Bậc Thầy Thẻ Sao

Chương 107

Đường Mục Châu và Tạ Minh Triết vừa ăn vừa trò chuyện, hai người có quá nhiều chủ đề chung nói mãi không hết, thấm thoát mà đã hàn huyên tới mấy tiếng. Tạ Minh Triết nhìn đồng hồ thì thấy đã tới 11:30, lập tức ngừng cuộc đối thoại: “Sư huynh, tui phải về rồi, đúng 12 giờ ký túc xá sẽ đóng cửa!”

Là sinh viên đã tốt nghiệp ở đại học Đế Đô, đương nhiên Đường Mục Châu biết tới quy định của nhà trường, hắn đứng lên nói: “Tôi chở cậu về.” Thấy Tạ Minh Triết định từ chối thì Đường Mục Châu liền bổ sung: “Trễ thế này rồi, tôi không yên tâm để cậu về một mình, tôi sẽ chở cậu về trường.”

Sư huynh đã khăng khăng muốn chở mình về, Tạ Minh Triết cũng không từ chối nữa, dứt khoát gật đầu theo sư huynh lên xe.

Có lẽ là do quá muộn nên trên đường đi hai người không hề gặp một phóng viên nào, Đường Mục Châu thuận lợi đưa sư đệ về cổng sau của trường. Tạ Minh Triết xuống xe, vẫy tay với sư huynh: “Cảm ơn sư huynh!”

Ánh mắt Đường Mục Châu tràn đầy ý cười: “Không cần khách sáo. Mau về đi, đừng để bị quản lý ký túc xá bắt đó.”

Tạ Minh Triết gật gật đầu, nhanh chóng lách mình vào cổng, phi nước đại hướng thẳng về ký túc xá.

Nhìn dáng vẻ chạy cực nhanh vào trường của cậu, nụ cười của Đường Mục Châu lại càng sâu hơn —— tên nhóc này thật đầy sức sống, mỗi lần ở cùng đều sẽ bị lây tâm tình của cậu ta khiến mình cũng vui vẻ theo.

Đường Mục Châu vẫn đưa mắt ngắm nhìn bóng lưng của tiểu sư đệ, cho tới khi thân ảnh vội vàng dưới ánh đèn của đối phương biến mất hoàn toàn, hắn mới thu hồi nụ cười, khởi động xe quay về câu lạc bộ Phong Hoa.

Chế độ quản lý của ký túc xá đại học Đế Đô khá nghiêm ngặt, đúng 24 giờ đêm sẽ đóng cổng, nếu có sinh viên trở về sau giờ đóng cổng thì chắc chắn phải tới gặp quản lý ký túc xá trình bày rõ ràng nguyên nhân về muộn. Quy định này là để đề phòng các sinh viên trẻ dễ kích động ăn chơi quá đà, xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì rất khó giải thích với phụ huynh. Số lần về muộn vượt quá ba lần thì sẽ báo về nhà, vô cùng phiền phức.

Tạ Minh Triết ghét nhất là phiền phức, thế nên có thể trở về trước khi đóng cổng là tốt nhất.

Cậu dùng tốc độ thi chạy trăm mét đánh thẳng một mạch về ký túc xá, cuối cùng khi về tới dưới lầu, nhìn đồng hồ thấy vừa đúng 23:58, Tạ Minh Triết khẽ thở phào, mỉm cười với dì quản lý ký túc, vờ bình trĩnh tiến vào tòa nhà ký túc xá của tân sinh viên.

23:58, chỉ còn 2 phút nữa là tới giờ đóng cổng ký túc xá.

May mà Đường Mục Châu đã đích thân chở cậu về trường, mà thể lực cậu cũng tốt thật, phi một mạch từ cổng sau của trường về tới ký xá, lộ trình xa như vậy mà cậu cũng chỉ chạy có mấy phút, trở về kịp trước khi cổng đống, thật sự là sợ bóng sợ gió rồi.

Tạ Minh Triết lau mồ hôi trên trán, tựa ở bên tường điều chỉnh hô hấp.

Đúng lúc này, lại có một bạn học cũng bước nhanh vào ký túc xá ngay tại thời khắc mấu chốt.

