[1] Chuột phi – chuột sóc
[cáo] 榛睡鼠 zhen shui shu – đây là tên trung của bé thụ của chúng ta, hán việt là trăn thụy thử, dịch ra là chuột sóc nâu, tên khoa học là Muscardinus avellanarius, là một loài động vật có vú họ Gliridae bộ gặm nhấm nha.
…
Chuột sóc là một loài động vật có vú dáng người thon nhỏ rất dễ thẹn thùng, chuột sóc khi còn sống có ba phần tư thời gian dành để ngủ, hơn nữa vì ngủ quên ăn cơm dẫn tới đói chết mà sắp bị tuyệt chủng.
Chuột sóc thuộc bộ gặm nhấm nhưng không phải chuột, chỉ là họ hàng gần của chuột, dáng vẻ bên ngoài lại càng giống sóc hơn, chúng có cái đuôi lông xù thật dài. Mỗi khi ngủ sẽ ngửa bụng lên co thành một quả bóng, sau đó ôm đuôi mình ngủ o o.
Chuột sóc nâu là loài đáng yêu nhất trong nhóm chuột sóc, chúng có lông tơ mềm mại màu nâu nhạt, cơ thể không vượt quá mười cm và cái đuôi to dài gần bằng cơ thể.
So với các loài chuột sóc khác thì chuột sóc nâu lại càng kén ăn hơn, ngoại trừ trái cây, cỏ non, côn trùng thì thứ chúng thích ăn nhất chính là quả phỉ (trăn tử), cũng vì thế chúng mới có tên là chuột sóc nâu (trăn thụy thử).
Đối với chuột sóc mà nói, cuộc sống của chúng nếu không phải đang ngủ thì chính là đang chuẩn bị để ngủ. Ngoại trừ mùa hè nóng nhất trong năm, ba mùa còn lại chúng đều vượt qua trong giấc ngủ, mùa hè ngắn ngủi và đầu thu chính là khoảng thời gian chúng điên cuồng ăn uống để chuẩn bị năng lượng cho giai đoạn ngủ đông, mà cho dù không ăn no cũng không thể ngăn cản được quá trình ngủ đông của chúng, cũng chính vì thế, một năm ước chừng có tám phần trăm chuột sóc vì không ăn no mà chết đói trong mùa đông, thế nhưng cho dù chết đói thì chúng cũng nguyện chết trong giấc ngủ.
Nhưng nhóm chuột tham ngủ này lại có tuổi thọ rất cao. Chuột bình thường dùng tháng để tính toán tuổi thọ, thế nhưng tuổi thọ của chuột sóc có thể dài tới năm năm, vì thế tín ngưỡng của chuột sóc đại khái chính là sinh mạng và chỗ ngủ.
Ít nhất thì Thư Thủy Thủy chính là tin như vậy, làm một con chuột sóc nâu, tuổi thọ của Thư Thủy Thủy thật sự không hợp lý, sau khi nhìn con cái chắt chít của anh em mình già rồi chết đi nó đã ý thức được điều này, nó hình như không giống đồng loại cho lắm, nhưng điểm nào không giống thì nó lại không nói ra được.
Cho đến khi rời khỏi quê hương, dạo chơi khắp nơi trên thế giới rồi gặp được một con chuột gọi là Thư Bảo, Thư Thủy Thủy đột nhiên có ý kết thành tổ đội, thế nhưng Thư Bảo rất kiêu ngạo lạnh lùng, nó không thích để ý tới người khác, sau đó Thư Bảo hỏi nó một vấn đề: “Cậu có biết hộ thư bảo (whisper) là cái gì không?”
Thư Thủy Thủy mờ mịt lắc đầu, sau đó vẻ mặt có chút đưa đám, cảm thấy sự dốt nát rất có thể sẽ làm mình mất đi đồng đội chuột khó khăn lắm mới tìm được.
Thế nhưng Thư Bảo lại hừ một tiếng, miễn cưỡng đồng ý đề nghị cùng đi du lịch chung.
Thư Bảo nói mình đang đi tìm anh em của mình, đồng thời cũng đang tu hành, Thư Bảo nói mình là chuột tầm bảo, rất giỏi tìm các loại thiên tài địa bảo, Thư Bảo còn nói rất nhiều chuyện tu hành, chỉ là Thư Thủy Thủy chưa mở mang trí tuệ nên vẫn luôn chọc Thư Bảo tức tới giậm chân.
