Bắc Thành Thiên Nhai

Chương 46

Sáng ngày hôm sau, Lâm Trạch ngủ tới gần 12 giờ mới dậy. Lúc ấy, Trịnh Kiệt đã đi rồi, trên bàn còn bữa sáng đã nguội.

Tối hôm qua Lâm Trạch ngủ ở mặt đất bên ngoài, ôm lấy cái sô pha mềm mại to đùng, chổng mông lên ngủ cả buổi tối, lúc tỉnh thì cả người rã rời. Anh với Trịnh Kiệt uống cả một chai Hennessy XO, cái chai rỗng vẫn còn đặt bên cạnh.

Say rượu xong tỉnh lại, đầu óc quay cuồng, ong ong ong ong, đau tới mức muốn nổ tung.

Lâm Trạch ăn quấy ăn quá cho xong bữa sáng, sau đó gọi điện cho Tư Đồ Diệp, anh ấy vẫn tắt máy.

Lâm Trạch gọi mấy cuộc điện thoại sắp xếp chuyện ở cơ quan, rồi lại nhận được điện thoại của Hứa Huy hẹn anh ăn tối, nói tiện thể giới thiệu vài người bạn cho anh quen, rồi khuyên anh đừng có suốt ngày ru rú trong nhà nữa. Nhưng hôm nay Lâm Trạch làm gì còn có tâm trạng mà ăn với uống? Nên đành hẹn cậu ta hôm khác.

Hứa Huy nói trong điện thoại: “Anh đừng cứ ở nhà mãi thế, ra ngoài làm quen bạn bè đi.”

Lâm Trạch: “Tôi đâu có ở nhà suốt… tôi là phóng viên đó, làm sao thế được? Cảm ơn cậu, đợi khi nào rỗi thì tôi gọi vài đứa bạn cả đám cùng đi ăn nhé.”

Hứa Huy: “Ok, anh không ở nhà hả? Hôm nay tôi thấy phiếu khí đốt dán trên cửa.”

Lâm Trạch “Chắc cuối tuần tôi ở nhà thằng bạn, tạm thời chưa về, cậu rảnh thì đi nộp trước đi, lúc về tôi đưa tiền cậu.”

Hứa Huy cúp điện thoại, Lâm Trạch thay quần áo ra ngoài. Hôm nay trời cực nóng, từ trong phòng có điều hòa ra ngoài vào chiều sớm, hơi nóng ập tới khiến cho dạ dày Lâm Trạch cồn cào quặn lên. Ban nãy anh lại còn ăn đồ lạnh, giờ khó chịu kinh khủng, nôn ọe ra.

Anh đeo túi xách tay, đứng nôn vào thùng rác ngoài ga tàu điện ngầm. Nôn xong anh lau mồm và mua một bình nước suối súc miệng. Lâm Trạch tắm mình trong cái nắng thiêu đốt, bờ mày kiếm nhăn tít lại, nheo mắt nghĩ ngợi một lúc rồi đi lên tàu trên không.

Lên tàu trên không rồi lại chuyển tuyến, Lâm Trạch tới được Từ Khí Khẩu. Hôm nay nóng vậy mà nơi đây vẫn rất đông người, đúng là không thể tưởng tượng được. Lâm Trạch mồ hôi mồ kê nhễ nhại, áo phông thấm ướt đẫm, lộ ra vết nước loang lổ sau lưng. Anh vào hết tiệm bán ocarina này tới tiệm ocarina khác hỏi han, nhưng vẫn chẳng thấy Tư Đồ Diệp.

Lâm Trạch lại gọi tiếp mấy cuộc điện thoại nữa, song đầu bên kia vẫn tắt máy.

Biển người đông nghịt, Lâm Trạch đi khắp các cửa hàng, tìm Tư Đồ Diệp trong vô số cửa hàng phong tục tập quán dân tộc. Cũng có thể Tư Đồ Diệp không bán ocarina, có khi anh ta đang mặc trang phục nhân viên theo kiểu cổ xưa lau bàn trong quán trà nào đó, hoặc cũng có lẽ anh ta đang làm trong cửa hàng thủ công mỹ nghệ? Hoặc là khi mặt trời xuống núi, người vãn anh ta mới đi dạo, rồi mua ocarina, ngồi dưới ánh nắng chiều đỏ rực như lửa và thổi một lát bên sông.

Bụng Lâm Trạch trống rỗng, đầu thì váng, lại vã mồ hôi suốt. Anh chẳng muốn ăn gì hết, lượn khắp các con đường và cửa hàng, uống nước liên tục. Trọn cả buổi chiều, anh từ cổng khu cổ trấn đi tới bên sông mà vẫn chẳng nhìn thấy Tư Đồ Diệp.

Lâm Trạch lại mở điện thoại, trên đó là bức hình trước đây anh chụp cho Tư Đồ Diệp.

