Ngồi trên đội tàu đã chuẩn bị sẵn, 253 thành viên Thủy Tinh Cung và 42 con chuột xám chậm rãi xuôi theo dòng sông tiến về phương bắc.
Đội tàu có thuyền lớn thuyền nhỏ, lớn thì có thể chở hơn mười người, bên trong có phòng ngủ, phòng bếp, thậm chí có khu trồng trọt chuyên dụng để nông trường mini. Trên thuyền còn trang bị phòng tập thể thao, phòng giải trí, phòng đọc sách… có thể thấy lúc xây dựng đội tàu, mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng sẽ phiêu bạt lâu dài.
Thuyền nhỏ thì đơn giản hơn, là thuyền dành cho hai người. Bên trong cũng có phòng ngủ để nghỉ ngơi. Mặc dù không gian nhỏ nhưng thiết bị rất tinh xảo, có thể nói là tận dụng không gian tới mức tối đa. Trên thuyền nhỏ không lắp đặt thiết bị năng lượng, bình thường cần dùng sức người để chèo hoặc được thuyền lớn kéo đi.
Thuyền lớn có ưu thế của thuyền lớn, thuyền nhỏ có công dụng của thuyền nhỏ, hơn nữa tỷ lệ các con thuyền đã được tính toán kỹ lưỡng. Việc thiết kế và chế tạo thuyền đã tiêu tốn suốt thời gian mùa đông, này là nhờ có thung lũng bảo vệ, không lo lắng vấn đề giá rét và thức ăn nên mới có sức lực làm chuyện khác.
Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt được xếp ở trên thuyền lớn, cũng chính là thuyền chính. Trên thuyền còn có Nam Ca, Nam Phương, Dư Tẫn, Tạ Phong và một vài vị tổ trưởng hoặc đội trưởng tổ kỹ thuật.
Được chỉ dẫn tìm được phòng mình và Cổ Lan Cốt, Thư Thủy Thủy cảm thấy rất mới lạ. Bởi vì có linh phủ và nhẫn Lan, Thư Thủy Thủy không mang theo hành lý, lúc mọi người bận rộn xắp xếp hành lý, Thư Thủy Thủy cẩn thận quan sát căn phòng một phen.
Đây là phòng đôi, Cổ Lan Cốt đang lấy đồ dùng hằng ngày ra khỏi nhẫn Thủy, thậm chí hiếm thấy đặt một bình hoa lên chiếc bàn vuông nhỏ, bên trong cắm số hoa mới hái sáng sớm nay.
Vì tận dụng không gian hợp lý, giường trong phòng đều là giường tầng. Tất nhiên phòng của Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt là giường lớn. Về phần nhóm Nam Ca thì không thích phải chen chúc với người khác trên một chiếc giường, vẫn là giường đơn thoải mái hơn.
Trong căn cứ nếu có cặp đôi thì bọn họ sẽ chọn thuyền nhỏ hai người. Mặc dù trang thiết bị không hoàn thiện bằng thuyền lớn nhưng có thể xem là ‘thế giới hai người tiêu chuẩn’.
Là một con chuột sóc, cho dù thuyền có lớn cỡ nào thì cũng không quan trọng bằng cái ổ, vì thế thứ đầu tiên Thư Thủy Thủy kiểm tra là giường. Thư Thủy Thủy trực tiếp bổ nhào lên giường, sau đó nghe cộp một tiếng, Thư Thủy Thủy đập phải ván giường.
Cổ Lan Cốt sợ hết hồn, ném chiếc đồng hồ báo thức trong tay đi rồi lao nhanh tới giường: “Thủy Thủy, em có sao không?”
Thư Thủy Thủy áp mặt vào nệm giường, hơi thở tràn ngập mùi bông vải mềm mại. Nhưng sao lớp bông lại mỏng như vậy? Chỉ dày có ba ngón tay, bên dưới chính là ván gỗ cứng rắn. Thư Thủy Thủy có hơi xấu hổ ngẩng đầu lên, lầm bầm nói: “Không sao, chỉ là giường hơi cứng, Thủy Thủy trải thêm bông được không?”
Cổ Lan Cốt vốn muốn ôm Thư Thủy Thủy lên kiểm tra cẩn thận một phen, lúc này nhìn lỗ tai đỏ ửng của Thư Thủy Thủy thì lặng lẽ nhếch môi: “Ừm, được rồi, vậy Thủy Thủy trải giường đi, anh ra ngoài xem ban công.”
