Bác Sĩ Thú Y Đệ Nhất Đế Quốc

Chương 39

Ngày thứ hai, Bùi Chu hiếm hoi phát hiện mình cư nhiên thức dậy sớm hơn cả hồ ly tiên sinh.

Nhìn lại bên cạnh giường, cục lông trắng đang say sưa ngủ, từng sợi lông của hồ ly tiên sinh dựng đứng dưới ánh nắng mặt trời, hiện ra ánh vàng óng ánh, đôi mắt hồ ly nhắm nghiền, toát ra vẻ quyến rũ và đẹp đẽ.

Bùi Chu không tự chủ được lộ ra biểu tình như mê như say, sau đó vươn tay ra, lén lút vuốt nhẹ mông của hồ ly tiên sinh một cái.

Mềm mại, ấm áp, cảm giác thực sự là quá tuyệt vời!

Bùi Chu khóe miệng điên cuồng giương lên đến một nửa liền cứng lại, bởi vì hồ ly tiên sinh đã tỉnh, nó đang dùng một loại tư thế dựa người lười biếng trên giường giống như "Quý phi", đôi mắt khẽ híp nhìn anh.

Mặc dù việc vuốt mông không phải là lần đầu tiên anh làm, nhưng dưới ánh nhìn trêu tức hồ ly tiên sinh nhà mình, anh lập tức cảm thấy chột dạ khi bị "bắt gặp" ngay tại chỗ.

Bùi Chu không khỏi kinh sợ một chút, thế nhưng khoảnh khắc đó qua đi, anh lại nhớ lại cảm giác xấu hổ khi bị con hồ ly này quật ngược trên giường hôm qua. Bất giác, trong nháy mắt trong lòng nổi lên sự tức giận, ——rõ là mình nuôi nhóc con này, lớn rồi không sờ cho vuốt đây còn coi ra thể thống gì nữa?

Vì vậy, Bùi Chu không kìm chế được sự tức giận và ngay lập tức lao đến phía hồ ly tiên sinh, không ngờ nhóc con này lại mỉm cười dịu dàng, không chỉ không chống cự, mà còn tự nguyện chui vào lòng anh làm nũng, phát ra những âm thanh dễ thương "grr~ grr~" trong cổ họng.

Bùi Chu sững sờ, sau đó cảm xúc tức giận tan biến, anh mỉm cười và nói: "Quá dễ thương, Manh Manh ngoan, biết ngay em vẫn yêu baba mà... Em thực sự là bảo bối trong trái tim của ba đó!"

Nhưng anh không để ý rằng, cái nhìn tinh ranh xuất hiện trong đôi mắt của hồ ly tiên sinh khi nó đang nằm lên đùi anh, và trong quá trình đùa giỡn với Bùi Chu, đôi chân mịn màng giống như không chú ý vỗ nhẹ xuống khu vực nhạy cảm của ai đó. Ngay lúc đó, gương mặt vui vẻ của Bùi Châu bỗng chốc đóng băng.

A, buổi sáng tươi đẹp! Một ngày tràn đầy sức sống! Bùi Chu nhanh chóng túm lấy hồ ly tiên sinh rồi đặt nó sang một bên và tự mình lùi về phía sau, không dám đối mặt với nhóc hồ ly, khuôn mặt anh đỏ thẵm và cảm giác bối rối lan toả, thật lâu cũng chưa bình tĩnh lại nổi.

Chính lúc này, tiếng chuông thông báo kỹ năng thành công liên tục vang lên, những âm thanh điện tử trở thành một giai điệu vang lên trong tâm trí anh.

【 Tinh! Kĩ năng lời ngon tiếng ngọt phi thường hữu hiệu, hoàn mỹ lấy lòng hồ ly tiên sinh ngạo kiều trước mắt, hp 1, 1, 1, 1! 】

Bùi Chu: "..." Tình huống gì đây, tại sao anh rõ ràng cái gì cũng chưa nói, mà vẫn có thể kích hoạt kỹ năng?

Hệ thống sẽ không nói cho anh biết —— ngôn ngữ thân thể cũng là ngôn ngữ!

Nhìn Bùi Chu ôm đầu gối ở trên giường cuộn thành quả cầu, hồ ly tiên sinh khóe miệng tà tứ nhếch lên, nội tâm mừng thầm đến rối tinh rối mù —— đại thù tất báo!