Đối phương mặc một bộ sơ mi quần tây, đôi chân dài tạo nên cái bóng vừa dài vừa thẳng tắp trên mặt đất, đầu cột một cái đuôi tóc gọn gàng, nhưng nhìn toàn thể thì rõ ràng là con trai… Tạ Minh Triết ngẩn ra, cảm thấy cái bóng này quá quen thuộc.

Tới khi đối phương đi vào tòa nhà, hai người đưa mắt nhìn nhau.

—— Thì ra là Tần Hiên, người bạn cùng phòng thần bí đã biến mất mấy ngày nay.

Không ngờ cả hai đều trở về vừa đúng giờ, gần như ngay đúng lúc Tần Hiên bước vào tầng trệt của ký túc xá thì cánh cổng phía sau hắn cũng đóng lại.

Trong đêm tối tĩnh mịch, tiếng cổng ký túc xá đóng vang vọng vô cùng rõ ràng, hai người hai mặt đối mắt nhau trong đại sảnh, Tạ Minh Triết sờ sờ mũi, tìm chủ đề phá vỡ sự im lặng lúng túng này: “Khụ, Tần Hiên, cậu về muộn vậy à?”

Tần Hiên thản nhiên đáp lại: “Ừm, cậu cũng vừa về tới sao?”

Tạ Minh Triết cười gượng: “Tớ ra ngoài ăn khuya, may mà về kịp trước mười hai giờ.”

Hai người khẽ thở phào, một trước một sau trở về phòng, hành lang trống trải giữa đêm khuya chỉ còn lại tiếng bước chân của hai người họ.

Lúc đi tới phòng ký túc xá, Tạ Minh Triết chủ động mở cửa, rồi mở đèn, khi ánh đèn sáng ngời rọi xuống, cậu mới nhìn rõ được mặt của Tần Hiên —— hắn thoạt nhìn rất mệt mỏi, lông mày hơi nhíu chặt, dưới hốc mắt có quầng thâm rất rõ ràng.

Nhớ tới lúc đó Tần Hiên bảo xin phép nghỉ ba ngày, kết quả là tới tận một tuần mới trở về, Tạ Minh Triết lập tức quan tâm: “Sự tình trong nhà đã xử lý ổn thỏa chứ?”

Tần Hiên khẽ vuốt thái dương, giọng nói rất bình thản: “Ông tôi vừa qua đời, xong tang lễ mới về học.”

Tạ Minh Triết giật mình: “Tớ không biết an ủi người khác, cậu… cậu cũng đừng quá đau buồn.”

Lời an ủi này quả thật có chút lúng túng. Tần Hiên nhìn bộ dáng gấp gáp của cậu thì khẽ nhếch miệng: “Không cần an ủi đâu, ông tôi cũng đã hơn trăm tuổi, hai năm nay vẫn nằm trong bệnh viện dựa vào thuốc để kéo dài tính mạng. Lần này đã đi rất yên bình, với ống ấy mà nói, có lẽ là một loại giải thoát.”

Tạ Minh Triết gật đầu: “Ừm, ông ấy chắc chắn sẽ an nghỉ.” Cậu không có người thân, không thể nào trải nghiệm cái cảm giác thống khổ khi người thân ra đi, không biết nên an ủi bạn mình thế nào, mà dường như người này cũng chẳng cần lời an ủi đó.

Thế là Tạ Minh Triết lanh trí nói tới chuyện khác: “Đúng rồi, mấy hôm trước đi học, giáo sư Trần có điểm danh cậu, tớ nói với thầy là nhà cậu có việc nên xin phép nghỉ, thầy bảo khi nào cậu về thì tự tới giải thích với thầy.”

Tần Hiên: “…”

Giáo sư Trần có mái tóc hoa râm, còn giữ một bộ râu trắng rất dài, là một quái nhân khá nổi tiếng. Thầy học rộng tài cao, rất có tiếng trong giới mỹ thuật, chỉ là thầy cực kỳ nghiêm khắc trong việc học, thường xuyên gọi sinh viên trả lời câu hỏi, nếu sinh viên bị gọi lên đúng lúc trốn học, thì sẽ thẳng tay đánh rớt người này để kỳ sau phải học lại. Sinh viên khoa Mỹ Thuật rất sợ thầy, nhiều người còn gọi thầy là lão quái nhân.

