Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh

Chương 108

Chương 108: Tôi cũng không có cách nào

Cuối cùng, Cổ Lan Cốt vẫn tìm một chiếc lọ, bởi vì sau khi bắt được thì ngay cả ếch cũng chê bai chạy đi, Thư Thủy Thủy tiếc nuối xòe tay: “Xem ra ếch cũng cảm thấy khó ăn giống Thủy Thủy, dáng vẻ ăn không ngon có vẻ cũng là một loại ưu thế. Không giống Thủy Thủy, lông xù thế này vừa nhìn đã thấy ăn rất ngon, không có chút an toàn nào.”

Mặc dù than thở nhưng giọng điệu giống như kiêu ngạo của Thư Thủy Thủy không thể nào giấu giếm được. Thư Thủy Thủy trước nay vẫn luôn xem lông xù là niềm kiêu ngạo chỉ hận không thể khoe khoang từng sợi lông tơ của mình.

“Đương nhiên, sau khi hóa thành hình người thì đỡ hơn, sẽ không bị đám mèo thèm thuồng nữa, ngoại trừ tóc thì không còn lông xù. Cốt Cốt xem nè, trên chân Thủy Thủy cũng không có lông, thực kỳ quái, cứ như so với người khác thì mình thiếu mất một cái quần lông ấy. May mà không cần ra ngoài…”

Cổ Lan Cốt ở bên cạnh lặng lẽ lắng nghe, thỉnh thoảng lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ. Tuy Thư Thủy Thủy đã hóa thành hình người nhưng hình thức tư duy vẫn rất đặc biệt, cuối cùng trong lúc lơ đãng làm người ta phải bật cười.

“Trên chân Cốt Cốt có lông chân không? Có cần Thủy Thủy làm quần giữ ấm cho Cốt Cốt không? Như vậy sẽ không sợ lạnh.”

Cổ Lan Cốt sáng suốt lắc đầu, thầm nghĩ phải tìm thời gian nhổ lông trên đùi: “Không có, cần quần giữ ấm lắm.” Anh dừng lại một chút rồi bổ sung: “Dùng vải bông là được.”

Thư Thủy Thủy gật đầu: “Đương nhiên rồi, lụa thì có cảm giác mát lạnh, ren thì ngứa, vì thế Cốt Cốt chỉ có thể dùng thuần bông thôi.”

Cổ Lan Cốt: “…”

Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt ngồi trên tảng đá ở ven bờ hồ, đối diện với mặt hồ trong bóng đêm, Thư Thủy Thủy xắn ống quần nói: “Cốt Cốt đừng thấy bây giờ chân Thủy Thủy láng mịn, thật ra lúc làm chuột có nhiều lông chân lắm, còn ấm áp hơn cả quần giữ ấm, cũng không bị cộm lông, ngay cả lông rụng cũng rất ít.”

Cổ Lan Cốt dễ dàng nhớ tới hình ảnh lúc làm chuột của Cổ Lan Cốt, hai cái chân lông xù nhỏ nhắn, dáng vẻ quả thực rất ấm áp: “Thủy Thủy tốt nhất.”

Thư Thủy Thủy cảm thấy mỹ mãn: “Bởi vì Thủy Thủy phải nuôi Cốt Cốt thật khỏe mạnh, nên phải thật khỏe mới được.”

Cổ Lan Cốt cảm thấy rất hài lòng với lời khen ngợi của Thư Thủy Thủy, từ khi Thư Thủy Thủy tỉnh lại khỏi cơn ác mộng thì có vẻ đã mở ra hình thức khen ngợi, cứ không ngừng cổ vũ Cổ Lan Cốt cố gắng, chỉ kém chưa thổi Cổ Lan Cốt lên tới tận trời.

Đặt lọ thủy tinh chứa đom đóm ở trước mặt hai người, Cổ Lan Cốt đưa tay kéo Thư Thủy Thủy vào lòng. Thật ra chiều cao của Thư Thủy Thủy cũng không thích là thấp, dù sao cũng cao 1m78, thế nhưng so với 1m87 của Cổ Lan Cốt thì quả thực là thấp hơn một khúc. Sau khi ôm người vào lòng, Cổ Lan Cốt tựa hồ cảm thấy an tâm: “Nếu Thủy Thủy muốn rời đi, cho dù khen ngợi cỡ nào anh cũng không vui.”