Mùa đông tới, Thư Thủy Thủy đề nghị trước tiên ngủ một giấc rồi tiếp tục đi du lịch. Thư Bảo đồng ý, thế là khi Thư Thủy Thủy ngủ một giấc tới tận mùa xuân, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy sắc mặt đã đen như đáy nồi của Thư Bảo.
Thư Bảo chỉ hận rèn sắt không thành thép, nói Thư Thủy Thủy chính là con chuột lười nhất mà nó từng gặp.
Thư Thủy Thủy mờ mịt ủy khuất: “Nhưng chuột sóc mà không ngủ thì đời chuột còn ý nghĩa gì nữa chứ?”
Thư Bảo không thèm đáp, qua một đoạn thời gian, Thư Thủy Thủy sáp tới thì thấy Thư Bảo thông qua một thứ kỳ quái để tra tư liệu, Thư Bảo nói là baidu. (giống google)
Thư Thủy Thủy ồ một tiếng, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Thư Bảo lông xù ấm áp, kết quả nó lại ngủ.
Chờ Thư Bảo rốt cuộc tra rõ thông tin về loài chuột sóc thì cũng thực cảm khái, rốt cuộc đón nhận người bạn đồng hành của mình một năm bốn mùa phải ngủ tới tận ba mùa.
Cuộc hành trình dạo chơi khắp thế giới của hai con chuột tiến hành rất vui vẻ, ít ra Thư Thủy Thủy cho là như vậy. Thư Bảo rất lợi hại, lợi hại hơn tất cả những con chuột mà nó từng gặp, Thư Bảo còn có thể biến đổi thành hình dáng nhân loại, còn rất dễ nhìn, mặc dù Thư Thủy Thủy chưa từng tiếp xúc gần gũi với nhân loại nhưng nó cảm thấy Thư Bảo là thú con ngầu nhất thế giới.
Đi theo Thư Bảo, Thư Thủy Thủy dần dần cũng có thay đổi, thay đổi lớn nhất là Thư Thủy Thủy cảm thấy đầu mình tốt hơn rất nhiều, cũng bắt đầu theo Thư Bảo học tập tu hành.
Thư Bảo từng nói đùa là một ngày là thầy suốt đời là cha, khi đó Thư Bảo kiêu ngạo lạnh lùng đứng trên một tảng đá chờ Thư Thủy Thủy tỏ thái độ.
Ngày đó trăng rất tròn rất sáng, trong khu rừng dưới ánh trăng có rất nhiều đom đóm lượn lờ, ánh trăng chiếu rọi làm mọi vật trông ảo mộng như một bức tranh trắng đen.
Thư Thủy Thủy ngơ ngác nhìn cục nắm đứng trên tảng đá lộ ra tư thế oai hùng, nó giơ hai chân trước của mình vỗ vỗ, đó là kỹ năng tán thưởng mà nó mới học được, vỗ xong liền hỏi: “Lời này có nghĩa là gì?” (nắm=tròn vo)
Cục nắm trên đá suýt chút nữa ngã lăn xuống, sau đó Thư Bảo không còn nhắc lại chuyện này nữa, chỉ là sau ngày đó Thư Thủy Thủy mới chính thức có tên, cũng chính là Thư Thủy Thủy, ngụ ý là thoải mái thoải mái ngủ, là tên do Thư Bảo đặt.
Thư Bảo nói linh lực ở thế giới này quá mỏng manh, yêu tinh quỷ quái quá ít, các loài chuột lại càng ít hơn, ít nhất thì Thư Thủy Thủy chính là con chuột đầu tiên mà nó gặp sau khi đi ra ngoài, mặc dù chỉ mới mở linh trí nhưng tư chất không tệ, v…v….
Thư Thủy Thủy ngồi trên đá ngủ gà ngủ gật.
Hai con chuột kết bạn với nhau cơ hồ dạo chơi khắp thế giới, dĩ nhiên thời gian tương đối dài, cụ thể thì Thư Thủy Thủy không tính qua, nhưng ít nhất cũng trăm năm, trong khoảng thời gian này mỗi khi Thư Thủy Thủy muốn ngủ đông, Thư Bảo sẽ chọn ngồi tĩnh tọa tu hành, dù sao thì cũng không xung đột.
Một ngày nọ Thư Bảo nói mình đã tìm được manh mối của anh em, cần phải vượt qua thời không, tính nguy hiểm quá cao, không thể mang Thư Thủy Thủy theo.
Đó là lần đầu tiên Thư Thủy Thủy biết cái gì là đau lòng, nó ôm móng vuốt ào ào rơi nước mắt, gò má lông xù tròn vo bị nước mắt thấm ướt thành hai đường dài rõ rệt.