Nghe thấy tiếng bước chân Cổ Lan Cốt đi ra ngoài cửa sổ, lúc này Thư Thủy Thủy mới cấp tốc bò dậy, theo bản năng đưa tay xoa trán một chút, sau đó lôi một chiếc gương nhỏ trong linh phủ ra xem thử, xác định không bị đụng đỏ mới thở phào nhẹ nhõm.
Thư Thủy Thủy bỏ chiếc giương vào linh phủ rồi nhìn về phía Cổ Lan Cốt. Cổ Lan Cốt đưa lưng về phía cậu kiểm tra cửa sổ, Thư Thủy Thủy cũng chạy tới: “Cái ban công nhỏ này tốt lắm, chúng ta có thể đặt nông trường và bãi cỏ.”
Phòng hai người nằm ở tầng hai, ánh sáng rất tốt. Lúc này ánh sáng bên ngoài rất rực rỡ, mặt nước lăn tăn gợn sóng.
“Ừm. Nếu thời tiết tốt thì Thủy Thủy có thể ra tắm nắng.” Cổ Lan Cốt ngừng một chút rồi bổ sung: “Anh cũng có thể, chỉ là cần bùa trợ giúp.”
Ban công mà hai người nói tự nhiên không phải là ban công thật sự trong nhà, nó chỉ là cửa sổ được cải tạo. Nó không phải dạng cửa mở toang ra hai bên mà là mở lên xuống. Bên dưới có trục xoay nối liền với thân thuyền, còn có dây để kéo mở, như vậy cửa sổ sẽ tạo thành một chiếc ban công nhỏ góc chín mươi độ.
Đừng thấy kích cỡ ban công nhỏ, cấu trúc của nó rất tinh tế và phức tạp, đảm bảo đủ chắc chắn và thực dụng. Lúc mở ra thì diện tích gấp đôi chiều rộng của cửa sổ, chiếc ban công không tới hai mét vuông này có thể đặt một nông trường mini.
Buổi tối hoặc những lúc không có ánh mặt trời có thể đóng cửa sổ lại, mang nông trường vào trong phòng.
“Thiết kế này quả thực không tồi, Thủy Thủy và Cốt Cốt có thể phơi nắng, trong linh phủ của Thủy Thủy có một chiếc dù to cỡ cái dĩa, còn có hai chiếc ghế nhỏ. Bôi dầu thì Thủy Thủy không bôi đâu, khó tẩy lắm, Thủy Thủy có thể bôi cho Cốt Cốt…” Thư Thủy Thủy đã bắt đầu lên ý tưởng cho ngày tháng tương lai trên chiếc ban công này.
Theo dòng suy nghĩ của Thư Thủy Thủy, Cổ Lan Cốt cũng tưởng tượng hình ảnh tắm nắng và bôi dầu một chút. Anh có hơi nghi hoặc, liệu móng vuốt nhỏ của Thư Thủy Thủy có thể hoàn thành được công việc này hay không? Có điều nếu là Thủy Thủy, Cổ Lan Cốt cảm thấy cho dù mình bị cạo một lớp da thì vẫn phải ngoan ngoãn nằm yên.
Tất nhiên da của Cổ Lan Cốt không thể nào bị cạo đi được, cao lắm chỉ là cạo chút lông mà thôi.
Môi trường mới vẫn luôn k*ch th*ch tính tò mò của con người, cũng làm dịu đi nỗi buồn chia xa. Cho dù là người hay chuột thì đều bận rộn khám phá và sắp xếp chỗ ở mới. Dù sao thì nếu không có gì bất ngờ, đây sẽ là chỗ sinh hoạt trong ít nhất ba tháng sắp tới.
Đám chuột xám sắp xếp hành lý của mình, đám thú con nhỏ hơn bắt đầu chạy loạn khắp thuyền tiến hành thám hiểm. Người tới người lui, có người cầm chăn, có người kéo hành lý, thỉnh thoảng có chuột xám chạy nhanh qua bên chân, lúc này mọi người sẽ loạng choạng né tránh. Người mạnh mẽ như Hồ Tư Thần sẽ gào lên: “Oắt con nhà ai đây hả, lớn lên trông xinh xắn thế!”
