Trương Đan ngơ ngác: "Bác sĩ Từ, điều không phải uống thuốc à? Đây là cái gì?"
Từ Huyền liếc bà: "Tôi là bác sĩ tâm lý, đương nhiên phải dùng biện pháp tâm lý để chữa bệnh."
Trương Đan rầu rĩ: "Nhưng bác sĩ Từ này, cái này... trên cái này vẽ Doreamon đấy à?"
Bà nhìn Từ Huyền đầy cổ quái.
Bác sĩ Từ này sẽ không cảm thấy bà lớn tuổi rồi nên chưa từng xem phim hoạt hình đấy chứ?
"Không sai! Chính là Doreamon!"
Từ Huyền nghiêm túc nói: "Đây là liệu pháp ám chỉ, dì đeo nó theo người sẽ không ngừng tự ám chỉ trong lòng, cho mình lòng tin."
"Có Doreamon bảo vệ, chuyện phiền toái gì đều có thể giải quyết."
"Dì còn sợ cái gì nữa?"
"Chờ đeo lâu là sẽ khỏi bệnh thôi."
Có lý!
Trương Đan bừng tỉnh.
Bà gật đầu lia lịa: "Thì ra là thế!"
Trương Đan hớn hở ra mặt: "Bác sĩ Từ giỏi thật, vậy thì dì an tâm rồi."
Từ Huyền không khỏi nhìn đối phương một cái.
Thảo nào có thể trở thành khách quen vài chục năm của sư phụ.
Người này dễ bị lừa ghê.
Nói gì cũng tin.
Trương Đan hỏi: "Bác sĩ Từ, thuốc này bao nhiêu tiền thế?"
Từ Huyền: "Một vạn."
Trương Đan giật thót cả người.
Lúc bà mua bùa trong tay Liễu Trường Hà.
Thầy Liễu bản lĩnh như vậy mà cũng chỉ bán hai, ba trăm tệ một lá bùa mà thôi.
Từ Huyền quá trẻ tuổi.
Tiện tay vẽ vài nét bút lại đòi một vạn.
Không phải bà không có số tiền ấy.
Mà là cảm giác bị người bẫy, khó chịu trong lòng.
Trương Đan miễn cưỡng cười nói: "Bác sĩ Từ, hơi đắt rồi, có thể giảm giá chút ít không?"
Từ Huyền lắc đầu: "Không trả giá."
"Còn nữa, thuốc này chỉ có tác dụng trong vòng một năm, quá hạn sẽ biến thành rác thải."
"Rồi rồi, dì phải quét thể ở đâu."
Mặt Trương Đan cứng đờ, lại vẫn trả tiền.
Bới bà mà nói, một vạn chỉ là tiền trinh.
Cho thì cho thôi.
Chỉ là bà nể tình Liễu Trường Hà mới cho bằng ấy tiền.
Nhưng chắc sau này bà sẽ không quay lại đây nữa.
Đồ đệ của thầy Liễu tham lam quá, bà không thích.
Trương Đan rời khỏi phòng cố vấn của Từ Huyền, đi về nhà.
Bảy giờ tối, con trai và con dâu của Trương Đan cũng về đến nhà.
Cả gia đình cùng ăn cơm tối.
"Mẹ, mẹ đeo gì trên cổ đấy?"
Con dâu thấy túi gấm trên cổ Trương Đan thì tò mò hỏi.
Trương Đan thuận miệng trả lời: "Cái này à, thuốc bác sĩ Từ kê cho mẹ."
Con trai của bà là Đinh Hiển Sơn vội vàng hỏi: "Mẹ, mẹ khó chịu chỗ nào? Bác sĩ bảo sao ạ?"
Trương Đan thở dài: "Bác sĩ nói mẹ mắc chứng lo âu, thế nên dạo này mới gặp toàn chuyện không may."
"Bác sĩ vẽ một Doreamon cho mẹ đeo ở trên người, phù hộ mẹ thuốc đến bệnh trừ."
Nói xong, bà còn mở túi gấm ra cho mọi người xem.
Con trai và con dâu nghe xong thì ngẩn người.
Hai người nhìn nhau.
Toàn chuyện lộn xộn không đâu thế?
Con trai của Trương Đan, Đinh Hiển Sơn cau mày nói: "Mẹ, bác sĩ Từ mẹ nói là của bệnh viện nào?"
"Không phải bệnh viện.”
Trương Đan vừa ăn cơm vừa nói: "Con có nhớ thầy Liễu mà mẹ hay đi xem bói không?"
"Thầy Liễu về cõi tiên rồi. bác sĩ Từ là đệ tử của ông ấy."
"Cậu ấy mở một phòng cố vấn tâm lý ngay tại tiệm cũ, làm bác sĩ tâm lý."
Hai người nghe xong càng không biết nói gì cho phải.
Thảo nào nghe vô nghĩa thế.
Hóa ra vốn chính là người của tà môn ma đạo.
"Mẹ, con nói mẹ bao nhiêu lần rồi."
Con trai Đinh Hiển Sơn nặng nề nói: "Rõ ràng bác sĩ Từ này là kẻ lừa đảo."
"Trước kia mẹ tìm đại sư Liễu, con không hiểu cái ngành này, mẹ tìm ông ấy coi bói thì con cũng không nói gì."
"Nhưng bác sĩ Từ này vớ vẩn quá rồi."
"Con cũng có mấy người bạn làm bác sĩ, đều là chủ nhiệm khoa của bệnh viện tuyến ba trở lên."
"Có cần con gọi điện thoại hỏi xem người kia có phải lừa đảo giúp mẹ không?"
Trương Đan nghe con trai nói thế thì cũng hơi do dự.
Con trai Đinh Hiển Sơn vừa thấy là biết chuyện này có cơ hội, rèn sắt khi còn nóng khuyên bảo.
Con dâu tò mò: "Mẹ, Doreamon này… à không, người ta bán mẹ phương thuốc này bao nhiêu tiền?"
Trương Đan hơi mất tự nhiên: "Một... Một vạn."
Con trai và con dâu càng câm nín rồi.
Không phải bọn họ tiếc gì một vạn ấy.
Chẳng qua là khó chịu vì bị người ta xem là hạng coi tiền như rác thôi.
"Mẹ, con nói mẹ nghe, bác sĩ tâm lý chính quy sẽ không dùng biện pháp tà môn quỷ quái thế này."
"Tuy nhà chúng ta có ít tiền, nhưng cũng không thể bị người lừa vậy được!"
"Ngày mai con đi tìm người ta với mẹ, trả lại đồ chơi này."
Thật ra Trương Đan đã bị thuyết phục rồi.
Hai người họ khuyên bảo chỉ có tác dụng thứ yếu.
Chủ yếu là bác sĩ Từ này thật sự không cho bà cảm giác đáng tin cậy như thầy Liễu.
Nhưng bà vẫn cứng cổ nói: "Trả cái gì mà trả, không thể trả được."
"Mẹ quen biết thầy Liễu mấy chục năm, người ta qua đời rồi, mẹ không thể không chừa mặt mũi cho đệ tử của ông ấy?"