Thư Bảo thở dài: “Tuy nói là yêu tinh quỷ quái ít nhưng không phải không có, cậu thích ngủ như vậy, lỡ như lúc ngủ bị ăn mất thì phải làm sao đây?”
Thư Thủy Thủy giơ móng vuốt lau nước mắt, an ủi ngược lại Thư Bảo: “Không sao đâu, tôi đã quen rồi, trước kia khi chưa đi du lịch, có rất nhiều chuột sóc bị heo rừng ăn mất trong kỳ ngủ đông.”
Thư Bảo: “…”
Thư Bảo biết Thư Thủy Thủy nói thật, bằng không chuột sóc cũng không trở thành động vật sắp tuyệt chủng, loài này một khi ngủ thì cho dù trời long đất lở cũng không tỉnh lại, chúng không chết theo phương thức bình thường, phần lớn đều là chết vì đói hoặc là bị ăn.
Cuối cùng, Thư Bảo vẫn đi, nhưng trước đi rời đi, nó nhiều lần xác nhận Thư Thủy Thủy ghi nhớ những gì mình dạy, cho dù chỉ là học vẹt.
Thư Bảo thực cảm khái, thiên phú của Thư Thủy Thủy rất cao, vận may cũng không tệ, nếu không sẽ không tự khai mở linh trí trong tình huống không có người dẫn dắt như vậy, lại càng không thể gặp được nó trong thế giới mờ mịt này.
Chỉ là trong mắt Thư Bảo, Thư Thủy Thủy quá lười, Thư Bảo lo lắng nhất chính là một ngày nào đó Thư Thủy Thủy lười ăn cơm rồi để mình đói chết. Đứa đồ đệ này, tạm thời cứ coi là đồ đệ đi, Thư Bảo vẫn rất thích, mềm mềm mịn mịn, lại còn ngốc nghếch.
Thư Bảo có lén xem quẻ cho Thư Thủy Thủy, kết quả cũng không tệ lắm, tuy có trắc trở nhưng không nguy hiểm tới tính mạng, cuối cùng có thể thành công phi thăng hay không là cơ duyên của mỗi người.
Thư Bảo đi rồi, Thư Thủy Thủy một mình du lịch một khoảng thời gian thì cảm thấy có chút nhàm chán, bắt đầu tìm một nơi rừng sâu núi thẳm chui vào, xây dựng cơ sở tạm thời.
Chuột sóc rất giỏi sắp xếp ổ nhỏ của mình, nó có quan hệ mật thiết với đam mê ngủ của chúng, một cái ổ an nhàn thoải mái là ước mơ của tất cả chuột sóc.
Thư Thủy Thủy một mình sống trong núi rừng năm năm, trong khoảng thời gian này Thư Thủy Thủy thấu hiểu trận pháp mà Thư Bảo dạy mình, còn những thứ khác như luyện khí, tầm bảo, luyện đan thì vẫn lơ mơ như cũ. Không phải nó không thông minh mà vì quá chậm trễ giấc ngủ, còn trận pháp thì vì trận pháp có thể điều chỉnh nhiệt độ, có thể thay đổi một thế giới nhỏ, có thể phòng ngự chống lại kẻ địch này nọ, Thư Thủy Thủy cảm thấy nó rất thực dụng, vì thế cũng học nhanh nhất.
Cũng như bây giờ, trong núi rừng giữa mùa hè, trên một ngọn núi hướng về phía mặt trời, một khoảng sân nhà theo mô hình nhà sân vườn bí mật tọa lạc giữa khe đá. Phòng ốc là Thư Thủy Thủy gặm nhánh cây mang về dựng nên, trong phòng có một cái ổ tròn ngay ngắn, bên trong trải một ít lông măng của loài chim, còn có cỏ xanh mềm mịn và một đống quả phỉ nho nhỏ.
Khu rừng phỉ này có thể cung cấp đầy đủ thức ăn cho Thư Thủy Thủy, nhưng từ sau khi tu hành, chuột sóc nâu kén chọn đã không còn thỏa mãn với quả phỉ nữa, số hạt giống thu thập được trong hành trình dạo chơi khắp thế giới cũng bị Thư Thủy Thủy sử dụng.
Thậm chí còn hiếm thấy kiên nhẫn hao tốn thời gian bày ra trận pháp có hoàn cảnh sinh thái khác nhau phù hợp để thực vật phát triển.
Nhân loại mặc dù là sinh vật om sòm không quá thiên thiện, sau vài lần tiếp xúc gần gũi đều kết thúc bằng việc ôm mặt la hét chói tai, Thư Thủy Thủy đã có kết luận này, thế nhưng không thể phủ nhận nhân loại rất giỏi trong việc xử lý thức ăn, thật sự làm Thư Thủy Thủy nhớ mãi không quên.
