Bác Sĩ Xấu Xí

Chương 11



Chương 11 bộ đồ ăn tân chức nghiệp
"Thính Hạ, có thể nói chuyện một lúc không?" Chờ Phó Thính Hạ đem lão nhân giao cho Thủy Linh, Tống Kiến Dân đi tới nói.
"Không biết Kiến Dân đường ca muốn nói chuyện gì?"
"Chúng ta tìm một chỗ nói, thế nào?"
Phó Thính Hạ nhìn đồng hồ điện tử trên cổ tay một chút: "Hảo a, tuy nhiên chờ ta một chút , ta còn phải làm đồ ăn sáng trong cửa hàng ."
"Ngươi làm công ở trong tiệm? Vậy ngươi không đi học sao? Ngươi không phải rất muốn học đại học y sao?" Tống Kiến Dân tùy tiện tìm đến tiệm cơm nhỏ, mở miệng dò hỏi.
Phó Thính Hạ "A" gật đầu một cái: "Kiến Dân đường ca đã thi nhiều năm như vậy, ta hẳn là cũng không dễ dàng thi đậu đi."
"Đó là......" Tống Kiến Dân bật thốt lên hai chữ, nhưng hắn rốt cuộc còn có vài phần tự mình hiểu lấy, ngược lại nói: "Ngươi không phải học tập luôn luôn rất tốt sao, nghe nói thành tích ở kinh thành cũng không tồi."
"Nghe nói thành tích ở kinh thành cũng không tồi......." Phó Thính Hạ trong lòng lướt qua một tia cười lạnh, xem ra thành tích năm đó của mình là tâm bệnh của không ít người đi .
Tống Kiến Dân lời vừa nói ra khỏi miệng đã ý thức được bản thân nói lời không nên nói , vội vàng bổ sung: "Ta là nghe nhị thúc nói."
"Chính là đột nhiên cảm thấy không hứng thú, ta mấy ngày nay không ai quản, rất vui vẻ tự do, tự mình kiếm tiền tự mình tiêu." Nếu có thể làm cho những người trên kinh thành nghĩ hắn hẳn ở nơi này tự sinh tự diệt có thể sẽ bớt đi khá nhiều phiền toái , Phó Thính Hạ trong lòng nghĩ.
Tống Kiến Dân trên dưới nhìn hắn một cái: "Ngươi không trở về nông thôn, mà kinh thành cũng không trở về?"
"Trở lại kinh thành làm gì, chúng ta cùng người khác không cùng một tầng lớp."
Tống Kiến Dân lại là bật thốt lên một câu: "Tuy nhiên......", Hắn dừng một chút vẫn rất chần chừ nói: "Tuy nhiên cơ hội tốt như vậy mà bỏ qua thì cũng thật lãng phí?"
"Dù sao ta hiện tại cảm thấy khá tốt, chuyện gì cũng không nghĩ tới, sẽ không đi kinh thành." Phó Thính Hạ xoa chiếc đũa trong tay.
Tống Kiến Dân rõ ràng có chút do dự. Trong mắt hắn hiện lên vẻ vui sướng tuy nhiên vẫn lời lẽ chính đáng nói: "Như vậy sao được, nếu ngươi không trở lại kinh thành, vẫn phải đi học chứ, việc này ta sẽ nói cho nhị thúc."
Phó Thính Hạ trong lòng cười lạnh, trên mặt vẻ mặt đau khổ nói: "Kiến Dân ca, ngươi không phải vì sự kiện kia mà tức giận đi!"
"Ngươi còn dám nhắc lại?!" Tống Kiến Dân trong nháy mắt xuất hiện lệ khí, nhưng ngay sau đó lại che dấu nói: "Thôi, ta cũng không cùng ngươi so đo, chuyện học hành ngươi muốn đi hay không đều là do ngươi, ta cũng chỉ là đi ngang qua thấy, vì bổn phận không thể không nhắc nhở ngươi một câu."
Phó Thính Hạ giả vờ thở dài nhẹ nhõm một hơi, tùy ý hỏi một câu: "Như thế nào Kiến Dân ca hiện tại còn học ở huyện?"
