Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh

Chương 10

[10] Chuột phi – Chuột

***

Sau vài phút hoang mang vì bị bắt, Thư Thủy Thủy nhanh chóng quyết định, từ khi tới thế giới này tới nay, bảy nhân loại này là nhóm sinh vật đầu tiên nó gặp, tuy Thư Thủy Thủy cảm thấy đụng trúng bảy nhân loại còn không bằng đụng trúng bảy con châu chấu, thế nhưng ít ra cũng chứng minh được tinh cầu này vẫn còn sinh vật tồn tại.

Thư Thủy Thủy tạm thời từ bỏ giãy giụa, chuẩn bị đi theo những người này, như vậy sẽ giảm bớt phiền phức khi tự mình lái xe, dù sao thì ở trên địa cầu chỉ cần có gương mặt dễ thương là có thể thuận lợi trong mọi mặt, Thư Thủy Thủy không lo nhân loại sẽ ăn tươi mình.

Thế nhưng thực tế là.

Thư Thủy Thủy bị túm gáy đặt trên một chiếc lá to, sau đó bị đẩy lăn một vòng trên tay người nọ, Thư Thủy Thủy lăn lông lốc vài vòng, bị cuốn thành hình con nhộng.

Thư Thủy Thủy! ! !

Quấn chặt con chuột xong, người nọ vừa muốn đặt Thư Thủy Thủy lên lửa nướng vừa phổ cập kiến thức cho những người khác: “Kỳ thực nếu có lá sen thì tốt nhất, chỉ là lá sen không tiện mang theo, cũng không dễ tìm.”

“Anh Xuân, thứ này có thể ăn không? Đây là lần đầu tiên em thấy con chuột như vậy á.” Bên cạnh có người dè dặt hỏi.

Gã đàn ông cầm chuột sóc cuốn lá trong tay còn chưa kịp lên tiếng thì Thư Thủy Thủy đã bị cuốn chặt chỉ có phần đầu là có thể cử động lập tức điên cuồng lắc đầu.

Mọi người! ! !

Ánh mắt mọi người tập trung tới, gã đàn ông cầm chuột sóc cuốn lá cũng hoảng sợ.

“Anh Xuân, vừa nãy con chuột này lắc đầu à? Có khi nào nó nghe hiểu không?”

“Tui cũng thấy, thực kỳ quái.”

Một cậu nhóc vị thành niên nhỏ tuổi chọt chọt gò má phúng phính thịt của Thư Thủy Thủy: “Mày có thể nghe hiểu lời bọn tao nói à?”

Thư Thủy Thủy gật đầu cũng không được mà lắc đầu cũng không xong, nó nhớ rõ Thư Bảo từng căn dặn, tuyệt đối không được tỏ ra thông minh trước mặt nhân loại, lại càng không được giao tiếp, trừ phi tới ngày có thể biến hóa thành hình người.

Thư Thủy Thủy bị cuốn thành đồ ăn cân nhắc nếu mình không nói lời nào thì khả năng bị đặt lên lửa nướng cao bao nhiêu.

Gã đàn ông được gọi là anh Xuân giơ tay vỗ cậu nhóc vị thành niên kia một phát: “Mày có ngốc không, chuột có thể nghe hiểu tiếng người sao?”

Cậu nhóc vị thành niên kia ủy khuất: “Chỉ là em cảm thấy con chuột này có chút không giống chứ bộ.” Còn không giống chỗ nào thì… ví dụ như nó thoạt nhìn không hề chán ghét, béo mũm mĩm, ngốc ngốc đáng yêu, sau khi bị bắt cũng không giãy giụa, dáng vẻ thực ngoan.

Anh Xuân không thèm để tâm: “Có biết ông mày bao lâu rồi không được nếm qua vị thịt không hả? Cũng không phải chưa từng làm.”

Thư Thủy Thủy thực tuyệt vọng, này rốt cuộc là thế giới mất trí gì vậy, ngay cả chuột sóc cũng muốn ăn! Lại còn cuộn lại nướng nữa chứ, ngay cả chuột cũng không thể nhịn nổi!

Lúc Thư Thủy Thủy muốn bạo lực giãy ra thì một tiếng máy nổ nhanh chóng tiếp cận, sau đó ánh đèn xe chói mắt chiếu rọi về phía bên này.

