Bác Sĩ Nhanh Cứu Con Trai Ta!

Chương 1

"Bác sĩ, bệnh của con tôi còn có thể cứu sao?"

"..."

"Đứa con này nghỉ cả ngày ở nhà ngồi trước máy vi tính xem phim, một tiếng đồng hồ cũng không thấy nó thay một động tác khác, chuột cũng chỉ chạm qua rồi sẽ chờ máy vi tính tự động nhảy đến tập kế tiếp, cậu nói đây chẳng phải muốn làm người ta tức giận sao!"

"Cái này bây giờ người trẻ tuổi ai cũng sẽ có..."

"Thế nhưng nó khi còn bé cũng còn tốt a, lên sơ trung liền đột nhiên gặp sự cố, lúc đó tôi với chồng đều cho rằng đây là thời kỳ dậy thì, không nghĩ đến những phương diện khác. Nó... nó... nó... trở thành người nháy mắt cũng thấy cực khổ! Được rồi bác sĩ tôi đây có nói quá. Bình thường đi học, làm việc nhà đều như đầu gỗ, nói làm  thì sẽ làm, thế nhưng lại cảm giác như không có ý nghĩa đối với chính mình, vẻ mặt cũng chẳng thèm thay đổi a! Mà nói chuyện thì nhiều nhất cũng sẽ không vượt qua hai chữ!"

"..."

"Bác sĩ làm sao bây giờ?!" QAQ

"... Chuyện này cũng không tính là bệnh, có thể nói là một loại tâm lý, một loại trạng thái, tôi khuyên chị nên đi tìm bác sĩ tâm lý, tìm ra nguyên nhân sinh bệnh mới là phương pháp trị liệu chính xác, cái gì cũng có thể thử, nhưng tuyệt vọng thì không được."

"Bác sĩ" QAQ

"Cho dù chị có khóc lóc vô cùng đáng thương tôi cũng không giúp được chị... Tôi có một người quen làm bác sĩ tâm lí, tôi khuyên chị đi thử ở chỗ hắn. Tôi gọi điện thoại hỏi thăm hắn, chị cầm tấm danh thiếp này chờ một chút."

"Ân" QwQ

"Trước tiên thông báo cho chị, giới thiệu chị tới bác sĩ tâm lý cũng không phải là nói đứa nhỏ này có bệnh tật về tâm lí gì, đứa nhỏ này coi như có hơi chút sững sờ, nhưng vẫn là trong trạng thái khỏe mạnh, chủ yếu vẫn để cho bác sĩ cố vấn tìm nguyên nhân gì dẫn đến. Hiện tại vào cái thời đại này bạn giao tiếp hay chọn lựa ngành để học* đều trở nên áp lực, này sẽ dẫn đến một vài vấn đề, người quen này của tôi tuy rằng tuổi còn chút trẻ nhưng rất là chuyên nghiệp, vì lẽ đó chị cũng có thể yên tâm chút. Nếu như không nhìn ra cái gì, đây càng nói rõ đứa nhỏ này không có vấn đề gì lớn."

"Cảm ơn bác sĩ" QAQ

"Xin chào!"

Lãnh Thích nhìn vào danh sách trong tay, lại liếc nhìn hai mẹ con này. Người mẹ coi như được bảo dưỡng rất tốt, cũng rất để tâm trang điểm. Con trai vẫn mộc mộc mà đứng ở bên cạnh nàng, xem tuổi cũng là mười tám, mười chín tuổi.

"Xin chào, mời ngồi."

Người mẹ kéo cánh tay con trai ngồi xuống, "Bác sĩ, đứa con của tôi có phải là không cứu được?!" QAQ

Lãnh Thích trên mặt ra vẻ bình thường, nội tâm thì không nhịn được 囧 một hồi, mẹ ngươi như thề này thì người nhà của ngươi ra sao*?

Còn có tình huống cùa bạn học Chúc này, thật sự không phải nghiêm trọng hóa thành bệnh nan y thời kì cuối sao?

"... Bình tĩnh, chị thấy có triệu chứng gì?"

Lâm nữ sĩ hồi tưởng, "Chính là vẻ mặt ít khi thay đổi, nếu phải đi làm thì đi làm, thế nhưng phải có người nhắc, không nhắc thì sẽ không thèm di chuyển."

Lãnh Thích quan sát biểu hiện của bạn học Chúc, phát hiện hai mắt đối phương như vô thần, luôn cảm giác là đang thất thần. Hắn nhíu mày, "Chúc Liên Chi?"

