Vưu Nhiên lặng im ngóng nhìn cô, trong đôi mắt đen láy như mặt nước mênh mông lấp lánh ánh sao, nhìn anh vẫn không có nhiều cảm xúc lắm, hoặc có thể nói anh vẫn chưa hiểu lời của Thẩm Thiển lúc này. Anh hỏi: "Cô Thẩm là ai ư? Đương nhiên phải hỏi chính em rồi."
Thẩm Thiển khẽ cắn môi, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn đeo trên ngón tay Vưu Nhiên, "Tôi tên là Thẩm Thiển, Thẩm Thiển trong ký ức của anh cũng là tôi."
Vưu Nhiên hiền lành, chăm chú yên lặng nhìn Thẩm Thiển, nét mặt vẫn không chút thay đổi. Thẩm Thiển hỏi anh, "Anh mau nói cho tôi biết, vì sao anh không nói cho tôi biết, chúng ta từng có quan hệ?"
Vưu Nhiên không khỏi nhíu mày, đôi hàng mi xinh đẹp nhíu chặt, anh hơi nâng tay lên đỡ trán, "Thiển Thiển, em biết được bao nhiêu rồi?"
"Vậy phải xem anh nói cho tôi biết được bao nhiêu?" Thẩm Thiển nhìn không chớp mắt, ánh mắt sáng như đuốc.
Vưu Nhiên kéo Thẩm Thiển vào phòng, thuận tay đóng cửa lại, hai người đều ngồi ở trên sô pha, không ai nói với nhau câu nào, không khí dường như cũng đông cứng lại thành băng. Trên bàn trà có mấy bình rượu tây đã mở, đều là những loại rượu mạnh. Vưu Nhiên thỉnh thoảng lại xoa thái dương, để mình tỉnh táo một chút.
"Anh... ổn chứ?" Thẩm Thiển thấy bộ dạng Vưu Nhiên như muốn ngã xuống, đột nhiên lại thấy mềm lòng.
Vưu Nhiên hơi hơi nâng đôi mi dài đẹp lên, đôi mắt mê ly vừa chuyên chú vừa không nhìn Thẩm Thiển, miệng anh cong lên một nụ cười nhạt, vươn tay ra, cầm tay Thẩm Thiển.
Thẩm Thiển lập tức cứng đờ, muốn rút ra, nhưng sức trên tay anh quá lớn nên cô không có cách nào rút ra được. Vưu Nhiên nhìn chằm chằm vào bàn tay hai người, thì thào tự nói, "Lúc trước là em theo đuổi anh, nhưng em có biết là anh vẫn luôn vì em mà lưu ban không?"
Thẩm Thiển ngây ra như phỗng. Vưu Nhiên cầm chặt tay Thẩm Thiển thêm một chút, "Thiển Thiển, anh bị em chiều hư rồi." Anh bỗng nhiên khó chịu ợ một cái, hơi rượu cũng theo đó mà xộc ra.
"Bỏ đi, việc này chúng ta để sau rồi nói, hôm nay anh say rồi, nói năng cũng không rõ, tôi thấy vẫn nên bỏ đi." Thẩm Thiển dìu Vưu Nhiên muốn đưa anh về giường.
Vưu Nhiên cũng rất nghe lời, mặc cho cô đưa vào phòng, đặt lên giường. Thẩm Thiển bận rộn giúp anh cởi giày lột tất, sau đó giúp anh cởi nút áo. Vưu Nhiên lẳng lặng nhìn cô, trong đôi con ngươi thâm thúy cuồn cuộn nhiệt liệt. Thẩm Thiển ngừng lại một chút, vừa định buông tay mặc kệ, Vưu Nhiên lại bắt lấy tay cô, đôi mắt dài nhỏ nheo lại, eo hẹp hỏi: "Em không phải hỏi anh, chúng ta từng quan hệ sâu đậm sao?"
Thẩm Thiển bất động, cũng không chống cự, lẳng lặng nhìn anh, chờ anh tiếp tục nói.
