Dụ Kha ôm đầu hít thở thật sâu một hồi mới có thể điều chỉnh xong tâm lý sau khi nghe tiếng cười ma mị ha ha ha ha suốt cả trận đấu, cậu nhăn nhó trừng Tạ Minh Triết, nghiến răng nghiến lợi nói: “A Triết, bộ thẻ này của cậu chuyên dùng để tra tấn tinh thần người ta đúng không!?”
Tần Hiên vẫn luôn ngồi ngoài quan sát từ nãy giờ hoàn toàn đồng ý cái kết luận này. Hắn ngồi trên khán đài lôi đài, cũng có thể nghe thấy tiếng cười 12 giây vang lên một lần. Dụ Kha có thể giữ bình tĩnh không tháo mũ giáp xuống ngay giữa trận đi đánh Tạ Minh Triết đã rất khó khăn rồi.
Tần Hiên gật gật đầu, cũng phát biểu ý kiến: “Quả thật làm người ta phải đau đầu.”
Trần Tiêu phụ họa: “Game giả lập thực tế ảo vốn sẽ bị hệ thống cưỡng chế đăng xuất nếu online liên tục năm tiếng, nhưng chỉ cần đánh một trận đấu trường thế này với tiểu Tạ thôi thì năm phút sau anh đã muốn rời game, đúng là tra tấn tình thần người ta từng phút từng giây!”
Tạ Minh Triết dày mặt đáp: “Quen rồi thì tốt mà.”
Cả đám: “…”
Tạ Minh Triết tiếp tục bổ sung: “Mọi người đã là đồng đội thì hẳn phải hiểu thật rõ set thẻ của nhau, sau này còn phải phối hợp đánh đoàn chiến cho tốt. Hay để tớ gọi Vương Hy Phượng ra, cười thêm vài lần nữa cho mọi người quen hơn?”
Vừa dứt lời, Dụ Kha, Tần Hiên và Trần Tiêu đồng thời đứng dậy. Trần Tiêu cười nói: “Anh đi ăn trái cây lấy tinh thần trước đã.” Tần Hiên thì nói: “Tôi đưa bản vẽ mới cho anh Trần xem.” Dụ Kha trực tiếp đi giải quyết nhu cầu: “Tui đi WC!”
Chỉ còn lại Trần Thiên Lâm và Tạ Minh Triết mắt to trừng mắt nhỏ.
Tạ Minh Triết nhìn sư phụ nói: “12 giây cười một lần là kết quả sư phụ sửa chữa mà?”
Trần Thiên Lâm bình tĩnh gật đầu: “Ừm.”
Hai người nhìn nhau có chút xấu hổ, luôn cảm thấy sư môn mình càng ngày càng kỳ quái, từ sư phụ đến sư huynh, lại tới mình, đều không có một kẻ nào làm thẻ đứng đắn cả…
Tạ Minh Triết tằng hắng một cái, cấp tốc nói sang chuyện khác: “Sư phụ vừa rồi đã xem cả trận đấu, anh thấy bộ thẻ hệ thủy này của em còn cần cải tiến gì không?”
“Cậu cũng đã phát hiện rồi còn gì? Thẻ hỗ trợ quá nhiều, dame hơi yếu.” Trần Thiên Lâm nói thẳng ra, “rất ỷ vào bản đồ, nếu đánh trong một bản đồ bình thường, chỉ cần một trong hai tấm Vương Hy Phượng và Thám Xuân bị giết thì công kích sau đó chẳng còn chút lực nào cả.”
“Ừm, nếu không có Huyết Trì Địa Ngục bổ sung sát thương do mất máu từ trạng thái xấu thì dùng bộ thẻ này chắc chắn sẽ đánh không lại thẻ quỷ của tiểu Kha.” Tạ Minh Triết thật ra cũng rất tỉnh táo, vẫn luôn quan sát kỹ càng số liệu trong quá trình PK.
Tổn thương do công kích quần thể của Vương Hy Phượng thấp hơn đòn hỏa công của Chu Du và Lục Tốn rất nhiều, dame đơn của Thám Xuân cũng không bằng những thẻ bạo kích hệ kim như Hoàng Trung, Quan Vũ. Trong bộ thẻ Hồng Lâu Mộng này, chỉ có hai thẻ tấn công là Phượng Thư và Thám Xuân, đương nhiên còn lâu mới đủ dame.
