Đêm nay, dãy núi Thương Vực có vẻ thức khuya hơn bình thường, không chỉ các căn cứ mà cả sinh vật biến dị trong rừng núi cũng vậy. Có loài đơn thuần hứng thú với việc trồng cây, có loài thật sự bị hấp dẫn bởi phần thưởng mà Thư Thủy Thủy hứa hẹn, còn có những sinh vật biến dị chăm chỉ vẫn đang nghiên cứu việc tu hành, ban đêm mát mẻ, ánh trăng như lụa nhẹ nhàng bao phủ vạn vật, tựa như người mẹ dịu dàng đắp tấm chăn mỏng cho đứa con, lặng lẽ mà bao dung.
Sáng sớm hôm sau, đoàn người đông đảo tập trung bên ngoài Thủy Tinh Cung, sinh vật biến dị cộng thêm tiểu đội của các căn cứ, tổng cộng mấy ngàn người, thoạt nhìn khá đồ sộ.
Đặc biệt là các sinh vật biến dị rất tự giác mang theo tộc đàn của mình, thành thật đứng ở đó, cảnh tượng như vậy không phải lúc nào cũng thấy được.
Thành viên Thủy Tinh Cung đã dậy từ sớm, bắt đầu tự giác chia nhóm, sau đó dưới sự dẫn dắt của đội trồng chuyên nghiệp nhận vật dụng cơ bản, những bó cây non sớm đã được đeo trên lưng chuột xám, từng con chỉnh tề xuất phát chuẩn bị đến địa điểm chỉ định.
Mọi người trên tinh cầu Thương Chiến đều là người theo phái thực dụng, từng tiểu đội nhanh chóng biến mất trong rừng rậm.
Về phần sinh vật biến dị, vì đặc điểm khác nhau mà được phân công khác nhau, như tê tê, chuột chũi vốn giỏi đào hang, tự nhiên phụ trách công việc đào hố. Về phần sư tử, hổ và các loài thú dữ khác, ngoài việc phụ trách canh gác thì còn phụ trách vận chuyển nước.
Những sinh vật nhỏ linh hoạt nhanh nhẹn thì đi theo chuột xám vận chuyển cây non. Thậm chí còn có những loài nhỏ hơn như côn trùng, tuy không giúp được gì, nhưng vẫn đến xem náo nhiệt.
Thư Thủy Thủy nhìn chằm chằm một con châu chấu biến dị khổng lồ hồi lâu, sau đó mới giao cho con châu chấu khổng lồ này công việc đội cổ vũ. Thư Thủy Thủy cảm thấy, một con châu chấu lớn như vậy cổ vũ cho mọi người, hiệu quả công việc chắc chắn sẽ tăng cao.
Thế là, trong một buổi sáng, khắp dãy núi Thương Vực có thể nhìn thấy những bóng dáng bận rộn qua lại.
Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt không có trong đội quân trồng cây, hai người và Nam Ca, Lưu Pha và những người khác ở lại Thủy Tinh Cung phụ trách điều phối và vận hành việc phủ xanh, cộng thêm công việc bồi dưỡng cây non linh mộc.
Xét thấy khu vực trồng cây lần này nằm ngay dãy núi Thương Vực, lần này lại có thêm hai loại linh thực mới, một loại là dây leo, nhưng không phải ký sinh mà là hỗ trợ với cây cối nó bám vào, sau khi trưởng thành, thậm chí sẽ chuyển hóa cây cối bình thường xung quanh thành linh mộc.
Đây là một cách sinh tồn của dây leo, nâng cao độ an toàn của môi trường xung quanh để bảo vệ bản thân. Loại dây leo này tuy khả năng sinh tồn tương đối yếu, nhưng một khi đã trưởng thành thì hiệu quả cực tốt, Thư Thủy Thủy đặc biệt dành một mảnh đất để ươm cây, cây non thu được sẽ giao cho những người giỏi trồng trọt.
Loại còn lại là linh thảo thường thấy, tuy sinh ra linh lực yếu ớt nhưng tỷ lệ sống sót cực cao, chỉ cần rải hạt xuống là có thể sinh trưởng trong thời gian ngắn. Loại linh thảo này cũng là thực vật mà linh thú thường ăn nhất, rất có ích cho sinh vật biến dị ở dãy núi Thương Vực.
Thư Thủy Thủy vẫn luôn có kế hoạch trồng trọt rõ ràng, lúc này lấy ra hết toàn bộ hạt giống linh thảo có thể nhân giống. Linh thảo tuy nhỏ nhưng lại là loại linh thực có số lượng nhiều nhất, dễ sống nhất.
Hai loại còn lại là hai loại linh mộc thân gỗ mà Thủy Tinh Cung đã sử dụng trên đường đi. Có thể lưỡng cư trên cạn và dưới nước, thích ứng tốt với tình trạng thay đổi thất thường của hoàn cảnh tự nhiên ở tinh cầu Thương Chiến.