Bảy người tụ chung một chỗ theo bản năng giơ tay che chắn ánh mắt, Thư Thủy Thủy cũng bị chói tới không mở mắt được.

Nháy mắt đó hai ba tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, lúc Thư Thủy Thủy mở mắt ra thì phát hiện mình đã đổi chủ! Bảy người ở xung quanh không biết từ khi nào đã bị hất tung ngã nhào xuống đất, Thư Thủy Thủy có cảm giác như đang xem phim hành động, điều kiện tiên quyết là nó không còn bị cuốn lại làm thức ăn, đồng thời còn được người ta nâng trên tay.

Chỉ là… tay của người này…. sao lại đẹp mắt như vậy chứ! ! ! Thư Thủy Thủy nhất thời tỉnh táo tinh thần, hai lỗ tai nhỏ hưng phấn run rẩy, thậm chí còn rút móng vuốt bé xinh của mình ra khỏi cuộn lá đã hơi nới lỏng, dùng nó sờ sờ bàn tay đang nắm cuộn lá, vẻ mặt thực thỏa mãn.

Cổ Lan Cốt đột nhiên bị sờ tay: “…”

Cổ Lan Cốt không có xúc giác, thế nhưng không có nghĩa là anh mất đi năng lực cảm nhận, trái lại, thân thể trang bị dây thần kinh nhân tạo làm tốc độ thần kinh phản ứng truyền về thậm chí còn cao hơn nhân loại, vì thế ngay trước khi Thư Thủy Thủy duỗi móng vuốt sờ, đại não Cổ Lan Cốt đã nhận được cảnh báo.

[Cảnh báo, sinh vật lông mềm có lẽ là chuột chủ động đụng chạm, hậu quả không rõ!]

[Cảnh báo, sinh vật lông mềm có lẽ là chuột thành công tiếp xúc, có khả năng đã đạt được mục đích.]

[Hiện tại thân thể chưa phát sinh dị dạng, cảnh báo! Nhịp tim tăng nhanh, có lẽ đã bị sinh vật lông mềm không rõ giống loài công kích.]

Thông tin phản hồi về đại não căn bản không tới một phần ngàn vạn giây, thế nhưng bàn tay cầm cuộn lá của Cổ Lan Cốt lại có chút không biết nên làm sao, giống như một thiếu niên ngây ngô bị lão lưu manh tập kích, ngây người tại chỗ.

Chuột lưu manh tự nhận là không lưu lại chút dấu vết thu hồi móng vuốt tội phạm của mình, sau đó mở to đôi mắt long lanh ngập nước giả vờ yếu đuối đáng thương lại thực vô lực.

Cổ Lan Cốt nhìn vật nhỏ bị cuộn thành thức ăn chỉ lộ cái đầu đầy lông nhung ở bên ngoài, còn có hai cái móng trước vừa mới giãy ra được, móng trước…. emmmm, thoạt nhìn vân vê rất đã.

Hai móng trước của Thư Thủy Thủy theo bản năng co rút, nỗ lực coi thường ánh mắt nóng bỏng của người nào đó, thế nhưng ánh mắt kia không chút nào che giấu, ngược lại còn tỏ ra cực kỳ hứng thú với móng vuốt của nó, Thư Thủy Thủy rụt chân lại giấu ở phía sau, nỗ lực an ủi móng mình là móng chuột chứ không phải móng gấu, có lẽ sẽ không có ai muốn ăn….

Bảy người đàn ông bị hất bay đã từ dưới đất bò dậy, nghĩ tới đồ ăn đã tới tay thế mà lại lại mất đi, gã anh Xuân kia làm sao cam tâm, chỉ là nhìn thấy rõ người đã cướp thức ăn của mình thì khí thế lập tức suy giảm ba phần: “Cổ Lan Cốt?”

Những người khác vốn cũng nóng nảy, nghe vậy thì luống cuống, ánh mắt có chút không xác định nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện.

Ánh mắt Cổ Lan Cốt rốt cuộc cũng rời khỏi móng vuốt của Thư Thủy Thủy, con ngươi đen như mực liếc nhìn tình huống của bảy người, con ngươi sâu thẳm xẹt qua một tia sáng xanh.