Lúc ấy, Tư Đồ Diệp vẫn còn đeo thạch cao, Lâm Trạch giúp anh ta dựng giá đỡ ba chân, để Tư Đồ Diệp đứng bên sông, chụp bầu trời xanh thẳm cùng tòa nhà mới xây ven sông nơi bờ bên kia. Vị khách đó cực kỳ thích tác phẩm của Tư Đồ Diệp, chỉ đích danh anh ta chụp cả chùm ảnh. Tên khu nhà đó cũng rất hay: “Bên kia rừng xuân.” (*)

(*) Nguyên gốc: 春森彼岸: ở đây, 彼岸 có thể hiểu là bờ bên kia, nhưng trong Phật giáo thì chỉ sự giải thoát.

Tư Đồ Diệp cực kỳ tập trung chọn góc chụp ảnh. Lâm Trạch đứng bên cạnh anh ta tự nhiên nghĩ gì đó, chụp lại cảnh ảnh ta nghiêm túc làm việc. Lúc ấy mới là đầu xuân, mặt sông mênh mang vô tận, gió sông thổi tới, Tư Đồ Diệp cúi người sát trước máy ảnh, khóe miệng cong cong, góc nghiêng khuôn mặt đẹp tới mức không từ nào hình dung.

Khi ấy, Lâm Trạch còn nói, khi nào có tiền sẽ mua nhà phía bên kia, nào là Bên kia rừng xuân, Bắc Thành Thiên Nhai, Quan Sơn Thủy…  Công ty này phát triển quy mô bao thầu hết luôn, anh bảo Tư Đồ Diệp mau giúp anh kiếm nhiều tiền vào, lại còn kêu Tư Đồ Diệp đi thử vai coi, biết đâu lại nổi tiếng trở thành ngôi sao trẻ hạng A cũng nên… Tư Đồ Diệp chỉ cười gật đầu, nói anh cứ đập tiền vào đã rồi tính tiếp.

“Cậu đã từng gặp người này chưa?” Lâm Trạch khẽ hỏi.

Nhân viên cửa hàng nhìn qua điện thoại của anh, lắc đầu. Lâm Trạch lại cầm điện thoại đến cửa hàng đối diện hỏi. Anh biết bộ dạng anh lúc này chắc tàn tạ dữ lắm, vừa yếu ớt vừa nóng nực, nhưng anh chẳng muốn ăn gì hết. Hỏi được gần nửa con đường xong, anh ăn bát thạch sương sáo, cố gắng vực dậy tinh thần, tiếp tục chiến đấu.

“Cho hỏi chị đã từng gặp người này chưa?”

“Bạn đã từng gặp anh ta chưa?”

“Cho hỏi, bác đã từng gặp người này chưa ạ?”

Lâm Trạch tới hỏi từng cửa hàng một. Tới 4 giờ chiều, anh vừa nóng vừa mệt, nghĩ bụng có lẽ mình đã đi sai hướng rồi, cứ hỏi từng cửa hàng như này anh cảm thấy mình giống như tay biến thái vậy. Anh cũng chẳng thèm lấy thẻ phóng viên ra, đứng giữa con đường ồn ào tấp nập một lúc thì nhận được điện thoại Trịnh Kiệt, y hỏi: “Sao rồi?”

Lâm Trạch: “Vẫn chưa tìm được.”

Trịnh Kiệt: “Về đi, từ từ tìm, không vội.”

Lâm Trạch định đi về. Anh cảm thấy mình đã say nắng, đầu cực choáng. Anh gắng mua thêm chai nước nữa uống, nghỉ một lúc dưới bóng râm, xốc lại tinh thần lại đi hỏi tiếp.

Cuối cùng, anh cũng hỏi được thông tin ở trong một cửa hàng ocarina.

“Ô đây là anh Diệp mà? Woa, lúc trẻ đẹp trai thế!” Cô gái thu ngân nói.

Lâm Trạch: “…”

Lâm Trạch hỏi: “Anh ấy làm việc ở đây à?”

Cô gái nói: “Đúng rồi, anh quen anh ấy à?”

Lâm Trạch: “Anh ấy…”

Suýt nữa thì trái tim Lâm Trạch đã vọt ra khỏi lồng ngực, anh hít sâu một hơi, trước mắt bỗng dưng tối sầm, đột nhiên cảm giác như lung lay sắp ngã… Anh biết mình say nắng rồi.

Lâm Trạch ngồi xuống cái ghế bên cạnh, tim đập thình thịch vội vã, người mướt mát mồ hôi. Cô gái hỏi: “Anh ấy là bạn anh ạ?”

Lâm Trạch lại uống một ít nước, biết càng vào những lúc như này thì càng không được gấp gáp nóng vội. Anh nghĩ một lát rồi hỏi han tình hình trước.

“Sức khỏe anh ấy kém lắm à?” Lâm Trạch hỏi: “Nghe bảo gần đây anh ấy bị bệnh?”

