Bác Sĩ Trầm Em Có Thể Chọc Ghẹo Anh Không?

Chương 20


Lục Vũ Ngang rất nhanh liền trở lại trong xe của chính mình.
Cửa xe nhanh chóng đóng lại, bốn phía trở nên hoàn toàn tĩnh mịch.
Cậu cúi đầu, ngón tay thon dài xoa xoa mi tâm, đáy mắt không che dấu xẹt qua tia buồn bực. Mà lúc này trong đầu cậu, câu nói vừa nãy của Lục Đình Hàn tựa tiếng thét chói tai hệt như ma chú không thể ngừng vang vọng ——
[Lục Vũ Ngang mày quả thực điên khùng hệt như mẹ mày, tất cả bọn mày đều là kẻ điên]
Thiếu niên hiện tại tâm tình không thể khống chế, khớp xương không tự chủ siết chặt, đáy mắt là nồng nặc lệ khí.
Trong tâm trí cậu xuất hiện một nữ nhân dung mạo tinh xảo, khuôn mặt tuyệt mỹ mà ôn nhu vuốt tóc cậu, không ngừng nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Ngang, Tiểu Ngang... Con nhất định sẽ báo thù cho mẹ... Có đúng không?"
Không!
Cậu không muốn!
Lục Vũ Ngang đột nhiên mở mắt ra, ánh đen trong mắt tựa như vực sâu không thấy đáy. Tài xế ngồi ở ghế lái thông qua gương chiếu hậu nhìn thấy dảng vẻ này của cậu bị dọa sợ hết hồn, không khỏi mở miệng càng thêm cẩn thận: "Thiếu gia! Bây giờ chúng ta đi đâu ạ".
"Về Lục gia!" Lục Vũ Ngang lạnh lùng nói, nhưng đột nhiên lại nghĩ đến cái gì không tự chủ siết lại nắm tay, nâng giọng, "Không! Đến bệnh viện Thánh An đi".
...
Thời điểm xe của Lục Vũ Ngang dừng lại ở trước cửa bệnh viện Thánh An, Trầm Tranh bên trong lại đang chuẩn bị cho một ca phẫu thuật.
Anh trong phòng làm việc của mình nhanh chóng chỉnh lí lại tư liệu, chuẩn bị đến phòng khử trùng, cũng không nghĩ tới vừa mở cửa phòng liền thấy được thiếu niên đang đứng trước cửa.
"Tiểu Ngang?!?" Anh sửng sốt, thậm chí chưa kịp mở miệng hỏi Lục Vũ Ngang tại sao lại ở đây, thiếu niên trước mặt đã đột ngột ôm lấy anh.
Không giống với ôm ấp ngày thường, Lục Vũ Ngang lúc này dường như là đem toàn bộ sức nặng cả người mình dựa hết lên người Trầm Tranh.
"Anh!" Cậu cúi đầu, vùi mặt lên cổ Trầm Tranh, "Để cho em ôm một chút, một chút thôi là tốt rồi".
Trầm Tranh cả người triệt để cứng đờ.
Anh thật sự muốn hỏi Lục vũ Ngang rốt cuộc là bị làm sao, như thế nào cả người lại lạnh như vậy, nhưng lời nói đến bên môi cuối cùng vẫn là nuốt về trở lại.
Lục Vũ Ngang cứ như vậy ôm Trầm Tranh, ôm liền tù tì mấy phút, mãi đến khi——
Táchkk!!!
Một âm thanh rất nhỏ, như gần như xa vang lên.
Thanh âm kia nhỏ đến độ gần như không nghe thấy được, nhưng Lục Vũ Ngang vẫn là nhạy cảm mở mắt ra.
Cậu nhấc mắt, hướng đến một màn hình màu đen nằm ở sát vách phòng. Cậu hơi nheo mắt lại, đáy mắt xẹt qua tia sáng lạnh lẽo.
"Tiểu Ngang"
Ngay lúc Lục Vũ Ngang vẫn còn híp mắt lạnh lùng nhìn vật sát phòng đầy vẻ khả nghi kia, bên tai lại vang lên một giọng nói ôn hòa. Cậu liền lấy lại tinh thần, nghiêng đầu mới phát hiện Trầm Tranh vẫn luôn một mặt lo lắng nhìn mình.
"Em không sao chứ?"
Đáy mắt Lục Vũ Ngang hơi lóe lên, vừa định mở miệng, phía sau lưng lại đột ngột vang lên một loạt bước chân dồn dập.
Lục Vũ Ngang cùng Trầm Tranh đồng thời quay đầu liền trông thấy một tiểu y tá.