Khi cỗ kích động dần lui xuống, Bùi Chu không nhịn được nghiến răng xoay người lại, vừa định mắng hồ ly tiên sinh vài câu, kết quả là nhìn thấy ánh mắt trong suốt vô tội của nó, như viên sỏi nhỏ trong dòng suối trong vắt không dính bụi trần.

Vì thế, Bùi Chu lại một lần nữa nén lại lời mắng mỏ, thậm chí không kiềm chế được mà bắt đầu hoài nghi cuộc sống của mình - lẽ nào tên tiểu tử này thật không phải cố ý?

Thực sự là do chính mình quá đồi truỵ chăng? nhìn vào một con hồ ly bé nhỏ đáng yêu như vậy cũng có thể sáng sớm phát thú tính quá độ?

"..."

Bùi Chu lúng túng đến cực điểm, anh cũng không dám đi bắt nạt hồ ly tiên sinh nữa, chỉ hướng về hồ ly tiên sinh vẫy vẫy tay, "Được rồi, đừng ồn ào nữa, ta sẽ chải lông cho mi, chải chuốt lại tinh thần lực một chút."

Như thể nghe hiểu được lời nói của Bùi Chu, hồ ly tiên sinh giống như một con cún con chạy tới, ngoan ngoãn nằm sấp xuống trước mặt Bùi Chu.

Khuôn mặt của Bùi Châu đột nhiên trở nên dịu dàng hơn, nhẹ nhàng gãi gãi gốc tai của nhóc con, sau đó dọc theo cổ vuốt khẽ xuống dưới, đôi khi sử dụng thủ pháp đặc biệt để nhấn nhẹ hoặc xoay vòng, một lượng lớn tinh thần lực tràn vào cơ thể của hồ ly tiên sinh qua đầu ngón tay của anh.

"Đừng nhúc nhích, ta mát-xa cho mi, sẽ rất thoải mái đấy!"

Không sai, lần này Bùi Chu sử dụng kĩ thuật "Trung cấp mã giết kê"!

Huyệt vị chớp mắt bị tinh thần lực kích thích, hồ ly tiên sinh như đã bị điện giật, cả cơ thể run rẩy, toàn bộ lông đều nổi đứng lên, nhìn một cách tổng thể, giống như một con nhím trắng vậy!!

Đồng thời, nó cũng duỗi dài cổ, từ trong cổ họng phát ra một chuỗi âm thanh rung động tiêu hồn: "aa~~ grrr ~~ aa ~ "

Tại tầng trệt, phó quan Robert, đang ngồi dựa ở cầu thang trước cửa để ngủ bất ngờ giật mình, bị tiếng kêu làm tỉnh giấc, đầu hắn quay trái phải như chiếc trống bỏi, xảy ra chuyện gì!? Đã xảy ra chuyện gì vậy?!

Tại sao mới sáng sớm tướng quân nhà hắn lại phát ra âm thanh quá mức sống động như vậy!

Sua khi phó quan Robert tỉnh táo lại liền bắt đầu suy đoán phòng ngủ trên lầu đến cùng là xảy ra chuyện gì, rồi lâm vào trầm tư...

...

Hồ ly tiên sinh phát sinh phản ứng liên tiếp đầy nhục nhã hoàn toàn không thể kiểm soát được.


Chờ nó phục hồi lại từ sự bàng hoàng, toàn bộ thân hồ ly đều ngây dại, mình vừa nãy trải qua chuyện gì? Nó cúi đầu mắt nhìn chằm chằm vào tay Bùi Chu.

Đó là đôi bàn tay với những khớp xương rõ ràng, móng tay được chăm sóc rất sạch sẽ, ngón tay hiện ra hồng nhàn nhạt, đầu ngón tay có vẻ mảnh mai nhưng thực sự rất hữu lực, nhiệt độ lòng bàn tay vừa đủ ấm, khi bị vuốt nhẹ rất thoải mái... Nhưng nó tuyệt đối không nghĩ rằng đôi tay này còn có thể thực hiện ma pháp!

Loại cảm giác cả người như bị điện giật kia quả thực có thể làm cho thú nhân nghiện!

Bùi Chu cũng không nghĩ tới hồ ly tiên sinh sẽ sinh ra phản ứng lớn như vậy, nhìn bộ dạng nó ngó dáo dác xung quanh, Bùi Chu không nhịn được bật cười: "Mi trốn xa như vậy làm gì, ta còn chưa có mat-xa xong mà."

