Bác Sĩ Trầm Em Có Thể Chọc Ghẹo Anh Không?

Chương 22


Trầm Tranh cũng không rõ mình làm sao lên xe của Lục Vũ Ngang. Áo khoác, di động cùng những vật dụng khác đều do Lục Vũ Ngang giúp anh thu dọn. Thời điểm anh lấy lại tinh thần, cả người đã rời khỏi bệnh viện, ngồi ở trên xe của Lục Vũ Ngang.
Xe chạy chậm rãi trên đường lớn, mà trong đầu Trầm Tranh vẫn không thể rũ bỏ những lời vừa rồi của Tô Viễn Bạch ——
[Trầm Tranh, câu tại sao lại có thể ti tiện như vậy!]
[Một viện trưởng Trương liền không đủ thỏa mãn cậu, hiện tại đến một thiếu niên nhỏ tuổi hơn cậu cũng không tha?]
[Chính là hỏi bao nhiêu tiền có thể mua một buổi tối của cậu, suy cho cùng mặc dù năm đó quen nhau nhiều năm như vậy nhưng tôi một tấc da thịt của cậu đều chưa từng chạm được]
Từng lời nói tàn nhẫn, một lần lại một lần vang vọng trong đầu, lồng ngực nguyên bản tràn đầy phẫn nộ rút đi liền còn lại vô vàn bi thương.
Anh chậm rãi nhắm mắt liền không khỏi nhớ đến học trưởng anh tuấn lại ôn nhu nơi trường học kia.
"Thích tôi?" Anh đến nay vẫn luôn nhớ rõ ràng, ở thư viện buổi chiều hôm đó, trên mặt Tô Viễn Bạch là nụ cười nhã nhặn, "Này thật là trùng hợp, tôi cũng rất thích cậu".
Từng tí ngọt ngào trong quá khứ như thủy triều vọt tới không ngừng đánh úp tâm tình anh, thế nhưng Trầm Tranh chỉ là cúi đầu, lộ ra một vệt cươi khổ.
Là từ khi nào đã thay đổi.
Học trưởng ôn nhu trong trí nhớ đã không thể gặp lại, hiện tại lại trở thành nam nhân nghi kị tàn nhẫn như vậy.
Tâm tính thiện lương như bị ngàn vạn cây kim đâm đến huyết nhục mơ hồ. Trầm Tranh còn chưa kịp bình phục tâm tình liền cảm thấy thân xe đột nhiên dừng lại.
Anh mở mắt ra mới phát hiện trong lúc chính mình còn đang suy nghĩ lung tung, Lục Vũ Ngang thế nhưng đã dừng xe đến dưới nhà của anh.
"Đến rồi a". Trầm Tranh liền lấy lại tinh thần, tựa như lẩm bẩm mở miệng, đang muốn tháo dây an toàn, lại vừa lúc này——
Một đạo bóng tối đột nhiên xông đến trước mặt, Trầm Tranh sững người, ngẩng đầu lên mới phát hiện thì ra là Lục Vũ Ngang không biết như thế nào đã nghiêng người sang đây.
Anh cau mày muốn hỏi Lục Vũ Ngang làm sao cũng không ngờ được cằm của mình lại bị Lục Vũ Ngang đột ngột nắm lấy, anh bị cậu ép ngẩng đầu liền đối mặt với cặp mắt đen nhánh kia.
"Anh!" Trầm Tranh nghe thấy Lục Vũ Ngang lạnh lùng mở miệng, "Không cho phép lại nghĩ".
Trầm Tranh hơi ngơ ngẩn, chưa kịp phản ứng, "Không cho nghĩ cái gì?"
"Không cho lại nghĩ tới Tô Viễn Bạch". Lục Vũ Ngang không nhẹ không nặng nói, "Không cho lại nghĩ đến những lời nói của hắn, càng không cho anh lại nhớ đến chuyện cũ của hai người!"
Liên tiếp ba cái "không cho" triệt để làm Trầm Tranh choáng váng.