Trùng hợp hơn nữa tiểu y tá này chính là người trong ca trực đêm của mình đã bắt gặp Lục Vũ Ngang đến đón Trầm Tranh. Ngày hôm nay, nàng lại là phụ tá trợ giúp Trầm Tranh, vừa định đến nhắc anh đi làm phẫu thuật, cũng không ngờ vừa vặn chạy đến lại nhìn thấy được tình cảnh Lục Vũ Ngang cùng Trầm Tranh ôm nhau đến bất phân trời đất.
Tiểu y tá hơi khựng lại một chút, mặt không hề có tiền đồ đỏ ửng lên.
Nhưng tốt xấu gì nàng cũng không quên chính sự, lắp ba lắp bắp mà mở miệng: "Cái này... Bác sĩ Trầm... Anh nên đến phòng phẫu thuật rồi".
Trầm Tranh cau mày, vừa muốn nói gì đó, cũng không ngờ tới Lục Vũ Ngang đứng trước mặt anh không nói tiếng nào buông người anh ra, rút lui lại một bước.
Cậu đứng thẳng người, cho tay vào túi áo, nét mặt lại trở về vẻ lạnh nhạt hờ hững như mọi ngày, hướng Trầm Tranh mở miệng: "Không có chuyện gì đâu, anh trước tiên đi làm phẫu thuật đi".
Trầm Tranh nhìn gương mặt Lục Vũ Ngang trước mắt, lông mày không tự chủ lại càng nhíu chặt.
Anh muốn hỏi cậu rốt cuộc là làm sao, nhưng anh cũng rõ ràng thời gian phẫu thuật không thể chậm trễ, chỉ có thể hấp tấp mà nói: "Tiểu Ngang, em ở trong phòng chờ anh, anh làm xong phẫu thuật liền trở lại tìm em".
Dứt lời anh liền cùng tiểu y tá ra ngoài, nhưng đi được hai bước vẫn cảm thấy không yên lòng, quay đầu lại hướng Lục Vũ Ngang dặn dò: "Chỗ nào cũng không được đi, ở lại phòng làm việc của anh đợi có nghe không?"
Nhìn Trầm Tranh cả người đều là dáng vẻ không yên tâm, Lục Vũ Ngang không nhịn được nở nụ cười.
"Biết rồi". Cậu hơi nghiêng người dựa lên cửa, dáng vẻ lười biếng mở miệng, "Anh sao lại dông dài như người chồng lo lắng cho cô vợ nhỏ quá vậy".
Tiểu y tá aka người qua đường: "! ! !"
{Nội tâm của tiểu y tá: Tất cả những cảnh này đều được mình bắt gặp! -khuôn mặt đang mất dần đứng đắn.jpg-}

Trầm Tranh: "..."
"Em ngoan ngoãn đợi ở đây". Anh cuối cùng chỉ có thể cắn răng dông dài cho trót, "Anh vừa xong việc sẽ trở lại ngay".
Lục Vũ Ngang vẫy vẫy tay, nhìn theo tiểu y tá cùng Trầm Tranh rời đi đến cuối hành lang, nụ cười bất cần trên mặt ngay lập tức thu lại.
Ánh mắt cậu lạnh lùng nhanh chóng đảo đến dò xét màn hình khuất trong tối, cậu xoay người đi vào trong văn phòng Trầm Tranh, lấy ra điện thoại di động bấm một dãy số.
"Là tôi". Điện thoại kết nối, cậu liền lạnh lùng mở miệng, "Tôi không phải đã bảo anh xử lí sạch sẽ mấy thiết bị theo dõi của Lục Đình Hàn rồi sao, tại sao vẫn còn sót lại?"
"Không phải, thiếu gia". Người bên trong điện thoại nhanh chóng giải thích, "Chuyện này tôi vừa muốn nói với cậu, bên phía Lục Đình Hàn đã bị người của chúng ta xử lí sạch sẽ, nhưng thời điểm đó chúng tôi phát hiện còn có một nhóm người khác theo dõi bác sĩ Trầm".
"Còn nhóm người khác?" Lông mày Lục Vũ Ngang nhíu chặt.
"Đúng vậy, chúng tôi cũng đã điều tra, những người này là được một cô gái tên Cố Linh Linh chỉ thị".
Cố Linh Linh?
Cái tên này nghe có chút quen tai, Lục Vũ Ngang sững sốt một chút mới nhớ đến, người này là hôn thê của Tô Viễn Bạch.
Lục Vũ Ngang cười giễu một tiếng.
Hóa ra là vậy.
"Thiếu gia". Người bên trong điện thoại không khỏi cẩn thận từng chút một đoán ý tứ của Lục Vũ Ngang, "Có cần chúng tôi xử lí sạch sẽ đám người này không?"
"Không cần". Không nghĩ tới Lục Vũ Ngang lại trả lời như vậy, "Nếu ả muốn cứ để mặc ả, việc này trái lại là giúp tôi một tay".