Trong mấy ngày Tần Hiên xin phép nghỉ thì xui xẻo lại bị giáo sư Trần điểm danh, may mà Tạ Minh Triết đã giải thích với thầy là bạn cùng phòng có việc nhà nên xin nghỉ. Có điều là giáo sư Trần lại không tin, dù sao thì việc sinh viên trốn học thường xuyên dùng đủ loại cớ qua loa như “có bệnh xin nghỉ” “trong nhà có việc”, thế nên thầy mới yêu cầu Tần Hiên cầm giấy xin nghỉ đi tìm mình.

Tạ Minh Triết nói: “Yên tâm, cậu có giấy xin phép do nhà trường phê duyệt, thầy sẽ không làm khó cậu đâu. Còn nữa, thầy có cho một bài tập ngoại khóa, tất cả sinh viên phải vẽ một bức tranh, chỉ được dùng màu xanh lá, yêu cầu là dùng đủ loại sắc thái của màu xanh lá để vẽ một bức tranh hài hòa và mới mẻ. Bài tập này sẽ được chấm theo thang điểm 10 và tính vào đánh giá kiếm tra cuối kỳ, thứ tư tuần thứ ba sẽ nộp bài, tớ vẫn chưa vẽ xong nữa đây.”

Nói tới đây thì Tạ Minh Triết lại phát rầu, chỉ được dùng màu xanh lá để vẽ một bức tranh hài hòa, nào có dễ dàng như vậy chứ. Bức tranh này lại còn được tính vào điểm kiểm tra cuối kỳ nữa, ít nhất cậu phải lấy được 7 điểm trở lên, không thì áp lực thi cuối kỳ sẽ còn lớn hơn nữa.

Theo như mấy anh chị đi trước bảo thì có rất nhiều người phải học lại môn này của giáo sư Trần, lão quái nhân mà chấm điểm thì phải nói là tùy hứng, chẳng ai mò được thầy thích phong cách gì, thế nên Tạ Minh Triết cũng không chắc chắn lắm.

Tần Hiên hỏi: “Không yêu cầu nội dung, chỉ hạn chế là dùng các sắc thái của màu xanh lá thôi, thật sao?”

Tạ Minh Triết đáp: “Ừm, có thể tùy ý phối hợp các loại xanh nhạt, xanh sẫm, xanh chuối, chỉ cần là màu xanh lá là được, không được xuất hiện màu khác.”

“Tôi hiểu rồi. Những môn khác có bài tập không?”

“Môn khác không có, chỉ có phần bài tập cần nộp vào tuần sau này thôi.”

Tần Hiên khẽ gật đầu: “Cảm ơn. Đi ngủ trước đi, ngủ ngon.”

Bạn cùng phòng xoay người về phòng mình, Tạ Minh Triết cũng về phòng tắm rửa đi ngủ.

Gần đây quá bận rộn, chưa kể chương trình học càng ngày càng nhiều, cậu còn cần phải vẽ một đống thẻ nhân vật cho mình lẫn thẻ quỷ cho tiểu Kha nữa, rồi suy nghĩ bản đồ bối cảnh cho câu lạc bộ Niết Bàn, lại thêm bức tranh đã đồng ý sẽ vẽ cho sư huynh kia… Thật sự là có ba đầu sáu tay cũng không đủ.

**

Sau khi sống lại Tạ Minh Triết đã dưỡng thành thói quen làm việc và nghỉ ngơi đúng giờ, đúng bảy giờ mỗi sáng sẽ rời giường, dù là cuối tuần cũng không ngủ nướng.

Hôm nay là chủ nhật, sau khi rời giường rửa mặt, cậu đi vào phòng khách thì bất ngờ trông thấy Tần Hiên đã dựng giá vẽ ở ban công phòng khách, đang vẽ bài tập mà giáo sư Trần đã giao. Lúc đi ngang thì Tạ Minh Triết cũng tò mò nhìn nhìn.

