Tiểu khu Giang Hạ này nổi tiếng khắp cả thành phố, không chỉ vì giá phòng đắt nhất mà còn có một nguyên nhân đặc biệt chính là không phải cứ có tiền là có thể mua được nhà trong tiểu khu này. Không có mạng lưới quan hệ nhất định thì cũng không thể nào mà cạnh tranh mua được một căn.
Cửa tiểu khu có quy định ra vào rất chặt, ô tô muốn vào phải quẹt thẻ, người ra vào cũng có hạn chế nhất định. Ví như Thẩm Thiển và Lý Mỹ Lệ, xe của hai cô nàng vừa chạy đến cửa tiểu khu Giang Hạ, barrier đã chặn ngang cửa chính, không thể không dừng xe lại.
Hai người một chó vừa bước xuống, bảo vệ ở phòng thường trực từ bên trong đã đi ra, quan sát hai người từ trên xuống dưới vài lần, sau đó tập trung ánh mắt vào Thẩm Thiển, "Cô là Thẩm Thiển?"
"Ơ? Sao anh biết?" Thẩm Thiển có chút kinh ngạc.
Bảo vệ cười thật thà, "Cô có một đặc trưng rất lớn vừa nhìn là biết ngay."
Thẩm Thiển nhất thời vẫn chưa hiểu đầu cua tai nheo nhưng Lý Mỹ Lệ mẫn cảm liền lập tức nhảy dựng lên, hai tay ôm ngực, xoay người đi từ từ quanh anh ta, "Ai phái anh tới?"
"Ờ..." Bảo vệ liên tục lui ra sau, giọng nói rõ ràng là có xu hướng nhỏ dần đều, "Là anh Vưu, Vưu Nhiên ở trong khu chúng tôi."
Lý Mỹ Lệ đột nhiên trừng to mắt, "Hắn ta nói thế nào?"
Bảo vệ ho khan hai tiếng, lùi xa khỏi phạm vi bộ ngực của cô, hơi xấu hổ nói, "Anh Vưu, Vưu Nhiên nói, trong vòng một tiếng, nếu có một cô gái bộ ngực rất... rất gì đó tới, thì đúng là cô Thẩm Thiển."
"Gì đó?" Đốt ngón tay của Lý Mỹ Lệ bắt đầu kêu răng rắc, đối với Lý Mỹ Lệ vô cùng sùng bái mô hình chữ S duyên dáng mà nói, ngực to không bằng người khác là một điều vô cùng hổ thẹn.
"Anh Vưu, Vưu Nhiên bảo, bảo tôi chú ý, lát nữa trong khoảng chừng một tiếng sẽ có một cô gái ngực lớn vô địch xuất hiện, người đó chính là cô Thẩm Thiển." Bảo vệ bị khí thế ép người của Lý Mỹ Lệ đánh cho không còn mảnh giáp, đành phải thú nhận toàn bộ.
Lời này vừa nói ra, Lý Mỹ Lệ cùng Thẩm Thiển đều sững sờ. Cũng là Lý Mỹ Lệ lấy lại tinh thần trước nhất, kéo Thẩm Thiển qua một bên, một tay nắm chặt cánh tay Thẩm Thiển, một tay chỉ vào ngực Thẩm Thiển, ánh mắt có mùi chất vấn, "Nói, chỗ này bị sờ rồi đúng không?"
"Đùa... đùa cái gì vậy." Thẩm Thiển nhíu mày phủ nhận.
"Vậy Vưu Nhiên đại thiếu gia làm sao có thể biết cậu ngực bự vô địch? Mắt anh ta lại còn không thấy đường nữa."
Lời này vừa nói ra đến Thẩm Thiển cũng chẳng biết tại sao. Số lần cô cùng Vưu Nhiên chính thức gặp mặt tính gộp hết lại cũng chỉ có một lần, hơn nữa tứ chi tiếp xúc cũng chỉ là tay bắt tay, làm sao anh ta lại biết cô ngực bự?
"Cô Thẩm Thiển." Bảo vệ ở phía sau lại gọi. Thẩm Thiển quay đầu qua nhìn. Bảo vệ tiếp tục nói: "Anh Vưu, Vưu Nhiên vẫn đang ở bên trong chờ cô."