...
Tô Viễn Bạch lúc này cũng vừa làm xong một cuộc phẫu thuật. Hắn uể oải mà cởi đồ bảo hộ, rửa mặt sau đó trở về văn phòng của mình.
Hắn vừa đẩy cửa bước vào, một mùi nước hoa nồng nặc không báo trước xộc vào mũi, ngay lập tức một đạo thân ảnh mềm mại, yểu điệu nhào vào lồng ngực hắn.
"Viễn Bạch" thanh âm mềm nhẹ vang lên bên tai, Tô Viễn Bạch cúi đầu liền trông thấy cặp mắt yêu kiều của Cố Linh Linh, "Anh rốt cuộc cũng xong việc rồi, người ta đã chờ anh lâu lắm đó".
Không thể phủ nhận rằng Cố Linh Linh thật sự rất đẹp, trên người mang theo một loại diễm lệ, kiều mị, vóc người lại đầy đặn, đường cong cơ thể hoàn mĩ dính sát lên người Tô Viễn Bạch. Nếu hắn cũng giống nam nhân bình thường giờ phút này cơ thể chắc chắn không nhịn được nổi lên phản ứng.
Đáng tiếc, Tô Viễn Bạch lại chính là không giống nam nhân bình thường.
Hắn đối diện với nữ nhân mềm mại như nước trước mặt thân thể lại không tự chủ được mà cứng đờ.
Hắn mặt không biểu tình đẩy nhẹ Cố Linh Linh ra, miễn cưỡng mở miệng cười: "Linh Linh, em làm sao lại đến rồi".
"Em đến để gặp anh". Cố Linh Linh lại giống như nhìn ra được ý muốn tránh né của hắn, càng trở nên tích cực dán sát vào, "Viễn Bạch, anh không thích em đến gặp anh sao?"
Thân thể Tô Viễn Bạch càng thêm mất tự nhiên, những lời nói ra miệng vẫn là nghĩ một đằng nói một nẻo: "Thích. Anh đương nhiên thích chứ".
"Nếu đã thích vậy thì hôn em một cái đi?" Cố Linh Linh lại được voi đòi tiên, nhón chân lên, ép sát đến gần Tô Viễn Bạch, "Viễn Bạch, lại nói anh từ trước đến giờ cũng chưa từng hôn em? Vậy hôm nay hôn em một lần, có được không?"
Dứt lời, nàng liền chủ động đem đôi môi đỏ mọng của mình dán lên.
Chóp mũi bị hương nước hoa nồng nặc xông vào, cuối cùng Tô Viễn Bạch chính là không nhịn được nữa.
"Không!"
Mắt thấy môi đỏ kia đã sắp chạm đến mình, Tô Viễn Bạch gần như là theo bản năng không hề suy nghĩ liền đẩy Cố Linh Linh ra.
Cố Linh Linh nguyên bản đang mang giày cao gót, thời điểm nhón chân điểm tựa liền không vững, mà một cái đẩy này cơ hồ liền làm nàng mất trọng tâm, nàng hét lớn một tiếng ngã xuống đất.
"Linh Linh!" Tô Viễn Bạch mặt biến sắc, lúc này mới ý thức được bản thân đã làm ra việc gì, liền nhanh chóng đỡ Cố Linh Linh từ mặt đất đứng lên.
Cố Linh Linh thế nhưng lại hung tợn gạt tay hắn ra , ngẩng đầu lên, đáy mắt là nồng nặc oán hận.
"Tô Viễn Bạch, anh đến tột cùng có bao nhiêu chán ghét tôi, đến chạm cũng không muốn chạm vào người tôi! Nếu hôm nay người đứng ở đây là Trầm Tranh có phải hay không anh liền không hành xử như vậy?"
Trong lòng Cố Linh Linh lúc này là vô cùng không cam tâm.
Nàng cùng Tô Viễn Bạch cũng đã quen nhau được mấy tháng, nhưng Tô Viễn Bạch chính là không bao giờ thân cận, gần gũi với nàng.
Nàng ban đầu còn cho rằng đây là con người quân tử, phong độ, nhưng đến bây giờ nàng mới ý thức được điều không đúng. Nàng đã cho người điều tra quá khứ của Tô Viễn Bạch, rốt cuộc mới biết được Tô Viễn Bạch căn bản không phải thân sĩ đứng đắn gì chẳng qua là hắn không hề thích nữ nhân.
Đây cơ hồ là đả kích khổng lồ đối với Cố Linh Linh, nàng chung quy vẫn không có biện pháp từ bỏ một vị hôn phu ưu tú như hắn. Cho nên nàng quyết định thử mê hoặc tâm trí Tô Viễn Bạch. Nàng nghĩ thầm bất luận người đàn ông nào cũng sẽ bị lay động bởi vẻ đẹp của mình.
