Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh

Chương 145

Chương 145: Không có hình người

Cuộc sống với hình tượng người cha tốt bụng Cổ Lan Cốt trôi qua thêm nửa tháng, điều đó cũng có nghĩa là mùa khô đã qua được một tháng. Thế giới bên ngoài dãy núi Thương Vực đang chứng thực cho kỷ nguyên diệt vong, Thư Thủy Thủy cũng thường xuyên đi theo đội thăm dò ra ngoài, thế giới bên ngoài khiến người ta phải câm lặng.

Trong thời tiết nóng bức, những người ra ngoài dường như đều bị cháy nắng thêm vài tông màu, trên mặt mỗi người không thể phân biệt được là mồ hôi hay dầu, môi khô nứt nẻ, hít thở khó khăn, không muốn nâng mắt lên, mặt trời trên đỉnh đầu dường như ngày càng gần mặt đất hơn.

Đội thăm dò không thể dựa vào chèo thuyền ngao du bắc bán cầu giống như trước, rời khỏi sông Thương Hà thì họ phải dựa vào đi bộ để mở rộng phạm vi khám phá. Đất đai dưới chân vì mất nước nghiêm trọng mà trở nên giòn rụm, giẫm lên có cảm giác rất xốp. Phóng tầm mắt nhìn ra xa, rất hiếm khi nhìn thấy bóng dáng cây xanh, không chỉ cây cối, ngay cả một ngọn cỏ cũng trở nên quý giá.

Nguồn nước từng khiến người ta đau đầu bắt đầu trở nên quý giá, càng không cần phải nói đến thức ăn vốn luôn khan hiếm, hoàn cảnh hiện giờ không hề thoải mái hơn mùa đông, gần như mỗi nguồn nước duy trì sự sống đều tập trung một lượng lớn sinh vật, bao gồm cả sinh vật biến dị.

Ao nước cạn đầy bùn lầy nhưng vẫn khiến sinh linh đổ xô đến. Cho dù đám hà mã lăn lộn bên trong biến thành tượng đất cũng không ngăn cản được hơi nước hấp dẫn tỏa ra từ vũng nước.

Đội thăm dò đã chuẩn bị đầy đủ nước, không cần mạo hiểm tới gần nguồn nước. Thư Thủy Thủy ngồi xổm xuống kiểm tra đất đai dưới chân, sau đó lắc đầu tỏ vẻ nơi này không thích hợp làm khu trồng trọt, cần phải tiêu hao năng lượng quá lớn, hơn nữa cần có người tỉ mỉ trông nom.

Cổ Lan Cốt lấy khăn ra lau bàn tay vừa sờ đất của Thư Thủy Thủy, phủi đi đất cát bên trên: “Chúng ta đi tới trước xem sao, Thủy Thủy đừng vội.”

“Có Cốt Cốt ở đây, Thủy Thủy không vội.” Mặc dù tình hình hiện tại không mấy lạc quan nhưng Thư Thủy Thủy cũng biết việc trồng cây xanh không thể vội vàng. Lấy bản đồ ra, đối chiếu phương hướng hiện tại, Thư Thủy Thủy tính toán suy diễn khu vực thích hợp trồng trọt có thể tồn tại gần đó.

Khi nhiệt độ cao và hạn hán lan rộng, việc phủ xanh trở nên cấp bách, mỗi năm phạm vi xanh hóa của dãy núi Thương Vực lại giảm đi, hiện giờ Thủy Tinh Cung đã có một tiểu đội phủ xanh cố định ở sát biên giới dãy núi Thương Vực để củng cố hoàn cảnh, trồng các loại linh thực mới. Hoặc tìm kiếm khu vực thích hợp trong dãy núi Thương Vực để trồng linh thực, những linh thực có sức sống ngoan cường này mới là sức mạnh chủ yếu để ổn định hoàn cảnh.

“Thật không dám tưởng tượng loại thời tiết quỷ quái này còn kéo dài hai tháng nữa. Nước của tinh cầu Thương Chiến chạy đi đâu hết rồi? Rõ ràng trước đây còn nhiều nước như vậy mà.” Dư Tẫn đội một chiếc mũ rơm đi bên cạnh, không khỏi phàn nàn về thời tiết khắc nghiệt.

Việc cãi nhau với Dư Tẫn tựa hồ đã trở thành bản năng của Tạ Phong: “Nói ítchút đi, tiết kiệm được chút nước bọt, tiết kiệm tài nguyên nước.”