Tống Kiến Dân khó nén đắc ý cười lạnh nói: "Ngươi cho rằng ta chỉ vì chuyện cỏn con đó có thể bị đẩy ngã sao? Ta chính là pháo hoa được cả huyện trông cậy vào đưa tiếng vang đi xa."
"Nếu Kiến Dân ca đã nhắc lại, chẳng phải lần nổ pháo đó đã biến thành pháo xịt, không phải sao?" Phó Thính Hạ bâng quơ nói.
Tống Kiến Dân đột nhiên biến sắc, "Rầm" đứng dậy: "Ta cùng tiểu tử như ngươi đúng là không có tiếng nói chung!" Hắn nói xong vội đứng dậy đi ra ngoài . Phó Thính Hạ hét lớn: "Kiến Dân ca, ngươi dẫn ta tới tiệm cơm , cũng đừng quên trả tiền!"
Phó Thính Hạ vừa kêu một tiếng , lão bản lập tức dùng ánh mắt đề phòng khi thấy cướp nhìn Tống Kiến Dân.
Tống Kiến Dân đành phải dừng lại bước chân móc ra bóp da trả tiền .Lúc này mới phát hiện Phó Thính Hạ cùng hắn mới nói có mấy câu, thế nhưng còn gọi không ít đồ ăn.
Phó Thính Hạ nhìn Tống Kiến Dân mặt rút gân rời đi, trong lòng thầm nghĩ : "Hiện tại Tống Kiến Dân tuy rằng tự đại vô sỉ, tuy nhiên so với sau này chưa đáng là gì cả".
Tống Kiến Dân lại về trung học huyện, đây cũng là bút tích của Phó gia sao? Chỉ là lần này không biết Tống Kiến Dân không có công lớn là khiến mình bị hủy dung. Không biết hắn còn có thể vào đại học y hay không?.
Phó Thính Hạ vội vàng ăn xong cơm, đem đồ ăn dư lại đều đóng gói đơn giản rồi mang đi.
Đời trước hắn đi theo Nguyên Tuấn Nam cẩm y ngọc thực, thậm chí cả một bàn đầy ắp rượu và thức ăn bởi vì nguyên nhân nào đó một miếng không ăn cũng có. Chính là hiện tại quay lại cùng cha kế cùng nhau sống, hắn thật cảm thấy sinh hoặt của hắn như vậy là một loại phạm tội .
Phó Thính Hạ ngồi im ở bệnh viện, Hứa Nhất Phu cũng coi như hắn không tồn tại , chỉ lo xem bệnh cho bệnh nhân . Thủy Linh đành phải đầy cõi lòng xin lỗi mà nhìn thoáng qua Phó Thính Hạ.
Ngồi đến thời điểm tan tầm , Phó Thính Hạ mới đứng dậy trở về . Hứa Nhất Phu lúc này mới giống như phát hiện ra hắn ngồi đây, nhìn bóng dáng hắn, trầm tư trong chốc lát.
Thủy Linh đưa ly nước cho Hứa Nhất Phu mềm giọng nói: "Sư phó, người xem thử Thính Hạ xem sao , không trị, cũng trước nhìn một cái, không được sao?"
Hứa Nhất Phu nhìn lướt qua Thủy Linh: "Mới có vất vả mấy ngày, ngươi đã nhiệt tình như vậy, tiểu tử kia lớn lên sao khó coi."
Thủy Linh mặt đỏ nói: "Sư phó ngươi nói bậy gì đó a, chúng ta là quan hệ thuần khiết ! Người ta là tiểu đệ đệ, hơn nữa, hắn cũng không giống như lời người nói lớn lên khó coi .Còn không phải chỉ là một khối đốm đỏ sao, nhìn quen cũng cảm thấy rất thuận mắt."
"Chuồng heo ngươi mỗi ngày nhìn heo, đến thời điểm giết sẽ rất luyến tiếc."
"Sư phó ! Đây là kiểu so sánh gì ? Thính Hạ lớn lên cao gầy, người hãy thương lấy hắn, trước làm kiểm tra đi, sư phó." Thủy Linh vòng quanh hứa Nhất Phu khuyên nhủ.
Hứa Nhất Phu bị Thủy Linh xoay vòng làm cho chóng mặt, cầm lấy điện thoại trên bàn: "Cho ta gặp chủ nhiệm khoa da liễu Từ Chí Thông, ta là Hứa Nhất Phu."