Anh nhìn thiếu niên sắc mặt âm trầm trước mắt, đột nhiên phản ứng lại cái gì, sắc mặt khẽ đổi, "Chờ chút, tiểu Ngang, em biết quan hệ của anh cùng Tô Viễn Bạch?"
Trầm Tranh chưa bao giờ che dấu tính hướng của mình, nhưng cũng chưa từng cùng cậu nói rõ ràng tực tiếp chuyện này. Vì thế anh vẫn luôn cho rằng cậu khả năng là không hề biết.
Nhưng nhìn những phản ứng liên tiếp của tiểu Ngang hôm nay, hẳn là cậu đã biết hết rồi.
Không chỉ biết anh thích nam nhân, thậm chí cậu còn biết được mối quan hệ của anh và Tô Viễn Bạch trước đây.
"Ừm!" Quả nhiên nghe được Lục Vũ Ngang không mặn không nhạt xác nhận, "Em không chỉ biết anh cùng Tô Viễn Bạch trước đây đã từng bên nhau mà còn biết năm đó anh bởi vì dành dụm tiền thuốc cho em mà bị hắn hiểu lầm rồi chia tay".
Trầm Tranh không nghĩ tới việc Lục Vũ Ngang thế mà biết rõ như vậy, đáy mắt đầu tiên xẹt qua khiếp sợ nhưng lập tức anh cúi đầu cười khổ:
"Hóa ra em đều biết a". Anh bất đắc dĩ mở miệng: "Chuyện này...Anh yêu thích nam nhân, em không để ý chứ?"
Trầm Tranh vẫn là chưa từng nói rõ với Lục Vũ Ngang tính hướng của mình, một mặt là do anh cảm thấy không cần thiết, nhưng một mặt chính là lo sợ Lục Vũ Ngang sẽ chán ghét mình.
Suy cho cùng đồng tính luyến ái trong xã hội này vẫn là đa phần đều không được chấp nhận, rất nhiều người, đặc biệt là thẳng nam đều đối với việc này ghét cay ghét đắng.
Anh rất sợ tiểu Ngang sau khi biết được sẽ phòng bị mình, chán ghét mình, vì lẽ đó mà anh chưa từng chủ động nhắc qua.
Cũng không ngờ được tiểu Ngang vậy mà lại biết hết tất cả.
Nghe giọng điệu của Trầm Tranh, Lục Vũ Ngang thế mà chỉ buồn cười nhíu mày:
"Anh yêu thích nam nhân tại sao em lại khó chịu chứ?" Cậu hỏi ngược lại nhưng đột nhiên nghĩ tới cái gì, cười gằn một tiếng: "Nhưng anh lại yêu thích Tô Viễn Bạch, chuyện này em cực kì khó chịu".
Trầm Tranh sững sờ, có chút không phản ứng lại ý tứ trong câu nói của Lục Vũ Ngang, lại tưởng cậu khó chịu vì chính mình giấu cậu chuyện này, liền mở miệng giải thích:
"Em đừng hiểu lầm anh cùng Tô Viễn Bạch đều là chuyện đã qua. Trước đây chia tay cũng không phải hoàn toàn vì việc của em, gia đình hắn không hề đồng ý chuyện anh và hắn ở bên nhau, cho nên chuyện này đã định sẵn là không có kết quả".
Trầm Tranh nỗ lực muốn bản thân nói ra những lời này có thể nhẹ như mây gió thế nhưng đáy mắt anh vẫn ẩn ẩn vẻ bi thương bán đứng chính mình.
Dù sao cũng là người bản thân đã yêu nhiều năm như vậy, năm đó lại chỉ vì hiểu lầm mà phải tách ra, anh làm sao lại có khả năng thật sự thờ ơ không động lòng.
Lục Vũ Ngang đương nhiên cũng bắt được một tia cô đớn bất lực trong mắt Trầm Tranh, động tác nắm lấy cằm anh cũng liền bất chợt dùng sức.
Lồng ngực đột nhiên nhen nhóm đóm lửa không cam lòng, buồn bực lợi hại, nhưng cậu cái gì cũng không thể nói.