Bảy người bị ánh mắt rõ ràng không thuộc về ánh mắt nhân loại lia qua thì lại càng hoảng sợ hơn, cả đám lập tức lui về sau một bước, bọn họ tới Tinh cầu Thương Chiến không lâu, lúc ở thế giới bên ngoài tự nhiên từng nghe qua hung danh của Cổ Lan Cốt, nhất thời mất đi ý chí chiến đấu, chỉ không biết Cổ Lan Cốt có muốn thả bọn họ đi hay không.

Lúc cả bảy người đều thực khẩn trương, Cổ Lan Cốt động, bảy người vô thức lui về sau hai bước, Cổ Lan Cốt thế mà lại chỉ đi tới bên cạnh chiếc xe đồ chơi bị đá lật vừa nãy, nhặt lên.

Mọi người: ? ? ?

Trước khi tiến vào tinh cầu Thương Chiến, Cổ Lan Cốt nắm giữ một lượng lớn tài liệu cơ mật của tinh hệ Thương Hải, trong đó bao gồm cả danh sách tội phạm nguy hiểm gian ác, tư liệu của bảy người này không thể nói là nắm giữ toàn bộ nhưng cũng biết được kha khá.

Cổ Lan Cốt xoay người mở chiếc xe việt dã mình lái tới, bảy người lưu lại đều thở phào, chỉ là một hơi này chỉ thả lỏng được phân nửa.

Bàn tay không cầm cuộn lá của Cổ Lan Cốt đột nhiên xuất hiện một khẩu súng lục, sau vài tiếng súng vang lên, bảy người chỉ còn lại ba người đứng tại chỗ.

Máu tươi bắn lên mặt ba người còn sống, cả ba đều có chút dọa sợ, một cử động nhỏ cũng không dám nhìn Cổ Lan Cốt lái xe rời đi.

Mà ba người này không thể nào hiểu được hành động đột nhiên giết người cùng tiêu chuẩn chọn lựa của Cổ Lan Cốt, vì thế cuối cùng tin đồn Cổ Lan Cốt không thể khống chế bản thân, hành vi khó đoán, lúc nào cũng có thể giết người lại một lần nữa lan nhanh.

Nguyên nhân Cổ Lan Cốt g**t ch*t bốn người kia rất đơn giản, bọn họ đều là kẻ phạm tội tày trời, hành vi tội ác chồng chất, người chết trên tay bọn họ nhiều vô số kể, là bọn họ chủ động trốn tới tinh cầu Thương Chiến để tránh né trừng phạt.

Kỳ thực người như vậy ở tinh cầu Thương Chiến này còn rất nhiều, ngoại trừ phạm nhân thì đây chính là thiên đường của kẻ lưu vong, cũng là nơi tốt xấu lẫn lộn, Cổ Lan Cốt tự nhiên không có ý tưởng muốn dọn sạch đám ác nhân, ngày thường cũng không thích lo bao đồng, chỉ là hôm nay ai bảo bọn chúng dám cuộn vật nhỏ thành như vậy, còn đá lăn xe của vật nhỏ, muốn nướng vật nhỏ, lại còn ghét bỏ không có lá sen, quả thực không thể nhẫn nhịn.

Trên chiếc xe việt dã rộng rãi, Thư Thủy Thủy được đặt trên ghế phó lái, bên cạnh là chiếc xe đồ chơi mà nó một đường lái tới. Sau khi buông Thư Thủy Thủy ra Cổ Lan Cốt không hề có động tác dư thừa, chỉ điều khiển xe vững vàng tiến tới trước trong màn đêm tăm tối.

Cổ Lan Cốt có thị giác cải tạo mạnh mẽ, có thể nhìn rõ tình huống trong đêm tối, đồng thời có thể quét hình để biết được nơi nào có cát lún, nơi nào có thể lái xe đi qua.

Trên người Thư Thủy Thủy vẫn còn cuốn lá, nhưng so với tình huống bị cuốn chặt không thể cục cựa trước đó thì hiện tại đã nới lỏng rất nhiều.

Ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang lái xe, ánh mắt Thư Thủy Thủy rơi vào bàn tay đặt trên vô lăng, lỗ tai bé xíu một lần nữa run run, dựng thẳng lên.