Lần thứ hai túm hồ ly tiên sinh còn đang sửng sốt trở về, Bùi Chu mạn bất kinh tâm tiếp tục động tác, triệt để vận dụng tối đa kĩ năng mã giết kê, bởi vì đã có chuẩn bị, hồ ly tiên sinh cắn chặt hàm răng, trong lúc cả người bị tinh thần lực kích thích vừa chua xót liền sảng khoái, toàn bộ lông trên cơ thể dựng đứng, nó thậm chí chẳng kiêng rè rống lên một tiếng!!

【 Tinh! Kĩ thuật mã giết kê thành công rực rỡ, tinh thần lực bị hao tổn của hồ ly tiên sinh đã khôi phục vô cùng tốt, trạng thái thay đổi thành tinh thần lực hỗn loạn cường độ thấp! 】

Lượng lớn tinh thần lực truyền ra khiến cho trên trán Bùi Chu lấm tấm mồ hôi, nhưng khi cảm nhận được biến động tinh thần truyền đến, anh vẫn cảm thấy hài lòng.

"Xem ra chẳng mấy chốc mi sẽ khôi phục khỏe mạnh rồi!" Bùi Chu sờ sờ đầu hồ ly tiên sinh, sau đó nhẹ xoa xoa cổ tay có phần hơi mỏi của mình.

"Được rồi, đừng ngẩn ra đó nữa, chúng ta xuống ăn cơm thôi."

Nhìn theo bóng lưng Bùi Chu bước xuống lầu, hồ ly tiên sinh lúc này mới đứng thẳng được trên tứ chi đang mềm oặt của mình, chậm rãi từ trên giường nhảy xuống.

...

"Anh là ai?"

Lúc xuống lầu, nhìn thấy cửa một người đàn ông lạ mặt đang ngồi bên cầu thang, Bùi Chu dừng lại, lấy làm kinh hãi.

Đợi đến khi người kia chậm rãi quay đầu, lộ ra một khuôn mặt vô hại giống như con chó lớn, anh lúc này mới sững sờ như là nhớ ra điều gì đó.

Bùi Chu: "tộc nhân Sách Qua?"


Nhìn đối phương gật gật đầu, Bùi Chu rốt cục yên lòng, nở một nụ cười: "Anh có thể tỉnh lại thật sự là quá tốt, đúng rồi, sao anh lại bị thương nặng như vậy, còn nằm ở vùng hoang dã?"

Môi hắn khẽ hé một chút, nhưng lại không có giải thích, chỉ là hướng ánh mắt thành khẩn về phía anh và nói: "Là ngài đã cứu tôi? Cám ơn!!"

"Không cần cám ơn, là điều nên làm mà thôi." Bùi Chu cười cười, cũng không quá truy hỏi, chỉ nói: "Tôi sẽ liên lạc với nhân viên điều tra của chính phủ ngay bây giờ! Họ đang giúp anh tìm kiếm người thân của anh."

Nhìn thấy tộc nhân Sách Qua gật gật đầu, Bùi Chu liền lấy quang não gửi tin nhắn đến nhân viên chính phủ thông báo người bị thương đã tỉnh.

Nhìn người ngồi ngơ ngác ở cầu thang, Bùi Chu tốt bụng nói: "Anh đến bàn ăn ngồi trước đi, tôi sẽ làm bữa sáng cho anh."

Nói xong, anh nhanh chóng bước vào nhà bếp.

Qua không bao lâu, Bùi Chu liền bưng hai bát mì vằn thắn đi ra.

Khi bát mì vằn thắn mới vừa để lên bàn, hồ ly tiên sinh cũng men theo hương vị chạy tới, trong miệng của nó ngậm một chiếc khăn ăn màu hồng, linh hoạt nhảy lên chiếc ghế gỗ bên cạnh bàn.

Đợi đến khi hồ ly tiên sinh ngồi vững, Bùi Chu thuần thục đem khăn ăn bung ra, tự tay buộc ở trên cổ nó, lại lấy lên ra một dụng cụ ăn màu bạc đưa cho nó, để nó cầm trong hai bàn tay gọn gàng.

Một người một hồ động tác thành thục như nước chảy mây trôi, có thể thấy được không phải chỉ một sớm một chiều có thể dưỡng thành.

Ngồi ở một bên cạnh nhìn cảnh này khiến mắt phó quan Robert giật giật, miệng hắn mở ra mà không đóng lại nổi, biểu cảm khuôn mặt đa dạng, thực sự là một tình huống hết sức hấp dẫn.