Vưu Nhiên nắm tay đưa chiếc nhẫn lên cho cô xem, rồi nhíu mày nói: "Người con gái đầu tiên của Vưu Nhiên anh là Thẩm Thiển, người con trai đầu tiên của Thẩm Thiển là anh. Hơn nữa..." Anh không nói mà nâng đôi mắt lên, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt Thẩm Thiển vừa kinh ngạc vừa ngượng ngùng phức tạp
"Hơn nữa, Thẩm Thiển, chúng ta đã từng thề..." Anh lại nắm chặt tay cô hơn, kéo Thẩm Thiển về bên cạnh anh, Thẩm Thiển nhất thời không kịp phản ứng liền ngã vào lòng anh. Vưu Nhiên dùng một chiêu Thái Sơn áp đỉnh (xoay mạnh người), đặt Thẩm Thiển xuống dưới mình, giọng điệu rất sâu lắng, lại dụ dỗ nói: "Người con gái đầu tiên của anh là Thẩm Thiển, mà người con gái cuối cùng cũng là Thẩm Thiển."
Thẩm Thiển nhất thời đỏ mặt tía tai, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đẹp đẽ lạ lùng ấy. Ánh mắt vốn u ám cũng bị Vưu Nhiên bỗng nhiên cúi người ép xuống mà không còn thấy gì nữa, anh nói: "Nhưng mà Thiển Thiển, khi đó để em bức cung, bây giờ anh muốn phản kháng."
Thẩm Thiển khóe miệng co rút, "Anh muốn làm gì?" Chẳng lẽ muốn tìm người khác?
"Uhm, anh muốn làm." Vưu Nhiên đang nâng mặt Thẩm Thiển, nhẹ nhàng thơm hai cái, giọng điệu mềm mại lại da diết, "Người con trai đầu tiên của em là anh, sau này bao nhiêu đời, cũng phải là anh."
Dứt lời, không để ý tới Thẩm Thiển bỗng nhiên trợn to mắt, anh mạnh mẽ hôn cô. Vẻ mặt Thẩm Thiển lúc này vừa kinh ngạc lại thẹn thùng, cô không hề thấy ác cảm với những lời này của Vưu Nhiên.
"Ngoan, hé miệng." Vưu Nhiên dụ dỗ Thẩm Thiển, chỉ cần một ánh mắt, Thẩm Thiển đã thật sự làm theo. Vưu Nhiên mỉm cười, lập tức ngậm lấy môi Thẩm Thiển, giống như là muốn nuốt cô vào.
Thẩm Thiển chậm rãi xoa lưng anh, chỉ cảm thấy nóng rẫy, cơ bắp trên lưng đều căng cứng, giống như muốn vận sức chờ phát động. Cô đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo đó cả người cũng gồng cứng lên, tay Vưu Nhiên phủ lên cái bánh bao lớn của Thẩm Thiển, đôi mắt lóe lên ý cười giảo hoạt, "Lớn như vậy thì cần phải mát xa thật nhiều đề phòng chảy xệ."
Thẩm Thiển nhất thời giật mình một cái, muồn ngồi dậy, nhưng Vưu Nhiên lại đột nhiên nhào tới hôn trực tiếp đè cô lại, anh nói: "Thiển Thiển, đêm nay ở lại bên anh đi."
...
Thẩm Thiển thức dậy từ rất sớm. Khi đó phía chân trời bên ngoài vẫn còn xanh thẫm u ám, mặt trời vẫn chưa vươn ra khỏi mặt biển. Cô kéo chăn, vẻ mặt khẩn trương. Cô sợ đánh thức Vưu Nhiên đang ngủ say, cô không thể đối mặt với chuyện bọn họ đã mây mưa, hơn nữa ngày hôm qua cũng không biết là do tác dụng cồn hay là do anh lâu lắm rồi không ăn mặn mà lăn lộn cả buổi tối, vừa mới ngủ là trời đã sáng. Thẩm Thiển bọc chăn, kiễng mũi chân, tính lén lút đi ra ngoài. Cô vừa rời giường đi được vài bước, mở cửa phòng ngủ đã thấy Thiển Thiển chờ ở cửa, không ngừng rên "âu ẩu" với cô.
Vưu Nhiên đang ngủ gà gật trên giường hơi động đậy, vốn định vòng qua ôm người bên cạnh, nhưng lại chẳng thấy đâu, anh mệt mỏi mở to mắt, bình tĩnh rời giường, quét mắt nhìn Thẩm Thiển khúm núm đi vòng trở về.
Vưu Nhiên mỉm cười, "Đè anh ra rồi muốn phủi mông chạy trốn?"