Chúc Liên Chi hoảng hốt một hồi, hai mắt tập trung nhìn tới hắn.

Lãnh Thích sửng sốt nhìn đôi mắt trong suốt của cậu, lúc trước bởi vì nghề nghiệp mà không có đánh giá, hiện tại phát hiện người này lớn đến thực sự đẹp đẽ. Thiên phú về ngoại hình của con lai rất cao, ngũ quan đường viền rõ ràng có sự góc cạnh của người nước ngoài, thế nhưng dưới sự chiếu sáng của ánh đèn trong phòng lai như hiện ra sự ôn nhu của họ. Hơn nữa một đôi mắt màu lam nhạt như đá quý, bề ngoài có thể nói là hết sức xuất sắc.

Lãnh Thích theo thường lệ tiến hành một chuỗi câu hỏi tư nhân, thế nhưng đối phương sẽ có lúc cau mày mà trầm mặc không trả lời, Lãnh Thích có thể dùng nhà của mình để đánh cược, người này tuyệt đối là bởi vì độ ngắn dài của đáp án mới sẽ trở nên trầm mặc, ví dụ như hỏi cậu cảm thấy thời tiết hôm nay như thế nào, cậu liền nói "Tốt", thế nhưng kêu cậu dùng từ để miêu tả thời tiết, người này liền cau mày không trả lời.

Cuối cùng Lãnh Thích vẫn là trong lúc kiểm tra Chúc Liên Chi hỏi mẹ hắn đồng ý cho phép thôi miên.

"Thả lỏng... Cậu cảm giác mình bình thường không?"

Chúc Liên Chi đang nhắm mắt dường như giãy dụa một phen, nghi hoặc mà "Hả?" Một tiếng.

"Cậu có thích cuộc sống bây giờ không?"

"Thích."

Hình như là do nghề nghiệp, Chúc Liên Chi luôn cảm thấy thanh âm của bác sĩ Lãnh cực kỳ dễ nghe, hạ thấp thả nhẹ vào lúc nghe đều trở nên đặc biệt thoải mái.

Nghe được giọng nói như thế, hắn cảm thấy có thể không quá chú tâm mà thả lỏng, cho phép bác sĩ tiến vào nhìn thế giới của mình.

"Tôi  hiện tại thường mơ thấy đủ loại mộng, nhưng cũng có thể đó không phải là mộng —— có lúc tôi ngồi một hồi liền có thể mơ tới."

"Cậu mơ tới cái gì?"

"Tôi mơ tới chính mình là hoàng đế? Là tù phạm?"

"Bác sĩ! Như thế nào?" QAQ, nhìn thấy Lãnh bác sĩ cao to vừa đi ra, Lâm nữ sĩ liền tiến lên nghênh tiếp.

Lãnh Thích lại bị 囧 tới một hồi, đem văn kiện trong tay đưa cho trợ thủ.

"Tình huống vẫn tương đối lạc quan, tôi đã có chút suy đoán. Tôi mong bạn học Chúc có thể để lại phương thức liên lạc cá nhân, tôi sẽ thường thường giao lưu cùng với hắn. Còn có tốt nhất mỗi tuần đều đến khám như lần này."

"Được!"

Lãnh Thích:...

"Tôi tại đây cho các ngươi hai cái đề nghị, bạn học Chúc không phải yêu thích truyền hình điện ảnh sao? Có thể thử nghe một chút kịch truyền thanh, sau đó là đọc sách nhiều một chút, tốt nhất là đọc ra tiếng (có thể đọc ra tiếng có nghĩa nói nhiều cũng sẽ không khó khăn, điểm này thì các ngươi cố gắng để hắn làm được ﹁_﹁)." Lãnh Thích xoay người nhìn Chúc Liên Chi đứng ở cạnh cửa mặt không cảm xúc.

"Điểm thứ hai, đi tìm cho mình một sở thích, ham muốn rồi đem toàn bộ tập trung vào đó."

Chúc Liên Chi kinh ngạc cùng Lãnh Thích bốn mắt nhìn nhau.

"Khi ngươi phát hiện thứ mình cảm thấy hứng thú, ngươi sẽ muốn làm."

(Tác giả có lời muốn nói:

Mới phát hiện tám, chín đã biến thành khoanh tròn, sửa chữa một hồi =w=)

Người dịch U: Chương đầu tiên, mong mọi người ủng hộ. Ai thấy hứng thú cầu cất chứa ^_^

V:mấy chỗ có dấu "*" là mình chém nha...
Bình Luận (0)
Comment