Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh

Chương 102

Chương 102: Quỷ đáng thương

Trải qua câu chuyện phân loại đồ lót của Thư Thủy Thủy, mọi người cũng thoát ra khỏi tâm trạng kích động từ vũ trụ Hoàn Tinh tỉnh táo lại, nhìn nhau phì cười rồi đăng xuất khỏi máy mô phỏng đi nghỉ ngơi.

Về phần thế giới màu xanh biếc do một tay bọn họ tạo thành kia, mặc dù không có cách nào quên được nhưng có thể ẩn nó vào trong đáy lòng.

Nói thật, trải qua nhiều phó bản như vậy, Hoàn Tinh là phó bản mà bọn họ có độ dung nhập cao nhất, cũng là phó bản đầu tiên làm bọn họ không nỡ qua ải như vậy. Cảm giác luyến tiếc và không thể nào bình tĩnh này đại khái phải trải qua một khoảng thời gian mới có thể chậm rãi nhạt nhòa.

Thời gian trải qua lần phó bản này khá dài, người chờ ngoài hiện thực sớm đã rất gấp, chỉ là máy mô phỏng vẫn biểu hiện bình thường, vì thế mới không gây ra nhiễu loạn lớn.

Nam Ca vừa ra ngoài thì bắt đầu bận rộn, Tạ Phong cảm thấy thu hoạch chuyến này khá phong phú, ngoại trừ phần thưởng do phó bản Hoàn Tinh tặng thì còn đột phá trong việc tu hành, và cả chiếc máy mô phỏng không kỳ hạn kia nữa. Vì thế ra ngoài không bao lâu Tạ Phong lại chui vào phòng thí nghiệm của mình.

Những người khác cũng vì ở trong phó bản hơn ba tháng nên lượng công việc tích lũy rất nhiều, chỉ có thể bận rộn chạy đi làm việc.

Có điều đáng mừng là đại trận bảo vệ thung lũng ngăn chặn ngày đông giá rét rất tốt, thế giới bên ngoài đã trắng xóa, hoàn toàn tiến vào quý đóng băng, nhưng thung lũng thì vẫn phồn vinh thịnh vượng, ấm áp thoải mái.

Về phần Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt, hai người trốn trong lều thảo luận chất liệu q**n l*t, cuối cùng xác định là thuần vải bông.

Hai người sóng vai ngồi bên bờ hồ, tuy tĩnh lặng nhưng lại rất tự do tự tại, có hương vị bình yên. Dù sao thì trong phó bản Hoàn Tinh, hai người sóng vai cùng ngắm mặt trời lặn hầu như đã trở thành công việc hằng ngày.

“Cốt Cốt muốn màu gì? Làm thành màu nâu mà Cốt Cốt thích nhất có được không?” Thư Thủy Thủy chọn vài loại vải trong linh phủ, dự định tiến hành làm ngay.

Cổ Lan Cốt vẫn không phản đối gì cả: “Ừm, màu nâu.”

“Cũng không biết Đại Bạch và bé nhõng nhẽo sao rồi, lần nào phó bản cũng kết thúc quá đột ngột.” Thư Thủy Thủy có chút lo lắng.

Cổ Lan Cốt không biểu cảm: “Bọn nó đã lớn rồi, không cần lo lắng.”

Thư Thủy Thủy gật đầu: “Tuy đúng là vậy nhưng cha già vẫn luôn không nhịn được lo lắng cho con cái.”

“Trước khi đi sớm đã sắp xếp ổn thỏa rồi, sẽ ổn thôi.” Cổ Lan Cốt tiếp tục an ủi.

Thật ra Thư Thủy Thủy sớm đã biết mình sẽ phải rời đi, vì thế khi có dự cảm đã sớm giao phó ổn thỏa. Luân hồi của đại lục Hoàn Tinh đã chậm rãi khôi phục, hệ thống từ từ ổn định, không cần thanh giao và Đại Bạch làm thêm gì nữa.

“Khi con trồng cây phủ xanh khắp tinh cầu Ly Mộng, hai cha sẽ trở lại chứ?” Một ngày nọ Đại Bạch đã hỏi như thế.

Thư Thủy Thủy yên lặng một hồi thì gật đầu: “Sẽ.” Thanh giao cũng nghe hiểu, nó linh hoạt ngậm lấy một mầm cây nhỏ bay đi, sau đó đào ra một cái hố nhỏ trên mặt đất rồi vùi vào, dáng vẻ bây giờ nó sẽ bắt đầu trồng cây, hai cha có thể về sớm một chút.