"Ai đè anh chứ, cả tối hôm qua đều là anh ở trên tại hạ tôi đấy?" Thẩm Thiển lập tức mở miệng cãi lại, cãi xong, cô liền im lặng, mặt lại tiện thể đỏ bừng. Vưu Nhiên phì cười, kéo Thẩm Thiển vào lòng, bọc cô trong cánh tay mình, gối cằm lên cô cổ, phả hơi bên tai cô, "Không phải là do anh sợ em mệt sao? Lần sau em muốn thế nào thì làm thế đó."
Thẩm Thiển giãy dụa muốn vùng dậy, "Ngày hôm qua em chỉ muốn kiểm tra xem em rốt cuộc có đúng hay không, kết quả chứng thật em chỉ là cái bánh quẩy già. Nhưng... em vẫn rất thuần khiết." Nhớ tới cơ thể mẫn cảm của mình, cô liền run rẩy cả người. Hơn nữa Vưu Nhiên đối với cơ thể của cô nắm rõ như lòng bàn tay, nắm chắc từng chỗ nông sâu. Quả nhiên, cơ thể của cô nói cho cô biết anh dài ngắn thế nào, kỹ thuật của anh nói cho cô, anh biết của cô nông sâu ra sao.
Vưu Nhiên bị hành động "Làm thử một lần xem có đúng hay không" này của Thẩm Thiển làm cho dở khóc dở cười. Anh bỗng nhiên nói: "Vậy em nói anh đúng hay không đúng?"
"Anh đúng cái con khỉ, xử nam cũng giống như anh giày vò người ta tới sáng hả?" Nghĩ đến đây, cõi lòng Thẩm Thiển liền lạnh hẳn, "lần đầu tiên" trong ký ức của cô còn lâu hơn thế.
Vưu Nhiên nghe Thẩm Thiển nói như thế, ánh mắt liền hiện lên vẻ đùa cợt, "Vậy cũng là do em dạy dỗ có phương pháp."
"..." Trong đầu Thẩm Thiển lại dần hiện ra những cảnh tượng không thuần khiết, cô khẽ hắng giọng, mặt đỏ bừng đánh trống lảng, "À, em muốn hỏi cho rõ ràng câu hỏi của em ngày hôm qua."
Vưu Nhiên lập tức trầm mặt xuống, "Ừ?"
"Vì sao anh giả vờ không biết em?"
"Anh sợ sẽ dọa em chạy mất, lại tìm không được em."
Thẩm Thiển sửng sốt, nhìn bộ dạng Vưu Nhiên bình tĩnh chỉ cười không nói, trong đầu lại nhớ tới anh bình thường luôn đứng đắn với anh hoành hành ngang ngược tối hôm qua lại nghiến răng nghiến lợi nói: "Em bây giờ đã biết, anh không hề sợ em chạy trốn?"
"Anh biết em rất có tình mẫu tử, đúng không."
"Chuyện này thì liên quan gì đến tình mẫu tử?"
"Ngày hôm qua anh đã để lại mầm móng ở trong bụng em, ít nhất cũng ba bốn lần, dù thế nào cũng phải có một lần thành công chứ?" Vưu Nhiên thu lại nụ cười, ánh mắt bắn ra bốn phía, như một con hồ ly khoe chiến tích. Thẩm Thiển há miệng, kinh ngạc không thôi, sắc mặt tái nhợt, sau đó nghĩ lại liền cười ha ha, "Em đi uống thuốc tránh thai khẩn cấp."
"Bây giờ đang ở trên thuyền, không phải em muốn mua là có thể mua được. Chỉ cần anh gọi một cuộc điện thoại..." Vưu Nhiên ôm Thẩm Thiển vào trong lòng, quyến rũ cười với cô, "Còn dám chạy không?"
Thẩm Thiển lại thấy lệ rơi đầy mặt, đây là kiểu đàn ông gì vậy, lúc kích tình như thế mà vẫn muốn ngấm ngầm gài bẫy cô. Thẩm Thiển không dám tỏ ra yếu thế, cô lập tức phản kích, "Ngày hôm qua là kỳ an toàn, không sao hết."
"Haizz." Vưu Nhiên ôm thật chặt Thẩm Thiển, làm ra vẻ vô cùng thất bại. Thẩm Thiển trong lòng lại lăn tăn vui sướng vì chiến thắng. Vưu Nhiên sau khi ấn nút trên tủ đầu giường liền đi tới tủ quần áo, lấy một bộ áo choàng lắm từ trong tủ quần áo ra mặc lên người, sau đó đi từ phòng ngủ ra phòng ngoài.
