Bác Sĩ Tô! Chị Là Lưu Manh Sao?

Chương 49.2

Đời người ngắn đến như thế, tại sao không vì nhau mà trân trọng. Hôm nay, Tô Ngạn nhìn thấy chàng trai ấy bỏ lỡ người mình yêu một cách tuyệt vọng nhất, bất lực nhất. Vì chàng trai đấy không chịu hiểu cho cô gái, để mặc cô ở lại giữa con phố đông người, để cô ở lại với thần chết. Chàng trai có hối hận cũng không kịp nữa...

Cô lắc đầu, thở dài vỗ vai an ủi chàng trai ấy rồi cũng rời đi. Số mệnh con người là của thần chết, nhưng sinh mệnh là của chúng ta, chỉ có điều... Sinh mệnh đã chối bỏ thì số mệnh cũng phải đầu hàng.

" Tô Ngạn, cô gái đó... " Tống Di nhìn ánh mắt sầu đời của cô mà hỏi

" Phải. Chấn thương ở phần đầu rất nặng, vốn dĩ đã không thể cứu được. Chỉ là không đành nhìn cậu ta bất lực như vậy, cuối cùng hy vọng cũng về lại số 0" Tô Ngạn chạm bút ký vào hồ sơ bệnh án trên tay, trầm tư đáp lại.


" Con người đều có số, cũng đành thuận theo số mệnh đấy mà làm. Chúng ta không phải ngày đầu vào nghề y, không phải ngày đầu cứu người, những điều này từ lâu đã trở nên rất bình thường rồi"

" Nhưng họ sắp cưới nhau rồi" Đúng vậy! Hạnh phúc còn chưa kịp mỉm cười, thì đau thương lại ập đến, cướp đi tất cả, cuốn mất mọi thứ trong đoạn tình này.

" Hoài An... Về rồi" Tống Di để lại câu nói cuối cùng trước khi rời khỏi phòng làm việc của Tô Ngạn.

Em về rồi sao? Mà... Em về rồi thì như thế nào? Về rồi không có nghĩa là gặp lại. Tô Ngạn chỉ thở dài một tiếng, chuyện qua lâu như vậy rồi, nhưng nó vẫn âm ỉ không dứt, đeo bám không buông. Cô cứ nghĩ bản thân đã quên đi chuyện cũ, nhưng chỉ là cô cất nó đi, trân trọng những hồi ức quý giá của thanh xuân. Người ta hỏi Tô Ngạn về em, về cái tên Lương Hoài An. Và có ai tự hỏi rằng cô đã quên em chưa? Thật ra, câu trả lời không phải đã quên hay chưa, mà là đừng nhắc lại nữa...


Năm tháng ấy, cảm ơn một Lương Hoài An đã đến, cảm ơn một Lương Hoài An đã bên cạnh Tô Ngạn. Năm tháng thanh xuân, tuyệt vời nhất là gặp được em.

" Tô Ngạn, em ấy lại đến rồi" Tống Di bước sang cầm lấy quả bóng từ tay Tô Ngạn nói nhỏ vào tai cô

Tô Ngạn mỉm cười, đứng nhìn người con gái nhỏ đang lén lúc đặt hộp sữa vào balô của mình. Trong lòng không khỏi có chút cảm động. Mỗi ngày đều như vậy, em đều lén lúc vì cô mà chuẩn bị loại sữa cô thích, rồi lén lúc canh lúc cô chơi bóng rổ mà bỏ vào balô của cô. Đối với em mà nói, cô chính là một ký ức thanh xuân tươi đẹp nhất mà em muốn theo đuổi.

" Cậu nói xem, có phải em ấy rất thích cậu rồi không?"

" Tôi thì làm sao biết được" Tô Ngạn nhếch nhẹ môi bước đến chỗ con người đang lén lúc ấy, một tay kéo em ép vào tường, một tay chặn không cho em chạy đi.


" Ơ.. "

" Lương Hoài An, em làm tên trộm hơi lâu rồi đấy"

" Ơ... Em... Em không có trộm... Em chỉ... " Hoài An lắp bắp, tim em thực sự đã nhảy ra khỏi lồng ngực mình rồi. Chưa bao giờ em ở gần cô đến như thế, từ trước đến nay em chỉ đứng phía sau nhìn cô, chưa từng tiếp xúc hay nói chuyện với người này, tại sao cô lại biết được tên của em?

" Lương Hoài An, em lấy sữa về đi, tôi không muốn uống sữa nữa rồi" Tô Ngạn bước sang, lấy hộp sửa đặt vào tay em, lạnh lùng và từ chối món quà nhỏ của Lương Hoài An

Trong đáy mắt của em, có một chút buồn, một chút thất vọng, một chút tổn thương. Em nghe thấy thanh âm của tiếng trái tim vỡ nát. Cô từ chối tình cảm của em rồi... Cũng đúng, bởi vì cô và em không thuộc về cùng một thế giới, cô sinh ra đã ở vạch đích, còn em, không có gia đình trọn vẹn, không có tuổi thơ ấm êm, cũng không có bạn bè... Em thực chất không thể ở bên cạnh cô...
Em là Lương Hoài An. Từ nhỏ đã không nhớ nổi khuôn mặt của ba, lớn lên trong cảnh nghèo khó ở vùng biển nghèo. Bước chân vào ngôi trường lớn này, cũng chính là nhờ vào học bổng của thành phố, em cũng chỉ có được một người bạn duy nhất là Đình Đình. Ở đây, người ta khinh thường gia cảnh em, khinh thường luôn cả những cố gắng của em, sỉ nhục, chà đạp thậm chí là đánh đập em. Thì ra, vốn dĩ không có sự đồng cảm thật sự...

Em quay người bước đi, bỏ lại phía sau một ánh mắt đang nhìn em... Cô gái ngốc này vốn dĩ không nhìn thấu được tâm tình của Tô Ngạn...

" Êy, Lương Hoài An. Bị học trưởng từ chối rồi sao?" Trương Giao Giao nhếch môi cầm lấy hộp sữa từ trong tay em, nụ cười nhếch môi đầy chế giễu" Còn không biết tự lượng sức của mình, mày nghĩ mày là loại người gì mà muốn học trưởng đồng ý? Người ta là thiên kim tiểu thư, sắp du học nước ngoài... Mày thì có cái gì mà đòi theo đuổi?"
" Trả cho tôi!" Hoài An nhíu mày cô gắng giành lại hộp sữa. Từ chối cũng được, thế nào cũng được, nhưng tình cảm của em tuyệt đối không được xúc phạm đến...

" Trả mày?" Cô mở nắp hộp sữa, từ từ đổ lên đầu Hoài An trong sự chứng kiến của rất nhiều người ở đó. Có lẽ, điều ngày đã trở nên thường tình, vì họ là con nhà giàu, vốn dĩ có chống cự cũng vô ích, có gây thêm chuyện cũng sẽ biến thành lỗi của em mà thôi" Được... Tao trả cho mày, đồ thua cuộc"

=======================

Bình Luận (0)
Comment