Thư Thủy Thủy đã nói mọi chuyện vời Đại Bạch, bao gồm cả chuyện tất cả người công lược sẽ đột nhiên biến mất trng tích tắc, để Đại Bạch và thanh giao chuẩn bị tâm lý, không cần hoảng sợ.

Đại Bạch lạnh lùng kiêu ngạo tỏ vẻ đã biết, đồng thời còn hừ một tiếng, biểu đạt mình không quan tâm.

Thế nhưng khi ở chung với nhau lâu ngày, Thư Thủy Thủy vẫn cảm nhận được nội tâm yếu đuối của Thư Thủy Thủy, một bé thú con chín ngàn tuổi yếu đuối. Ngoài miệng vẫn luôn nói ngược với lòng mình, sĩ diện, lại còn luôn tự nhận là có chút tâm tư.

Ví dụ như lúc một lần nữa đặt tên cho Đại Bạch, vốn đã xác định là Thư Bạch, dù sao thì cũng sinh ra trong phòng sách Ly Mộng. Thế nhưng Đại Bạch tự cho rằng mình thông minh, biết rõ người quan trọng nhất đối với Thư Thủy Thủy chính là Cổ Lan Cốt, vì thế không chút do dự đặt tên của mình là Cổ Lan Bạch.

Thanh giao thì đơn thuần hơn, chỉ cần ở bên cạnh hai người thì nó đã rất vui rồi, tên hay gì đó đều không quan trọng, vì thế bù qua sớt lại, cuối cùng tên của thanh giao được định ra là Thư Kiều.

Một cái tên hoàn toàn không phù hợp với ngoại hình khí phách và thực lực mạnh mẽ, thậm chí nghe có hơi yếu ớt.

Có điều Thư Thủy Thủy lại càng yêu thích nhũ danh hơn, cũng chính là Đại Bạch và bé nhõng nhẽo. Chỉ có những người công lược Hoàn Tinh khác mới gọi tên chính thức của hai người để tỏ vẻ tôn trọng, bọn họ thật sự không dám gọi con thanh giao hung tàn kia là bé nhõng nhẽo.

Phó bản kết thúc là chuyện tốt, không chỉ có nghĩa là Hoàn Tinh khôi phục bình thường, cũng có nghĩa là dao động khác thường của Hoàn Tinh đã được chữa trị, đây mới là dáng vẻ nên có của một thế giới ổn định.

Hơn nữa sau khi kích hoạt nhẫn Thủy Lan, Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt có thể thông qua nhẫn để đột phá thời không, trở lại đại lục Hoàn Tinh. Nhưng quá trình này không thể nháy mắt có thể hoàn thành, dù sao thì cho dù là thần khí nghịch thiên cỡ nào cũng có hạn chế, không có khả năng thật sự không cố kỵ để hai người trở thành bug của thế giới, muốn làm gì thì làm.

Quá trình kết nối của hai thời không khác nhau, nó phụ thuộc vào tiêu chuẩn thời gian của hai thời không, ngắn thì mấy tháng, lâu thì vài năm bọn họ mới có thể đổi mới kết nối tới đại lục Hoàn Tinh.

Ngoài ra, phần thưởng phó bản dành cho Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt cũng khác những người khác, người khác nhận được ba món báu vật linh khí có chất lượng khác nhau. Hai người thì mỗi ngày đều nhận được một món đồ ngẫu nhiên của đại lục Hoàn Tinh, về phần nhận được cái gì thì phải xem vận may, vận may không tốt có lẽ nhận được một cục đá bình thường, may mắn thì nhận được một khối linh thạch cực phẩm.

Buổi chiều đầu tiên khi trở lại thế giới hiện thực, Thư Thủy Thủy hiếm khi không cảm thấy buồn ngủ. Sau một phen lật qua lật lại, Thư Thủy Thủy rốt cuộc phát hiện vấn đề. Nhân loại không cần ngủ đông! Vì thế khi ở hình thái con người mình cũng bị ảnh hưởng.

Trong túi ngủ hai người, Cổ Lan Cốt nhẹ giọng hỏi: “Thủy Thủy làm sao vậy?”

“Cốt Cốt, tại sao nhân loại lại bị mất ngủ?” Thư Thủy Thủy thành thực hỏi ra nghi hoặc của mình.

Cổ Lan Cốt nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, sau đó trả lời: “Đại khái là thiếu nụ hôn chúc ngủ ngon.”