Thẩm Thiển đờ đẫn ngồi yên ở trên giường, vẻ mặt nhìn rất mơ màng. Cô vốn định mặt lại quần áo ngày hôm qua, nào ngờ mấy hột nút trên áo đều bị kéo đứt, nếu cứ kiên quyết mặc vào thì nơi vùng ngực rộng lớn của cô thật đúng là phô diễn cảnh xuân vô hạn.
Cô tức giận ném quần áo xuống, trực tiếp bọc ra giường đi ra khỏi phòng ngủ, vào phòng ngoài, chỉ thấy Vưu Nhiên đang một tay bưng ly sứ trắng, một tay tựa vào thành sô pha, ánh mắt giống như cười mà không cười nhìn cô phong trần mệt mỏi đi ra. Anh hiển nhiên đã sớm đoán được Thẩm Thiển sẽ bọc ra giường đi ra.
"Ngày hôm qua vận động quá mức, ra đây uống nước đi, em muốn uống gì nào?"
Thẩm Thiển trề môi, dịch bước đi tới, ngồi ở bên cạnh anh, bưng một ly sứ trắng khác đã chuẩn bị sẵn lên uống. Nước ấm xoa dịu trong cổ họng, vô cùng thoải mái, sau đó chảy xuôi đến dạ dày quay cuồng, ấm áp khỏi phải nói. Vưu Nhiên dịu dàng cười với cô, trái tim cũng ấm áp hơn vài phần.
Đột nhiên, chuông cửa vang len. Thẩm Thiển sửng sốt, nghi hoặc nhìn Vưu Nhiên, Vưu Nhiên chỉ cười nhẹ, đứng dậy đi mở cửa, ngoài cửa là một nhân viên phục vụ. Người nhân viên kia nhìn Vưu Nhiên ăn mặc lôi thôi, cúi người chào anh, sau đó tiện thể nhìn Thẩm Thiển đang bọc ra giường ngồi ở trên sô pha. Thẩm Thiển bị cô nhân viên nhìn như vậy lại siết chặt ra giường hơn. Cô nhân viên kia nói: "Anh Vưu có dặn dò gì không ạ?"
"Có thuốc tránh thai khẩn cấp không?" Anh không nhẹ không nặng hỏi.
Thẩm Thiển nghe mà chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui vào, anh nói như vậy chẳng phải càng chứng tỏ anh và cô đã làm những gì sao.
Cô nhân viên rõ ràng cũng giật mình, "Cái này... Tôi cũng không rõ lắm."
"Vậy phiền cô hỏi phòng hậu cần, hoặc là hỏi những hành khách khác xem, nếu có thì bảo ghi lại dưới danh nghĩa của tôi, đưa đến chỗ cô Thẩm Thiển phòng 388."
"Vâng." Cô nhân viên sửng sốt, sau khi máy móc gật đầu chào liền rời đi.
Trong lúc Vưu Nhiên đóng cửa lại, Thẩm Thiển liền tức giận đến cả người cũng run lên, "Anh... Anh cố ý."
"Ừ?" Vưu Nhiên lại cười.
"Anh bảo cô nhân viên kia đi hỏi, sau đó ghi tên anh, đưa đến chỗ em, không phải là thống báo với khắp thiên hạ, chúng ta gì đó gì đó, sau đó cần thuốc tránh thai khẩn cấp, anh..."
Vưu Nhiên cười tủm tỉm, "Hiếm khi lại thông minh thế."
"Sau này em còn dám gặp ai chứ?" Thẩm Thiển nhất thời kích động muốn chết, cô vẫn không phát hiện người đàn ông này lại thâm độc giả dối như vậy.
"Liên quan gì? Chỉ cần em là bạn gái của anh thì làm mấy chuyện này cũng bình thường thôi mà." Vưu Nhiên đang ép cô, bức cô thừa nhận quan hệ giữa cô và anh. Nhưng đối với Thẩm Thiển mà nói, những chuyện này xảy ra quá nhanh, cô từ một người dưng nhiều chuyện tò mò về người bạn gái thần bí lập tức biến thành đương sự khiến cô không tiêu hóa nổi, sau một hồi vui vẻ vang trời, ở vào lúc cô hoàn toàn không để ý không rõ ràng, lại cùng bạn trai trước kia xác lập quan hệ, còn gì có thể mô tả ngoài một chữ "Loạn"?
Thẩm Thiển tội nghiệp nhìn Vưu Nhiên, dùng ánh mắt khẩn cầu như chó Nhật nhìn anh, "Vậy về sau chúng ta có thể không làm chứ?"