“Đâu có.” Cô gái nghĩ một lát rồi nói: “Nhưng anh ấy gầy thật, ăn cũng có tí tẹo, chẳng biết bị sao. Anh ấy không ăn thịt lợn, tôi phải nấu cơm riêng cho anh ấy đấy.”

Lâm Trạch thở phào nhẹ nhõm, nói: “Cũng không bị gãy xương, không bị… ý tôi là, không bị tàn tật đúng không?”

Cô gái dở khóc dở cười bảo: “Có chuyện gì vậy? Rốt cục anh là gì của anh ấy?”

“Haizz…” Lâm Trạch nghĩ ngợi, nỗi lo lắng cồn cào trong lòng cuối cùng cũng tan biến, tinh thần lại phấn chấn hẳn lên.

“Tôi là anh họ của anh ta.” Lâm Trạch nói: “Người nhà bảo tôi qua đây tìm anh ấy.”

Cô gái đầu, Lâm Trạch lại hỏi: “Sao hôm nay anh ấy không đi làm?”

Cô gái đáp: “Hôm nay anh ấy nghỉ bù, anh gọi cho anh ấy coi.”

Lâm Trạch: “Tắt nguồn suốt, anh ấy ở đâu? Cô có thể đưa tôi tới đó không?”

Cô gái nói: “Tôi cũng không biết anh ấy ở đâu, chắc là phía sau Từ Khí Khẩu, lúc tan làm thì toàn thấy anh ấy đi về theo con đường đằng sau mà.”

Lâm Trạch: “Có đồng nghiệp nào biết anh ấy ở đâu không?”

Cô gái: “Không, mọi người đều không thân thiết với anh ấy lắm, anh ấy mới tới làm có được tháng.”

Lâm Trạch: “Anh ấy nghỉ bù mấy ngày?”

Cô gái cười bảo: “Ngày mai là đi làm rồi, lúc trẻ anh ấy đẹp trai thật đấy.”

Lâm Trạch “Giờ anh ấy già lắm à? Đây là ảnh chụp hồi tháng 3 đó.”

Cô gái: “…”

Cô gái cầm lấy điện thoại của Lâm Trạch, nhìn kỹ rồi bảo: “Thật ra thì, cũng không thay đổi nhiều lắm.”

Lâm Trạch cất điện thoại đi, biết Tư Đồ Diệp làm việc ở đây là có cách rồi.

Anh đi ra khỏi Từ Khí Khẩu, im lặng một lúc lâu, đầu óc trống rỗng, thả chậm bước chân. Một nửa cổ trấn nằm trên sườn núi, giáp sông là vùng non nước, phía trước là khu thương mại, phía sau lại là khu nhà cũ, còn có đường hầm từ thời 1937 – 1946. Vừa tiến vào khu dân cư, thì đột nhiên mọi thứ tĩnh lặng tới mức không nghe thấy tiếng người, con đường thương mại sầm uất tưng bừng đã lùi lại thật xa về sau.

Chiều giữa mùa hè, rất nhiều căn nhà cũ dán thông báo cho thuê phòng bên ngoài. Từ Khí Khẩu có rất nhiều nhà là di sản văn hóa, không cho phép lắp điều hòa, sợ điện cao áp sẽ dẫn đến chập cháy nổ. Mà lỡ cháy thì sẽ cháy lan ra khắp xung quanh, thế nên phòng ở đây rất rẻ, phòng đơn có bốn trăm một tháng.

Ở Sa Bình Bá vẫn bảo tồn rất nhiều khu phố cổ như vậy, chúng lặng lẽ nép trong một góc thời đại, dường như tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài, tỏa ra hơi thở xưa cũ.

Đây là một góc hoàn toàn khác biệt với Bắc Thành Thiên Nhai và khu đô thị mới hai bên sông của thành phố núi, nơi mà mấy cụ già hay ngồi đánh mạt chược ở chỗ vắng vẻ.

Ở nơi đây, thời gian ngỡ như đang nhẹ nhàng dừng lại bước chân mải miết của nó.

Có người cầm theo hộp và ghế nhỏ đi qua, cắt móng chân lấy ráy tai cho người khác. Ven đường vang lên những tiếng bán kẹo vừng leng keng leng keng, những gánh bán sương sáo và mì lạnh…

Lâm Trạch tới một cái bàn đá, ngồi xuống dưới bóng cây, nằm bò ra bàn suy tư, xung quanh gió mát rười rượi.

Lần này chắc chắn anh sẽ tìm thấy Tư Đồ Diệp, chạy đâu cho thoát, không chừng anh ta ở đây cũng nên. Lâm Trạch gối đầu lên cánh tay, nghiêng đầu nhìn đường sá, chẳng thấy bóng dáng ai.

Ở Từ Khí Khẩu đợi Tư Đồ Diệp, tới ngày mai cửa hàng ocarina mở cửa, anh ấy sẽ đi làm chứ? Hay là cứ về đã nhỉ?