Thẩm Thiển gật đầu rồi nói với Lý Mỹ Lệ: "Việc này để sau từ từ phân tích, đi vào chào hỏi trước cái đã."
Lý Mỹ Lệ nửa tin nửa ngờ, tuy rằng biểu hiện của Thẩm Thiển rất bình tĩnh, nhưng cô không thể nghĩ đến chuyện một gã mù làm sao có thể biết chuyện này? Thẩm Thiển trong lòng thật ra cũng rất bồn chồn, chẳng lẽ chỉ bắt tay mà đã biết cô ngực bự?
Mang theo nghi vấn trong lòng, Thẩm Thiển cùng Lý Mỹ Lệ đi vào trong. Bảo vệ dẫn hai cô đi bộ vào tiểu khu Giang Hạ, bên đường không chỉ có hồ sen phản chiếu ánh trăng mà còn có cả rặng liễu đu đưa. Ánh đèn đường sắc trắng mờ ảo rọi trên đường, làm cho người ta có cảm giác an nhàn buồn ngủ. Thẩm Thiển không kềm được mà hít sâu một hơi, cảm thấy không khí ở nơi này thực trong lành.
Tiểu khu Giang Hạ không phải là một khu dân cư bình thường, mà nó được tạo thành từ mấy căn biệt thự lớn liên kết lại với nhau. Mỗi căn lại chiếm một diện tích lớn nhất định, hầu như đi ngang qua căn biệt thự nào cũng thấy có một vườn hoa nhỏ, bên trong trồng đủ loại hoa xinh đẹp rực rỡ, nhìn rất tao nhã. Chỗ này, thật sự là không còn gì để nói.
Lúc này, ở dưới ngọn đèn đường ngay trước mặt Thẩm Thiển, có một anh chàng áo sơmi trắng, quần dài vàng nhạt, dưới chân là một đôi dép lê màu cà phê. Anh dắt theo một con chó đứng im lặng dưới ngọn đèn, sườn mặt anh tuấn thực bình thản, ánh mắt trống rỗng xa xăm, không biết là đang nhìn đi đâu.
"Anh Vưu." Bảo vệ trước tiên gọi một tiếng.
Vưu Nhiên ở đằng trước hơi hơi nghiêng mặt, thực thần kỳ chuyển ánh mắt về hướng Thẩm Thiển, mỉm cười với cô. Thẩm Thiển không khỏi kinh ngạc, thậm chí quên cả bước đi, may là Lý Mỹ Lệ liếc nhìn cô một cái, cô mới đi theo lên.
"Cô đến rồi." Vưu Nhiên lại chuẩn xác đem ánh mắt tập trung vào Thẩm Thiển không sai một li.
"Xin chào." Thẩm Thiển gật đầu, hơi mất tự nhiên.
Vưu Nhiên chỉ nhẹ nhàng cười. Bảo vệ đã hoàn thành nhiệm vụ, hoàn hảo rời khỏi sân. Ở dưới ngọn đèn chỉ còn lại ba người. Lý Mỹ Lệ lần đầu tiên nhìn thấy tình nhân trong mộng của cô nàng ở khoảng cách gần như thế. Cô cảm thấy người đàn ông đang đứng trước mặt này màu da tái nhợt quá đáng, đây có đúng là anh chàng khuôn mặt hồng hào xinh đẹp cùng nụ cười mỉm ngại ngùng mà hút hồn năm đó cô thấy ở trên tivi không vậy? Có điều, Lý Mỹ Lệ vẫn để ý thấy là cho dù lúc này anh ta nhìn hơi giống người bệnh, nhưng toàn thân anh ta vẫn toát lên một cảm giác trong lành y chang như chàng thiếu niên đẹp rạng ngời năm đó trên TV.
"Này, cho tôi hỏi, sao anh biết Thiển Thiển của chúng tôi ngực lớn? Anh có quan hệ gì với Thiển Thiển nhà tôi?" Lý Mỹ Lệ say mê trong chốc lát liền đỉnh đạc hỏi vấn đề mình vốn đang tính hỏi.
Thẩm Thiển vừa nghe liền đỏ mặt, liều mạng nhíu mày, lắc đầu với Lý Mỹ Lệ. Lý Mỹ Lệ dời ánh mắt, không nhìn đến Thẩm Thiển đang ngượng ngùng lúng túng.