Xung quanh lập tức vang lên tiếng cười đầy thiện ý của mọi người. Thú con nghịch ngợm vẫy vẫy móng vuốt với Hồ Tư Thần, sau đó tiếp tục chạy loạn trên thuyền.
Nói tới Hồ Tư Thần, tuy không thể kết thành anh em với Thư Thủy Thủy nhưng trong suốt mùa đông, Hồ Tư Thần cũng kết giao được không ít anh em mới. Hiện giờ Hồ Tư Thần là tiểu đội trưởng, thời gian tham gia phó bản máy mô phỏng trong mùa đông mặc dù ít tổ đội với Nam Ca nhưng cũng thuận lợi tổ đội với những người khác vượt qua phó bản.
Số máy mô phỏng lấy được từ Thư Thủy Thủy, Dư Tẫn cống hiến hết cho căn cứ, dùng hình thức khen thưởng và trao đổi phát cho một số người có năng lực. Thư Thủy Thủy cũng không keo kiệt số máy mô phỏng mình có. Vì thế hiện giờ số lượng người tham gia vượt qua phó bản đã rất quy mô, ngoại trừ nhóm Nam Ca thì còn hai nhóm có thực lực rất mạnh, một trong số đó chính là nhóm do Hồ Tư Thần lãnh đạo.
Hồ Tư Thần thoạt nhìn tùy tiện nhưng Nam Ca vẫn cảm thấy người này là đại trí giả ngu, mùa đông trước đó chỉ có mỗi Hồ Tư Thần quyết đoán dẫn người gia nhập căn cứ Cổ Lan Cốt. Sau khi Hồ Tư Thần vượt qua được vài phó bản, Nam Ca lại càng cảm thấy may mắn khi người này gia nhập, bằng không chỉ sợ là một kình địch.
Sau một mùa đông, thành viên căn cứ Hồ Tư Thần đã hoàn mỹ hòa nhập với Thủy Tinh Cung. Trong chuyện này Hồ Tư Thần đã phát huy tác dụng cực kỳ quan trọng. Chính nhờ Hồ Tư Thần, Nam Ca mới hiểu được sâu sắc câu nói đừng trông mặt mà bắt hình dong.
Lúc này Hồ Tư Thần đang nói chuyện với những người khác bằng giọng nói ồm ồm vang dội của mình, bầu không khí trên thuyền trở nên rất náo nhiệt. Mặc dù mọi người đều rất bận rộn nhưng cũng không thể ngăn cản bọn họ tám chuyện với nhau.
“Tôi chưa từng nghĩ tới mình sẽ ở chung phòng, cùng đi chung thuyền với chuột. Quan trọng là tôi còn cảm thấy rất vinh dự, đúng là quái đản thật!”
“Người anh em à, cậu ở với mấy chú chuột thế?”
“Ngoại trừ tôi và anh tôi thì còn bốn chú chuột, nghe nói là toàn gia đình.”
“Trước đây cứ nghĩ đám chuột sẽ lây truyền virus vi khuẩn này nọ, hơn nữa lớn lên xám xịt, nghĩ thôi cũng cảm thấy khó chịu. Sau đó… sau đó tôi bị đám chuột ghét bỏ, nguyên nhân là hôm trước không chịu giặt vớ! Hy vọng lần này tôi không bị phân chia ở chung phòng với chuột thích sạch sẽ!”
“Mà ông xem phòng chưa? Wow! Phòng tắm tuyệt vời lắm! Nghe nói là ông anh Tạ Phong tự mình thiết kế đấy, mỗi thuyền đều bố trí hệ thống nước sạch, có thể tắm thỏa thích!”
“Nhường đường, nhường đường xíu đê!”
“Còn ai chưa tìm được phòng mình không? Đã làm quen với bạn cùng phòng và chuột cùng phòng chưa?”
“Đây là chuột con nhà ai đây? Chọn trúng giày của tôi rồi làm ổ bên trong không chịu ra đây nè, phụ huynh quản lý xíu đi! Bằng không thì bé con này thuộc về tôi đấy nhé!”
“Nông trường của tôi đặt trên ban công rồi, ngày mai có lẽ sẽ thu hoạch được một đợt dâu tây. Con thuyền này thiết kế tuyệt vời thật đấy, tôi cảm thấy còn thoải mái hơn cả lều vải trong thung lũng!”