Chỉ chốc lát sau, trong điện thoại liền truyền đến tiếng cười sang sảng: "Nhất Phu a, ta còn tưởng rằng ngươi vĩnh viễn cũng không gọi điện thoại tới đâu."
Hứa Nhất Phu lạnh lùng thốt: "Ta vốn không muốn gọi cho ngươi."
Thanh âm kia ngượng ngùng nói: "Ngươi không muốn gọi, vậy là có chuyện công, chuyện gì?"
"Ngươi không phải rất muốn cái máy laser kia sao? Nơi này có người bệnh tin tưởng máy laser kia có thể trị liệu mạch máu dưới da." Hứa Nhất Phu tạp hạ miệng: "Ngươi nếu có thể chữa khỏi hắn, máy laser kia sẽ thuộc về ngươi."
Trong điện thoại người nọ run giọng nói: "Lão đông tây ngươi không lừa ta đi?"
Hứa Nhất Phu cười lạnh: "Ngươi cho rằng ta cùng ngươi giống nhau , một bác sĩ ngoại khoa tim mạch muốn chuyển ngành làm bác sĩ khoa da liễu!", Nói "Xoạch" hung hăng đem điện thoại cúp máy.
Thủy Linh trong mắt tỏa ánh sáng mà nhìn Hứa Nhất Phu: "Sư phó, ngươi nói người bệnh kia, có phải Phó Thính Hạ không? Đúng không, sư phó."
Hứa Nhất Phu chỉ chỉ nàng nói: "Ta cũng không phải là vì tiểu tử kia, đây chính là cho ngươi mặt mũi."
Thủy Linh vui vẻ nói: "Cảm ơn sư phó, cảm ơn sư phó!" Sau đó nàng quay mặt đi, cho dì béo đang đứng cạnh cửa dấu thắng lợi.
Đêm đó dì béo trông tiệm, Phó Thính Hạ đầu bếp, mấy người hung hăng mà chúc mừng một phen. Ăn cơm xong rồi Thủy Linh đem ghế dựa cùng Phó Thính Hạ ngồi ở bên ngoài nói chuyện.
"Thính Hạ, Từ đại phu chính là chủ nhiệm khoa da liễu ở bệnh viện tỉnh , rất có uy quyền ở khoa da liễu bệnh viện trong nước, bệnh của ngươi nhất định sẽ rất có hy vọng sẽ được chữa khỏi." Thủy Linh cười nói: "Ngươi nhất định là rất muốn mau mau chữa khỏi mặt, sau đó làm người bình thường, muốn làm gì liền làm gì, đúng không?"
"Ân, thật là ý tưởng tốt......"
Phó Thính Hạ dừng lại câu chuyện . Thủy Linh im lặng quay đầu nhìn sườn mặt nghiêng của hắn, nghe thấy hắn nói tiếp: "Ta thật sự muốn làm một bác sĩ ."
Đời trước hắn tuy rằng hủy dung . Nhưng bởi vì Phó gia bối cảnh cao hắn vẫn vào học đại học y . Tuy nhiên hắn học thật giỏi thì tính sao, tài nghệ luyện được lại cao siêu thì như thế nào? Một kẻ bị hủy dung ai mà muốn chữa bệnh . Thứ hắn có thể làm được chỉ là thế thân Nguyên Tuấn Nam mà thôi.
Thủy Linh nhìn hắn, đột nhiên nói: "Tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng là ta cảm thấy nếu Thính Hạ có thể làm bác sĩ, nhất định sẽ là thầy thuốc tốt."
Dì béo mang ra hai miếng dưa hấu tiếp lời : "Đại học y dễ thi lắm hay sao, hắn mỗi ngày ở đây cà lơ phất phơ, vậy mà còn muốn làm bác sĩ!"
Phó Thính Hạ cười cười, Thủy Linh đôi mắt đột nhiên sáng ngời: "Nếu sư phó của ta nhận Thính Hạ làm đệ tử thì sao, đi theo bác sĩ chuyên nghiệp có ba năm kinh nghiệm thực tế làm nghề y cũng có tư cách để thi bác sĩ."