Thư Thủy Thủy trong túi ngủ lập tức xoay người sang đối mặt với Cổ Lan Cốt: “Nghe rất có lý, trong TV quả thực có tình tiết như vậy, trước khi ngủ phải hôn chúc ngủ ngon.”

“Cốt Cốt, tới moaz moaz nà.” Thư Thủy Thủy vui vẻ sáp tới.

Cổ Lan Cốt dùng âm thanh trong trẻo lạnh lùng vốn có của mình đáp lại: “Moaz.”

Bên ngoài lều vang lên một tiếng thịch, hình như có người bị ngã, cái đầu nhỏ của Thư Thủy Thủy bị hấp dẫn lập tức quay qua.

Cổ Lan Cốt đưa tay kéo đầu Thư Thủy Thủy tới gần: “Không có gì đẹp đâu, chỉ là ba con quỷ đáng thương không được ai hôn chúc ngủ ngon thôi ha~”

Bên ngoài lều, Dư Tẫn, Tạ Phong và Nam Phương rảnh rỗi chạy tới nghe lén lẳng lặng nuốt quả đắng, có thể nói gì đây, bị người ta khinh là cẩu độc thân cũng thôi đi, từ ha cuối cùng là ý gì? Từ khi nào Cổ Lan Cốt học được loại hậu tố mỉa mai này vậy?

Bận bịu cả ngày, ba người vốn định nhân dịp buổi tối rảnh rỗi ra ngoài thả lỏng quyết định rời xa cái lều vải tỏa ra mùi chua thúi quắc này, đổi hướng quẹo sang hồ mò cá bắt tôm.

Bên ngoài lều an tịnh, Cổ Lan Cốt hài lòng cúi đầu quay sang đặt một nụ hôn chúc ngủ ngon lên trán Thư Thủy Thủy: “Chúc Thủy Thủy ngủ ngon.”

Thư Thủy Thủy ngửa đầu, hôn một cái đáp lại: “Cốt Cốt ngủ ngon.”

Cổ Lan Cốt lại một lần nữa cúi đầu, hôn một cái lên trán: “Thủy Thủy mơ đẹp.”

“Cốt Cốt mơ đẹp.” Thư Thủy Thủy lập tức hôn đáp lại.

Cứ vậy có qua có lại, hai người hài lòng nhắm mắt.

Có lẽ thật sự giống như lời Cổ Lan Cốt đã nói, sở dĩ nhân loại mất ngủ là vì thiếu nụ hôn ngủ ngon. Vì thế sau khi hôn chúc ngủ ngon cho nhau, Cổ Lan Cốt nhanh chóng thiếp ngủ, mà Thư Thủy Thủy cũng nhanh chóng chìm vào mộng đẹp, rất có năng lực của chuột sóc.

Chỉ có điều đêm nay hai người đều chìm sâu vào giấc mơ. Không biết sau khi rời khỏi phó bản đã kích hoạt điều kiện gì, hay đạt được điều kiện gì, câu trả lời mà bọn họ không thể tìm thấy trong phó bản, nhưng buổi tối đầu tiên sau khi rời khỏi phó bản, bọn họ đã nằm mơ về chuyện cũ trước kia.

Thật ra Cổ Lan Cốt cũng rất bất ngờ, thân là nửa người nửa máy lại có thể nằm mơ. Trong giấc mơ, Cổ Lan Cốt là một con thanh long phạm sai lầm, bị trấn áp ở hoàng tuyền âm u, chịu nỗi khổ bị cầm tù vĩnh viễn. Nơi đó còn được gọi là tầng Địa Ngục thứ mười chín, là một nơi hoang vu, ngoại trừ thanh long thì không còn thứ gì khác.

Trong lúc này, thanh long một mình gặm nhắm thời gian, nó tàn bạo, vẫy vùng, gào lên đau đớn cũng không hề có ý nghĩa, bởi vì không có ai nghe thấy, nơi này không có vật sống, chỉ có oán khí vong hồn không thể tan biến ở khắp nơi.

Mãi tới khi thế giới xám xịt này đột nhiên có một thú con loài người xông vào, có lẽ đã lâu lắm rồi không nhìn thấy sinh mệnh, thanh long cứ vậy ù ù cạc cạc trở thành vú em.