Thư Thủy Thủy lập tức nhấc tay đảm bảo: “Sẽ không, Cốt Cốt đáng yêu như vậy, sao Thủy Thủy nỡ rời đi, lỡ bị người ta cướp mất thì phải làm sao?”

Cổ Lan Cốt cuối cùng cũng bị Thư Thủy Thủy chọc cười, chỉ có thể nói Thư Thủy Thủy khen người quá dốc sức, mười câu thì hết chín câu là khen ngợi, còn lại một câu là câu đệm để khen.

Ôm Thư Thủy Thủy trong lòng, gió đêm lành lạnh thổi qua người, tiếng cười trầm thấp của Cổ Lan Cốt quanh quẩn bên tai Thư Thủy Thủy, sau đó theo gió tản tới chỗ xa hơn.

Thư Thủy Thủy hiếm khi có một đêm không ngủ được, hai người nói đủ chuyện trên trời dưới đất. Cổ Lan Cốt hoàn toàn không phải là dáng vẻ bán người máy lạnh lùng trước mặt người khác, lúc này hắn chỉ là một con người đơn giản, một con người đang thỏa mãn vì được ôm người yêu trong lòng, là một người biết nói biết cười và mặc sức tưởng tượng về tương lai.

Buổi tối ở thung lũng cũng không phải lặng ngắt như tờ, thỉnh thoảng cũng có tiếng dế, tiếng ếch, tiếng sột soạt khi cơn gió thổi qua ruộng lúa mạch, xen lẫn tiếng trò chuyện của Cổ Lan Cốt và Thư Thủy Thủy. Yên bình thoải mái, có người yêu dấu ở bên cạnh thật tốt.

Tinh thần lờ mờ, bóng tối ở bầu trời ở phía đông dần nhạt đi, Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt cũng không trở về lều mà ngồi yên bên hồ chờ đợi mặt trời mọc.

Thật ra ở trong thung lũng không thể thấy được tia nắng đầu tiên, thế nhưng chỉ cần mặt trời xuất hiện, ánh nắng nhất định sẽ không muộn.

Ánh mặt trời không lóa mắt mà mang theo hơi lạnh đặc trưng của sáng sớm lọt vào từ khe hở của dãy núi. Nhìn ngược sáng, ngay cả đường nét của những ngọn núi cũng trở nên mờ ảo. Sau một đêm lắng đọng, làn sương mờ nhạt lượn lờ, nắng sớm trải rộng làm làn sương trông như một dải lụa satin trắng sáng quẩn quanh.

“Cốt Cốt, chúng ta tản bộ đi, rèn luyện vào buổi sáng, chúng ta phải sống lâu trăm tuổi đấy.” Thư Thủy Thủy đứng dậy, phủi đi lớp sương trên người, xoay người đưa tay về phía Cổ Lan Cốt.

Cổ Lan Cốt đưa tay tới, Thư Thủy Thủy kéo không nổi liền nghi hoặc nhìn sang, sau đó mới chợt hiểu ra, lập tức khom người tiến tới đặt một nụ hôn buổi sáng lên trán Cổ Lan Cốt. Cánh tay mạnh mẽ có lực của Cổ Lan Cốt ôm lấy cổ Thư Thủy Thủy, đáp lại hôn một cái, sau đó mới chịu nương theo lực kéo của Thư Thủy Thủy đứng dậy.

Một ngày mới bắt đầu bằng một cái hôn chào buổi sáng đầy nghi thức, hai người đi dọc theo bờ hồ, giẫm lên đá cuội, thong thả tản bộ. Những nhánh cỏ ven bờ hồ nâng đỡ những giọt sương sớm, giống như những hạt ngọc trai được ngưng tụ sau một đêm dài vất vả.

Ánh mắt Thư Thủy Thủy sáng ngờ, nhớ tới chuyện mình từng nói sẽ làm hoa tai cho Cổ Lan Cốt. Lục lọi trong linh phủ một phen, lại tìm kiếm trong nhẫn Lan, rốt cuộc tìm được hai viên ngọc trai đen to cỡ hạt đậu nành. Tuy không quá lớn nhưng linh lực dư thừa, là báu vật hiếm có có thể cung cấp linh lực cho người đeo.

“Cốt Cốt không bấm lỗ, vậy làm loại kẹp, chờ tới buổi tối là có thể làm xong.” Thư Thủy Thủy cầm hai viên ngọc trai đen, vừa đi vừa đưa lên ánh mặt trời quan sát. Dưới ánh mặt trời nhàn nhạt, viên ngọc trai tỏa ra sức hút mãnh liệt như một vòng xoáy.