Dì béo nghe vậy làm rơi luôn miếng dưa hấu trong miệng lớn tiếng nói: "Ngươi nói thật?"
Thủy Linh nhìn sáu đôi mắt đều nhìn nàng chăm chú, hơi có chút khẩn trương nói: "Thực ra, thực ra nếu so với thi bác sĩ trực tiếp chắc còn khó hơn."
"Hứa đại phu không phải cũng thu ngươi làm đệ tử hay sao?" Thẩm thúc không cam lòng mà hỏi một câu.
Thủy Linh xấu hổ mà cười cười: "Ta...... Thực ra, chỉ coi là đệ tử mà thôi." Nàng quay đầu an ủi Phó Thính Hạ nói: "Dù sao ngươi còn nhỏ, trị hết bệnh rồi đi ôn tập còn kịp."
Phó Thính Hạ chậm rãi gặm dưa hấu không có trả lời. Học tập rồi lại làm bác sĩ tầm thường chỉ dám ngẩng đầu nhìn Quý Cảnh Thiên , Nguyên Tuấn Nam còn có đám người Phó gia kia. Vậy đến bao giờ hắn mới có thể đuổi kịp .
Giờ phút này Nguyên Tuấn Nam đang đi vào nhà chính. Một thiếu phụ quàng khăn quàng cổ, tư thái ung dung đang dăn dạy bảo mẫu. Thiếu phụ thấy hắn lập tức trên mặt lộ ra dịu dàng tươi cười: "Tuấn Nam đã trở lại."
"Ân, mẹ."
Nguyên thái thái vội vàng đưa cho Nguyên Tuấn Nam canh mới nấu từ bảo mẫu bê ra , sau đó tự mình mang lại đây nói: "Đứa con kia của Phó gia giải quyết như thế nào rồi?"
"Nó không trở về, ta đã khuyên Phó Quân Hạo."
Nguyên thái thái đưa cho hắn cái thìa mỉm cười nói: "Phó thái thái kia thật ra rất để tâm, ta liền nói sao phải vì kẻ không có danh phận kia mà phải làm bản thân khó chịu ."
Nguyên Tuấn Nam uống xong canh mới đứng dậy .Nguyên thái thái lại đưa cho hắn cái hộp để trên bàn : "Thời điểm ngươi không có ở nhà , bảo vệ ở cửa đưa vào . Hình như chính là của đứa con riêng Phó gia kia mang đến . Hắn tám phần là muốn làm ầm ĩ một trận. Tự bản thân cho rằng có thể ở Phó gia tranh thủ thêm nhiều lợi ích , thực chất chỉ khiến người khác cảm thấy càng thêm chán ghét, thêm phiền. Xem ra hắn là có ý định nhờ ngươi giúp đỡ hắn ."
Nguyên Tuấn Nam nhẹ nhíu mi, cầm lấy hộp lên lầu. Vừa vào phòng liền trực tiếp đem hộp ném vào thùng rác. Sau khi thay quần áo xong, quay đầu thấy cái hộp kia lại nhặt nó lên . Hắn mở ra thì thấy, là một cái bút máy. Không phải thứ gì đắt giá , nắm ở trong tay đảo có chút thoải mái.
Hắn bật cười một tiếng, tiện tay đem hộp ném lên mặt bàn.
Cửa phòng mở ra, Nguyên Tuấn Nam quay đầu nhìn lên. Là muội muội hắn Nguyên Nhã Nam, liền nhíu nhíu mày: "Vào phòng người khác không biết gõ cửa sao?"
Nguyên Nhã Nam cười nói: "Ta là thay Quân Dao tỷ tới hỏi mấy chuyện bát quái."
"Đệ đệ nàng trở về không nói gì sao?" Nguyên Tuấn Nam ngồi vào ghế không chút để ý hỏi.
"Quân Hạo nếu trở về có nói cũng sẽ đóng cửa lại cùng Phó thúc thúc nói đi." Nguyên Nhã Nam cười nói: "Quân Dao tỷ chính là vì cái tên xấu xí kia khiến cả nhà đều đau đầu. Nếu ca ca qua đấy giúp chút sức lực . Ta sẽ nói cho Quân Dao tỷ. Nàng nhất định sẽ tăng thêm hảo cảm đối với ca ca."
