Bác Sĩ Trầm Em Có Thể Chọc Ghẹo Anh Không?

Chương 18


Trầm Tranh thật sự không quen ngủ chung giường với người khác, anh vốn cho rằng một đêm này bản thân nhất định sẽ mất ngủ, thế nhưng không ngờ rằng anh lại ngủ rất ngon.
Sáng sớm hôm sau.
Đồng hồ báo thức trên đầu giường đúng giờ vang lên, anh lơ mơ thế nào lại vươn tay tắt báo thức.
Anh cố gắng chớp chớp mắt cho tỉnh táo, đưa tay ra muốn tìm điện thoại di động của mình không những không tìm thấy ngược lại tay chạm phải một vật cưng cứng.
Trầm Tranh vẫn còn hơi mơ ngủ nhíu nhíu mày.
Đây là cái gì?
Anh thực sự là do quá buồn ngủ, bởi vây mắt cùng không buồn mở ra, chỉ là lung tung sờ mó xem vật đó rốt cuộc là thứ gì, mãi đến khi Lục Vũ Ngang không nặng không nhẹ lên tiếng:
"Anh, anh đang chạm vào đâu vậy?"
Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói quen thuộc, Trầm Tranh nhất thời như bị tạt vào một gáo nước lạnh, anh như bị dội cho bừng tỉnh, cả người giật nảy một cái.
Anh lập tức mở mắt ra, liền nhìn thấy Lục Vũ Ngang lúc này đang nằm nghiêng bên người mình, một tay chống bên đầu, dưới đôi mày hơi nhíu lại là ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh. Mà anh hiện tại lại đang ở bên trong cổ áo mở rộng của cậu mà sờ mó lung tung.
"A!"
Đến lúc này thì một điểm buồn ngủ cuối cùng của Trầm Tranh cũng không còn, cả người anh lập tức bật dậy, hai mắt trợn tròn xoe.
"Lục Vũ Ngang!? Em... Sao em lại ở đây?"
Lời vừa nói xong, những kí ức đêm hôm qua liền tràn tới.
Aiss! Anh liền nhớ ra là tối hôm qua Lục Vũ Ngang nói sợ sấm sét liền muốn ngủ ở phòng của anh.
"Làm sao anh, anh đã nhớ ra chưa?". Trái ngược với vẻ hoảng loạn của Trầm Tranh, Lục Vũ Ngang vậy mà chỉ hờ hững cười cười: "Tối hôm qua có phải ngủ rất ngon không!"
Đại não Trầm Tranh lúc này vẫn còn có chút trống rỗng, phản ứng chậm mất nửa nhịp, bản thân chưa kịp trả lời lại đột nhiên nhìn thấy ánh mắt của Lục Vũ Ngang dần dần đi xuống, đi xuống, rơi vào nơi nào đó...
Lập tức, anh thấy được Lục Vũ Ngang nhướn lên đôi mày thanh tú, khẽ cười thành tiếng: "Xem ra anh thật sự ngủ rất ngon nha~". Luc Vũ Ngang thoải mái điều chỉnh tư thế, tựa tiếu phi tiếu: "Thân thể đều lên phản ứng".
Trầm Tranh nghe Lục Vũ Ngang nói hết, đầu tiên là sững sờ không có phản ứng, mãi đến khi anh theo ánh mắt của Lục Vũ Ngang, cân nhắc nhìn xuống một chút, nhìn tới nơi nào đó của bản thân.
Chỉ thấy quần bông của đồ ngủ vốn mềm mại, lúc này không hề che đỡ gì, trực tiếp nổi lên một túp lều nho nhỏ.
Đầu óc Trầm Tranh xoay vù một tiếng, trong nháy mắt như muốn nổ tung!
"Lục Vũ Ngang!" Anh cả mặt đều đỏ bừng lên, gần như hoảng loạn kéo lấy chăn bông bên người, nhanh chóng phủ lên nơi nào đó, "Em đang nói linh tinh gì vậy! Chuyện này... Buổi sáng... Đây là phản ứng sinh lí bình thường!"
Lục Vũ Ngang nhìn thấy Trầm tranh căng thẳng đến hai tai đều đỏ lên, không nhịn được cười nhẹ một tiếng: "Đúng vậy", Cậu lười biếng chống cằm, nghiêng mắt nhìn Trầm Tranh, "Này là phản ứng sinh lí buổi sáng, vậy nên anh à, anh sốt sắng như vậy làm gì a?"