"Ha ha, ngực to não bé ấy mà." Vưu Nhiên nói như thế.
"Phốc..." Lý Mỹ Lệ nhịn không được bật cười. Thẩm Thiển vốn đang thẹn thùng nhất thời xanh mặt, trợn mắt trừng trừng anh, vẻ mặt nhìn như nuốt phải ruồi vậy, muốn nhổ ra lại nhổ không được, muốn nuốt xuống lại nuốt không trôi, tóm lại, cô vô cùng rối rắm.
Thiển Thiển ở dưới chân Vưu Nhiên lại cùng Lông Xù dưới chân Thẩm Thiển cọ cổ vào nhau rất tình cảm. Sợi xích trên cổ Lông Xù không ngừng lắc lư, Thẩm Thiển kéo một cái, thầm thì nói: "Lông Xù, muốn đau trứng cũng phải chờ đến lúc không có ai chứ."
Âm lượng của Thẩm Thiển không lớn, nhưng người khác vẫn có thể nghe thấy. Vưu Nhiên tiếp một câu, "Thiển Thiển, muốn đau vú cũng phải chờ lúc không có ai chứ."
Bởi hai câu này của hai người mà Lý Mỹ Lệ đứng ở bên cạnh 囧.
Vệ sĩ của Vưu Nhiên từ đằng sau đi đến, dắt Thẩm Thiển đi vào một căn biệt thự. Lúc Thẩm Thiển vừa mới đi vào liền cảm thấy thực rộng lớn. Nhưng nhờ ánh đèn màu vàng kim rọi khắp đại sảnh mà lại có cảm giác rất ấm áp. Ở trung tâm phòng khách rộng lớn là một bộ sô pha dài màu vàng nhạt, kê cùng với một bàn trà thủy tinh kiểu dáng mới lạ, tự nhiên mà hào phóng, trên tam cấp còn có một chiếc piano màu trắng khiến căn phòng càng có vẻ tao nhã. Thẩm Thiển ngồi ở trên sô pha, có chút dè dặt. Lý Mỹ Lệ thì ngược lại cười hì hì kề tai nói nhỏ với Thẩm Thiển: "Cái phòng khách này còn lớn gấp ba nhà mới của mình, đúng là số mệnh mà."
Thẩm Thiển trợn mắt liếc cô nàng một cái, "Đây là hâm mộ mà không được."
Ngồi ở đối diện Vưu Nhiên lại cười nói: "Cô thấy phòng này thế nào?"
"Hả?" Thẩm Thiển không hiểu ý của Vưu Nhiên cho lắm.
Vưu Nhiên lại nói: "Phía bên phải phòng khách có phòng giải trí, bên trong có thiết bị tập thể dục, bên trái là phòng bếp. Trên lầu có ba phòng ngủ, mỗi cái đều có toilet riêng. Lầu 3 là gác xép, nhưng trên đó chỉ để một cái kính viễn vọng, dùng để ngắm sao trời thiên văn."
Thẩm Thiển trợn mắt cứng lưỡi, ý của Vưu Nhiên cô lại không hiểu được, muốn cho cô thuê chỗ này?
"Vậy tiền thuê nhà..."
"Cô có thể ở đây miễn phí ba tháng." Vưu Nhiên không đợi Thẩm Thiển hỏi lại liền nói thẳng: "Xem như là thù lao, Thiển Thiển nhà tôi có bầu, thời gian mang thai chắc cũng tầm ba tháng, ba tháng này vẫn phải làm phiền cô rồi."
Thì ra là thế. Thẩm Thiển lúc này mới hiểu được dụng ý của Vưu Nhiên. Nếu như thế, Thẩm Thiển lại có cảm giác mình vừa chiếm được tiện nghi rất lớn. Ở đây ba tháng, cô có đủ thời gian để tìm phòng, không cần thiết phải vội vã như vậy.
Thẩm Thiển thực không biết xấu hổ dao động: "Tôi không biết phải cảm ơn anh thế nào, anh Vưu."
Vưu Nhiên mỉm cười, lấy từ trong túi ra hai cái chìa khóa đưa cho cô, "Mau dọn đến nhé, mấy ngày nay Thiển Thiển ăn không nhiều nên tôi có hơi lo."
"Anh Vưu không cần lo lắng, đây là phản ứng bình thường khi có bầu thôi."