Sau đó nơi hoang vu này chậm rãi có màu sắc, thanh long tận mắt nhìn thấy xung quanh thú con đang ngủ có một đám bươm bướm tỏa sáng lung linh bay ra, có khi là dưới thân mọc ra cỏ xanh mướt, vong linh gào rú cũng hóa thành con người, luyện ngục đất đá khô cằn dần dần có dáng vẻ mới.

Vì thế đại lục Hoàn Tinh vốn không hề có tai họa tận thế nào giáng xuống cả, tất cả vì nơi ấy vốn là Địa Ngục, một khi tỉnh mộng thì tất cả sẽ hóa thành hư vô.

Giấc mơ của Thư Thủy Thủy có thời gian quá dài, vì thế thứ xuất hiện chỉ là một đoạn ngắn. Lúc ban đầu tựa hồ là một thời không xa lạ, Mạnh Mạch Ly không phải một mình mà đang sinh sống cùng với tộc nhân của mình, cũng chính là tộc mộng của các bậc thầy tạo mộng.

Thế nhưng không may, thế giới đò cũng xuất hiện tai họa tận thế, đồng thời tình huống lại càng nghiêm trọng hơn. Khi đó Mạnh Mạch Ly chỉ mới vài tuổi nhưng có tư chất rất cao. Nhóm trẻ con đối mặt với tình huống này đều theo phản ứng bản năng thoát khỏi thế giới giống như Địa Ngục này. Vì thế ôm khát vọng này, giấc mơ của Mạnh Mạch Ly đã hóa thành thật, Mạnh Mạch Ly rời khỏi thế giới đó.

Sau khi rời xa thời không của tộc mộng, Mạnh Mạch Ly phát hiện thế giới mình vừa tới cũng là một vùng đất cằn cỗi, cũng là tình cảnh ngày diệt vong, thứ duy nhất còn sống chính là một con quái v*t t* l*n, cũng chính là thanh long.

Hai sinh mệnh duy nhất trở thành bạn của nhau, vì để thanh long nhìn thấy thế giới tươi đẹp hơn, Mạnh Mạch Ly đã tạo ra một đại lục tốt đẹp tên là Hoàn Tinh.

Giấc mơ này quá chân thực, suýt chút nữa ngay cả chính bản thân Mạnh Mạch Ly cũng đắm chìm trong đó. Nhưng giấc mơ cuối cùng vẫn chỉ là giấc mơ, mà mọi thứ thanh long nhìn thấy đều là giả. Vì để thanh long có thể nhìn thấy thế giới chân chính, thoát khỏi số phận bị cầm tù vĩnh viễn, Mạnh Mạch Ly tỉnh mộng rời đi, tìm kiếm biện pháp.

Lúc Mạnh Mạch Ly rốt cuộc cũng tìm thấy vài manh mối về Hoàn Tinh, cũng tức là đại lục Hoàn Thần, Mạnh Mạch Ly trở về thì phát hiện thanh long không thấy đâu nữa.

Thanh long đã cứng rắn làm ra hành vi nghịch thiên, dùng cái giá rất lớn để tiến vào luân hồi tìm kiếm Mạnh Mạch Ly. Bởi vì thanh long đã bị chỉ định là tội nhân, hiện giờ lại cưỡng chế rời đi nên số phận định sẵn nơi luân hồi đều là tai họa liên tiếp, tâm thần bị tổn thương, cuộc đời cô độc khổ cực.

Mạnh Mạch Ly không chút do dự đuổi theo thì phát hiện không thể tìm được thanh long, rốt cuộc Mạnh Mạch Ly cũng hiểu được, thanh long đã bị gài bẫy. Tuyến thời gian luân hồi mà thanh long trải qua vẫn luôn đi ngược lại với vòng luân hồi của Mạnh Mạch Ly, nói cách khác, hai bọn họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau.

Vì thế mới có chuyện luyện nhẫn và Thư Thủy Thủy xuyên không. Tất cả đều có nhân có quả, không phải vì nhất thời may mắn, là cố chấp muốn quen biết nhau.

Sáng sớm hôm sau, Cổ Lan Cốt đúng giờ mở mắt ra, theo bản năng nhìn về phía Thư Thủy Thủy, Thư Thủy Thủy vẫn còn nhắm mắt, lúc Cổ Lan Cốt cho rằng Thư Thủy Thủy vẫn còn chìm trong mộng, Thư Thủy Thủy lại đột nhiên nói: “Nhân loại phải có một nụ hôn buổi sáng mới có thể thức giấc.”

[hết 102]

Bình Luận (0)
Comment