“…”
Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt đơn giản sắp xếp căn phòng, sau khi ra ngoài liền thấy tình cảnh náo nhiệt như vậy. Những tiếng bàn luận xen lẫn tiếng ồn ào, nhưng tất cả đều tràn đầy yêu thích và khát vọng dành cho tương lai. Ngay cả nhóm chuột xám cũng rất bận rộn.
Trước đây Nam Ca nói không sai, nhóm chuột xám không đơn độc ở một chiếc thuyền mà lựa chọn sống chung với những người khác. Mỗi phòng vốn từ hai đến bốn người tăng thành hai đến bốn con chuột.
Trong thời gian nửa tháng trước khi xuất phát, nhóm chuột xám đã hòa nhập với mọi người trong Thủy Tinh Cung, tạo thành cục diện hiện giờ.
Cổ Lan Cốt và Thư Thủy Thủy đứng trên bậc thang tầng hai, cũng bị niềm vui của mọi người lây nhiễm.
“Sao vậy? Có hài lòng không?” Nam Ca cũng vừa thu dọn xong phòng mình, tiến tới bên cạnh hai người dò hỏi.
Thư Thủy Thủy lập tức gật đầu: “Hài lòng, rất hài lòng.” Chỉ có giường hơi cứng một xíu.
Cổ Lan Cốt cũng gật đầu: “Rất tốt.” Chỉ là giường hơi lớn, nếu nhỏ một chút thì Thủy Thủy sẽ ngủ trên người anh rồi.
Vấn đề không hài lòng của hai người không hẹn mà hợp, chỉ là nguyên nhân khác xa một trời một vực.
Ánh mắt Nam Ca nhìn về phía tầng một: “Phần khoa học kỹ thuật là do một tay Tạ Phong tham dự, thiết kế xây dựng cũng do nhân sĩ chuyên nghiệp hoàn thành, không chỉ thoải mái, vấn đề an toàn và thực dụng cũng là số một. Thấy mọi người vì mục tiêu mà cố gắng như vậy, đột nhiên tôi có ảo giác quay trở lại quá khứ. Thật ra trước đây có rất nhiều người đi theo lão đại, nếu sau này có cơ hội thì Thủy Thủy có thể làm quen một chút, bọn họ đều là người rất tuyệt.”
Thư Thủy Thủy nhìn Nam Ca đang xúc động: “Tôi biết, bởi vì Cốt Cốt là người rất tuyệt vời nha. Vật họp theo loài, chuột chia theo đàn, tôi cũng là chuột rất ưu tú nè. Người quen biết Cốt Cốt cũng đều là người ưu tú. Không phải anh nhỏ cũng rất tuyệt vời rất sao? Quản lý Thủy Tinh Cung rất xuất sắc, tụ họp tất cả mọi người lại với nhau.”
Không nói tới những chuyện khác, để toàn bộ 253 thành viên của Thủy Tinh Cung tạm dừng mọi việc để tham gia cuộc di cư lớn này không phải chuyện đơn giản. Mặc dù Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt rất có sức hút, nhưng có thể làm mọi người không có chút oán hận nào là nhờ vào công sức quản lý của Nam Ca.
Nam Ca mỉm cười: “Lần đầu tiên được nghe Thủy Thủy khen ngợi như vậy, có chút vui vẻ.”
Cổ Lan Cốt ở bên cạnh nói tiếp: “Đó là vì cậu nghe ít.” Ngầm ý là tôi nghe nhiều lắm rồi: “Tất nhiên, nghe nhiều sẽ càng vui vẻ hơn.”
“Lão đại à, anh có cảm thấy gần đây mình đã thay đổi không?” Nam Ca nhịn không được muốn đỡ trán.
“Không có.” Cổ Lan Cốt không chút nghĩ ngợi lập tức phủ nhận, đùa gì chứ, thứ thay đổi duy nhất là anh đang giấu tiền để dành, tất nhiên không thể để người ta biết chuyện này.
Nam Ca nghẹn một hồi, cuối cùng nhịn không được bật cười ha hả: “Người ta nói gần mực thì đen gần đèn thì sáng, gần đây lão đại cũng trở nên đáng yêu rồi đấy.”
Không đợi Cổ Lan Cốt làm ra phản ứng, ánh mắt Thư Thủy Thủy đã sáng ngời: “Đang khen tôi đó hả?”
