Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh

Chương 13

[13] Chuột phi – Thức Dậy

****

Quấn khăn tắm, Thư Thủy Thủy lạch bạch chạy thẳng tới trước mặt Cổ Lan Cốt, sau đó nhìn chằm chằm tay anh, dáng vẻ anh mau mau chìa tay ra nha.

Giống như Thư Thủy Thủy mong muốn, đặt tay lên bàn.

Thư Thủy Thủy mỹ mãn, tắm nước nóng, còn có thể nằm trên bàn tay đẹp mắt như vậy chờ khô lông, thật sự là hạnh phúc gia đình bình yên.

Trong ánh mắt mất đi hoàn toàn năng lực phản ứng của Dư Tẫn, Thư Thủy Thủy đạp một góc khăn tóc lau khô hai vuốt, sau đó mới bước lên tay Cổ Lan Cốt rồi tiếp tục trùm khăn tắm x** n*n một trận để lau khô hết bọt nước rồi mới ngồi xuống, an tĩnh chờ hơi nước trên người mình bốc hơi.

“Hai người nói tiếp đi, không cần để ý tôi đâu.” Ngoan ngoãn ngồi một chốc, thấy hai người vẫn không có động tĩnh, Thư Thủy Thủy nhếch miệng lộ ra nụ cười ngoan ngoãn, hối thúc, dù sao thì nó cũng muốn tìm hiểu xem luồng khí lạnh kia là cái gì.

Dư Tẫn: “…” Này có chút khó, thật sự rất khó bỏ lơ cái sinh vật không rõ nằm một cục trên tay Cổ Lan Cốt.

Đúng vậy, lúc này Dư Tẫn đã không thể xác định Thư Thủy là thứ gì, cậu chưa từng thấy qua con chuột nào biết nói chuyện còn mạch lạc rõ ràng, am hiểu lòng người, lịch thiệp lễ phép, có tên, còn biết tự giới thiệu.

Thư Thủy Thủy ngồi chồm hổm chờ mong trọng tâm câu chuyện tiếp tục (^-^)

Một phút sau, Thư Thủy Thủy (^-^)

Hai phút sau, Thư Thủy Thủy (^-^)

Ba phút sau, Thư Thủy Thủy từ trong khăn tắm vươn móng vuốt xoa xoa gò má cười có chút mỏi của mình: “Có phải quên mất đã nói tới đâu rồi không? Để tôi nhắc cho nhé, có thể tra xét được nguồn tin luồng khí lạnh từ đâu phát ra không? Có thể xác nhận thật giả không? Chuẩn bị ~ bắt đầu!”

Dư Tẫn: “…”

Cổ Lan Cốt nheo mắt, theo bản năng dùng hai tay ôm lấy chuột nhỏ, sợ bé chuột nhỏ này đột nhiên nổi hứng hát cái gì mà rong biển rong biển rong biển, lúc này Cổ Lan Cốt vẫn còn chưa biết hát rong biển rong biển chỉ là niềm yêu thứ hai, Thư Thủy Thủy vốn là một con chuột nhiệt tình yêu thương với điệu múa rong biển.

Thư Thủy Thủy không kịp đề phòng bị quay vòng trong tay, đôi lỗ tai bé xíu không thể khống chế run rẩy, đó là một đôi tay xinh đẹp đến hoàn mỹ, vì thế Thư Thủy Thủy thoáng chốc bị dời lực chú ý.

Đôi tay Cổ Lan Cốt vừa rộng lại thon dài, làm người ta đặc biệt có cảm giác an toàn, Thư Thủy Thủy ngồi bên trong thậm chí không thể nhìn thấy tình cảnh bên ngoài, cả thân chuột đều bị lòng bàn tay bao trùm. Tay Cổ Lan Cốt thật ấm áp, nhưng Thư Thủy Thủy không biết, ngày thường vì tiết kiệm năng lượng, Cổ Lan Cốt vẫn luôn điều chỉnh nhiệt độ thân thể mình rất thấp, duy trì trạng thái tiêu hao thấp chứ không phải nhiệt độ cơ thể bình thường.

