Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh

Chương 140

Chương 140: Mức độ quý giá của vớ

Sau khi lấy được lòng tin của đội tàu lớn, hai bên đã trao đổi thông tin. Đội tàu này xếp thứ hai trong danh sách chặn giết, tên là Giang Điển Trạch, một cái tên rất khó đọc. Thư Thủy Thủy cảm thấy vẫn là Thủy Tinh Cung dễ nghe hơn. Quả nhiên là tên do Cổ Cốt đặt, đến tận bây giờ, Thư Thủy Thủy chưa từng nghe thấy cái tên nào hay và dễ nhớ hơn Thủy Tinh Cung.

Nguồn gốc của cái tên Giang Điển Trạch cũng rất đơn giản, bởi vì hai vị lãnh đạo căn cứ này là một cặp tình nhân, Giang Tửu và Điển Hoa. Nghe nói là vì một trong hai người bị lưu đày đến tinh cầu Thương Chiến, người còn lại sau khi biết tin đã chủ động phạm pháp để bị lưu đày đến đây. Tinh cầu Thương Chiến này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, đặc biệt là trong tình huống công nghệ bị hạn chế, việc tìm kiếm một người ở đây thật sự đầy rẫy nguy hiểm và khó khăn.

Giang Điển Trạch không đề cập nhiều đến việc tìm kiếm lẫn nhau, nhưng chắc chắn bọn họ có một câu chuyện của riêng mình. Trong hai người, một người là bán cơ khí có vũ lực cao, khác với bán người máy như Cổ Lan Cốt, người này chỉ cải tạo cánh tay phải, hình như từng bị mất cánh tay phải trên chiến trường nên đã trực tiếp tiến hành cải tạo. Tuy nhiên, người này thuộc một quân đội khác, không có quan hệ cấp trên cấp dưới với Cổ Lan Cốt.

Giang Tửu, giống như tên của mình, người này đặc biệt yêu thích rượu, sau khi quen thân sẽ phát hiện tính cách người này cũng rất giống rượu, nhiệt liệt, cởi mở, tươi sáng. Điển Hoa thì hoàn toàn khác biệt, trầm tĩnh, lạnh lùng, bao dung. Nếu phải so sánh, Giang Tửu là rượu, thì Điển Hoa là cái vò có thể chứa đựng và bảo quản loại rượu mạnh này. Trông bề ngoài không có gì nổi bật, nhưng chỉ có cái vò này mới chế ngự được loại rượu mạnh này.

Điểm này có thể thấy được khi ăn trưa, lúc người khác rót rượu, ánh mắt Giang Tửu rõ ràng sáng lên nhưng lập tức dời tầm mắt đi, cẩn thận nhìn về phía Điển Hoa. Sau khi nhận được sự đồng ý của Điển Hoa mới gấp gáp nâng ly rượu.

Thư Thủy Thủy rất thích thú quan sát bàn ăn, cảm thấy phương thức ở chung của cặp đôi này hoàn toàn khác với mình và Cốt Cốt.

Dường như do ánh mắt của Thư Thủy Thủy quá rõ ràng, Điển Hoa nhìn sang. Thư Thủy Thủy hào phóng đáp lại, còn nở một nụ cười thân thiện, Điển Hoa cũng đáp lại bằng một nụ cười lịch sự.

“Thật sự quá sảng khoái, mấy ngày nay sống quá uất ức rồi, đừng nói là rượu, ngay cả ăn cơm cũng sắp thành vấn đề rồi! Đợi đến dãy núi Thương Vực, cần chúng tôi làm gì, người anh em Nam Ca cứ việc nói.” Chỉ trong vài giờ, Giang Tửu đã thân thiết với Nam Ca.

Còn về phần Cổ Lan Cốt, mặc dù hiện giờ mọi người đều là thân phận lưu đày, nhưng không biết vì sao, nhiệt liệt như Giang Tửu cũng không dám xông lên bắt chuyện xưng anh xưng em với Cổ Lan Cốt.

May mắn trước khi xuất phát, Nam Ca, cao thủ giao tiếp cũng đi cùng, hơn nữa tính cách của Dư Tẫn cũng rất hoạt bát, hai bên có thể nhanh chóng thân thiết với nhau.

Về việc giữa hai bên có sự nghi ngờ hay không, chuyện này không vội giải quyết. Ít nhất là hiện tại, Điển Hoa vẫn giữ sự cảnh giác và nghi ngờ, Giang Tửu ngoài mặt đã tin tưởng Thủy Tinh Cung, nhưng suy nghĩ thật sự của anh ta là gì thì không ai đoán được.