“Thủy Thủy cứ làm thành hoa tai là được, trùng hợp Cốt Cốt cũng muốn thử bấm lỗ tai.” Cổ Lan Cốt nắm lấy tay còn lại của Thư Thủy Thủy, chậm rãi dạo bước.

Thư Thủy Thủy kiên trì lắc đầu: “Đừng, Cốt Cốt nghe lời, đeo tai kẹp.”

Cổ Lan Cốt bất đắc dĩ thỏa hiệp, thật ra anh không cảm thấy đau, nhưng Thư Thủy Thủy lại cứ sợ anh bị thương, quả thực là rất vui sướng: “Được, nghe lời Thủy Thủy.”

Hai người đi dọc theo bờ hồ hai vòng, lúc sương mù trong thung lũng tan biến gần hết, người trong căn cứ cũng thức giấc, người thì thu hoạch, người thì nấu cơm, người xử lý số nông sản thu hoạch hôm qua, người cất giữ lương thực, mỗi người đều được phân công rõ ràng, tiếng người náo nhiệt nháy mắt tiếng ếch kêu đang dần yếu đi.

Ven hồ có lưới cá và lồng cá đặt ngày hôm qua, Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt không đợi Dư Tẫn hối thúc, tự mình kiểm tra, sau đó xách theo hai con cá lớn và vài con cua trở lại chuẩn bị bữa sáng.

Tài nấu nướng của Thư Thủy Thủy sớm đã được mọi người nhất trí tán thành, lúc Thư Thủy Thủy còn là chuột bé xíu, nhóm người chỉ có thể nếm một chút, ăn không đủ no. Hiện giờ khó khăn lắm Thư Thủy Thủy mới trưởng thành nhưng lại có Cổ Lan Cốt ở bên cạnh nhìn chằm chằm, luôn tìm mọi cách để quấy nhiễu, ăn một bữa cơm cũng không dễ dàng.

Vì thế nhóm Dư Tẫn dưỡng thành một thói quen rất tốt đẹp, chỉ cần Thư Thủy Thủy xách theo nguyên liệu nấu ăn đi tới, bọn họ lập tức phấn chấn dọn sạch bếp lò, đốt củi lửa, bày sẵn đồ gia vị, đun nước, rửa dao, chỉ đợi Thư Thủy Thủy trổ tài nấu nướng.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, lúc Thư Thủy Thủy đi tới cạnh nồi thì mọi thứ đều chuẩn bị xong, chỉ thiếu mỗi Thư Thủy Thủy mà thôi.

Thư Thủy Thủy thuần thục xử lý cá cua, cầm dao dùng kỹ thuật điêu luyện cắt rau, lóc thịt cá, băm thành thịt nát, nêm nếm gia vị, vo viên, lúc dầu sôi lăn tăn thì cho cá viên vào nồi, để nó từ màu trắng sữa biến thành vàng ươm, bên ngoài là một tầng giòn rụm thơm lừng, bên trong mềm xốp thấm đầy nước sốt, hương vị tươi ngon đậm đà.

Cua cũng được cho vào nồi, cua hấp là món ngon miệng nhất. Dư Tẫn ở bên cạnh thêm củi, nhịn không được hút hơi, đồng thời tò mò hỏi: “Thủy Thủy, sao không hấp cua sống vậy?”

Thư Thủy Thủy đang nấu súp khoai tây, nghe vậy thì không ngẩng đầu nói: “Có phải cậu nghĩ cua ngốc lắm không? Còn sống chẳng phải nó sẽ chạy mất à?”

Dư Tẫn há to miệng, gãi đầu nói: “Phải nha.”

Nam Ca ở bên cạnh: “…” Có phải hai người này đã quên mất có một thứ gọi là sợi dây không?

Không quản cua sống hay chết, chỉ cần được Thư Thủy Thủy xử lý thì không có món nào không ngon. Chờ nhóm người chờ đợi không kịp ngồi quây quần một chỗ, sau đó bắt đầu cắm cúi ăn, không cần nhắc nhở khi ăn không được nói. Có thời gian để nói, không bằng ăn nhiều hơn hai ngụm.

Sau bữa sáng, bàn ăn yên tĩnh mới có âm thanh, có người thỏa mãn ợ một tiếng, có người lịch sự lau miệng, có người xoa bụng. Cũng có người không nhanh không chậm ăn thức ăn được Thư Thủy Thủy gắp vào chén, Cổ Lan Cốt hiếm khi nhai kỹ nuốt chậm, lần này chính là người ăn xong cuối cùng.