Ngồi ở vị trí này, cái đầu nhỏ của Thư Thủy Thủy vừa vặn đối diện với ngón áp út của Cổ Lan Cốt, vì để mình có thể nhìn thấy bên ngoài, Thư Thủy Thủy dùng móng bám vào khe hở ngón áp út cùng ngón giữa của anh, muốn tạo ra một khe hở để nhìn ra ngoài.

Nhưng Cổ Lan Cốt không làm như Thư Thủy Thủy mong muốn, bàn tay không chút suy suyễn. Thư Thủy Thủy cũng không tức giận, bắt đầu vươn móng sờ sờ tay Cổ Lan Cốt, sau đó lộ ra vẻ mặt ( ̄ˇ ̄).

Tay Cổ Lan Cốt không có chút thô ráp nào, điều này làm Thư Thủy Thủy cảm thấy rất mới lạ, lại nhịn không được hết sờ lại soạng.

Cổ Lan Cốt rốt cuộc nhịn không được sự quấy rầy của Thư Thủy Thủy, ngón tay hơi thả lỏng hé mở kẽ ngón tay một chút để Thư Thủy Thủy có thể nhìn thấy bên ngoài nhưng không buông tay ra hẳn.

Thư Thủy Thủy đàng hoàng xuyên qua khe hở, chào hỏi với Dư Tẫn đã hóa đá từ sớm ở bên ngoài: “Hi~”

Dư Tẫn: “…” Ngày hôm nay tuyệt đối là ngày huyền ảo nhất từ khi quen biết Cổ Lan Cốt, anh thế mà lại lại giữ chặt một con chuột như vậy, cứ như sợ người khác cướp mất ấy.

Qua thật lâu, Dư Tẫn vẫn không thể thích ứng, mà Cổ Lan Cốt cũng đang suy tư nên làm sao với chuột nhỏ trong tay. Rất nhanh sau đó, Cổ Lan Cốt không cần suy tư vấn đề này nữa, bởi vì chẳng mấy chốc, chuột nhỏ ôm trọn trong tay đã ngủ rồi, Cổ Lan Cốt nhạy cảm như vậy cũng không biết Thư Thủy Thủy ngủ từ lúc nào.

Cổ Lan Cốt: “…” Sao lại ngủ rồi?

Dư Tẫn: “…” Vậy mà cũng ngủ được?

Hai người im lặng một chốc, Cổ Lan Cốt rốt cuộc phản ứng, xòe tay ra để Thư Thủy Thủy lên bàn, sau đó lấy ra một cái khăn bằng bông khô ráo, để Thư Thủy Thủy nằm ở giữa chiếc khăn, tiếp đó nắm góc khăn kéo vào trong.

Dư Tẫn nhìn Cổ Lan Cốt thuần thục làm ra động tác gói em bé, cảm giác chỉ trong một khoảng thời gian cực ngắn, năng lực tiếp nhận của mình đã gia tăng vượt trội.

Cổ Lan Cốt gói kỹ chuột nhỏ, sau đó thận trọng bỏ Thư Thủy Thủy vào túi áo. Làm xong hết mới nhìn về phía Dư Tẫn, ý bảo tiếp tục nói về vấn đề khi nãy.

Trước mắt đã không còn một cục nắm màu nâu cọ, lực chú ý của Dư Tẫn rốt cuộc một lần nữa tập trung lại: “Tin tức luồng khí lạnh nghe nói từ khu B truyền tới, có người thấy bên khu B đã chuẩn bị vật trữ mùa đông rồi, có lẽ là tin tức đổi lại được từ máy mô phỏng nhiệm vụ khu B. Về phần bão điện từ thì không rõ có bao trùm khu C hay không, hiện giờ lòng người khu C đang rất bàng hoàng.”

So với khu B thì điều kiện sinh tồn khu C rất kém, vật tư lẫn hoàn cảnh đều không đủ, hiện giờ bởi vì bão điện từ nên  không gian sinh tồn lại càng nhỏ hơn, nếu năm nay luồng khí lạnh đến sớm, khu C không dời đi thì chỉ sợ sẽ tử thương thảm trọng.

Mà đối với dự đoán khí trời, bởi vì không có bất kỳ vệ tinh hay thiết bị đo lường gì nên chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm, nhưng hoàn cảnh cực đoan ở nơi này lại nhiều lần thay đổi tinh cầu, kinh nghiệm cũng không còn chuẩn xác, cộng thêm thời điểm phát hiện đều tương đối trễ, thường xuyên không kịp làm ra phản ứng hoàn mỹ nhất, đó cũng là lý do từ trước tới nay tin tức về luồng khí lạnh vẫn luôn gây ra khủng hoảng.