Ván đấu vừa rồi, sau khi Thám Xuân bị kết liễu, chỉ dựa vào mỗi công kích từ Phượng Thư thì rất khó đánh chết đối thủ. Nếu không phải nhờ trạng thái xấu của bản đồ khiến Mạnh Bà và Thôi Phán Quan tự mất máu mà chết thì ván này Tạ Minh Triết chưa chắc sẽ thắng được.
Kỳ thật set thẻ này rất sợ đối thủ chơi công kích bạo kích, như tiểu Kha có năm tấm thẻ dame, nếu ban đầu đã nắm chặt thời cơ giết mất Thám Xuân trước thì giai đoạn sau Tạ Minh Triết sẽ không thể theo kịp, đánh rất bị động.
Cậu nhất định phải bổ sung thêm thẻ công kích.
Cụ thể nên làm thẻ công kích thế nào thì cậu còn phải thực chiến thêm mới làm tiếp được. Hiện tại thì chỉ cần không gặp phải đối thủ chơi bạo kích hệ kim và hệ hỏa, thì cậu vẫn có thể dùng thập nhị thoa kéo trận đấu với đối thủ chơi đấu pháp đóng băng hệ thủy, khống chế hệ mộc, hay phản kích hệ thổ, chơi nhây kéo cho đối thủ sụp đổ tinh thần.
Set Hắc Bạch Vô Thường của tiểu Kha là “lấy nhanh đánh nhanh”, còn bộ thẻ Hồng Lâu Mộng của Tạ Minh Triết lại là “dùng chậm đánh chậm”.
Hai sư đồ thảo luận một chút vấn đề hoàn thiện set thẻ.
Mười phút sau, ba vị đồng đội mới chịu quay lại.
Sắc mặt của Dụ Kha đã khá hơn nhiều, Tần Hiên vẫn lãnh đạm như cũ không có biểu hiện gì.
Trần Tiêu thì mặt đầy ý cười: “Anh ra ngoài ban công hít thở không khí, đầu óc đã tỉnh táo hơn nhiều. Nếu chúng ta đã là đồng đội của tiểu Tạ, thì sau này tiểu Tạ dùng set thẻ này đi hố người khác, cũng không thể để xảy ra chuyện khi Vương Hy Phượng vừa ra trận, đối thủ chưa loạn mà chúng ta đã loạn trước được! Thế nên từ giờ, chúng ta hẳn phải thực chiến trước trong đội, quen thuộc phối hợp với các loại kỹ năng của tiểu Tạ mới ổn.”
Tạ Minh Triết gật đầu khen ngợi: “Anh Trần hiểu vậy là tốt rồi! Hay là tiếp theo tới lượt anh PK nha?”
Trần Tiêu xoay đầu nhìn Tần Hiên: “Tần Hiên đánh trước đi, anh đứng ngoài quan sát cho kỹ trước.”
Tần Hiên: “…”
Cho nên, việc anh hiểu rõ chính là —— anh không vào địa ngục, mà đẩy kẻ khác vào thế mạng sao?
Dụ Kha ở phía sau nhìn có chút hả hê: “Tần Hiên, cậu có trốn cũng không thoát, lên đi!”
Tần Hiên: “… Hừ.”
Thế là sau đó, Tần Hiên và Dụ Kha thay phiên nhau PK với Tạ Minh Triết, Trần Tiêu và Trần Thiên Lâm thì ngồi trên khán đài quan sát.
Set thẻ Tần Hiên dùng là thẻ thực vật hắc ám của Trần Tiêu.
Thẻ công kích quần thể mạnh nhất trong set thẻ này chính là “Thông Núi Ngàn Lá”, có kỹ năng lá thông bắn phá gây trạng thái bị thương chảy máu. Mùi hương của “Hoa Hồng Đen có thể gây khống chế sợ hãi diện rộng, Nụ hôn hoa hồng còn có thể linh hoạt chuyển từ công kích quần thể sang công kích đơn.
Trần Tiêu còn làm một tấm “Dây leo tử vong” dùng để trói chặt cũng như gây ra ảo giác cho một mục tiêu chỉ định. Một tấm “Hoa Mõm Chó” có hai loại trạng thái hoa nở, hoa tàn, trạng thái hoa nở có hình tượng rất đáng yêu, có thể tạo cho đồng đội một tám chắn hồi máu hệ mộc, khi tấm chắn mất đi sẽ tiến vào trạng thái hoa tàn, hình dạng giống như bộ xương khô của cá vàng, phóng ra khí độc trong phạm vi nhất định, cũng chồng trạng thái trúng độc hệ mộc cho đối thủ.