Lâm Trạch chẳng muốn động, về nhà cũng chẳng có việc gì làm, thế là anh cứ nằm rạp trước bàn đá. Mà lúc gặp Tư Đồ Diệp thì nên nói câu gì giờ? Dường như anh có rất nhiều điều muốn nói, nhưng tới lúc gặp lại thật rồi thì lại chẳng nói nên lời.

Nên nói gì đây?

Nói Tư Đồ, anh theo em về nhà đi.

Hay nói cuối cùng anh đã quay lại rồi, bình an là tốt…

Sao anh cảm thấy nói gì cũng kỳ cục vậy, anh ấy sẽ đồng ý đi cùng anh chứ? Anh ấy đã ly hôn chưa? Đã giải quyết xong hết mọi chuyện chưa? Ở nhà phải chịu đựng những gì? Là vì giận anh nên mới không muốn quay về gặp anh phải không?

Lâm Trạch nhìn đồng hồ, vẫn còn 16 tiếng nữa mới tới 8 giờ sáng mai. Anh ngả lên bàn, bức bối, sốt ruột, muộn phiền, nóng nực, thiếp đi từ lúc nào không hay.

Điện thoại reo lên, Lâm Trạch bỗng nhiên bừng tỉnh. Anh nghe máy, là Hứa Huy gọi tới.

Hứa Huy: “Bạn anh đến tìm anh, Lâm Trạch.”

Lâm Trạch vội vàng bảo: “Đừng để anh ấy đi! Bảo anh ấy ở nhà đợi tôi, tôi về ngay đây!”

Hứa Huy: “Anh cứ từ từ! Này! Hình như anh lộn rồi… tôi bảo này, từ đã! Lâm Trạch tôi bảo này!”

Lâm Trạch cầm điện thoại gào ầm lên: “Đừng để anh ấy đi! Giữ lấy anh ấy, đừng để anh ấy đi!”

Tiếng “ting” đầu kia vang lên, cửa thang máy đóng lại, Lâm Trạch cứ như bị sét đánh, anh hỏi Hứa Huy với giọng run rẩy: “Anh ấy đã đi rồi à?”

Hứa Huy nói: “Tôi đã giải thích với anh ấy… nói là tôi mới chuyển tới đây, đó là bạn trai anh à?”

Lâm Trạch thầm nghĩ cảm tạ trời đất, cũng may Hứa Huy không chơi ác, anh lại nói: “Cậu xuống lầu xem xem như nào… cảm ơn cậu nhé.”

Điện thoại đầu bên kia vang lên tiếng tắt máy, Hứa Huy đi xuống lầu, gần năm phút sau, Hứa Huy gọi lại bảo: “Anh ta đã đi rồi.”

Lâm Trạch bảo: “Anh ấy có nói đi đâu không?’

Hứa Huy: “Không, tôi hỏi anh ta tên gì anh ta cũng không nói.”

Lâm Trạch gật đầu, cúp điện thoại, ngồi ngẩn người trên ghế đá. Đúng là khốn nạn thật đấy! Ai mà ngờ Tư Đồ Diệp sẽ đến tìm anh cơ chứ?

Tư Đồ Diệp sẽ quay lại, Lâm Trạch nghĩ thế nên ngồi ở đó đợi.

Từng giây từng phút trôi qua, màn đêm buông xuống, Lâm Trạch cảm thấy hơi choáng váng ngất ngư, bèn đi mua hai xiên mực nướng và một bát miến cay ăn, rồi ngồi bên sông đợi Tư Đồ Diệp. Trịnh Kiệt lại gọi điện qua hỏi đã tìm thấy chưa, Lâm Trạch nói đã biết Tư Đồ Diệp ở đâu rồi, đang đợi anh ấy quay lại.

Sau đó, mãi cho tới 10 giờ tối, Tư Đồ Diệp vẫn chưa về. Lâm Trạch lại dấy nên nỗi hoài nghi rằng không biết anh ấy có ở đây thật hay không. Nửa đêm lúc 2 giờ, có cảnh sát khu vực qua hỏi Lâm Trạch, Lâm Trạch đưa thẻ căn cước cho đối phương xem, rồi bảo chỉ ngồi đó một lúc thôi. Cảnh sát khu vực tưởng anh thất tình, bảo anh về đi, Lâm Trạch bất lực, đành đứng lên rời khỏi đó.

Lúc đi qua con đường trung tâm, Lâm Trạch ngồi ở cửa của cửa hàng ocarina. Cổ trấn vào đêm vắng vẻ hiu quạnh như thành phố ma. Đèn đóm tắt ngóm, may mà anh đã mua hai bao thuốc. Lâm Trạch vẫn cố chấp ngồi đó đợi, mở ra một bao thuốc, dựa lưng vào cánh cửa gỗ, ngẩn ngơ nhìn màn đêm hiu quạnh cô đơn.