Cổ Lan Cốt thì khác, thuộc tính bán người máy làm anh có thể dễ dàng điều khiển thiết bị, tự mình chế tạo ra một ít thiết bị trinh sát, tuy không thể bay ra khỏi Tinh cầu Thương Chiến nhưng thu thập tin tức mặt đất cũng đủ rồi, trải qua tra xét một trận, Cổ Lan Cốt cơ bản có thể xác định trong vòng nửa năm bão điện từ sẽ không mở rộng, vì thế khu C không cần lo lắng vấn đề bão điện từ.

Nhưng đối với vấn đề luồng khí lạnh, Cổ Lan Cốt quả thực không phát hiện: “Chờ Nam Ca trở về rồi nói, muốn đi cũng không cần cản.”

Dư Tẫn sớm đã đoán được kết quả này: “Muốn cản cũng không được, nhưng cứ kệ đi, dù sao chúng ta mới tới tinh cầu Thương Chiến này không lâu, căn cơ không sâu, cũng không cần…. miễn cưỡng.”

“Là sợ tôi đột nhiên không thể khống chế, giết hết tất cả bọn họ.” Cổ Lan Cốt không thèm chú ý vạch trần nguyên do, sau khi biết Cổ Lan Cốt bị lưu đày tới Tinh cầu Thương Chiến, rất nhiều người mộ danh tìm tới, thế nhưng nửa năm qua đi Cổ Lan Cốt không hề biểu lộ lực thống trị mà chọn lựa thái độ nuôi thả, tới không từ chối đi cũng không giữ lại, điều này làm rất nhiều người bắt đầu thất vọng, cảm thấy Chiến Thần cũng chẳng ra sao. Như vậy việc gì mình phải mạo hiểm nguy cơ một ngày nào đó Cổ Lan Cốt mất khống chết g**t ch*t bọn họ mà ở lại đây chứ, không bằng tìm nơi khác đầu quân.

Dư Tẫn biết Cổ Lan Cốt không để bụng nhưng vẫn tiến hành phân tích: “Tình huống ở tinh cầu Thương Chiến này phức tạp hơn chúng ta tưởng, vì là hành tinh phạm nhân nên phần lớn người ở đây đều là tướng sĩ chiến trường có sức chiến đấu rất mạnh, với lại anh thật sự tin tưởng tinh hệ G Tiên Ca kia sẽ tuân thủ hiệp ước hòa bình à? Chiến tranh sẽ không ngừng lại đâu.”

Biểu cảm Cổ Lan Cốt bình tĩnh, hiển nhiên những điều Dư Tẫn nói anh đều biết, tinh hệ Tiên Ca, gọi tắt là tinh hệ G, hiện nay là văn minh ngoại duy nhất mà tinh hệ Thương Hải phát hiện cùng tiếp xúc, bởi vì tinh hệ Tiên Ca vẫn luôn phát ra những âm tầng rung động kỳ lạ, hiện giờ không rõ nguyên nhân, bởi vì âm tần có quy luật nhất định nên được cho là bài hát của vũ trụ, vì thế nó cũng được xưng là tinh hệ Tiên Ca.

Hoàn cảnh ở tinh hệ Tiên Ca còn ác liệt hơn tinh hệ Thương Hải rất nhiều, tinh cầu thích hợp sinh tồn rất thưa thớt, thế nhưng khoa học kỹ thuật của bọn họ lại tiến bộ cực nhanh, lúc tinh hệ Thương Hải vừa mới dò xét phát hiện tinh hệ Tiên Ca, vẻn vẹn mười năm sau, tinh hệ Tiên Ca đã dùng phi thuyền tốc độ ánh sáng đi tới tinh hệ Thương Hải.

Mà đó cũng là ngọn nguồn chiến tranh, hai nền văn minh va chạm, nếu không thể dung hợp thì chỉ có thể cắn nuốt nhau.