“Sen Đá Ám Băng” có tạo hình giống một đóa hoa sen, nhưng lại mang màu tím sậm, viền hoa có đường vân màu đỏ, hiệu quả của kỹ năng là đóng băng quần thể.
“Sen Đá Cổ Thụ” đã được Tần Hiên chỉnh sửa hình tượng, một gốc cây phân ra thành bốn đóa hoa, cánh hoa đen tuyền xếp thành từng lớp, giữa đóa hoa có màu xanh nhạt, màu đen tử vong cùng màu xanh đầy sức sống dù mâu thuẫn nhưng lại hòa vào nhau rất hài hòa, hình tượng thẻ bài vô cùng đặc biệt, kỹ năng cũng được thiết kế rất đặc biệt —— gây ra công kích đơn khổng lồ nhưng sát thương tràn ra sẽ biến thành công kích quần thể theo tỷ lệ.
Nói cách khác, “Sen Đá Cổ Thụ” max cấp có số liệu công kích đơn là 80 ngàn máu, nếu để nó đi đánh một tấm thẻ tàn phế chỉ còn 10 ngàn máu, như vậy 70 ngàn máu tổn thương còn thừa kia sẽ biến thành công kích phạm vi lớn. Vì sát thương của thẻ công kích đơn luôn cao hơn sát thương của thẻ công kích quần thể, nên lá bài “Sen Đá Cổ Thụ” này sẽ biến thành vũ khí thu hoạch cực kỳ đáng sợ ở giai đoạn cuối trận!
Dù kỹ năng của thẻ thực vật do Trần Tiêu thiết kế có miêu tả không kỳ quái, nhưng hiệu quả thực chiến cũng không hề thua kém thẻ nhân vật của Tạ Minh Triết.
Có điều, Tần Hiên vẫn chưa sử dụng thuần phục set thẻ thực vật hắc ám này, cộng thêm công kích sóng âm của Tạ Minh Triết đúng là quá phiền, tốc độ mất máu của bản đồ lại quá nhanh, đợt công kích quần thể của Sen Đá Cổ Thụ bị chuyển hóa thành trị liệu do Xảo Thư của Tạ Minh Triết mở “Gặp nạn thành may”. Tần Hiên cũng thua dưới tay Tạ Minh Triết, thua tâm phục khẩu phục.
Nhưng Dụ Kha lại không phục chút nào, cậu thay Ngụy Trưng và Đỗ Lệ Nương trị liệu ra đánh một ván, kết quả chứng minh, không ai có thể chơi nhây bằng bộ thẻ Kim Lăng thập nhị thoa này, lối chơi “lấy nhanh khắc chậm” vẫn thích hợp hơn.
Cả đám nghiêm túc vùi đầu vào luyện tập đối chiến.
Thời gian dần trôi qua, mọi người đã hoàn toàn miễn dịch với tiếng cười ma mị ha ha ha của Vương Hy Phượng, càng chú ý hơn vào phối hợp đội hình. Tạ Minh Triết phối đủ loại tổ hợp thẻ để PK cùng đồng đội, thí nghiệm số liệu và công năng khác biệt của từng thẻ bài. Đánh liên tục hơn mười ván, cả đám đã thích ứng được tiếng cười của Vương Hy Phượng, cũng càng lúc càng hờ hững khi nhìn thấy Nghênh Xuân và Tần Khả Khanh chủ động tự sát.
Một khi đã quen rồi thì thật là đáng sợ!
Đi theo Tạ Minh Triết, mọi người càng ngày càng không đứng đắn, lại còn bị nhiễm cái đấu pháp vô lại của Tạ Minh Triết…
PK mãi tới 11:30 tối, Dụ Kha và Tần Hiên mới cùng nhau trở về trường.
Trên đường về, Dụ Kha không nhịn được hỏi: “Tần Hiên, cậu cảm thấy chúng ta có thể đánh giải chuyên nghiệp không?”
Tần Hiên nhíu mày: “Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?”