Ngày mai chắc là Tư Đồ Diệp sẽ đi làm, hôm nay anh ấy có hiểu lầm vụ Hứa Huy không nhỉ? Chắc không tới nỗi đó đâu… Hứa Huy đã nói cậu ta là bạn thuê chung với anh. Vào tối hôm đó, Lâm Trạch cũng ở nhà một mình, có những chuyện Tư Đồ Diệp chắc sẽ hiểu.

Cảnh sát khu vực lại qua lần nữa, hỏi sao anh vẫn chưa về nhà, tâm trạng Lâm Trạch không tốt, chẳng buồn trả lời.

Cảnh sát lại ngồi xuống cạnh anh, cũng ngẫn người ra, Lâm Trạch đưa cho anh ta điếu thuốc nói: “Tôi đang đợi vợ tôi.”

Cảnh sát khu vực gật đầu, cùng hút thuốc với anh rồi đứng dậy rời đi.

Ở đây cực kỳ nhiều muỗi, đốt sưng to cả tay Lâm Trạch. Từ lúc tắt nắng Lâm Trạch chưa uống giọt nước nào, giờ bức bối khó chịu kinh khủng. Anh đợi tới sáng, khi các cửa hàng mở cửa, bèn đi mua hai chai nước Hoắc Hương Chính Khí uống.

Một điếu thuốc hút trong vòng sáu phút… Lâm Trạch ước chừng thời gian theo số thuốc còn dư trong hộp, giờ chỉ còn vài điếu bọ, đã quá nửa đêm rồi. Gần 4 rưỡi sáng, Lâm Trạch ngủ thiếp đi mất.

Lúc tỉnh lại thì đã 6 giờ sáng, bác lao công đang quét dọn đường phố, Lâm Trạch vẫn ngồi đó, các cửa hàng cũng bắt đầu lục tục mở cửa, người qua đường đều nhìn anh với ánh mắt kỳ quái.

Ai sẽ đến mở cửa cửa hàng ocarina này nhỉ? Là chủ cửa hàng hay là con gái chủ nhỉ?

Tiếng bước chân vang lên, Lâm Trạch ngẩng đầu, nhìn thấy Tư Đồ Diệp.

“Sao anh lại gầy thế này?!”

Lâm Trạch không thể ngờ đó lại là câu đầu tiên mình nói với Tư Đồ Diệp.

Tư Đồ Diệp cầm chìa khóa, đeo túi một vai. Giờ anh ta đã gầy trơ xương, như kiểu bị bệnh vậy, cả hốc mắt lẫn khuôn mặt đều hốc hác hom hem.

Trong giây phút nhìn thấy Lâm Trạch, đôi mắt Tư Đồ Diệp ngay lập tức đỏ bừng.

“Anh bị xuất huyết dạ dày.” Tư Đồ Diệp nói.

Lâm Trạch đứng dậy hỏi: “Hôm qua anh đi tìm em à?”

Tư Đồ Diệp: “Ừ, sao em tìm được anh?”

Lâm Trạch nói: “Em đoán thôi, hôm qua em tìm khắp cả ngày, cứ hỏi lần lượt từng cửa hàng. Em đoán anh học thổi ocarina thì chắc sẽ ở trong cửa hàng bán ocarina…”

Tư Đồ Diệp cúi đầu mở cửa, Lâm Trạch nói: “Anh có thể tha thứ cho em không?”

Tư Đồ Diệp nói: “Em cũng chẳng làm gì có lỗi với anh thì tha thứ gì chứ?”

Lâm Trạch không thể dằn nổi bản thân, vươn tay ra ôm lấy Tư Đồ Diệp. Tư Đồ Diệp khựng lại, quay người ôm lại Lâm Trạch dựa đầu vào bả vai anh.

Lâm Trạch: “Anh quay lại sao không tới gặp em?”

Tư Đồ Diệp buông Lâm Trạch ra, nhìn Lâm Trạch với ánh mắt đau thương: “Không muốn tìm, em cũng đâu thích anh?”

Lâm Trạch: “Thích chứ, sao lại không thích? Ai bảo em không thích anh chứ?”

Tư Đồ Diệp không trả lời, anh ta tháo chìa khóa ra, mở cửa xếp gỗ. Lâm Trạch giúp anh đẩy bên cửa còn lại, hai người cùng mở cửa cửa hàng, trong cửa hàng tối mịt.

Tư Đồ Diệp thả túi xuống, nói: “Anh đi mua đồ ăn, em trông tiệm nhé.”

Lâm Trạch: “Anh đi đi.”

Lâm Trạch ngồi lẻ loi trong cửa hàng, cầm lấy ocarina thử thổi, âm thanh réo rắt vang lên. Bỗng nhiên, anh ngỡ như rơi vào giấc mơ không chân thực. Anh đã mường tượng ra cảnh tượng mình gặp lại Tư Đồ Diệp vô số lần, nhưng hoàn toàn không ngờ rằng thực tế sẽ như thế này.