Chờ Nam Phương, Tạ Phong và Dư Tẫn vừa đùa giỡn vừa thu dọn chén dĩa, Nam Ca mới bắt đầu nói kế hoạch sắp tới với Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt.

Chuyện về âm thanh nhắc nhở của thiên hà Tiên Ca thần bí chỉ có thể tạm thời gác lại, bọn họ không phải Cổ Lan Ý, không có năng lực ngôn ngữ cao như vậy, nếu muốn nghiên cứu triệt để không biết phải tới năm nào tháng nào. Hơn nữa có vẻ thiên hà Tiên Ca cũng không phát hiện, vẫn còn đang nội loạn.

“Chuyện Tiên Ca thì phải chờ lần phó bản tập thể tiếp theo, hy vọng lần này bên Cổ Lan Ý không có vấn đề, phải mau chóng liên hệ với Cổ Lan Ý, thu hoạch càng nhiều thông tin bên Tiên Ca hơn mới có thể dễ phán đoán. Còn về căn cứ chúng ta thì chủ yếu là chuẩn bị ứng phó cho mùa hè sắp tới, theo thông tin lấy được từ máy mô phỏng thì mùa hè năm nay không quá lạc quan.”

Sau khi trả qua mùa đông, Thư Thủy Thủy đã hiểu rõ về môi trường tự nhiên khắc nghiệt ở tinh cầu Thương Chiến. Nếu không có đại trận bảo vệ và vùng đất có phong thủy tốt đẹp này, Thư Thủy Thủy cũng không có cách nào đảm bảo có thể giúp nhiều người sống sót như vậy.

Tuy mấy tháng nay không hề rời khỏi thung lũng nhưng Thư Thủy Thủy từng leo lên trên đỉnh núi nhìn ra thế giới bên ngoài. Những ngọn núi cao thấp hiểm trở chập chùng, ở những vùng trũng thấp bị tuyết phủ trắng xóa!

Nếu không có đại trận bảo vệ ngăn cản băng tuyết, chỉ sợ thung lũng này cũng đã bị tuyết đọng phủ đầy.

Những ngọn núi thấp nhất cũng có độ cao một hai trăm mét, nếu thung lũng trũng thấp bị phủ đầy tuyết thì sẽ thế nào? Nếu nhiệt độ tăng cao, tuyết đọng hòa tan thì nơi trũng thấp chẳng phải sẽ biến thành biển nước mênh mông à?

Cổ Lan Cốt x** n*n viên ngọc trai đen mà Thư Thủy Thủy vừa lấy ra, thừa dịp Thư Thủy Thủy còn chưa kịp chế tạo chơi đùa một phen: “Không cần quá lo lắng về Cổ Lan Ý, cậu ta sẽ xoay sở được.”

Thư Thủy Thủy gật đầu, nhớ tới quá trình quen biết của mình và Cổ Lan Ý, quả thực nếu không phải trời đất đưa đẩy, chính mình cũng không biết bị lừa.

“Về phần mùa hè thì cứ xem tình huống, nếu thật sự không được thì di chuyển về phía bắc.” Cổ Lan Cốt nói tiếp.

Đi xa về phía bắc cũng chính là bắc bán cầu, cũng là khu A, thậm chí cũng chính là phạm vi của khu vực an toàn. Nơi đó tránh xa bão điện từ, cũng có rất nhiều đất liền, phạm vi trồng trọt cũng càng rộng hơn. Tuy Nam Ca cảm thấy quá mạo hiểm, nhưng nếu kỷ nguyên diệt vong của năm nay quá khốc liệt thì chỉ có thể di chuyển về phương bắc. Ánh mắt Nam Ca rơi vào viên ngọc trai đen trong tay Cổ Lan Cốt, hỏi: “Đó là gì vậy?”

Cổ Lan Cốt cố gắng đè ép khóe miệng cong lên: “À, Thủy Thủy muốn làm hoa tai cho tôi, tôi nói cứ làm thành hoa tai là được nhưng Thủy Thủy sợ tôi đau, muốn làm thành loại tai kẹp phức tạp hơn, tôi cũng không có cách nào.”

Nam Ca câm nín, nếu chịu thu hồi giọng điệu khoe khoang kia thì chúng ta vẫn có thể là bạn bè!

[hết 108]

Bình Luận (0)
Comment