Hôm nay Dư Tẫn rõ ràng không có tinh thần, phản bác cũng có vẻ yếu ớt: “Ông ở lại căn cứ chẳng phải tiết kiệm tài nguyên hơn à, đi theo ra đây làm gì? Cuối cùng cũng chán phòng thí nghiệm rồi à?”

Tuy Tạ Phong cũng nhễ nhại mồ hôi, nhưng tinh thần vẫn khá tốt, theo lời Dư Tẫn là vẫn chưa bị mùa khô của tinh cầu Thương Chiến đập tơi tả: “Làm việc cũng cần phải kết hợp nghỉ ngơi chứ, không thể cứ ở mãi trong phòng thí nghiệm được.”

Thấy Tạ Phong rõ ràng vẫn còn rất vui vẻ, Dư Tẫn không chút lưu tình chọc thủng: “Chắc thí nghiệm có tiến triển rồi nhỉ?”

Cuối cùng Tạ Phong cũng lộ ra chút đắc ý: “Đúng vậy.” Vừa nói vừa lấy ra một luồng ánh sáng từ trong túi áo, chính là hệ thống đã được gỡ bỏ từ người Thạch An An trước đó: “Tôi đã quyết định để cục nắm này có một cơ thể mới, như vậy nó không cần phải liên kết với người khác, cũng coi như có tự do rồi.”

“Còn có thể như vậy sao?” Dư Tẫn hiển nhiên không nghĩ tới còn có khả năng này, hệ thống này sản xuất từ nền văn minh cấp cao, có thể làm ra cơ thể ở tinh cầu Thương Chiến sao? Dư Tẫn chọn bỏ qua cách gọi mới mà Tạ Phong đặt cho hệ thống.

Tạ Phong hơi ngẩng đầu: “Người khác chắc chắn không làm được, nhưng tôi thì đương nhiên là có thể. Thủy Thủy, cậu muốn cục nắm có hình dáng gì?”

Thư Thủy Thủy nghe vậy thì rất hứng thú đánh giá cục nắm ánh sáng một hồi, lại nhìn cảnh tượng hoang tàn xung quanh, nhẹ nhàng thở dài: “Vậy thì lớn lên thành hình dáng tràn đầy hy vọng đi, vui vẻ, xanh tươi, hoạt bát.”

Mọi người theo bản năng suy nghĩ, chẳng lẽ hệ thống sẽ lớn lên thành một cái cây à? Nghĩ lại cũng không tệ.

Tạ Phong cũng gật đầu: “Thủy Thủy nói con ếch hả?”

Mắt Thư Thủy Thủy sáng lên: “Đề nghị của Tiểu Phong Phong không tệ, một chú ếch con vui vẻ!”

“Tôi cũng thấy không tệ, cứ quyết định như vậy đi, làm thành hình dáng ếch con.” Tạ Phong hài lòng chốt phương án.

Hệ thống: “…” Từng ngây thơ cho rằng ít nhất cơ thể sẽ có hình dáng con người, nó thật sự quá ngây thơ rồi.

Sự phát triển trí tuệ nhân tạo của thiên hà Thương Hải không bằng thiên hà Tiên Ca, dù sao robot của thiên hà Tiên Ca đã chạy đầy đất, còn chiến đấu với con người. Ở tinh cầu Thương Chiến khan hiếm tài nguyên này, có thể làm ra một chú ếch con đã tốt lắm rồi.

Sở dĩ hôm nay Tạ Phong ra ngoài là vì thí nghiệm đã tiến đến giai đoạn cuối, chỉ cần chờ đợi là được, không cần phải canh chừng trong phòng thí nghiệm. Tạ Phong đã tiến hành phân tích cơ bản về hệ thống, hệ thống cũng nguyện ý phối hợp. Phát hiện sở dĩ hệ thống phải tiến hành liên kết là vì bản thân không ổn định, cần tìm vật kết hợp.

Mấy ngày này Tạ Phong đã nghiên cứu phân tích điều kiện ghép đôi với hệ thống, phát hiện điều này không phải không có cách giải quyết. Chỉ cần nhắm vào điểm không ổn định của hệ thống, tiến hành ghép đôi từng cái một, giống như khóa kéo cần phải khớp với nhau mà chế ra bộ ghép đôi, như vậy có thể khiến hệ thống ở trạng thái ổn định. Đương nhiên, có thể phát hiện ra những điều này là nhờ có linh lực, thiên phú tu hành của Tạ Phong đã giúp ích rất lớn cho thí nghiệm.

