Bác Sĩ Trầm Em Có Thể Chọc Ghẹo Anh Không?

Chương 7


Bên này, Trầm Tranh sau khi cáo biệt với Cố Linh Linh liền trực tiếp trở về nhà.
"Tiểu Ngang". Anh đẩy cửa bước vào, một bên ở huyền quan thay giày, một bên thuận miệng nói, "Em đang định nấu cơm hả? Đợi anh vào giúp em".
"Được", Trong phòng rất nhanh vang lên tiếng bước chân lười biếng của Lục Vũ Ngang, Trầm Tranh thay xong dép đứng dậy, mà khi giương mắt nhìn thấy thiếu niên trước mặt, cả người anh liền đông cứng!
Lục Vũ Ngang vừa mới tắm xong đi ra, trên người không mặc quần áo, chỉ có một cái khăn tắm tùy tiện quấn ngang hông, lồng ngực rắn chắc cùng cơ bụng hoàn hảo đều phơi bày ra, hơi liếc mắt là có thể chiêm ngưỡng toàn bộ. Những giọt nước đọng lại chảy xuôi theo từng múi cơ bụng, tiếp tục chảy xuống...
Đầu óc Trầm Tranh choáng váng: "Lục Vũ Ngang, tại sao em không mặc quần áo hả?"
Lục Vũ Ngang nguyên bản đang cầm khăn lau tóc, nghe thấy tiếng trách cứ của Trầm Tranh không khỏi có mấy phần ngơ ngác: "Em tại sao lại phải mặc quần áo?!"
Trầm Tranh im lặng.
Đúng vậy, ba năm trước thời điểm anh và Lục Vũ Ngang ở cùng nhau, cũng là đều không mặc quần áo ở trong nhà đi tới đi lui, khi đó anh hoàn toàn không có ý kiến. Chỉ có điều, thiếu niên non nớt ngày trước bây giờ đã hoàn toàn trưởng thành, cả người toát ra hormone nam tính, đối với Trầm Tranh có ham muốn với nam giới quả thực là sự mê hoặc nguy hiểm.
Trầm Tranh chưa từng ở trước mặt Lục Vũ Ngang cố ý che giấu tính hướng của chính mình, nhưng suy cho cùng 3 năm trước Lục Vũ Ngang vẫn còn nhỏ, anh cũng thể xác định được cậu đến cùng có biết hay không anh thích nam nhân, vì lẽ đó trong chốc lát anh cũng không biết nên trả lời thế nào.
"Bởi vì..." Cuối cùng anh chỉ có thể nhắm mắt mở miệng, "Bởi vì anh sợ em sẽ cảm lạnh!"
"Cảm lạnh!?!" Lục Vũ Ngang sững sốt, nhìn ngoài trời nắng đẹp rạng rỡ, càng thêm không hiểu chuyện gì. "Anh, cái thời tiết này muốn cảm lạnh e là có chút khó".
Trầm Tranh tự biết chính mình nói sai lời, chỉ có thể trầm mặt không nhìn tới gương mặt Lục Vũ Ngang, thuận tay lấy một cái áo trên sào đồ ném cho Lục Vũ Ngang, sau đó liền xay người đi vào nhà bếp.
Trầm Tranh làm vài món đơn giản, lúc đi ra liền thấy Lục Vũ Ngang đã đem quần áo mặc vào, đang đứng bày bát đũa.
Thiếu niên tóc ngắn bởi vì vừa tắm xong mà so với bình thường càng thêm nhu hòa, gò má anh tuấn, xương hàm góc cạnh giờ phút này lại thêm vài phần mềm mại, đáng yêu.
Bước chân Trầm Tranh hơi dừng lại một chút.
Thời khắc này, anh mới chân thực cảm giác được, em trai anh thật sự đã trở về.
Người thân duy nhất của anh, đã trở về...
Mặc dù là...
Ánh mắt Trầm Tranh lại rơi xuống trên cổ tay Lục Vũ Ngang, ánh mắt liền ảm đạm xuống. Trên cổ tay cậu là chiếc đồng hồ đeo tay Richard Mille. Chỉ một cái đồng hồ này liền có thể mua được cả căn nhà.
Trầm Tranh cúi đầu tự giễu.
Lục Vũ Ngang đã trở về, nhưng cậu đã sớm không còn là cậu nhóc cần sự bảo bọc của 3 năm trước kia. Cậu hôm nay chính là người thừa kế của Lục gia, càng có gia đình cùng người thân của chính mình.
Đáy mắt chợt như gợn sóng, Trầm Tranh rất nhanh liền đem đồ ăn đặt lên bàn, chủ động mở miệng: "Tiểu Ngang, em tính khi nào thì chuyển về Lục gia".
Lục Vũ Ngang đã ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm, đột nhiên nghe được câu này của Trầm Tranh, cậu lập tức ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén có phần đáng sợ.