Phương pháp vẽ của Tần Hiên không hề giống cách Tạ Minh Triết vẽ. Chẳng hạn như vẽ một quả táo, ban đầu Tạ Minh Triết sẽ vẽ hình dáng trước, vẽ vô cùng cẩn thận, hoàn chỉnh, sau đó mới tô màu lên, dù chưa tô màu cũng nhìn ra được cậu đang vẽ quả táo. Còn Tần Hiên vẽ nháp thì đơn giản mà nói chính là “cảm giác”, bạn sẽ không thể nhìn ra hắn đang vẽ quả táo, trái quýt, trái lê, hay chỉ đơn thuần chỉ là một vòng tròn?

Cách hắn phác thảo hệt như những nhà thư pháp đang múa bút, trang giấy hiện lên những nét uốn lượn nguệch ngoạc, Tạ Minh Triết đứng ở sau lưng hắn nhìn một hồi cũng chẳng hiểu nổi hắn đang vẽ cái quỷ gì.

Tuy nhiên, vẻ mặt Tần Hiên khi vẽ những đường cong linh ta linh tinh này thì lại rất chăm chú. Cậu nam sinh thường ngày vẫn lạnh lùng nghiêm túc kia, khi đứng trước bức vẽ của mình lại lộ ra một tia dịu dàng hiếm có.

Ánh mặt trời ấm áp buổi sớm mai xuyên qua mành cửa bao phủ cả người hắn, từ góc này nhìn qua, gương mặt của Tần Hiên lại cực kỳ tuấn tú. Đàn ông để tóc dài thường có vẻ gì đó rất “bóng”, nhưng khí chất của Tần Hiên lại hoàn toàn khác, không hề thấy bóng chút nào, ngược lại lại mang theo một khí chất nghệ thuật rất đặc biệt.

Sáng sớm, thiếu niên chăm chú vẽ tranh dưới ánh ban mai, cảnh tượng này thật giống một cảnh quay trong đoạn phim văn nghệ ngắn…

Nhưng hình ảnh đẹp này lại nhanh chóng bị phá hỏng, tiếng đập cửa rầm rầm vang lên bên ngoài: “A Triết, cậu dậy chưa, đi ăn sáng đi!”

Cửa mở ra, Dụ Kha trực tiếp đẩy cửa tiến vào, mấy ngày nay hai người cùng đi ăn sáng, Dụ Kha đều xuống thẳng đây gọi Tạ Minh Triết. Nhưng cậu không ngờ phòng túc xá hôm nay lại có thêm một người. Vì giọng nói oang oang của cậu quá lớn, ồn ào tới Tần Hiên, hắn không vui nhíu mày, khi quay đầu qua thì ánh mắt sắc bén kia nhìn chòng chọc vào Dụ Kha như muốn đốt ra một cái lỗ.

Dụ Kha bị hắn trừng cho một cái thì lập tức đông cứng tại chỗ, hệt như vừa bị ấn phím định thân.

Tạ Minh Triết dở khóc dở cười, nhanh chóng đi qua ngăn trở tầm mắt cho Dụ Kha: “Tần Hiên đang vẽ, đừng quấy rầy cậu ấy.”

Dụ Kha hồi thần lại, bàn chân như có bôi dầu xoay người chuồn lẹ: “Tui chờ cậu dưới cổng!”

Đợi Dụ Kha rời đi, Tạ Minh Triết mới gượng cười nói: “Tiểu Kha không biết cậu mới về, có phải đã cắt đứt ý tưởng của cậu rồi không?”

Tần Hiên thản nhiên đáp: “Không sao.”

Tạ Minh Triết nói: “Vậy tớ đi ăn sáng đây, cậu cứ từ từ vẽ.”

Cậu thay đồ đi ra ngoài, gặp Dụ Kha đứng chờ ở cổng. Thấy Tạ Minh Triết ra tới thì vội vã kéo người tới cạnh mình, khẽ nói: “Bạn cùng phòng của cậu nhìn sợ quá, ở cùng tên đó có quen không? Hay là cậu xin đổi túc xá đi, chuyển tới ở cùng tui! Số lượng nam sinh ở khoa bọn tui là số lẻ, tui vừa đúng xếp ở cuối nên chỉ ở một mình, phòng còn lại trống không hà.”

“Làm thế không tốt lắm đâu?” Dù Tạ Minh Triết không quen ở cùng kiểu người như Tần Hiên, nhưng đột nhiên xin đổi ký túc xá mà không có lý do chính đáng thì trường học cũng không duyệt cho. Chẳng lẽ lại nói nói bạn cùng phòng không chơi game chung nên muốn đổi với Dụ Kha để cùng chơi game?