Tư Đồ Diệp quay lại với túi đậu nành và bánh bao. Anh ta chia cho Lâm Trạch, hai người ngồi đối diện ăn sáng. Lúc này vẫn chưa có khách du lịch, trời cũng hơi nóng rồi, Tư Đồ Diệp bật quạt lên. Cổ anh ta rặt những rôm sẩy do nóng, tiều tụy gầy gò, cứ như đã biến thành một người khác. Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, không ngờ Tư Đồ Diệp lại thay đổi nhiều như thế, Lâm Trạch nhìn mà xót xa đau đớn, chau mày hỏi: “Sao anh lại gầy thế này?”

Tư Đồ Diệp giương mắt nhìn anh, đáp: “Ở nhà khổ quá.”

Lâm Trạch không dám hỏi gì nữa, nhỡ mà hỏi tới chuyện ly hôn lại làm cho Tư Đồ Diệp đau khổ, anh nghĩ một lát rồi nói: “Anh đừng đi nữa, không ly hôn cũng không sao, chúng ta ở bên nhau nhé, sau khi anh đi em không thể chịu đựng nổi…”

Tư Đồ Diệp hỏi ngược lại: “Em thích Trịnh Kiệt cơ mà?”

Lâm Trạch: “Đâu ra chuyện đó, em đã nghĩ thông rồi mà! Anh ghen với Trịnh Kiệt à? Cậu ấy sắp kết hôn với Dung Dung tới nơi rồi.”

Tư Đồ Diệp nhíu mày vặn lại: “Đừng có đánh tráo khái niệm, cái anh hỏi là tình cảm của em với Trịnh Kiệt chứ không phải chuyện Trịnh Kiệt thích em hay không. Em cứ lươn lẹo như thế, giờ anh không chịu nổi em nữa rồi.”

Lâm Trạch bật cười.

“Anh đọc nhiều sách như thế mà chẳng thay đổi suy nghĩ gì hết à?” Lâm Trạch đột nhiên hỏi.

Tư Đồ Diệp: “Gần đây anh mới bắt đầu đọc sách mà.”

Lâm Trạch: “Anh lừa em anh là người tàn tật, làm em bị dọa chết điếng…”

Tư Đồ Diệp: “Anh tàn tật thật sự, linh hồn anh đã tàn tật rồi, giờ anh trở thành người không có tín ngưỡng nữa.”

Lâm Trạch: “Để em làm tín ngưỡng của anh đi.”

Tư Đồ Diệp: “Lại cái trò đấy rồi, anh đã miễn nhiễm với những lời có cánh chót lưỡi đầu môi của em rồi.”

Lâm Trạch không nói lại, chỉ mệt mỏi dựa lên người anh ta. Tư Đồ Diệp đã gầy đi nhiều lắm, lúc vươn tay sờ dưới quần áo có thể chạm tới được xương sườn của anh ta, cảm giác như người bệnh vậy.

Tư Đồ Diệp không đẩy anh ra, hai người cứ im lặng ngồi như thế. Ngực Lâm Trạch càng lúc càng khó chịu, anh khép mắt lại, dựa lên vai Tư Đồ Diệp chớp mắt một lát, cứ ôm chặt lấy eo Tư Đồ Diệp như thể sợ anh ta chạy mất vậy. Một lát sau, dạ dày Lâm Trạch hơi đau, anh đứng dậy đi ra ngoài, lại nôn điên cuồng vào thùng rác bên đường đối diện.

Tư Đồ Diệp khiếp vía, ra ngoài hỏi: “Sao thế?”

Lâm Trạch nôn xong, rã rời bảo: “Mang thai rồi.”

Tư Đồ Diệp: “…”

Lâm Trạch cười rạng rỡ xán lạn, nghiêng ngả rạp lên Tư Đồ Diệp như một kẻ say rượu, bị Tư Đồ Diệp lôi về cửa hàng.

Tư Đồ Diệp chạm lên trán Lâm Trạch, hỏi: “Nhìn em nhợt nhạt lắm, bệnh hả?”

“Em hơi say nắng…” Lâm Trạch nói: “Em đi mua bình nước uống…”

Lâm Trạch muốn đứng dậy, Tư Đồ Diệp lại bảo anh ngồi đó, ra ngoài mua nước. Lúc về thì anh ta cầm theo hai chai Hoắc Hương Chính Khí, rót cho anh một ít. Lâm Trạch uống đến mức cổ họng bỏng rát đau đớn, như thể có một ngọn lửa đang bùng lên từ dạ dày. Anh kéo tay Tư Đồ Diệp, khăng khăng không buông.

“Này, em yêu anh.” Lâm Trạch nói.

“Thôi đừng sến súa nữa.” Tư Đồ Diệp: “Con gái chủ cửa hàng sắp tới rồi…”

Lúc 9 giờ, Lâm Trạch vẫn ngồi trong cửa hàng, con gái ông chủ đến mở quầy thu ngân, hai nhân viên khác nhìn anh rồi hỏi: “Anh họ của anh à?”

“Em họ của tôi.” Tư Đồ Diệp nói.