Thời điểm Trầm Tranh cùng Tô Viễn Bạch quen biết cậu lại chỉ một tên nhóc vắt mũi chưa sạch, thậm chí ngay cả sự tồn tại của Trầm Tranh cũng không hề biết giờ cậu có thể lấy tư cách gì mà chất vấn những chuyện trước đây của anh cùng Tô Viễn Bạch?
Nếu như có thể Lục Vũ Ngang hận rằng bản thân không thể sinh ra sớm thêm vài năm, lại sớm một chút nhận thức được Trầm Tranh, như vậy mới có thể không cho phép anh động tâm với một người khác.
Nhưng mà thế giới này chính là không có "nếu như".
Nghĩ tới đây, Lục Vũ Ngang không khỏi cảm thấy trong lòng phiền muộn càng sâu, trên tay lại dùng sức, phút chốc liền đem khuôn mặt thanh tú của Trầm Tranh kéo lại gần mình hơn.
"Anh! Em biết trong lòng anh Tô Viễn Bạch từng là người rất quan trọng."
Chóp mũi của cậu gần như cũng dán sát lên chóp mũi của Trầm Tranh, cậu từng chữ từng chữ lại nói, "Nhưng anh phải nhớ kỹ, từ nay về sau, trong lòng của anh cũng chỉ có thể có em mà thôi".
Con ngươi trong mắt Trầm Tranh bất chợt trợn tròn, nhưng còn chưa kịp nhận thức được ý tứ trong câu nói của Lục Vũ Ngang thì cậu đã buông anh ra, xoay người trở lại chỗ ngồi.
"Được rồi". Trong nháy mắt, Lục Vũ Ngang đã khôi phục lại trạng thái lãnh đạm ngày thường, "Thời gian cũng không còn sớm, anh ngày mai còn phải đi làm, vẫn là lên lầu nghỉ sớm một chút đi".
Trầm Tranh lúc này mới lấy lại tinh thần, cúi đầu liếc nhìn đồng hồ mới phát hiện vậy mà đã 11h.
"Ừ!" Anh chậm rãi cởi dây an toàn, "Em lái xe về cẩn thận đấy".
"Ừm!"
Lần này Lục Vũ Ngang cũng không có tự mình đưa Trầm Tranh lên lầu, mà là chỉ nhìn theo Trầm Tranh sau khi xuống xe liền trực tiếp lái xe rời đi.
Trầm Tranh đứng dưới lầu, nhìn bóng dáng xe của cậu dần đi xa, không nhịn được đưa tay sờ cằm mình.
Trên cằm vẫn còn lưu lại một chút độ ấm từ tay Lục Vũ Ngang, nhiệt độ này thật ra có mấy phần nóng bỏng.
Anh khẽ cau mày.
Là ảo giác của anh sao?
Anh luôn cảm thấy tiểu Ngang lần này từ Mỹ trở về, thái độ của cậu đối với anh lại có mấy phần thay đổi, lại thật sự cùng trước đây có chút không giống nhau.

Đêm đó Trầm Tranh ngủ rất không yên ổn.
Anh mơ thấy một giấc mơ rất kì quái.
Anh mơ thấy Lục Vũ Ngang.
"Anh" Thiếu niên trong mộng mặt mày anh tuấn lại gần anh trong gang tấc, giọng nói trầm thấp ở bên tai anh vang lên, "Nhớ kỹ, về sau người ở trong lòng anh cũng chỉ có thể là em thôi".
"Chỉ có thể là em?" Trầm Tranh trong mộng lẩm bẩm hỏi, mang theo phần mê man luống cuống, "Có ý gì?"
Lục Vũ Ngang khẽ cười một tiếng.
"Anh! Anh nghe không hiểu sao?" Ngón tay của cậu xẹt qua má Trầm Tranh, "Vậy để em nói cho anh đây là ý gì".
Dứt lời cậu liền đột nhiên cúi đầu, môi mỏng mang theo hương thuốc lá nhàn nhạt, cứ như vậy rơi xuống...

Bình Luận (0)
Comment