Nam Ca cười nói: “Đợi đến dãy núi Thương Vực rồi nói cũng không muộn.”

Bữa trưa thịnh soạn khiến mọi người càng thân thiết hơn, Thư Thủy Thủy quy kết hiện tượng này là do cùng nhau ăn uống sẽ gia tăng thiện cảm, dù là người hay động vật, ăn cùng nhau chính là một loại tán thành.

Đội tàu di chuyển rất nhanh, đội tàu Giang Điển Trạch có quy mô lớn nhưng phối hợp rất nhịp nhàng, có thể nhanh chóng di chuyển trên mọi loại địa hình sông nước, có thể thấy công tác quản lý ngày thường rất chặt chẽ.

Hơn ba giờ chiều, đội tìm kiếm trên biển của Thủy Tinh Cung đã đưa Giang Điển Trạch trở lại khu vực bên ngoài của dãy núi Thương Vực. Neo lại ở bến tàu đã có hình thức ban đầu, một bộ phận thành viên của Giang Điển Trạch đã lên núi Thương Vực.

Hình ảnh xuất hiện trước mắt thực sự có sức tác động không nhỏ, một mặt là tinh thần phấn chấn của thành viên Thủy Tinh Cung, một mặt khác là những con chuột biến dị khổng lồ màu xám đang bận rộn. Điều khiến người ta kinh ngạc hơn là có vài con cú mèo khổng lồ đang hỗ trợ vận chuyển vật tư trên không trung. Có một con cú mèo mang theo một con chuột biến dị nhỏ màu xám ở trên chân.

Con chuột biến dị đó phát hiện đội tìm kiếm cập bến thì nhanh chóng lao tới, sau đó nó linh hoạt nhảy lên, lao vào lòng Thư Thủy Thủy, nhưng giữa đường lại một bàn tay to lớn đột ngột xuất hiện, bị Cổ Lan Cốt chặn lại. Cổ Lan Cốt không nương tay xoa hai cái, xoa đến mức chuột xám choáng váng, còn chưa kịp hoàn hồn thì nó đã bị cú mèo ngậm gáy nhấc lên.

Đôi mắt tròn vo màu vàng đậm của cú mèo nhìn chằm chằm vào Cổ Lan Cốt, dường như có chút không vui. Cổ Lan Cốt lạnh lùng đáp lại, một lát sau hai bên làm như không có chuyện gì thu hồi ánh mắt.

Chuột xám hoàn hồn, khó chịu kêu chít chít hai tiếng, dường như vẫn không cam tâm vì không được nhào vào lòng Thư Thủy Thủy. Cú mèo cúi đầu thả chuột xám xuống, không đợi chuột xám kịp cựa quậy, móng vuốt khổng lồ đã đè lên lông tơ của chuột xám. Chuột xám cố gắng rướn người tới trước nhưng thất bại, cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi đó, co mình thành một cục, tựa hồ có chút uất ức.

Bên dưới vẻ ngoài cứng nhắc, cú mèo chớp chớp mắt, có vẻ đang do dự.

Thư Thủy Thủy tiến lên hai bước, xoa chuột xám: “Oa Tử làm quen được bạn mới ngầu quá nha, bạn đến giúp đỡ, có cảm ơn người ta chưa?”

Chuột xám lập tức gật đầu, tỏ vẻ mình đã cảm ơn rồi, nó chỉ vào chân mình, lại làm dáng nghiêng đầu gối móng ngủ. Vừa làm động tác vừa không quên kêu chít chít giải thích.

Thư Thủy Thủy vui mừng gật đầu: “Oa Tử lớn rồi, biết tặng vớ cho bạn rồi.”

Nghe vậy, chuột xám kiêu hãnh ngẩng cao đầu, dường như việc tặng vớ cho bạn là một chuyện rất ghê gớm.

Phía sau, Giang Tửu tò mò hỏi: “Người anh em Nam Ca, vớ ở căn cứ bọn ông có ý nghĩa đặc biệt gì à? Thật ngại quá, bọn tôi mạo muội đến thăm, không có chuẩn bị.”

Nam Ca: “… không cần chuẩn bị.” Bởi vì anh cũng không biết tại sao vớ lại trở thành một thứ xa xỉ đối với đám chuột xám, hơn nữa không biết từ khi nào, chuột xám lại có ảo giác sở hữu một chiếc vớ chẳng khác nào sở hữu một căn nhà.