Ý cười của Nam Ca lại càng sâu hơn: “Là khen lão đại, nhưng cũng khen Thủy Thủy nữa. Thủy Thủy đúng là rất đáng yêu. Nếu Thủy Thủy không xuất hiện thì có lẽ tôi và lão đại cũng sẽ sáng tạo ra một căn cứ tốt. Thế nhưng tuyệt đối sẽ không ấm áp được như thế này, cũng sẽ không có Thủy Tinh Cung xuất hiện.”
Nam Ca nghiêm túc khen ngợi như vậy làm Thư Thủy Thủy tìm lại được bản tính ngượng ngùng của chuột sóc: “Tên Thủy Tinh Cung là do Cốt Cốt đặt đấy, có phải rất hay không?”
Nam Ca hơi nhướng mày, hiển nhiên không ngờ Cổ Lan Cốt lại có thể đặt một cái tên có khí chất văn nghệ như vậy, có điều anh cũng chỉ hơi kinh ngạc một chút, dù sao thì gần đây Cổ Lan Cốt quả thực đã thay đổi rất nhiều: “Rất hay.”
Một lúc sau, Tạ Phong, Dư Tẫn và Nam Phương cũng lần lượt xuất hiện. Nam Phương đương nhiên là ở chung với Nam Ca, vì thế tổ hợp gặp nhau là cãi Dư Tẫn và Tạ Phong được phân ở chung một phòng.
Tạ Phong đang vận dụng tri thức chuyên nghiệp của mình thao thao bất tuyệt giảng giải về mọi thứ trên thuyền. Dư Tẫn thì cố hết sức để soi mói, nào là màu sắc của thảm không ổn, vân gỗ trên bàn hơi xấu…
Nam Phương bị kẹp giữa hai người, đang cảm thấy khó xử thì thấy nhóm Thư Thủy Thủy, đương nhiên hào hứng chạy tới: “Lão đại, Thủy Thủy, anh.”
Dư Tẫn và Tạ Phong cũng theo sát, sau khi chào hỏi xong thì lại tiếp tục cãi cọ.
“Cất đồ xong rồi hả?” Nam Ca dò hỏi. Sáu người bọn họ đều là phòng đôi, hơn nữa không có phân chia chuột xám. Dù sao thì nhóm chuột xám cũng không muốn chịu áp lực lớn khi ở cùng nhóm lãnh đạo Thủy Tinh Cung.
Ba người cùng gật đầu, đồng thanh nói: “Xong rồi.”
“Thủy Thủy, trưa nay chúng ta ăn gì vậy?” Lực chú ý của Dư Tẫn chuyển tới thức ăn.
“Bây giờ chỉ mới chín giờ thôi!” Tạ Phong than thở: “Ông đừng có nghĩ chuyện ăn uống mãi được không, giảm bớt phụ trọng cho thuyền đi, có thể giảm nguy hiểm thuyền bị chìm đấy.”
“Khốn kiếp! Có bản lĩnh thì ông đừng có ăn cơm Thủy Thủy làm! Nói tôi tăng phụ trọng á? Giảm bớt mớ thiết bị của Tạ điên ông đi mới giảm được nhiều ấy.”
“Đó là phòng thí nghiệm của tôi! Là phòng thí nghiệm đấy hiểu không hả? Là thuộc về căn cứ! Không phải cá nhân!”
“…”
Nam Phương ở bên cạnh nhún vai: “Quen thì thấy bình thường thôi! Hai tên này cứ gặp là cắn nhau! Cũng không biết tới khi nào mới tới hồi kết.”
Nam Ca cười sâu xa: “Nhanh thôi, sắp cãi hết nổi rồi.”
Nam Phương: ? ? ?
Nam Ca nói nhanh thì đúng là nhanh thật, lúc mười hai giờ trưa, đội tàu dừng lại ở điểm tập kết đã hẹn trước đó. Đây là điểm tập kết mà Thủy Tinh Cung đã công bố sau khi quyết định di cư.
Trước khi đội tàu Thủy Tinh Cung tới đã có mấy chục con thuyền chờ ở nơi này. Số lượng đội tàu đông đảo, hơn nữa không phải chỉ có một thế lực. Tàu thuyền phân tán tạo thành những đội tàu khác nhau. Cũng may hiện giờ thủy vực rộng lớn, bằng không cũng khá chen chúc.