“Dù sao thì… Tui cảm thấy người này là lạ sao đó.” Dụ Kha nhớ tới ánh mắt sắc như dao vừa rồi, trong lòng vẫn còn chút sợ hãi.

“Cậu ta khá lạnh lùng, nhưng cũng không phải là người xấu, vừa rồi trừng cậu là vì cậu đã quấy rầy việc vẽ tranh. Nếu không thích cậu ấy thì sau này cậu cứ gửi nhắn tin cho tớ, ít đến phòng bọn tớ là được.” Tạ Minh Triết không muốn tiếp tục đề tài này, “đi ăn sáng đã.”

“Ừm.” Dụ Kha cũng không muốn tiếp tục nói chuyện về Tần Hiên, phấn khích nói, “đúng rồi, cái mũ giáp đặc biệt mà giải giao hữu tân sinh viên thưởng cho dùng cực tốt đó, tối qua tui có dùng nó vào game, cảm thấy hình ảnh rõ ràng hơn rất nhiều, thử đi đánh xếp hạng thì đánh thắng mười trận liên tiếp luôn.”

“Thật sao?” Tạ Minh Triết mỉm cười vỗ vai cậu, “có mũ giáp mới rồi, cậu mau đem hết thẻ quỷ ra luyện tập đi, vẫn chưa dùng Đỗ Lệ Nương và Ngụy Trưng đúng không?”

“Tui biết mà, từ giờ sẽ chú ý luyện tập đấu pháp dùng thẻ trị liệu kéo trận!”

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, thẳng tới nhà ăn của trường học dùng bữa sáng.

Sáng sớm cuối tuần nên có rất nhiều sinh viên vẫn còn ngủ nướng, người trong nhà ăn không nhiều lắm. Ngẫu nhiên có một bạn học đi ngang qua, nhìn thấy Dụ Kha thì sẽ quẳng tới một ánh mắt tò mò —— Dụ Kha, quán quân của giải giao hữu tân sinh viên, tiếng tăm nổi như cồn, hiện tại đã là một nhân vật khá có tiếng trong trường.

Dụ Kha bị nhìn cũng không được dễ chịu lắm, kéo Tạ Minh Triết tới một góc vắng vẻ ngồi xuống, nhỏ giọng nói: “Tối qua có một quản lý câu lạc bộ Quỷ Ngục tới tìm tui, muốn tui vào Quỷ Ngục làm tuyển thủ thực tập, tui đã từ chối.”

Tạ Minh Triết cũng sớm nghĩ tới chuyện này: “Cậu dùng thẻ quỷ nên chắc chắn sẽ được Quỷ Ngục để mắt tới, cậu không có nói thẻ quỷ là do ai làm chứ?”

Dụ Kha lập tức cam đoan: “Tui chẳng nhắc tới luôn! Có điều tui thấy chẳng bao lâu nữa họ sẽ đoán ra thôi. Dù sao thì tài khoản Kha Tiểu Kha cũng ở trong công hội Niết Bàn, mà gần đây Chú Béo lại nổi như vậy, chỉ liên tưởng một chút là nghĩ ra ngay tui đã gia nhập Niết Bàn rồi.”

Tạ Minh Triết cười nói: “Bị đoán ra cũng chẳng sao, Ngụy Trưng và Đỗ Lệ Nương trong set thẻ của cậu vẫn chưa bị lộ, chiến thuật xung quanh hai tấm thẻ này hoàn toàn khác biệt với đấu pháp bùng nổ của Hắc Vô Thường, cậu có thể luyện tập một chút. Sau này tớ sẽ tiếp tục làm thẻ mới cho cậu, mà tối qua tớ cũng vừa có một ý tưởng, đang muốn chế ra một tấm bản đồ thích hợp với lối chơi ám sát của cậu.”

Dụ Kha trợn trừng mắt: “Cậu còn định làm cả bản đồ bối cảnh nữa sao?”