Trầm Tranh: "..."
Anh phát hiện chính mình căn bản nói không lại tên nhóc Lục Vũ Ngang này, vừa định tẩn cho tên nhóc này một trận liền thấy Lục Vũ Ngang không nhanh không chậm cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, nhíu mày nói: "Anh biết mấy giờ rồi không, anh xác định vẫn muốn cùng em thảo luận vấn đề phản ứng sinh lí này?"
Trầm Tranh nguyên bản đã xắn xong tay áo, chuẩn bị hạ thủ với Lục Vũ Ngang, nhưng sau khi nghe cậu nói hết lời này, cả người liền sững sốt.
Anh ngẩng đầu tìm di động trên đầu giường, vừa cầm lên liền suýt chút nữa nhảy dựng.
Tám giờ rồi!!!
"Lục Vũ Ngang, tên nhóc con! Sao em không chịu gọi anh dậy sớm hơn hả!"
Anh nhất thời cũng không còn thời gian cùng Lục Vũ Ngang đấu võ mồm, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất từ trên giường phi xuống, lao vào WC.
Đánh răng, rửa mặt, thay quần áo.
Trầm Tranh dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai hoàn thành tất cả mọi việc, vội vã ra ngoài mới thấy Lục Vũ Ngang lúc này mời lười biếng từ trên giường ngồi dậy, "Anh phải đi làm đây".
Trầm Tranh mang theo ba lô, cấp tốc lấy điện thoại cùng chìa khóa xe, cố gắng tranh thủ từng giây từng phút, vừa đi ra cửa vừa không quên dặn dò Lục Vũ Ngang: "Em lát nữa đi nhớ phải khóa cửa".
"Được rồi anh, em biết rồi, anh đi đường cẩn thận". Lục Vũ Ngang biếng nhác dựa người vào thành giường, vẫn là bộ dáng áo ngủ mềm mại đáng yêu, vạt áo lỏng lẽo không cài kín nút, như có như không làm hiện ra lồng ngực trắng nõn, rắn chắc.
Trầm Tranh lia mắt liền nhìn đươc cảnh tượng như vậy, bước chân không khỏi dừng lại.
Anh nhìn đến cổ áo ngủ lỏng lẽo mở rộng, không tự chủ được nghĩ tới hôm qua bị Lục Vũ Ngang ôm vào trong ngực...
Gò má trong nháy mắt lại nóng lên.
"Lấy quần áo mặc vô đàng hoàng cho anh!" Anh một bộ dáng tức giận trừng Lục Vũ Ngang, lúc này mới đóng sầm cửa, vội vã rời đi.
"Anh đi thong thả a~"
Lục Vũ Ngang hờ hững cười, nâng mắt nhìn theo bóng lưng Trầm Tranh rời đi, mãi đến khi tiếng bước chân ngoài cửa hoàn toàn biến mất, nụ cười trên mặt cậu mới chậm rãi thu lại.
Cậu cúi đầu, mở ra lòng bàn tay, chỉ thấy lẳng lặng 3 chiếc máy nghe lén cỡ siêu nhỏ.
Sắc mặt Lục Vũ Ngang trong nháy mắt lạnh lẽo vài phần.
Số máy nghe lén này chính là tối qua bị cậu tìm được trong phòng anh. Chỉ là một phòng ngủ thôi mà lại sắp đặt tận 3 chiếc.
Lục Vũ Ngang cười lạnh, nắm bàn tay lại, khớp xương hơi dùng lực liền đem đống máy nghe lén này bóp nát.
Cái tên Lục Đình Hàn chết tiệt.
Vốn còn muốn giữ lại hắn một thời gian, không ngờ hắn lại không biết điều như vậy, lại dám điều tra anh.
Đã vậy đừng trách cậu không khách khí.
Nghĩ tới đây, khóe miệng cậu hơi nhếch lên, lấy ra điện thoại di động, lưu loát bấm một dãy số.
"A lô". Điện thoại vừa kết nối, cậu liền lạnh lùng mở miệng, "Trước đây tôi đã bảo cậu chuẩn bị mấy phần "lễ vật", bây giờ có thể đóng gói đưa đến cho Lục Đình Hàn rồi".
———————————————————

Bình Luận (0)
Comment