Nguyên Tuấn Nam bật cười một tiếng: "Ta , Nguyên Tuấn Nam coi trọng cái gì đã từng thất bại chưa ?"
Nguyên Nhã Nam dẩu miệng: "Không muốn nói thì thôi." Nàng ánh mắt thoáng nhìn, thấy bút máy trên mặt bàn liền nói: "A, ca mua bút máy mới, cái này có giá trị lắm sao."
"Không biết."
"Rất vừa tay, ta vừa vặn thiếu một cái bút máy, ca ca tặng cho ta đi."
Nguyên Tuấn Nam liếc muội muội một cái cười nói: "Ngươi sẽ thiếu bút máy? Ngươi chính là trời sinh thích đoạt đồ vật trong tay người khác, không biết tật xấu này của ngươi tới khi nào mới có thể sửa."
"Vậy ngươi rốt cuộc có cho không?"
"Thích thì cầm đi, nhưng đừng đánh mất?"
"Vì cái gì? Nó rất có giá trị sao ?"
"Chắc là hàng rẻ tiền đi, chỉ cần không đánh mất là được. Bởi vì không biết khi nào có lẽ sẽ có tác dụng." Nguyên Tuấn Nam không thèm để ý trả lời .
Hứa Nhất Phu đưa Phó Thính Hạ đi kiểm tra xong đột nhiên không chút để ý hỏi: "Ngươi lần trước nói muốn tìm việc làm?"
Phó Thính Hạ đang định đứng dậy lập tức ngồi trở về: "Đúng vậy, ta cái gì cũng có thể làm, đo huyết áp, đo nhiệt độ cơ thể, làm ghi chép, phối dược, giải phẫu ......"
Hứa Nhất Phu đánh gãy lời hắn: "Thời điểm tan tầm tới đây mổ chuyến ."
Phó Thính Hạ đôi mắt tỏa sáng nói: "Tốt, sư phó."
Ba giờ sau, Hứa Nhất Phu chỉ vào một nam nhân mặc bộ quần áo lao động màu lam, đeo tạp dề plastic màu đen, trong tay còn cầm một cái đùi người chết nói: "Đây là sư phó của ngươi."
Hắn ngẩng đầu đối nam nhân kia nói: "Lão Cố, không phải chỗ hỏa táng của ngươi đang thiếu người sao, ta mang đến cho ngươi một người mới đây."
Lão Cố sư phó quay đầu nhìn Phó Thính Hạ không chút nào để ý nói: "Vậy thật tốt quá, ta chính bận đến đầu óc choáng váng, lấy quần áo lao động sau cửa cùng tạp dề mặc vào."
Phó Thính Hạ xoay người sang chỗ khác đem quần áo lao động cùng tạp dề mặc vào, mới vừa mặc tốt, một cái đùi liền bay lại đây. Phó Thính Hạ vội vàng duỗi tay tiếp được, chỉ nghe lão Cố nói: "Đây là hai cái đùi tài xế đều bị chặt đứt, đem nó nối lại. Ngày mai người nhà người chết tới nhìn trong lòng sẽ dễ chịu chút. Ai da, cả ruột đều bị rơi ra ngoài."
Lão cố đem ruột cầm trong tay lải nhải: "Ngày đó , tài xế chỉ vì trốn phí qua đường mà phải trả bằng mạng sống, ta phải đề nghị thu phí gấp đôi trên đường núi đó , như vậy bọn họ sẽ không đường vòng chạy tới chỗ quỷ môn quan kia . Ta cũng có thể thanh nhàn không ít. Uống một chén rồi hãy đi, lão Hứa."
Hứa Nhất Phu nói: "Hôm nay không được ta còn có chút việc, ngày mai đi!"
Lão Cố tiễn đi Hứa Nhất Phu, quay đầu vốn dĩ cho rằng sẽ thấy dáng vẻ choáng váng hoặc dáng vẻ ghê tởm muốn chết . Lão Cố nghĩ mở miệng cổ vũ hai câu, nói không chừng có thể làm hai ngày .Nào biết quay đầu, qua cửa sổ lại thấy Phó Thính Hạ nghiêm túc đem thi thể trên đất hợp lại. Mặt mày biểu tình bình tĩnh đã có chút đạm nhiên, tư thế xe chỉ luồn kim thành thạo đến thậm chí có chút ưu nhã.