Tạ Minh Triết gật đầu: “Ừ, mỗi một câu lạc bộ đều có bản đồ sân nhà riêng, Niết Bàn chúng ta cũng không thể quá lạc hậu, chỉ dùng bản đồ của người khác được. Tớ đã nghĩ kỹ thiết lập cho bản đồ đầu tiên, tớ gọi nó là —— Huyết Trì Địa Ngục.”

Huyết Trì Địa Ngục, bản đồ hệ hắc ám, có thể biến đấu trường thành địa ngục kinh hoàng trải đầy máu tươi, tất cả thẻ bài bước vào Huyết Trì Địa Ngục đều sẽ chịu cực hình, mỗi giây mất một lượng máu lớn, thêm nữa, tất cả thẻ bài ở trong bản đồ địa ngục sẽ bị cấm hồi sinh, tránh cho đối thủ hồi sinh thẻ khống chế tại thời khắc mấu chốt đánh một đợt phản công.

Ý tưởng của Tạ Minh Triết là, bối cảnh gây mất máu sẽ nhanh chóng đè ép chết cây máu của thẻ bài, để cho Nhiếp Tiểu Thiến và Hắc Vô Thường của tiểu Kha có thể hoàn thành combo thu hoạch, bổ sung cho lượng sát thương không đủ của set thẻ, lấy nhanh đánh nhanh.

Đây chỉ là một ý tưởng cho bản đồ cậu nghĩ tới mà thôi, cụ thể nên vẽ thế nào thì cậu vẫn chưa xác định được.

Cậu cũng có rất nhiều ý tưởng cho các loại bản đồ khác, nhưng là gần đây quá bận, bận tới mức không có thời gian đi vẽ dạng bản đồ bối cảnh lớn và phức tạp thế này, nếu có thể tìm thêm trợ thủ lợi hại thì tốt biết mấy, cần nhất là kiểu họa sĩ thiên tài chuyên vẽ bối cảnh.

Tạ Minh Triết ở thế giới này là một cô nhi, dù học mỹ thuật từ nhỏ nhưng đa phần đều chỉ tự học, khi còn bé không có tiền mời thầy dạy vẽ chuyên nghiệp, chưa nắm chắc kiến thức cơ bản. Cậu có sở trường vẽ nhân vật, nhưng điểm yếu lại chính là vẽ bối cảnh cỡ lớn.

Bản đồ bối cảnh cần phải chú ý rất nhiều chi tiết, mà thiết kế bối cảnh cũng có yêu cầu rất cao về cảm giác không gian, cảnh tượng được vẽ trên trang giấy phẳng rồi sau đó được phóng lớn thành 3D khó có được hiệu quả tốt. Trình độ hiện tại của Tạ Minh Triết vẫn chưa thể một mình hoàn chỉnh bối cảnh khổng lồ dạng này được.

Đây là một lĩnh vực cần độ chuyên nghiệp cao, dù là ở thời đại Trái Đất thì nhà thiết kế bối cảnh lợi hại cũng rất hiếm.

Chuyện này không cần gấp gáp, Tạ Minh Triết nghĩ, hay là thử tìm trong khoa mỹ thuật xem, nếu gặp được bạn học nào có nền tảng vững chắc, vẽ được bản đồ bối cảnh lớn thì có thể thử mời về câu lạc bộ Niết Bàn làm nhà thiết kế.

Mà để tìm kiếm nhân tài trong lĩnh vực này thì lại có một đường tắt rất đơn giản —— triển lãm tranh của khoa Mỹ Thuật.

Một tháng sau ngày khai giảng, khoa Mỹ Thuật sẽ tổ chức một buổi triển lãm tranh, toàn bộ sinh viên đều có thể tham gia, trưng bày tác phẩm mà bản thân cho là xuất sắc nhất. Đây đã là một truyền thống khá lâu đời dành cho dân nghiện tranh.

Cao thủ tham gia triển lãm tranh của khoa rất đông, có lẽ có thể tìm được một nhân tài vẽ bối cảnh.

Dù sao thì khai giảng cũng đã được ba tuần, thêm một cái thứ bảy nữa là phòng triển lãm sẽ mở, Tạ Minh Triết quyết định lúc đó mình sẽ dẫn theo anh Trần tới xem một chút, không chừng là thật sự có thể phát hiện được một trợ thủ tài năng!
Bình Luận (0)
Comment