Dường như loại năng lượng linh lực có cấp bậc cao này có thể phát hiện ra rất nhiều thứ mà dựa vào thiết bị không thể phát hiện được, Tạ Phong đoán, chiều không gian của đại lục tu chân không thấp hơn chiều không gian của hệ thống, thêm vào đó là sự phối hợp chủ động của hệ thống, nhờ vậy mới có thể phá giải bí mật của hệ thống.

Có điều những phá giải này chỉ là vén lên một góc của tảng băng trôi, muốn hiểu được sự mạnh mẽ và bản chất của hệ thống, ít nhất phải sau khi hệ thống có thể giao tiếp bình thường mới có thể hiểu được. Trong dự đoán của Tạ Phong, sự phức tạp bên trong cục nắm ánh sáng nhỏ bé này tuyệt đối vượt trên cả máy tính quang học.

Vừa đi vừa trò chuyện, hiếm khi Thư Thủy Thủy và Tạ Phong còn có thể duy trì cảm xúc cao như vậy, không lâu sau, mọi người cuối cùng cũng tìm được một khu vực thích hợp để trồng trọt. Mặc dù đất đai cũng ở trạng thái khô nứt nhưng hàm lượng nước tốt hơn khu vực vừa nãy rất nhiều.

Mọi người thuần thục lấy ra công cụ của mình, phân công rõ ràng bắt đầu kiểm tra xung quanh. Xác định nơi này có thể trồng trọt liền đánh dấu trên bản đồ, chậm nhất là ba ngày sẽ có một tiểu đội trồng trọt mang theo cây giống và công cụ trồng trọt đến đây. Đương nhiên còn có cả đá năng lượng và người bố trí trận pháp, cũng như nhân viên vũ trang bảo vệ đội trồng trọt.

Quy trình như vậy hiện giờ đãvận hành đã rất thuần thục ở Thủy Tinh Cung, thậm chí có rất nhiều người từ các căn cứ khác đang tích cực đăng ký trở thành thành viên của đội trồng trọt, dù sao điểm trồng trọt có thể đổi lấy nông trường mini.

Cứ như vậy, Thư Thủy Thủy đi theo đội thăm dò tiên phong tìm kiếm xung quanh một vòng, xác định được ba khu vực thích hợp để trồng trọt. Khi chuẩn bị quay trở về còn vô tình nhặt được một người ở trạng thái hấp hối cực kỳ chật vật. Người đó cao ít nhất một mét tám nhưng lúc này lại gầy đến mức chỉ còn trơ bộ xương, trên người còn có rất nhiều vết thương, có vết do sinh vật biến dị để lại, cũng có vết do súng ống đao kiếm để lại.

Người này vẫn còn một hơi thở, được cho uống chút nước rồi khiêng trở về. Lúc tiến vào dãy núi Thương Vực, thành viên của Giang Điển Trạch đã nhận ra thân phận người này, có điều giọng điệu khá nghi hoặc, tựa hồ khá giật mình khi đối phương biến thành bộ dáng này.

Thư Thủy Thủy cũng không ngờ, ra ngoài đi một vòng lại nhặt được Khanh Mộng Tinh , người sáng lập Thanh Mộng Tinh Hà. Nhưng nghĩ lại, Thanh Mộng Tinh Hà đã bị tiêu diệt, Khanh Mộng Tinh muốn sống sót cũng chỉ có thể đến gần dãy núi Thương Vực.

Trên người Khanh Mộng Tinh có quá nhiều vết thương, có nhiều vết đã viêm loét, trong thời tiết nóng bức như vậy, có thể sống sót đã là kỳ tích. May mắn là Thủy Tinh Cung hiện giờ khá dồi dào vật tư, sau khi khai khẩn đất hoang thì có một khu vực đặc biệt dùng để trồng dược liệu, có trận pháp tăng cường nên đã thu hoạch được một đợt dược liệu thông dụng.

Vết thương nghiêm trọng như vậy mà Khanh Mộng Tinh vẫn có thể tỉnh lại vào đêm đó, lúc anh ta giãy giụa từ trong lều đi ra ngoài thì thành viên Thủy Tinh Cung đang tốp năm tốp ba tụ tập lại ăn cơm.