Nhưng hiện tại nàng mới ý thức được rằng chính mình đã sai rồi.
Trong mắt Tô Viễn Bạch không hề có nàng, từ đầu đến cuối trong lòng hắn đều là hình bóng của nam nhân tên Trầm Tranh kia.
Tô Viễn Bạch căn bản không nghĩ tới Cố Linh Linh đã biết quan hệ của mình cùng Trầm Tranh, sắc mặt nhất thời trắng bệt, "Em... Em đã biết hết?"
"Đúng vậy! Tôi đều biết!" Cố Linh Linh lúc này cơ hồ đã đánh mất lý trí, nàng đột nhiên tiến sát hắn, "Tôi không chỉ biết anh cùng Trầm Tranh có quan hệ như vậy, tôi còn biết Trầm Tranh chính là loại người hai mặt không biết xấu hổ!"
Con ngươi của Tô Viễn Bạch co rụt, "Em có ý gì?"
Cố Linh Linh thế nhưng lại không có trực tiếp trả lời vấn đề của hắn, nàng xoay người lấy trong túi xách ra một sấp ảnh, mạnh mẽ vứt đến trước mặt Tô Viễn Bạch.
"Tô Viễn Bạch chính anh nhìn cho kĩ xem người trong lòng anh rốt cuộc có bao nhiêu ti tiện!"

Tô Viễn Bạch nhặt lên những bức ảnh, nhìn rõ nội dung trên đó sắc mặt của hắn triệt để thay đổi!
Trong hình hai người đàn ông thập phần chăm chú ôm lấy nhau, có thể thấy một người mặc áo blouse trắng, thân hình cao gầy, Tô Viễn Bạch nhìn một chút liền nhận ra đây là Trầm Tranh.
Mà lúc này người đứng trước mặt ôm lấy cậu là một thiếu niên dáng vẻ kiên cường, Tô Viễn Bạch sau một chốc mới nhận ra đó chính là ông chủ nhỏ vừa nhậm chức của bọn họ, Lục tiểu thiếu gia.
Tô Viễn Bạch liền nhớ thiếu niên này gọi Trầm Tranh là anh, thế nhưng lúc này trong hình, tư thế ôm ấp ủa hai người hoàn toàn không giống như cái ôm thông thường của anh em, ngược lại từ góc độ mà máy chụp ảnh bắt được, lại thậm chí phảng phất như cả hai đang ôm hôn.
Lòng đố kị cực độ nháy mắt dấy lên trong lồng ngực, Tô Viễn Bạch bất chợt dùng sức, tấm hình trong tay nhanh chóng bị nhàu nát.
"Anh đã nhìn thấy rõ chưa?!" Cố Linh Linh bên cạnh không ngần ngại châm dầu vào lửa cười lạnh, "Đây là mối tình đầu của anh sao? Ở bên ngoài nhận em nuôi, nhưng trên thực tế lại là cái dạng này? Đây hiện tại gọi là chim chọn cành cao đi, nhưng ai biết được bên trong tình anh em này có bao nhiêu thối nát!"
Cố Linh Linh nói xong lời này quả nhiên liền thấy sắc mặt Tô Viễn Bạch càng thêm lúng túng.
Khóe miệng nàng khó mà phát hiện vô thức nâng lên độ cong đắc ý.
Đúng thế! Đây chính là hiệu quả nàng muốn thấy.
Nàng đặc biệt cho người lén lút theo dõi Trầm Tranh, chính là muốn tìm được bằng chứng không biết xấu hổ của người này.
Không nghĩ tới vận may của nàng thật sự không tệ, mới theo dõi mấy ngày, nàng liền thu thập được hình ảnh ôm ấp của hai anh em người này.
Không chỉ như vậy, bởi vì người nàng chỉ định đi theo dõi Trầm Tranh là một paparazi thâm niên trong giới giải trí, người này am hiểu nhất chính là chụp trộm bắt góc độ, vậy nên tuy rằng Trầm Tranh cùng Lục Vũ Ngang chỉ là ôm nhau đơn thuần người này lại có thể chụp thành góc độ ảo diệu tạo cảm giác phảng phất như hai người họ thực sự đang hôn môi vậy.
Nghĩ tới đây Cố Linh Linh càng thêm đắc ý.
[Trầm Tranh, anh muốn cướp người đàn ông của tôi sao? Tôi cho anh biết. Anh không có cửa!]
...
———————————————————
Từ sau chương này tác giả có thêm mấy cái nội tâm với meme sau màn như vậy thiệt là cưng vcl ấy!

Bình Luận (0)
Comment