Thư Thủy Thủy ngẩng đầu nhìn con cú mèo to lớn: “Nhưng có vẻ bạn của nhóc không thể ngủ trong vớ được.”

Chuột xám giơ móng vuốt ướm thử, dường như lúc này mới nhận ra sự thật tàn khốc này, cái đầu vừa ngẩng cao cũng chầm chậm cúi xuống. Nhưng ngay sau đó, hai lá bùa xuất hiện trong tầm mắt, chuột xám ngẩng đầu lên liền thấy Cổ Lan Cốt đang khom lưng.

Cổ Lan Cốt mặt không biểu cảm xòe lòng bàn tay, trên lòng bàn tay là hai lá bùa mô phỏng: “Hai lá bùa mô phỏng, cần không? Giá hữu nghị, có thể trả góp.”

Thư Thủy Thủy: ? ? ?

Mọi người: ? ? ?

Nhóm người Giang Điển Trạch vừa mới tới hôm nay đã bị đả kích hết lần này đến lần khác! ! !

Phong cách của người đàn ông trong truyền thuyết kia hình như có chút sai sai, dáng vẻ tranh thủ cơ hội kiếm tiền này đâu có giống Cổ Lan Cốt! Lại còn trả góp nữa chứ, có nên khen anh quá tri kỷ không? Hay là bọn họ bị lừa rồi, người này chỉ trông giống Cổ Lan Cốt mà thôi, thật ra là người khác giả mạo?

Nhưng rất nhanh, bọn họ đã phủ nhận suy đoán này, bởi vì trong tầm mắt, tài nguyên, nhân khẩu, khoa học kỹ thuật không thiếu thứ gì cả, ít nhất bọn họ đã thấy không ít máy móc được cải tạo nguồn năng lượng. Đương nhiên, kỳ dị nhất là những con chuột biến dị và cú mèo biến dị này, không nói đến việc sinh vật biến dị làm sao sống chung với con người, ai có thể giải thích vì sao cú mèo và chuột có thể chung sống hòa thuận như vậy được không?

Bên này nhóm người vẫn còn đang khiếp sợ và nghi hoặc, bên kia ánh mắt nhóc chuột xám đã sáng ngời, nhanh chóng dùng móng vuốt ra hiệu chốt giá rồi chộp lấy hai lá bùa, tiếp đó xoay người nhét vào chiếc túi nhỏ của mình. Cú mèo bất động nhìn hai người giao dịch, tuy rằng đã thức tỉnh trí tuệ nhưng hiển nhiên vẫn không thể hiểu được bùa mô phỏng là gì.

Chuột xám cất bùa bong, có vẻ nhớ ra chuyện gì quan trọng nên vội vàng kêu chít chít một tràng. Thư Thủy Thủy nghe xong thì lộ vẻ mừng rỡ: “Thật á? Tìm được nơi ở rồi?”

Đang nói chuyện thì Lưu Pha nghe tin chạy đến, gương mặt hiếm khi lộ rõ biểu cảm vui sướng, hiển nhiên có tin tốt, nhưng khi nhìn thấy Giang Tửu và Điển Hoa thì có hơi ngẩn người: “Đây là?”

“Giang Tửu, Điển Hoa, Giang Điển Trạch.” Giang Tửu vừa dùng tay ra hiệu vừa tự giới thiệu.

Lưu Pha hiển nhiên có lưu ý đến danh sách chặn giết, vừa nghe thấy tên liền lộ vẻ hiểu rõ, bắt tay Giang Tửu và Điển Hoa: “Hoan nghênh gia nhập dãy núi Thương Vực Mạch, trở thành một thành viên của liên minh.”

Giang Tửu cười: “Tôi rất vinh hạnh, cũng rất may mắn.”

Nam Ca dẫn người của Giang Điển Trạch đi xung quanh nơi dừng chân, đồng thời giải thích tình hình của dãy núi Thương Vực, lúc nói đến việc các căn cứ có thể thuê chuột xám biến dị dẫn đường vào núi thám hiểm, hơn nữa sẽ không bị sinh vật biến dị tấn công, biểu cảm của Giang Tửu và Điển Hoa đờ đẫn hẳn ra, nhưng sau vài cú sốc liên tiếp, lần này bọn họ có thể nhanh chóng khôi phục bình thường.

“Căn cứ gia nhập liên minh có quyền cư trú trong dãy núi, đương nhiên không được tự ý đi vào sâu trong, nếu có lý do cần thiết thì cần phải xin phép trước, chắc hẳn mọi người đều biết, ý thức lãnh địa của sinh vật biến dị rất mạnh, đừng tùy tiện đi lung tung, rất dễ bị tấn công.” Nam Ca tiếp tục giải thích về phúc lợi khi gia nhập.