Trong số đội tàu này, quy mô lớn nhất chính là đội tàu của khu B, tương xứng với Thủy Tinh Cung. Chủ yếu là vì khu B chỉ có phân nửa thành viên tham gia di chuyển. Lúc đầu khi xây dựng căn cứ, khu B đã chọn thành phố có địa thế cao để tiện phòng thủ, hiện giờ chúng cũng là vị trí tuyệt hảo để chống lũ.
Nhưng nơi đó dù sao cũng không phải đỉnh núi, không ai có thể dự đoán được mùa mưa năm nay sẽ như thế nào. Khu B có bị nhấn chìm hay không cũng không biết được. Hơn nữa nhân viên nội bộ của khu B khá hỗn tạp, thế lực tranh chấp cũng phức tạp hơn Thủy Tinh Cung. Vì thế khi Lưu Pha đề nghị di cư, kẻ có ý đồ đã mượn cơ hội này kích động những người không tình nguyện rời đi đối đầu với Lưu Pha.
Những người này biết Lưu Pha sẽ không kéo dài, hơn nữa một khi đã quyết định di cư thì phải chuẩn bị rất nhiều việc, tất nhiên không rảnh xé mặt với bọn họ.
Mà Lưu Pha quả thực cũng giống như suy đoán của những kẻ đó, thậm chí hào phóng ngoài sức tưởng tượng. Ngoại trừ yêu cầu khá nhiều về vật tư thì rất dễ dãi với vấn đề về khu B. Điều này khiến cho những kẻ muốn tranh quyền đoạt lợi cảm thấy nghi ngờ không thôi, lo lắng Lưu Pha đang giở trò.
Vì thế hôm nay những kẻ đó cố ý đưa hai ba con thuyền tới đưa tiễn. Tuy nói là đưa tiễn nhưng thực tế là giám sát, đảm bảo Lưu Pha thật sự rời đi tới bắc bán cầu xa xôi, như vậy bọn họ mới yên tâm.
Ngoại trừ khu B thì còn đội tàu của căn cứ Phỉ Lạc, nhưng chỉ có bảy tám con thuyền, quy mô cũng không lớn. Ngoài ra thì còn hai đội thuyền nhỏ không biết là thế lực nào và một vài đội tàu rải rác lẻ tẻ.
Có điều ở phương xa hình như còn có một đội tàu, Dư Tẫn thông qua ống nhòm quan sát một chút, sau đó nghiến răng: “Hừ, là tên Đổng Thời Quân kia!”
“Ai?” Tạ Phong lục lọi trong trí nhớ, cảm thấy quen quen nhưng lại không nhớ ra là ai.
“Chính là cái căn cứ đã bám theo đội xe chúng ta lúc đầu đông, sau khi Hồ Tư Thần gia nhập căn cứ chúng ta, tên khốn đó đã trực tiếp cướp mất điểm trú đông mà chúng ta trinh sát được. Nhưng chúng ta có vùng đất lành mà Thủy Thủy tìm được.” Dư Tẫn vẫn còn hơi ấm ức về chuyện này, dù sao nếu không có Thủy Thủy, có lẽ bọn họ đã có một trận ác chiến trước khi mùa đông đến.
Sau khi được Dư Tẫn nhắc nhở, Tạ Phong rốt cuộc cũng nhớ ra căn cứ Đổng Thời Quân, khi đó cậu vừa mới rời khỏi căn cứ Phỉ Lạc gia nhập căn cứ Cổ Lan Cốt, tinh thần đang không ổn lắm. Chỉ nghe nói về chuyện này chứ chưa tìm hiểu sâu.
“Xem ra chúng cũng biết sợ, trốn khá xa đấy. Nhưng da mặt vẫn dày chán, vẫn bám theo.” Nam Phương cầm lấy ống nhòm trong tay Dư Tẫn quan sát.
“Không có gì lạ, địa thế của điểm trú đông đó không cao, có lẽ Đổng Thời Quân cũng đã nhận ra nguy cơ. Có thể kiếm được nhiều thuyền như vậy, nếu không chuẩn bị trước thì nhất định phải có máy mô phỏng.” Nam Ca suy đoán số lượng máy mô phỏng mà căn cứ Đổng Thời Quân có thể sở hữu.
Sau khoảng thời gian dừng chân ngắn ngủi, đoàn thuyền hùng hậu rốt cuộc cũng chính thức khởi hành, hướng về phía biển nước bao la.