Quá trình không cần phải kể lại, trình độ máy móc thiết bị ở tinh hệ Tiên Ca cao hơn tinh hệ Thương Hải rất nhiều, ở tinh hệ Thương Hải, bán người máy dung hợp hoàn mỹ Cổ Lan Cốt đã có thể nói là kỳ tích, thế nhưng ở tinh hệ Tiên Ca, bọn họ sớm đã chế tạo ra người máy trí năng hoàn toàn, diện mạo giống hệt như nhân loại nhưng lại càng cường đại hơn.

Cổ Lan Cốt cũng  dựa vào đặc tính cơ giới hóa toàn bộ của tinh hệ Tiên Ca để tiến hành công kích đầu não người máy thống trị, mà trận đánh đoàn diệt đối phương cũng đoàn diệt quân đội mình kia đã phải trả giá quá lớn.

Công kích của Cổ Lan Cốt dẫn tới xã hội dựa vào nhân công trí năng của tinh hệ Tiên Ca gặp nguy cơ, nhân công trí năng có tư tưởng, có hành vi tự chủ sao cam nguyện bị sai khiến, mà cũng vì chiến tranh nên Tiên Ca đã sản xuất ra số lượng người máy nhân công trí năng cực lớn, số lượng người máy còn nhiều hơn cả số lượng cư dân.

Một khi người máy tạo phản, người của tinh hệ Tiên Ca không còn tinh lực cùng thực lực phát động xâm lược, không thể không ký kết hiệp ước hòa bình với tinh hệ Thương Hải.

Sau khi chiến tranh kết thúc, thân phận bán người máy từng được coi là chúa cứu thế của Cổ Lan Cốt lại không phù hợp với xã hội, thậm chí càng gần gũi với đặc thù của tinh hệ Tiên Ca hơn, làm bọn họ bắt đầu hoài nghi, đủ loại suy đoán cũng ra đời, cuối cùng dẫn tới kết cục hôm nay.

Cổ Lan Cốt không có thất vọng, nhưng sau cuộc chiến đó, anh mất đi rất nhiều bằng hữu cùng chiến hữu, điều này làm anh mất đi d*c v*ng đối với chiến tranh. Đã từng có rất nhiều người, rất nhiều dũng sĩ trẻ tuổi, nhiều thiên tài không tiếc bất cứ giá nào giành lấy thắng lợi, thế nhưng chỉ vì còn mỗi mình anh sống sót mà trở thành đối tượng bị hoài nghi, cuối cùng trở thành tội nhân, nghe thực nực cười.

Chiến tranh kết thúc cũng chính là thời điểm chúng thần rơi xuống.

Chỉ là không biết lần chiến tranh kế tiếp xuất hiện, tinh hệ Thương Hải này liệu có chiến thần kế tiếp xuất hiện hay không…

Cổ Lan Cốt sờ sờ chuột nhỏ trong túi áo, chuột nhỏ được khăn tay quấn quanh chỉ còn có cái đầu nhỏ lông xù mềm mại, lúc này đang làm ổ trong túi áo ngủ say, chỉ chừa cho Cổ Lan Cốt một cái đỉnh đầu màu nâu cọ ấm áp, thậm chí dưới sự v**t v* của anh cũng nhịn không được dụi luôn cái đầu nhỏ vào trong, mà túi áo chỉ lớn nhiêu đó, dúi đầu vào thì dĩ nhiên sẽ lộ ra cái mông nhỏ béo ú na ú nần.

Cổ Lan Cốt xoắn xuýt xem nên sờ hay không nên sờ một hồi lâu, thẳng đến khi cái đuôi lông nhung mềm mại bị ném ra khỏi túi tiền, thế là an tâm thoải mái vuốt đuôi.

Đánh trận là không có khả năng nữa rồi, đời này cũng không thể đánh giặc, chỉ cần quan tâm bé chuột có đáng yêu hay không, đuôi vuốt có đã hay không đủ rồi.

*

(tác giả) Lão Hiên nghiêm trang thâm tình: “Chiến tranh kết thúc chính là thời kỳ chúng thần rơi xuống!”

Thư Thủy Thụy lộ ra nụ cười mỉm chiêu bài (^-^)

Cổ Lan Cốt: “Chúng thần ngã xuống? Liên quan gì tới tôi?” Vuốt chuột lạnh nhạt xoay người.

[end 13]

Bình Luận (0)
Comment