Dụ Kha có hơi uể oải cúi gầm đầu: “Đêm nay đánh với A Triết nhiều như vậy mà chẳng thắng được trận nào, năng lực điều chỉnh set thẻ của cậu ta quá mạnh. Mà thực lực của anh Trần chắc chắn là còn mạnh hơn cả A Triết, dù sao thì ảnh cũng từng là tuyển thủ chuyên nghiệp, lại còn là em trai của Lâm thần nữa. Nhưng còn chúng ta, thật giống như… giống như…”
Thấy cậu tìm mãi vẫn không tìm được từ thích hợp nhất, Tần Hiên lập tức chủ động lên tiếng: “Giống như chỉ thêm vào cho đủ người?”
Dụ Kha ngẩn người, phát hiện cách nói của Tần Hiên vô cùng chuẩn, cậu gật gật đầu nói: “Đúng là cái cảm giác này. Lúc cầm cúp quán quân ở trường tui còn thấy mình rất ngầu, nhưng hôm nay lại không thể đánh thắng A Triết dù chỉ một ván…”
Tần Hiên cũng chẳng tốt hơn bao nhiên, gần như là bị set thẻ mới của Tạ Minh Triết hành hạ.
Nhưng hắn lại càng lý trí hơn tiểu Kha nhiều, hắn phân tích: “Chúng ta đánh không lại cậu ấy là bởi vì hoàn toàn không hiểu rõ set thẻ mới này. Cậu không cần phải mãi so sánh mình với cậu ấy, sau này ở trên đấu trường, cậu ấy và cậu chính là đồng đội, phối hợp sao cho tốt là đủ rồi.”
Dụ Kha yên lặng một lát rồi nói: “Cậu nói cũng có lý, đánh không lại A Triết cũng chẳng sao cả, đánh thắng người khác là được rồi!”
Tần Hiên gật đầu: “Ừm. Không phải ngày mai sẽ đánh Đấu Trường Công Hội sao? Ở thể thức đấu đôi, anh Trần muốn cùng đội với tôi, cậu và A Triết cũng có thể tổ thành đội, đúng lúc có thể tìm hiểu tiết tấu ra bài của cậu ta, nếm thử phối hợp một chút.”
Dụ Kha nhanh chóng thoát khỏi cảm xúc suy sụp, hai mắt phấn khích sáng lên: “Hì hì, tui với A Triết mà liên thủ lại thì chắc chắn sẽ đánh đám công hội lớn kia tơi bời hoa lá! Ngày mai đánh Đấu Trường Công Hội, nhất định phải bảo A Triết đem tấm thẻ Vương Hy Phượng theo, 12 giây cười một lần, để đám người kia cũng phải cảm nhận một chút cái gọi là sụp đổ tâm lý!”
Tiểu thiếu niên nhanh chóng khôi phục sức sống, Tần Hiên lắc đầu bất đắc dĩ, tên này thật dễ dỗ, bao nhiêu cảm xúc đều hiện rõ trên mặt.
Thật ra Tần Hiên cũng có loại cảm giác mình đang “gây cản trở”, so với Trần Tiêu và Tạ Minh Triết thì thực lực của hắn và tiểu Kha chênh lệch nhiều lắm, lại còn không có năng lực chế tạo thẻ bài gốc. Tần Hiên rất kiêu ngạo, không muốn trở thành thứ vướng tay vướng chân trong đội. Hắn nhìn thiếu niên đang sung sướng vui vẻ nhảy nhót phía trước rồi nói: “Dụ Kha, từ giờ khi tan học, cậu có thời gian thì tới ký túc xá của tôi, chúng ta cùng nhau PK.”
Dụ Kha bỗng dừng bước, quay đầu không tin nổi nhìn hắn: “Cậu chủ động mời tui tới ký túc xá? Tui có nghe lầm không vậy?”
Tần Hiên: “…”
Cái ánh mắt đầy khiếp sợ này là có ý gì hả?
Giữa đêm khuya thanh vắng, hai người nhìn nhau trên phố, bầu không khí ngột ngạt tràn ra khắp bốn phía.
Một lát sau, Tần Hiên rốt cuộc mới hiểu ý của Dụ Kha —— là do bình thường hắn quá lạnh lùng, chưa từng chủ động chào hỏi mọi người. Vậy nên việc hắn đột nhiên mời Dụ Kha tới ký túc xá cùng PK với hắn luyện tập kỹ thuật mới khiến Dụ Kha không tin nổi, tưởng vừa mới nghe nhầm.