Trong thời gian dừng lại, Lưu Pha đã dẫn Lưu Độ lên thuyền của Thủy Tinh Cung, đoàn thuyền của bọn họ đi theo phía sau. Những người chọn đi theo Lưu Pha đều là người tin tưởng, không cần lo lắng vấn đề nổi loạn.
Còn những người đến tiễn của khu B thì vờ vĩnh nói mấy câu lên đường bình an, trên mặt không hề che giấu biểu cảm vui mừng. Đợi đoàn thuyền đi xa bọn họ mới khởi hành quay về khu B. Trên đường trở về, có người còn cảm thán khen ngợi đoàn thuyền của Cổ Lan Cốt trông rất tuyệt, một số người khác thì chế giễu một đám nhát gan, mùa hè còn chưa tới đã bỏ chạy…
Lưu Pha, Nam Ca, Cổ Lan Cốt và Thư Thủy Thủy tập trung tại phòng nghị sự, không gian không lớn, nhưng được cái sạch sẽ thoải mái, trên tường là tấm bản đồ của chuyến đi này, trên đó đánh dấu lộ trình và những điều cần chú ý.
Lưu Độ đầy ao ước bị kéo đi tham quan thuyền, tuổi tác của cậu ta và Dư Tẫn tương đương nhau, cộng thêm cùng nhau tham gia phó bản máy mô phỏng trong mùa đông nên đã rất thân nhau.
Điều bất ngờ là Trình Khuyết cũng đi theo, dường như sau khi nhận được cuốn sách mà Thư Thủy Thủy tặng, Trình Khuyết thông suốt rất nhiều, bắt đầu thử hòa nhập vào khu B, cộng thêm bản thân cậu ta vốn là nhân tài hàng đầu trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học, người có tài năng thực sự dần dần được mọi người công nhận, ngay cả Lưu Độ cũng có chút thay đổi.
Trình Khuyết ít nói, nhưng sau khi bỏ đi lớp gai nhím thì không còn quá kỳ dị, cũng không làm người ta chán ghét nữa. Đây là lời nói nguyên văn của Lưu Độ.
Lưu Pha bất ngờ khi em trai mình hiếm khi có mắt nhìn chuẩn như vậy, lúc đầu tiếp nhận Trình Khuyết anh đã có cảm giác, Trình Khuyết rất khó tiếp xúc, tựa hồ đang mắc kẹt trong một loại chấp niệm và tâm ma nào đó. Cậu ta theo bản năng bài xích mọi thứ bên ngoài, luôn cảnh giác và thù địch khó hiểu với tất cả mọi người. Nhưng người này thật sự là nhân tài, đáng để tiếp nhận.
Sau khi Trình Khuyết gia nhập khu B, Lưu Pha cũng từng muốn hóa giải sự đề phòng trong lòng Trình Khuyết nhưng vẫn không thành công. Sau nhiều lần thất bại, Lưu Pha đã từ bỏ, kết quả không thể nào ngờ được, một cuốn sách của Thư Thủy Thủy đã giải quyết tất cả. Đến bây giờ Lưu Pha vẫn không hiểu được cuốn sách đó có ma lực gì, hay nói cách khác, bản thân Thư Thủy Thủy chính là ma lực.
Trước khi đi tham quan, Trình Khuyết đã đến tìm Thư Thủy Thủy, đưa cho cậu một xấp giấy: “Đây là tư liệu về thiên hà Thương Hải mà tôi đã thu thập được trong khoảng thời gian này, hy vọng có ích, còn nữa, cảm ơn cậu.” Cảm ơn cậu đã cứu tôi khỏi bờ vực điên cuồng, cảm ơn cậu đã đối xử với tôi như đối với những người khác, cảm ơn cậu đã cho tôi thấy được hy vọng.”
“Không cần cảm ơn, cậu đáng yêu như vậy, đương nhiên phải tặng sách rồi.” Thư Thủy Thủy nhận lấy tư liệu Trình Khuyết đưa, vẫn mỉm cười chân thành như mọi khi.
“Từ nhỏ đến lớn, cậu là người đầu tiên khen tôi đáng yêu.” Trình Khuyết cũng cười tươi rói khoe hàm răng trắng.
Thư Thủy Thủy ngạc nhiên nói: “Tiểu Trình Trình, cậu có răng khểnh kìa!”