Nói chuyện chưa được bao lâu, Thẩm Thiển liền muốn cáo từ. Vưu Nhiên mỉm cười gật đầu, ngồi ở trên sô pha, "Vậy về sau xin chăm sóc cho chúng tôi nhiều hơn."
"Hở?" Thẩm Thiển nhất thời không rõ ý của lời này, bọn họ muốn chăm sóc cái gì?
"Tôi không thể xa Thiển Thiển nhà tôi được." Anh cười chẳng khác nào thiên sứ, nhưng ở trong mắt Thẩm Thiển anh lại là Thiên Lôi vừa giáng cho cô một búa. Anh vừa thản nhiên lại vừa nghiêm túc nói với cô một câu mà chẳng khác nào là đang tỏ tình với cô vậy, không thể xa Thiển Thiển.
Nhưng Thiển Thiển này lại không phải là cô. Có điều những lời này lại ẩn chứa một thông điệp khác, Thẩm Thiển phải chăm sóc cho Thiển Thiển, mà Vưu Nhiên không thể rời xa Thiển Thiển, ngoằn ngoèo vậy chẳng phải là chỉ trong ba tháng sắp tới Thẩm Thiển ở đây là sẽ sống chung Vưu Nhiên?
Thẩm Thiển lúc này mới ý thức được mình ham tiện nghi mà quên cân nhắc. Muốn đổi ý nhưng nhìn thấy gương mặt mỉm cười kia của Vưu Nhiên, cô lại phải nuốt xuống. Người ta có thể làm gì cô cơ chứ? Điều kiện anh ta tốt như vậy, muốn người nào chả được, cần gì phải để mắt đến cô?
Thẩm Thiển vừa nghĩ như vậy liền hít sâu một hơi, cười hì hì đáp: "Tôi sẽ chăm sóc cho Thiển Thiển nhà anh thật tốt."
"Cám ơn."
Sau khi vệ sĩ của Vưu Nhiên tiễn bọn họ ra khỏi tiểu khu Giang Hạ, Lý Mỹ Lệ vẫn im lặng rốt cuộc cũng nhịn không chịu nổi mà hỏi Thẩm Thiển: "Sao mình cứ có cảm giác có gì đó mờ ám vậy nhỉ?"
Thẩm Thiển tùy ý quay mặt qua liếc cô nàng một cái.
Lý Mỹ Lệ nhíu mày trầm tư, "Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo." (Không có việc gì mà đi bợ đỡ thì không gian cũng cướp) Qua một lát, cô nàng lại cáu kính vò đầu, "Tình nhân trong mộng của mình cái gì cũng có, sao lại có thể để mắt đến cô gái ngực bự mà não ngắn này cơ chứ?"
Thẩm Thiển thiếu chút nữa vấp ngã, có bạn bè tổn hại thế này, phụ nữ còn cần gì nữa?
Thẩm Thiển sáng sớm hôm sau đã gọi điện thoại cho vệ sĩ của Vưu Nhiên, vốn chỉ muốn báo khi nào thì cô đến, ai ngờ đồ cô còn phải thu dọn quá nhiều, anh vệ sĩ nghe vậy liền cấp tốc chạy qua, im lặng đợi cô ở dưới lầu.
"Oa lại đây mà xem này, có chiếc Rolls-Royce Phantom đậu dưới lầu kìa." Bạn cùng phòng qua cửa sổ nhìn xuống dưới. Thẩm Thiển co đầu rụt cổ đi xuống lầu, vô cùng mất tự nhiên nhìn bảo vệ, "Anh cũng chuyên nghiệp quá rồi."
“Sắp bị sa thải, ít nhất phải chuẩn bị mọi thứ cần thiết." Vệ sĩ nhận hành lý trong tay cô, đặt vào trong cốp, đóng lại, sau đó đưa cô lên xe.
Thẩm Thiển vừa lên xe, vừa kỳ quái nhìn anh ta.
"Có người lên ngựa lại có người bị xuống ngựa." Bảo tiêu cười hớ hớ đóng cửa xe lại, tự mình cũng lên xe, hai người ngồi trên chiếc xe tuyệt trần mà rời đi.
Bạn cùng phòng của Thẩm Thiển nhìn theo bọn họ rời đi mà đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu. Hóa ra là ở bên người giàu có...