Cô gái cười: “Đến tìm anh chơi hả?”

Tư Đồ Diệp không trả lời, Lâm Trạch cười nói: “Tôi đưa anh ấy về nhà.”

Tư Đồ Diệp: “Anh không nói sẽ về.”

Lâm Trạch nghĩ một lát rồi lấy ra ví tiền nói: “Em gái, ở đây có quẹt thẻ được không?”

Em gái đáp: “Có ạ, em sẽ giảm giá cho anh 20%, anh tự chọn đi.”

Lâm Trạch lấy ra cái thẻ Vip, nói: “Anh mua hết tất cả okay carina trong cửa hàng em! Tư Đồ Diệp! Theo em về nhà!”

Em gái: “…”

Tư Đồ Diệp: “…”

Tư Đồ Diệp nói: “Đừng có nghe em ấy nói lung tung…”

Lâm Trạch: “Trong thẻ này có một tí tiền anh tích cóp được, nếu em không chê thì xin nhận cho, hay là anh mua lại cửa hàng của em, rồi cùng bán ocarina với Trịnh Kiệt? Em ra giá thoải mái đi, một triệu có đủ không?”

Em gái đó nói: “Giờ mở cửa hàng, phí chuyển nhượng cũng đã một triệu rồi ạ.”

Lâm Trạch cười khà khà: “Ok luôn, anh lại thêm hai trăm ngàn tiền hàng nhé…”

Tư Đồ Diệp tức điên, nhìn chằm chặp Lâm Trạch. Sau đó anh ta cướp lại thẻ, đanh mặt nhìn anh đăm đăm.

Tư Đồ Diệp: “Em có nói với Tiểu Thông cũng chẳng ích gì, cửa hàng là của cha em ấy.”

Cô gái biết Lâm Trạch chỉ đang đùa mà thôi, mỉm cười nhìn Tư Đồ Diệp.

Lâm Trạch: “Vậy anh về nhà với em đi, anh thấy đấy, em vì tìm anh mà say nắng rồi đây này.”

Tư Đồ Diệp đầu hàng hoàn toàn, đành nói: “Tan làm anh theo em về.”

Cô gái bật cười, nhìn Lâm Trạch rồi lại nhìn Tư Đồ Diệp. Dường như Tư Đồ Diệp muốn nói gì đó, song cuối cùng vẫn im lặng.

Lâm Trạch ngủ thiếp đi bên chiếc quạt. Giờ tóc anh đã dài hơn một ít, bị gió quạt rối bù, khuôn mặt say ngủ như một đứa trẻ con. Một lát sau, anh bị tiếng nhạc làm giật mình tỉnh dậy.

Tiếng nhạc ocarina xa xăm vang vọng. Khách từ ngoài bước vào cửa hàng, ba nhân viên cùng thổi ocarina, vang lên giai điệu du dương trầm bổng, hòa quyện cùng âm hưởng.

Tư Đồ Diệp bước ra ngoài, đứng ở cửa cửa hàng. Bầu trời bao la, vời vợi ngời sáng, mây trắng lững lờ, ánh mặt trời giữa hè gay gắt như đổ lửa. Ánh dương chiếu xuống, rơi rớt trên đầu Tư Đồ Diệp. Lâm Trạch trở người nằm trên ghế, trong lúc mơ màng, tiếng nhạc biến thành khúc Canon, rồi lại biến thành đoạn hợp tấu Kaze no Tani no Nausicaä, khúc nhạc tùy hứng cuồng điên của Nga…

Vào buổi trưa, điện thoại Lâm Trạch rung lên. Tư Đồ Diệp quay đầu nhìn, Lâm Trạch biết Tư Đồ Diệp gửi tin nhắn tới bèn lấy điện thoại ra xem.

Hoằng: [Em biết anh chẳng thể rời bỏ em, suốt ngày chỉ trói buộc anh bằng tình yêu của anh dành cho em. Vân Mộng Trạch, em là một thằng nhóc xấu xa.]

Lâm Trạch: [Vợ ơi vợ à, em sai rồi. Thổi một bài cho em nghe đi.]

Tư Đồ Diệp ngậm ocarina, tiến vào chỉnh âm thanh nhỏ đi, nhìn Lâm Trạch rồi ngồi xuống bên cạnh anh, lại thổi khúc nhạc Sky Castle.

Lâm Trạch ngủ được một lúc nên dễ chịu hơn hẳn, anh cầm lấy ocarina, tò mò nhìn Tư Đồ Diệp thổi. Âm nhạc có một sức hút kỳ diệu, cứ như phép màu vậy.

Thổi xong một bài, Tư Đồ Diệp nói: “Vẫn còn hơi gượng.”

Tiểu Thông nói: “Anh đưa em họ anh đi ăn cơm đi đã?”

Tiểu Thông lấy một hộp cơm từ trong túi hàng ra đưa cho Tư Đồ Diệp. Âm thanh trong cửa tiệm lớn quá, nghe một lúc là đau đầu, anh hỏi: “Đi ra ngoài ăn nhé?”