Trình Khuyết ngẩn người, có vẻ chính bản thân cậu ta cũng không biết điều này, có lẽ đã rất lâu rồi cậu không cười như vậy.
“Trình Khuyết! Anh làm gì đấy? Mau lên nào!” Ngoài hành lang vang lên tiếng hối thúc của Lưu Độ, rõ ràng đám người trẻ tuổi đã không thể chờ đợi được nữa muốn khám phá con thuyền.
Trình Khuyết quay đầu nhìn về phía hành lang: “Tới đây!”
Thư Thủy Thủy vẫy tay, ra hiệu cho Trình Khuyết mau rời đi, lúc này Trình Khuyết mới xoay người đi.
Thư Thủy Thủy cũng xoay người đi vào phòng nghị sự, sau khi ngồi xuống bàn cậu không khỏi cảm thán một câu: “Tuổi trẻ thật tốt!”
Nhóm ba người Nam Ca: “…”
Trong phòng nghị sự, nhóm người thảo luận sơ qua về lịch trình, sau đó cũng lập đoàn đi tham quan thuyền, Nam Ca nói đùa rằng bọn họ là đoàn người già.
Hành trình di chuyển về phía bắc cứ vậy triển khai, sau vài ngày đầu có chút mới lạ, cuộc sống lênh đênh trên mặt nước lâu ngày khó tránh nhàm chán. Nhưng mọi người đều biết cách tự giải trí, mỗi ngày phòng rèn luyện cơ thể, phòng giải trí đều tập trung rất đông người.
Người của khu B cũng dần quen thuộc với người của Thủy Tinh Cung, có thời gian còn dùng thuyền nhỏ chạy sang thăm hỏi, đặc biệt là sau khi phát hiện hệ thống giải trí của Thủy Tinh Cung hoàn thiện hơn thì lại càng thích sang chơi hơn.
Thỉnh thoảng giữa các đội tàu khác nhau còn tổ chức các cuộc thi đấu, bầu không khí rất hòa hợp.
Cuộc sống nhàm chán cứ như vậy biến thành tràn ngập tiếng cười, cũng có một hương vị khác biệt.
Hôm đó, Thư Thủy Thủy dùng hình thái chuột đã lâu không thấy nằm ườn trên ban công nhỏ, bốn chân giơ lên trời phơi nắng, phơi xong phần bụng thì phơi phần lưng, mềm nhũn tự lật người lại. Dư Tẫn cầm theo một cái thước đến gõ cửa, ngượng ngùng nói rằng mình chơi game thua, phải đến đo chiều cao hình thái chuột của Thủy Thủy.
Cổ Lan Cốt nhìn chằm chằm Dư Tẫn một hồi, thấy Dư Tẫn suýt chút nữa đã dựng lông bỏ chạy mới chịu mở miệng: “Vừa hay tôi cũng muốn biết.”
Dư Tẫn thở phào nhẹ nhõm, sau đó vui vẻ chạy đến bên cạnh ban công nhỏ, đặt thước bên cạnh Thư Thủy Thủy.
Thư Thủy Thủy quay đầu nhìn thước đo, sau đó cố gắng đứng thẳng: “Có tính cả đuôi không?”
Dư Tẫn đen mặt: “Không tính, có ai dùng đuôi để đi lại đâu.”
Vẻ mặt Thư Thủy Thủy thực tiếc nuối: “Được rồi, vậy đo đi.”
Cổ Lan Cốt cũng bước tới, tò mò đứng xem.
Dư Tẫn nghiêm túc đo một hồi, lúc này mới đưa ra kết luận: “9,8 cm.”
Cổ Lan Cốt cong khóe môi, lúc Thủy Thủy ở hình thái người thì cao một mét bảy mươi tám, thiếu hai centimet nữa là một mét tám, không ngờ rằng khi ở hình thái chuột thì lại thiếu 0,2 centimet nữa là 10 centimet, thật là… đáng yêu quá đi!
Thư Thủy Thủy cảm thấy mình vẫn có thể cứu vãn được, thế là nói với Cổ Lan Cốt: “Cốt Cốt kéo giúp em đi, nhất định có thế cao mười centimet!”
Cổ Lan Cốt: “…”
Dư Tẫn: “…”
Đám người đang nghe lén ngoài cửa: “…”
[hết 118]