Sự ồn ào náo nhiệt đột ngột dừng lại, mọi người thấy Khanh Mộng Tinh thì đều sửng sốt.

Người đàn ông này mặc dù gầy trơ xương nhưng vẫn khiến người ta không dám coi thường, cơ thể anh ta không hề khom lại vì vết thương, ánh mắt sắc bén b*n r* từ mái tóc rối bù, sát khí tràn ngập.

Thấy Khanh Mộng Tinh rất cảnh giác, Nam Ca đứng dậy tiến lại gần, dừng lại ở vị trí cách đối phương vài mét: “Đây là Thủy Tinh Cung, Khanh Mộng Tinh tiên sinh không cần căng thẳng, khu A và khu S không vào được đâu.”

Nghe vậy, ánh mắt Khanh Mộng Tinh lại tìm kiếm trong đám đông một lát, nhưng không tìm thấy người mình muốn tìm.

Nam Ca lập tức hiểu được: “Lão đại và Thủy Thủy đi câu cá rồi, chắc cũng sắp về thôi, tôi là Nam Ca, có vấn đề gì có thể hỏi tôi trước.”

Ánh mắt Khanh Mộng Tinh lóe sáng, thu lại sắc bén: “Cám ơn.” Âm thanh khô khốc và khàn đặc, dường như đã lâu rồi không mở miệng nói chuyện.

Nam Ca gật đầu, sau đó gọi người mang một ly nước ấm đến. Khanh Mộng Tinh tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, không hề đến gần đoàn người Thủy Tinh Cung.

Mọi người xung quanh tuy khá giật mình, nhưng thấy Khanh Mộng Tinh không có gì đe dọa thì tự động chuyển tầm nhìn, tiếp tục vừa ăn cơm, vừa nhiệt tình với chủ đề đang nói vừa nãy.

Ánh mắt Khanh Mộng Tinh đảo quanh căn cứ náo nhiệt, bao gồm cả đường nét núi non ở đằng xa, vầng trăng tròn trên đỉnh đầu khiến tầm nhìn đêm nay tốt hơn rất nhiều. Đã lâu không thấy khói lửa và tiếng người, Khanh Mộng Tinh bất giác nhớ đến căn cứ Thanh Mộng Tinh Hà ngày xưa, nếu không gặp đội săn giết, những bóng hình quen thuộc kia có lẽ cũng sẽ như vậy, ngồi quanh đống lửa trại dưới ánh trăng, lảm nhảm về những vấn đề không quan trọng.

Suy nghĩ nhanh chóng bị cắt ngang, kèm theo tiếng kêu chíp chíp chíp nho nhỏ, một bóng dáng màu xanh biếc nhanh chóng lao thẳng tới, ánh mắt lập tức tập trung vào nó. Đó là một con chim ruồi nhỏ, dường như rất tức giận mà ra sức vỗ cánh, miệng còn kêu chíp chíp chíp không ngừng, tựa hồ đang cãi nhau với ai đó.

Bé chim ruồi giận dữ xông thẳng tới, khi còn cách Khanh Mộng Tinh vài bước cuối cùng cũng phát hiện ra người lạ này, nó giật mình nhanh chóng quay người, vỗ cánh bay vào mái tóc của một người, sau đó lặng lẽ thò đầu nhỏ ra, tò mò và cảnh giác nhìn chằm chằm Khanh Mộng Tinh.

Biểu hiện đầy tính người này khiến Khanh Mộng Tinh có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh sau đó, anh đã bị người phía sau chim ruồi thu hút. Một trong số họ có khuôn mặt quen thuộc được nhiều người biết đến, người từng thống trị chiến trường Cổ Lan Cốt, chỉ là trông có vẻ không đúng lắm, nửa người nửa máy vô cảm trong truyền thuyết, lúc này một tay xách một con cá, một tay ôm một người, ánh mắt dịu dàng, nhàn nhã như người già vừa mới đi dạo trở về.

Người già Cổ Lan Cốt đương nhiên cũng nhìn thấy Khanh Mộng Tinh, trên mặt không hề biến đổi cảm xúc, vẫn là nụ cười dịu dàng, lời nói cũng không ngừng lại: “Vị gì cũng được, Thủy Thủy cứ làm tùy ý, đừng quá vất vả.”

[hết 145]

Bình Luận (0)
Comment