉ lẳng lặng mà vắt hai chân, nhìn Trịnh Tầm ngắm mình với gương mặt si mê, sau đó không nhịn được, từ từ nhấc chân mình lên cao hơn.

Chẳng vì gì cả, chỉ là cô muốn khoe chân thôi mà.

***

Vừa đổi gương mặt mới, mắt cô liền bị nhiễm trùng.

Thuốc tiêu viêm trong ngăn kéo cũng không còn nữa, Chu Sênh Sênh mắt lờ mờ tìm xột xoạt đồ nghề trong tủ để chuẩn bị đeo kính sát tròng tám độ, rồi mặc áo khoác tới bệnh viện mua thuốc.

Lúc đeo kính thì cô hơi do dự, bên tai lại vang lên giọng nói lạnh lùng của ai kia.

Nhớ tới vị bác sĩ hung dữ kia, cô không nhịn được cong khóe miệng cười mỉm, cuối cùng vẫn không sợ chết mà đưa thấu kính lồng vào mắt.

Từ ngày cô cho Lục Gia Xuyên leo cây tới bây giờ đã được một năm rồi, trong thời gian đó cô trải qua ba gương mặt của phụ nữ trung niên và cũng từng đi ngang qua bệnh viện thú y mấy lần, nhưng không nhìn thấy mặt Lục Gia Xuyên lần nào.

Cô đoán anh đã quay về bệnh viện rồi.

Sau đó cô tới bệnh viện, cô cũng lấy hết can đảm chạy đến khoa mắt tìm hiểu một chút. Quả đúng như dự đoán, chủ nhiệm khoa mắt cuối cùng vẫn phải xin ba nhờ bà nội đem tấm biển tám chữ vàng mời bác sĩ Lục về bệnh viện.

Cũng chẳng hiểu tại sao, khi trở thành người phụ nữ trung niên với gương mặt già nua nhăn nheo, thì cô không có chút dũng khí nào đến gặp mặt anh. Nhưng hôm nay khi đã có một gương mặt trẻ trung xinh đẹp thế này, thì bỗng nhiên cô lại có một suy nghĩ thật táo bạo.

—— Cô thật sự muốn biết Lục Gia Xuyên còn là vị bác sĩ hung dữ như một năm trước, hay có phải anh vẫn kiêu ngạo như muốn sánh vai với mặt trời nữa không.

Vừa nghĩ như vậy, bước chân cô đã nhẹ bẫng hơn hẳn, cô quyết định lên xe bus rồi sẽ tới bệnh viện.
Bình Luận (0)
Comment