Tư Đồ Diệp gật đầu, đưa Lâm Trạch đi. Lâm Trạch đề nghị: “Đến bờ sông cũng ok phết, đi ra chỗ đó ngồi đi. Em thấy một chỗ được lắm, anh ở chỗ nào?”

Tư Đồ Diệp: “Ở phía đằng sau.”

Lâm Trạch: “Anh đã hứa với em là theo em về rồi đó, không được nuốt lời.”

Tư Đồ Diệp nhìn Lâm Trạch với vẻ mặt đau đớn căm giận. Lâm Trạch lại cảm thấy buồn cười, anh biết chắc Tư Đồ Diệp yêu mình, cũng hiểu rõ tâm trạng rối rắm mâu thuẫn của anh ta, nếu không thì Tư Đồ Diệp đã chẳng chạy tới nhà anh rồi.

Bọn họ mua hai chai nước, ngồi ở bên bàn đá. Tư Đồ Diệp lại đứng lên đi mua đồ ăn cho Lâm Trạch, lúc về mở hộp cơm ra thì nhìn thấy Lâm Trạch đang ăn cơm của mình. Đó là một suất cơm rang trứng lèo tèo, Lâm Trạch ăn được vài miếng thì muốn đút cho Tư Đồ Diệp ăn, Tư Đồ Diệp vội nói: “Biến ngay! Để anh tự ăn.”

Lâm Trạch chỉ cười. Suất ăn Tư Đồ Diệp mua về là một bát bún gạo thập cẩm. Lâm Trạch ăn được vài miếng rồi không muốn ăn nữa, lại thèm ăn hộp cơm của Tư Đồ Diệp hơn.

Tư Đồ Diệp đút anh vài miếng, Lâm Trạch vừa nhai vừa hỏi: “Sao anh lại bị như này?”

Vẻ mặt của Tư Đồ Diệp nhuốm sự buồn bã, anh ta đáp: “Như này là như nào?”

Lâm Trạch: “Gầy đi rất nhiều, em thương.”

Tư Đồ Diệp: “Không ăn được, nói với em rồi đó, dạ dày có vấn đề.”

Lâm Trạch: “Thế sao anh đến đây? Vợ anh đâu? Đã ly hôn chưa?”

Tư Đồ Diệp: “Sau khi về thì anh muốn ly hôn với em ấy nhưng mọi người trong nhà đều phản đối, rồi lại bị đánh. Anh thật sự không chịu nổi nữa, muốn trốn đi. Lúc trốn thì bị ngã từ tầng ba xuống nên chân bị thương.”

Lâm Trạch: “…”

“Chỗ nào?” Lâm Trạch khom người sờ chân Tư Đồ Diệp, Tư Đồ Diệp nói: “Ở mắt cá chân, cũng nhẹ thôi, giờ đã khỏi rồi.”

Lâm Trạch: “Thế rồi sau đó?”

Tư Đồ Diệp: “Sau đó anh nằm trên giường một tháng liền. Em ấy… em ấy đành ly hôn với anh.”

Lâm Trạch gật đầu, Tư Đồ Diệp nói: “Không có không có giấy ly hôn, không thể chứng minh…”

Lâm Trạch vội nói: “Không sao, dù anh có bốn người vợ em vẫn yêu anh, đừng đi đâu nữa, em sẽ quyết sống chết với đám vợ của anh.”

Tư Đồ Diệp: “…”

Hai người lại im lặng một lúc, Tư Đồ Diệp nói: “Em vẫn chẳng tin anh.”

Lâm Trạch dở khóc dở cười: “Em không có ý đó… anh… haizz.”

Tư Đồ Diệp im lặng, Lâm Trạch đứng dậy, đè vai anh ta lại, cúi xuống hôn anh, đầu lưỡi mạnh mẽ luồn vào trong. Tư Đồ Diệp thở dồn dập hổn hển, lúc rời môi hai bên đều đắm đuối nhìn nhau.

“Anh thổi bài nữa cho em nghe nhé.” Tư Đồ Diệp nói.

Lâm Trạch: “Anh biết thổi rồi hả? Dạy cho em đi.”

Tư Đồ Diệp lấy một cái ocarina khác, là một cặp với chiếc ocarina của mình, hợp lại là hai màu xanh lam – đỏ của trái tim. Lâm Trạch hỏi: “Anh mua cho em cái này hả?”

“Ừ.” Tư Đồ Diệp cười đáp, đưa ocarina đến bên môi, tỏ ý Lâm Trạch nhìn ngón tay anh. Những ngón tay Tư Đồ Diệp mảnh dài đẹp đẽ, trên ngón áp út đeo chiếc nhẫn của Lâm Trạch tặng anh ta, lúc ngón giữa ấn lỗ ocarina, tạo nên cảm giác nghệ thuật duyên dáng vô cùng.
Bình Luận (0)
Comment