Tần Hiên lúng túc dời mắt: “Không nghe được thì thôi.”
Dụ Kha vội cười nói: “Tui nghe thấy mà! Không thành vấn đề, sau này mỗi ngày rảnh là sẽ lập tức tới tìm cậu, cùng nhau nâng cao kỹ thuật!” Cậu thiếu niên hăng hái ngẩng đầu lên nhìn Tần Hiên: “Tốt quá rồi! Lúc trước toàn phải một mình đi đánh đấu trường chán muốn chết, nghĩ ra gì cũng chẳng có ai để nói cả, sau này chúng ta cùng nhau PK, tìm ra khuyết điểm của nhau, chắc chắn sẽ càng tiến bộ nhanh hơn!”
Tần Hiên: “…”
Con đường đêm khuya cũng chẳng có bất kỳ ai, đèn đường rọi xuống tạo ra một vầng sáng êm dịu trên người Dụ Kha, thiếu niên vốn đã rất lùn, gương mặt thanh tú, lại thêm một nụ cười quá đơn thuần, tràn đầy vui sướng nhìn mình bằng một đôi mắt sáng tỏ như ánh sao.
Tâm trạng hăng hái của Dụ Kha truyền cho Tần Hiên, khiến Tần Hiên cũng cảm thấy, có thể luyện tập cùng một đồng đội có thực lực tương đương thì sẽ tốt hơn rất nhiều so với việc tập luyện một mình. Cảm giác có một người đồng đội cùng trưởng thành với mình cũng không tệ lắm.
Tần Hiên nghe thấy giọng nói hiếm khi ôn hòa của mình: “Ừm, cùng nhau cố gắng.”
Hai người nhìn nhau cười thành tiếng.
Đây là lần đầu tiên Dụ Kha nhìn thấy Tần Hiên cười, một nụ cười tựa như băng tuyết đang tan chảy.
Dụ Kha là một người rất thẳng thắn, nhịn không được thốt lên: “Tần Hiên, cậu cười rất đẹp trai đó!”
Tần Hiên: “…”
Nụ cười trên gương mặt hắn nhanh chóng biến mất, nam sinh ra vẻ lạnh lùng nói: “Vậy à?” Sau đó, hắn đột nhiên nhớ ra gì đó, sắc mặt bỗng biến đổi: “Nguy rồi!”
Dụ Kha cũng hoàn toàn mông lung: “Nguy gì?”
Tần Hiên đáp: “Mười hai giờ ký túc xá sẽ đóng cửa!”
Dụ Kha hồi thần, lập tức xoay người phi nước đại: “Đệch, chúng ta đứng giữa đường nói chuyện, quên mất vụ đóng cổng rồiiii!”
Tiểu thiếu niên ở phía trước chạy như điên dại, Tần Hiên đành bất đắc dĩ chạy theo cậu, cuối cùng cũng thở hồng hộc chạy về tới ký túc xá đúng… 23 giờ 59 phút, giây phút sinh tử, chỉ còn đúng một phút.
Dụ Kha nhanh chóng lách mình tiến vào ký túc xá, Tần Hiên cũng theo vào vừa kịp, nhìn cậu nhóc đang dựa vào tường thở hồng hộc, hắn lại không nhịn được cười lên. Nhưng ngay trước khi Dụ Kha quay đầu lại, Tần Hiên đã nhanh chóng điều chỉnh lại vẻ mặt, bình thản nói: “Mau về ngủ đi.”
Dụ Kha gật gật đầu: “Ừm, mong là tối nay đừng mơ thấy ác mộng!”
Tối đó, Dụ Kha quả thật đã gặp ác mộng, trong mơ vẫn luôn vang vọng tiếng cười “ha ha ha”. Sáng tỉnh dậy, Dụ Kha vô cùng buồn bực, gửi một tin nhắn cho Tạ Minh Triết: “Cả tối tui toàn mơ thấy ha ha ha, cậu đúng là có độc!”
Tạ Minh Triết cười trả lời: “Trưa nay tới ăn cơm đi, cùng nhau nghiên cứu Giải Đấu Công Hội!”
Dụ Kha rửa mặt xong, xuống lầu tìm Tần Hiên, rồi hai người cùng nhau đi tới văn phòng Niết Bàn.