"Anh!" Cậu nheo nheo mắt, "Anh là đang đuổi em đi sao?"
"Đương hiên không phải". Trầm Tranh lúng túng cúi đầu xới cơm. "Anh chỉ nghe nói Lục lão gia thân thể không tốt, Lục gia để em tốt nghiệp trước thời hạn để về nước cũng là vì chuyện này đúng không? Vì vậy anh nghĩ em ở chỗ này của anh suốt cũng không thích hợp, em vẫn là nên về ở cùng với Lục lão gia mới phải".
Trầm Tranh thật sự rất cao hứng khi biết Lục Vũ Ngang trở về, nhưng anh cũng biết, anh không thể ích kỉ như vậy, độc chiếm Lục Vũ Ngang, anh nên đem cậu trả về cho những người thân chân chính của cậu.
Lục Vũ Ngang nhìn chằm chằm Trầm Tranh, cậu tựa hồ muốn nhìn xem lời anh nói có mấy phần thật giả. Mãi đến khi thấy được trong con ngươi Trầm Tranh có mấy phần buồn bã không thể che giấu, sắc mặt căng thẳng của cậu mới thoáng buông lỏng.
Cậu cúi đầu mấp máy môi:
"Anh à". Cậu mở miệng, âm thanh nhuộm vô tận oan ức, "Anh như vậy là không cần em nữa sao?"
Trầm Tranh bỗng nhiên ngẩng đầu.
"Đương nhiên không phải!" Anh nhìn thấy Lục Vũ Ngang cúi đầu một bộ dạng tràn đầy đau đớn, nhất thời hối hận không thể cắn đứt đầu lưỡi mình, giọng điệu không khống chế được mà gấp gáp: "Ý của anh là Lục lão gia nhất định cũng rất mong em trở về, nhưng chỉ cần em đồng ý, anh mãi mãi sẽ là anh trai của em".
Lục Vũ Ngang ngay lập tức ngẩng đầu lên. Thiếu niên tuấn mĩ trước mặt trong con ngươi không hề mang chút đau buồn nào, ngược lại còn nhuộm mấy phần ý cười.
"Anh à, anh nói thật chứ?" Cậu đột nhiên dùng tay chống bàn, đứng dậy khom người đối diện Trầm Tranh, "Anh mãi mãi sẽ là của em đúng không?"
Trầm Tranh không nghĩ tới Lục Vũ Ngang có thể trở mặt nhanh như vậy, cả người đều sửng sốt, thậm chí cũng không phát hiện ra Lục Vũ Ngang đã thay từ đổi ngữ, đem lời anh từ "anh mãi mãi sẽ là anh trai của em" đổi thành "Anh mãi mãi sẽ là của em", chỉ là thẳng lưng gật gù: "Ừm".
"Tốt quá rồi". Lục Vũ Ngang khóe môi âng lên thành nụ cười tà khí, đôi mắt vẫn sắc bén nhìn chằm chằm Trầm Tranh, "Anh à, có thể đáp ứng với em một chuyện nữa không?"
"Chuyện gì?"
Lục Vũ Ngang không lập tức trả lời, chỉ là một tay chống trên bàn, tay còn lại cầm lên đôi đũa nãy giờ vẫn chưa động qua thức ăn. Cậu nâng tay, đem đầu đũa chạm đến trên cằm Trầm Tranh, Lục Vũ Ngang hơi dùng lực liền làm Trầm Tranh không tự chủ được phải ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của cậu.
"Em muốn anh đáp ứng với em...", Lục Vũ Ngang khẽ cười mở miệng, "Sau khi em chuyển đi rồi, anh tuyệt đối không được để bất kì người đàn ông nào khác về nhà!"
Lục Vũ Ngang hôm sau liền chuyển ra khỏi nhà Trầm Tranh.
Vốn lúc trở về nhà anh, cậu không hề mang theo hành lí gì, hành lí đem từ Mỹ về cũng được chuyển phát nhanh trực tiếp chuyển về Lục gia, bởi vậy toàn bộ quá trình dời ra ngoài ngược lại ung dung như chuẩn bị ra ngoài tản bộ mà thôi.
Đến buổi tối ngày thứ hai, Trầm Tranh ngồi ăn cơm không tránh khỏi cảm thấy có mấy phần cô đơn. Con người chính là như vậy. Rõ ràng đã môt mình ăn cơm suốt ba năm qua, vậy mà chỉ cần Tiểu Ngang quay về, chẳng qua chỉ là ở cùng nhau mấy ngày ngắn ngủi, anh lại liền không chịu được cảm giác chỉ có một mình.
Trầm Tranh nhìn chỗ ngồi trống rỗng đối diện, không tự chủ nghĩ đến cảnh tượng Lục Vũ Ngang dùng đôi đũa nâng cằm mình tối qua.
Tên nhóc lắm trò này!!!
Trầm Tranh bất chợt có chút tức giận.
Dám đùa giỡn với anh.
Trầm Tranh nén một bụng hờn giận ăn cơm xong liền tắm rửa đi ngủ.

Bình Luận (0)
Comment