Việc này làm cho lão Cố miệng mở to một thời gian cũng chưa thể khép lại.
Chờ thời điểm hắn đi vào, phát hiện Phó Thính Hạ đã đem một cái đùi khâu đến không sai biệt lắm, chẳng những chân không khâu sai, hơn nữa hai cái đùi dài ngắn nhất trí, đường may càng là tinh mịn. Sống làm được phi thường xinh đẹp, làm lão cố trong lòng lại lần nữa chấn kinh rồi một phen, trên dưới từ đầu đến chân đem Phó Thính Hạ hung hăng mà đánh giá một phen.
"Lão Cố!" Thẩm thúc dẫn theo một bao đồ vật đi đến.
"Đại Thẩm sao ngươi lại tới đây?" Lão cố đi ra ngoài cửa ngạc nhiên hỏi . Thanh Thủy Huyện địa phương lớn như vậy. Hàng xóm mở cửa hàng chủ quán đều tương đối quen biết, thường xuyên cũng sẽ qua lại với nhau .Tuy nhiên nơi này của lão Cố chính là ngoại lệ, trừ bỏ Hứa Nhất Phu, cơ bản là không ai tới.
Thẩm thúc chỉ chỉ Phó Thính Hạ cười nói: "Đây là nhà ta cái kia...... Ân......"
"Nga, họ hàng nhà ngươi đúng không."
Thẩm thúc gật đầu nói: "Đúng vậy, tiểu hài tử tới huyện thành chữa bệnh, ta mới vừa nghe nó tới nơi này của ngươi . Vậy ngươi giúp ta chiếu cố nó."
Lão Cố cười nói: "Vậy còn phải xem hắn muốn ta chiếu cố mấy ngày ."
Thẩm thúc cười đem đồ vật trong tay đưa qua: "Ngươi không phải thích ăn đại tràng sao . Hôm nay ta mới vừa mua, còn rất mới, đã mang một bộ lại đây cho ngươi."
Lão Cố vội vàng lắc đầu: "Thôi, hôm nay ta không muốn ăn."
"Muốn, muốn! Thẩm thúc!" Phó Thính Hạ đi ra từ nhà trong hô . Hắn cười cùng lão Cố nói: "Hôm nay lần đầu tiên gặp mặt, sư phó thích ăn đại tràng, ta làm được món bao tử cửu chuyển rất ngon . Ngươi nếm thử."
Thẩm thúc chỉ vào thứ Phó Thính Hạ cầm trong tay dò hỏi: "Ngươi, cái này là......"
Phó Thính Hạ nhìn thoáng qua tay "Nga" một tiếng, cười nói: "Này, đây là ruột người."
Lão Cố cùng Thẩm thúc đồng thời buồn nôn một tiếng. Thẩm thúc vội vàng ném thứ trong tay vào đồng hoang mà chạy thoát. Lão Cố dùng một loại ánh mắt sởn tóc gáy mà nhìn Phó Thính Hạ.
Phó Thính Hạ mới tới một ngày. Lão Cố liền phát hiện chính mình giống như thất nghiệ. Bởi vì Phó Thính Hạ chẳng những làm giỏi hơn hắn, mà còn so với hắn nhiệt tình yêu thi thể hơn . Cho dù đem thi thể ghép lại , hay đem thi thể khâu lại, hắn cũng sẽ đem thi thể lật tới lật lui, sờ tới sờ lui, ánh mắt chuyên chú đến nhìn qua có chút thâm tình.
Thời điểm chạng vạng lão Hứa xách theo một hồ rượu xái tới, cùng lão Cố uống lên hai ly. Thấy trong phòng , Phó Thính Hạ vẫn còn làm việc nói: "Người mới này thế nào?"
Lão Cố nhìn thân ảnh Phó Thính Hạ đứng cạnh cửa sổ trả lời: "Tiểu tử này quá quỷ dị."
"A?"
Lão cố dùng biểu tình mộng du nói: "Giống như trời sinh là bác sĩ ngoại khoa. Thấy nó lại cảm thấy lúc trước không làm được bác sĩ, đại khái cũng không có gì có thể tiếc nuối."

Bình Luận (0)
Comment