Mắt Giang Tửu và Điển Hoa sáng ngời, hiển nhiên không ngờ còn có chuyện tốt như vậy. Trong thời buổi tấc đất tấc vàng hiện nay, có được một khu cư trú, hơn nữa dãy núi Thương Vực rộng lớn như vậy, khu vực có thể cư trú chắc chắn không nhỏ.

“Nam Ca tiên sinh, tôi muốn hỏi khu cư trú có giới hạn phạm vi không?” Điển Hoa hỏi.

“Trong trường hợp không phá hoại thảm thực vật trên diện rộng và không ảnh hưởng đến các sinh vật biến dị khác thì không có giới hạn, nhưng vì sự an toàn của căn cứ, không nên quá phân tán.”

Điển Hoa gật đầu: “Chỗ tốt lớn như vậy, chắc hẳn phải có những điều kiện hạn chế khác đúng không?”

Nam Ca cũng không giấu giếm: “Có, Thủy Tinh Cung có quyền chỉ huy tuyệt đối trong liên minh, thực lực của các căn cứ ở bắc bán cầu hợp lại rất mạnh, trong đó còn có những căn cứ lâu đời như khu A và khu S, để chống lại bọn họ thì tuyệt đối không thể có sai sót.”

Điển Hoa hiểu ý Nam Ca, những đoàn thuyền của bọn họ tuy đều đến từ nam bán cầu nhưng không quen biết nhau, nếu tự làm theo ý mình thì chẳng khác nào một đống cát rời rạc, lực lượng này cần một người có quyền phát ngôn tuyệt đối lãnh đạo, như vậy mới có thể ngưng tụ thành sức mạnh đáng kể.

Dạo một vòng quanh nơi dừng chân, người của Giang Điển Trạch đều lộ ra ánh mắt ước ao, không cần nói nhiều, mệnh lệnh được ban xuống, đoàn thuyền bắt đầu vận chuyển vật tư lên bờ. Đương nhiên, đoàn thuyền quá lớn, trong thời gian ngắn không thể chuyển hết, chỉ có một phần nhỏ thành viên lên núi ngủ qua đêm.

Lúc chạng vạng tối có rất nhiều đội thăm dò của các căn cứ khác lần lượt trở về, phát hiện có gương mặt mới thì khá kinh ngạc, sau khi được giải thích thì nhanh chóng hiểu được.

Ngay cả những căn cứ chưa tìm được nơi ở cũng không gấp gáp, bọn họ cũng phát hiện, việc xác định khu định cư thực sự không thể vội vàng.

Mọi người đang quây quần bên nhau ăn tối, ánh lửa trại chiếu sáng một khu vực rộng lớn. Người của Giang Điển Trạch lại một lần nữa kinh ngạc trước lượng thức ăn phong phú, tươi mới, ngon miệng của đoàn thuyền Thủy Tinh Cung. Nam Ca kịp thời thuyết minh về nông trường và bãi cỏ chăn nuôi mini, đổi lại tự nhiên lại là ánh mắt ngơ ngác.

Đang kinh ngạc thì bên cạnh đột nhiên có thứ gì đó lảo đảo xông tới, lệnh chặn giết mấy ngày nay đã khiến người của Giang Điển Trạch như chim sợ cành cong, sợ đến mức suýt chút nữa lập tức tấn công, nhưng sau khi nhìn rõ đó là thứ gì thì đều cạn lời.

Thư Thủy Thủy cũng nhìn rõ cái ‘thứ’ lảo đảo kia. Nó là một con cú mèo dùng bùa mô phỏng trùm vớ…

Hiển nhiên, mặc dù đã dùng bùa mô phòng nhưng cú mèo vẫn không thích hợp ngủ trong vớ, hơn nữa cách sử dụng cũng không đúng lắm.

May mà chuột xám nhanh chóng đuổi theo, vất vả lôi chiếc vớ ra khỏi người cú mèo, nó quan sát một phen rồi ra hiệu cú mèo nhấc chân, cú mèo nhấc một chân lên, chuột xám xỏ chiếc vớ vào, sau đó là chiếc chân còn lại.

Cú mèo rất nghe lời, cho nên cứ thế từng chút từng chút bị chuột xám nhét vào trong vớ rồi vác đi…

Mọi người: “…”

Giang Tửu ho khan một tiếng: “Chuột ở đây rất… thông minh ha…”

[hết 140]

Bình Luận (0)
Comment