Trước sân nhà Thư Thủy Thủy trồng hai mảnh ruộng lúa nước lớn cỡ lòng bàn tay, trái một mảnh phải một mảnh, mỗi mảnh trồng bốn cây, cây nào cũng trưởng thành thực khỏe mạnh, dưới tác dụng của trận pháp thì chỉ cần nửa tháng là có thể thu hoạch.
Ngoại trừ tám cây lúa nước, Thư Thủy Thủy còn trồng năm cây ớt chỉ thiên, bốn cây lúa mì, ba cụm nấm hương, hai cây cải dầu và một cây bắp.
Ngay bên cạnh mảnh ruộng ngay ngắn còn có một cái ao nhỏ, bên trong nuôi hai con cá cảnh có hương vị không tệ, hai con tôm nhỏ, một con cua và một con sò biển. Cách ao nhỏ không xa chính là một cái hàng rào đơn sơ làm từ nhánh cây, bên trong nuôi ba con châu chấu, không quản châu chấu nhảy thế nào cũng không thể nhảy ra khỏi hàng rào thấp lùn kia, hiển nhiên cũng có trận pháp tồn tại.
Không quản là thực vật hay động vật đều được Thư Thủy Thủy nuôi sáng loáng, béo tròn mập mạp?
Thư Thủy Thủy lộc cộc vòng quanh hai mảnh ruộng lúa hai vòng, sau đó đứng thẳng bằng hai chân sau ngẩng đầu nhìn lên, hai móng vuốt đặt trên đầu che chắn ánh mặt trời nhìn đám bông lúa nặng trĩu, Thư Thủy Thủy hài lòng gật đầu, có thể thu hoạch lúa rồi!
Nhóc chuột sóc bước vào ruộng lúa, sau đó ôm một cây lúa ken két cắn đứt, cây lúa ngã xuống, nó lại tiếp tục chuyển sang cây tiếp theo, tám cây lúa nhanh chóng được thu hoạch, Thư Thủy Thủy bó bốn cây lúa thành một bó rồi kéo tới phơi trên tảng đá bằng phẳng có ánh mặt trời sung túc, định qua hai ngày sẽ tuốt hạt.
Sau khi ôm lúa đi phơi xong, Thư Thủy Thủy quay trở lại ruộng, bốn móng vuốt cùng xuất trận nhanh chóng tân trang mảnh ruộng, tưới nước ươm giống, định trồng thêm một đợt mới.
Xử lý ruộng lúa xong, Thư Thủy Thủy đi tới ao nhỏ bên cạnh rửa ráy, thuận tiện túm đám hải sản mình nuôi ước lượng một chút, cảm thấy sức nặng vẫn còn kém nên định nuôi thêm một chút, sau đó nhìn đám gia súc (châu chấu) mình nuôi, cảm thấy hôm nay có thể ăn một con.
[hết 1]
[Tác Giả]
Thư Thủy Thủy: “Hey hey anh em, kết đội không?”
Thư Bảo cao ngạo hất mặt chuột: “Biết hộ thư bảo là gì không?”
Thư Thủy Thủy đau buồn nghĩ, hộ thư bảo là thần khí gì vậy? Kiến thức của mình nông cạn như vậy, xem ra phải mất đi đồng đội chuột rồi. Thư Thủy Thủy ôm móng vuốt đau buồn.
Thư Bảo cao ngạo: “Được rồi, kết đội đi.”
.o.
[Cáo] hộ thư bảo là băng vệ sinh whisper… chắc ẻm hỏi vậy vì sợ bị lấy tên Thư Bảo của mình ra chọc o_o
[Đào] Thư Bảo là bé nhân vật chính trong bộ “Tinh tế ma pháp thành” cùng tác giả nhé!
Ps:
Đông Bắc Tầm Bảo Chuột (Thư Tầm – anh Thư Bảo)
Tinh Tế lục hoá đại sư (Thư Thủy Thủy – đồ đệ Thư Bảo)
Tinh tế ma pháp thành… (Thư Bảo). Tác giả không nói không rõ CP của Thư Bảo, một trong những ứng cử viên là Phục Tinh.
Ăn bá thỏ tiên du chỉ nam (Đồ Trạch – mối tình đầu đã đá Phục Tinh)
Ốc sên ở mạt thế xây dựng căn cứ (Hà Dĩ Cư – đồ đệ Đồ Trạch)