"Tại sao không ăn vậy? Là đồ ăn không hợp khẩu vị sao?" Bùi Chu đột nhiên ngẩng đầu, thân thiết nói một câu, khiến phó quan Robert hơi run lên, vội vàng dùng tiếng ho khan để che dấu vẻ mặt của mình.

"Khụ khụ, không không không... Không phải không hợp khẩu vị, à, chủ yếu là vì tôi không ăn thịt."

Bùi Chu đẩy kính mắt một cái, nghĩ thầm này còn không phải là không hợp khẩu vị à.

Bùi Chu đành nói: "Vậy anh không ăn thịt sao, có phải anh thích ăn chay không? Tôi có thể làm một phần salad cho anh ngay. Anh vừa mới bình phục chút, không ăn gì cả không tốt đâu."

Phó quan Robert vội vã xua tay: "Không không không... Không cần, tôi cũng không ăn chay, trong nhà của ngài có kim loại gì không, ngay cả kim loại rỉ sét bị hỏng cũng được, tôi có thể ăn được nó!"

Bùi Chu: "!!!"

Chủng tộc kim loại thật là một tồn tại kỳ lạ...

Ánh mắt của anh phút chốc trở nên phi thường quái lạ, "Ăn kim loại? Mùi vị có thơm ngon không?"


Phó quan Robert khẽ nở nụ cười: "Đại đa số kim loại là không mùi vị gì, tự nhiên không thể nói là ăn ngon, nhưng chỉ cần no là được."

Bùi Chu bất đắc dĩ gật đầu, "Vậy được, Được rồi, tôi sẽ tìm xem có gì ăn được cho anh không."

Vì vậy, Bùi Chu liền lần nữa đi vào trong.

Trên bàn cơm, chỉ còn lại tộc nhân Sách Qua và hồ ly tiên sinh mắt to trừng mắt nhỏ, khi thấy hồ ly tiên sinh hai cái móng vuốt mất đi linh hoạt đang nắm chặt thìa bạc, ăn mì văn thắn phi thường mất công tốn sức.

Phó quan tri kỷ ân cần nhận cái thìa bạc từ tay hồ ly tiên sinh, lấy một viên hủ tiếu, thổi một hơi rồi đưa lên trước mặt tướng quân.

Hồ ly tiên sinh nhìn anh ta một cách thích thú, chấp nhận việc được phục vụ từ phó quan của mình.

Nó mở miệng và cắn một nửa của chiếc hủ tiếu, sự kết hợp giữa nhân hủ tiếu có độ giòn và vỏ hủ tiếu mềm mại thật sự là một tuyệt tác.

Sau đó, nó lại liếm một ngụm nước súp hầm từ xương thịt long điểu, cảm thấy ngon miệng đến cực điểm.

Phó quan Robert nhìn hồ ly tiên sinh ăn ngon như vậy, hầu kết hắn khẽ nhúc nhích một chút, dạ dày làm từ kim loại không kìm lại được càng trở nên co bóp nhanh hơn.

Trong phòng thí nghiệm trên lầu hai, Bùi Chu sau khi lục qua ngăn kéo, lấy ra một thanh vàng lớn. Ở nơi này, vàng và bạc đều là loại kim loại tương đối rẻ, không thể so sánh được với giá trị của tinh thạch, vì vậy việc cung cấp cho người tộc Sách Qua ăn uống không gặp vấn đề gì cả..

"Nếu như trực tiếp nuốt vàng... Không quá tốt cho tiêu hóa ha?"

Bùi Chu nhéo cằm trầm tư một chút: "Không bằng pha một ly cà phê lá vàng?"

Vừa vặn trong tay anh còn có một túi hạt cà phê sắt, có mùi và hình dáng giống hệt cà phê. Nghe đồn đây là một loại thảo mộc cơ bản có thể tăng cường năng lượng tinh thần.

Mặc dù lý thuyết nói rằng uống cà phê buổi sáng sẽ khiến dạ dày không thoải mái, nhưng nếu là dạ dày kim loại của người Sách Qua thì chắc không có vấn đề gì?

"Vậy thì pha một tách cà phê lá vàng thôi."

Bùi Chu hạ quyết tâm, quay đầu nhìn bàn làm việc trong phòng thí nghiệm, nơi đặt một chiếc máy xay kim loại cao cấp.

——-

6/12/2023

Bình Luận (0)
Comment