Vưu Nhiên nhíu mày, không đồng ý cũng không cự tuyệt.
Thẩm Thiển túm chặt ra giường, mặt đỏ bừng nóng ran, "Em quen buổi tối đắp mặt nạ đi ngủ."
Vưu Nhiên đi tới, ngồi ở bên cạnh Thẩm Thiển, liếc xéo cô một cái, "Vậy ý của em là chúng ta có thể ở bên nhau?" Thẩm Thiển chớp chớp mắt, cường điệu ra điều kiện tiên quyết, "Sau này không được làm."
"Có thể." Vưu Nhiên mỉm cười chống đỡ.
Thẩm Thiển nghĩ, thật ra Vưu Nhiên vẫn không tính là dê lắm, liệu anh có chịu chấp nhận kiểu yêu đương trong sáng này?
"Vậy sờ được chứ?" Vưu Nhiên vừa nói như thế, Thẩm Thiển thiếu chút nữa là hộc máu ngã xuống đất bỏ mình. Buồn cười, không làm thì sờ? Vưu Nhiên vẫn duy trì nụ cười thường có, cười đến tận mang tai, đôi mắt nheo lại nhìn chẳng khác nào một con hồ ly giảo hoạt.
Anh quá rõ cơ thể Thẩm Thiển, e là một khi đã nhào lên cô rồi thì muốn cự tuyệt cũng khó.
Cứ như vậy, cô, Thẩm Thiển trở thành bạn gái Vưu Nhiên. Thẩm Thiển mặc đồ của Vưu Nhiên trở lại căn phòng sang trọng của mình, ngồi ở trên giường ngây ngẩn cả mấy tiếng. Cô nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy kể lại chuyện kỳ lạ này cho cô bạn thân Lý Mỹ Lệ thì tốt hơn.
Cô chuẩn bị gọi điện cho Lý Mỹ Lệ, kết quả tìm cả buổi cũng không thấy điện thoại của cô ở đâu. Cô tĩnh tâm, nghĩ lại mấy phút trước, lúc này mới thầm than không tốt, di động để quên ở trong phòng Vưu Nhiên mất rồi.
Cô nhức đầu, lập tức thay quần áo, tính giả vờ vui vẻ đi tìm Vưu Nhiên. Đây đúng là mới ra khỏi hang sói lại quay trở vào mà. Cô vừa mở cửa phòng mình đã thấy Vưu Nhiên đứng nghiêm ngoài cửa, hiển nhiên cũng có chút kinh ngạc, sao trùng khớp dữ vậy.
Thẩm Thiển vừa thấy Vưu Nhiên, máu trong người liền sôi trào, mặt lập tức nóng bừng, ngây ngô cười nói; "Anh tìm em à?"
Vưu Nhiên mở lòng bàn tay, trong đó là điện thoại của cô. Thẩm Thiển vui mừng quá đỗi, lấy điện thoại, nói lời cảm ơn, "Cám ơn anh Vưu đã đặc biệt đi một chuyến."
"Anh Vưu?" Vưu Nhiên nhếch miệng cười, "Thiển Thiển, em nên đổi cách xưng hô đi."
Thẩm Thiển sửng sốt, "Vậy gọi là gì?"
"Ông xã hay là chồng ơi hay là mình ơi, em chọn đi."
"..." Răng Thẩm Thiển nghiến vào nhau keng két, cô thật muốn cắn chết anh.
"Đúng rồi, lúc nãy Lý Mỹ Lệ gọi điện đến. Anh đã nghe." Vưu Nhiên vẻ mặt không ảnh hưởng toàn cục bình tĩnh mỉm cười, còn Thẩm Thiển thì không sao bình tĩnh nổi, sợ anh miệng chó phun không ra được ngà voi, cô kinh hoàng sợ hãi đứng lên, run rẩy nói: "Anh đã nói gì với cậu ấy?"
"Chỉ nói một câu rồi cúp máy ngay."
Trái tim Thẩm Thiển đã vọt tới cổ họng bỗng nhiên hạ thấp xuống vài phần, cô ổn định nhịp tim, cười hớ hớ nói: "Anh nói gì vậy?"
"Không có gì, chỉ là dặn cô ấy, em có thể sẽ mang thai nên bình thường lúc đùa chú ý một chút."
Thẩm Thiển hoàn toàn hóa đá...