Tuy người nọ không mở miệng nói chuyện, cũng không có bất kỳ động tác trấn an nào, thế nhưng Thư Thủy Thủy xác định mình sẽ không bị ăn thịt, xem ra thịnh thế mỹ nhan của nó vẫn chưa mất đi hiệu lực, đại khái là độ đẹp trai của nó đã bị người đàn ông này coi trọng, còn là một người tốt, về phần vì sao lại là người tốt thì đương nhiên là vì phần tử xấu sẽ không có bàn tay đẹp mắt được như vậy.

Ban đêm sa mạc cực kỳ an tĩnh, ánh trăng sáng ngời treo cao cao trên bầu trời tối đen, trắng cùng đen đối lập, cồn cát phập phồng nhấp nhô, đường nét hình ảnh mang tới cảm giác sâu đậm, hệt như một bức tranh sơn dầu.

Chênh lệch nhiệt độ khủng khiếp bắt đầu biểu lộ, Thư Thủy Thủy bị cuốn trong lá cây không dám cử động hắt xì một tiếng vang dội.

Cổ Lan Cốt nhìn sang, sau đó đưa tay mở điều hòa.

Thư Thủy Thủy quan sát bàn tay thon dài của Cổ Lan Cốt suốt quá trình, lớp lông nhung thật dày che đi biểu cảm si mê quên lối về.

Có điều hòa, bên trong xe dần dần ấm lên, Thư Thủy Thủy cảm nhận được thiện ý của đối phương, cả người cũng thả lỏng không ít, thậm chí còn cúi đầu cắn chiếc lá quấn trên người, phát hiện quấn một thời gian dài như vậy nhưng vẫn khá giòn, mùi vị tươi mát không tệ, vì thế nó duỗi móng vuốt xé chiếc lá quấn trên người, bắt đầu gặm.

Cổ Lan Cốt vẫn luôn liếc mắt len lén quan sát chuột nhỏ: “…”

Ăn xong miếng lá cuối cùng, Thư Thủy Thủy thỏa mãn ngồi trên ghế phó lái, hai chiếc jiojio bé xíu đặt tùy ý, tách nhau ra theo góc ba mươi độ.

Cổ Lan Cốt thu hồi dư quang khóe mắt, trong đầu vô thức xuất hiện một tin tức.

[Giống đực, giống đực loại nhỏ.]

Thư Thủy Thủy không hề phát giác.

Không lâu sau, ánh mắt Cổ Lan Cốt một lần nữa không thể khống chế nhìn sang, Thư Thủy Thủy ngẩng đầu nhìn lại, vẻ mặt vô tội.

Hai người đối diện một chốc, lúc Cổ Lan Cốt chịu không nổi chuẩn bị thu lại tầm mắt thì Thư Thủy Thụy lại lộ ra biểu cảm bừng tỉnh đại ngộ, sau đó đứng trên ghế phó lái, đi qua một bên lôi dây an toàn khoác lên một bên vai rồi kéo dây nhét vào khe khóa, cùm cụp một tiếng, dây an toàn bên ghế phó lái được thắt lại.

Thư Thủy Thủy theo sát phía sau, lanh lợi chạy tới lưng ghế, đem bản thân nhét vào giữa dây an toàn cùng lưng ghế, cục lông xù béo mũm mĩm lập tức biến thành trạng thái bán phẳng.

Cổ Lan Cốt: “…” Emmmm…. khả năng co dãn và dát mỏng không tệ.

*

[tác giả] Trong chuyến lữ hành của đôi bạn chuột.

Thư Bảo lấy bỏng ngô cùng nước ướp lạnh rồi gọi: “A Thủy, ra xem phim!”

Thư Thủy Thủy ngoan ngoãn đi tới chỗ chiếc nệm được gấp lại từ khăn tay, trước mặt là thùng bỏng ngô ‘siêu to khổng lồ’, còn có một chiếc Ipad đang chiếu phim.

Hai con chuột ngồi song song trước Ipad, vừa ăn bỏng vừa uống nước vừa xem phim, bên ngoài sơn động trời đang mưa như thác đổ.

P/s gợi ý an toàn của Thư Thủy Thủy: “Lên xe nhất định phải thắt dây an toàn nha ~” 

[end 10]

Bình Luận (0)
Comment