Mặt trời dần lên cao, bên trong dãy núi Thương Vực cũng đang nóng lên, một buổi sáng đủ để mọi người quen thuộc và hiểu biết lẫn nhau, ngoài việc trồng cây thì còn trò chuyện vui vẻ.
Có một số người tự nhiên quen thân, thậm chí thông qua ngoại giao chuột xám thành công làm quen với sinh vật biến dị, thảo luận với hổ biến dị khổng lồ về loại thịt nào ngon, tranh cãi với sói rừng về việc sườn đồi nào có thỏ béo hơn.
Là thủ lĩnh của sinh vật biến dị, hươu trắng ở lại căn cứ Thủy Tinh Cung, dù sao hình thể của nó ngoài việc vận chuyển vật phẩm cũng không giúp được gì nhiều. Bên trong căn cứ Thủy Tinh Cung lúc này rất trống trải, vừa hay để hươu trắng có cơ hội tham quan, hươu trắng cũng không cần ai dẫn đường. Nó tò mò đi lại trong căn cứ, thỉnh thoảng gặp phải những thứ không hiểu sẽ cẩn thận ghi nhớ, định bụng sau này có cơ hội sẽ hỏi Thư Thủy Thủy.
Một con hưu tiên xinh đẹp không giống thật như vậy tự nhiên thu hút sự chú ý, may mà số ít người ở lại Thủy Tinh Cung lúc này đều là thành viên cốt cán, không xuất hiện hiện tượng kinh ngạc.
“Cần hướng dẫn viên không?” Một giọng nói vang lên, hươu trắng quay đầu nhìn lại thì thấy một người có nụ cười nhạt, người đó vẫy tay, bổ sung một câu: “Tuy rằng hiện tại tôi cũng là khách, không quen thuộc với nơi này cho lắm.”
Hươu trắng im lặng một lát rồi tao nhã gật đầu: “Được thôi.”
“Tôi tên là Khanh Mộng Tinh, còn bạn?”
“Bạch Hiệt.”
“Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ làm hướng dẫn viên cho một con hươu.”
“Vậy hôm nay tôi rất vinh hạnh.”
Một người một hươu vừa khách sáo, vừa tản bộ trong căn cứ Thủy Tinh Cung, cũng không gấp gáp, lúc đi lúc dừng, lúc này nghe Khanh Mộng Tinh giải thích: “Vùng đất trũng này thực sự rất thích hợp làm nơi ở, mùa đông là bến cảng tránh gió, mùa hè là tổ ấm mát mẻ. Hóa ra trong dãy núi Thương Vực còn có nơi tốt đẹp như vậy, khu vực đang xây dựng bên kia là nhà máy điện, đồng thời cũng đang triển khai hệ thống phát điện bằng sức gió và năng lượng mặt trời, điện là một loại năng lượng cơ bản…”
Chờ hai người đi đến khu trồng trọt, tự nhiên sẽ thấy từng mảnh ruộng chỉnh tề, có khu trồng lương thực, còn có khu nhân giống linh mộc, Cổ Lan Cốt và Thư Thủy Thủy đang ở giữa ruộng, đang chỉnh lý số cây non mới trồng, nhờ vào trận pháp để chúng nhanh chóng trưởng thành, nâng cao tỷ lệ sống sót.
Cách rất xa, không biết hai người đang nói gì, nhưng nhìn từ xa, Thư Thủy Thủy cười rất vui vẻ.
Khi dần đến gần, tiếng nói chuyện dần truyền đến.
“Cốt Cốt, anh nói xem con châu chấu biến dị to như vậy, nó có cảm thấy thịt của mình hơi nhiều không?”
“Chắc là có, ví dụ như thừa một cái chân gì đó.”
Thư Thủy Thủy vội vàng lắc đầu: “Không được không được.”
Cổ Lan Cốt: “Vậy thì hai cái chân.”
Thư Thủy Thủy càng lắc đầu mạnh hơn: “Không được không được, vẫn là ngửi mùi thôi, không thể ăn đồng bọn, dù là thức ăn. Cốt Cốt xem hổ biến dị và hươu biến dị sống chung rất tốt, hơn nữa Thủy Thủy nghe bọn họ nói chuyện rồi, bọn họ đều cảm thấy thức ăn ở thung lũng phía đông nam của dãy núi là ngon nhất.”
Cổ Lan Cốt: “…” Đó là vì hươu cảm thấy cỏ xanh ở khu đó ngon hơn, nên hổ mới cảm thấy thức ăn ở thung lũng đó ngon hơn nhỉ? Nhưng mối quan hệ logic khó hiểu này vẫn không nên nói ra, bởi vì Cổ Lan Cốt biết, Thư Thủy Thủy tuyệt đối sẽ không ăn châu chấu biến dị đã thức tỉnh trí tuệ.
“Hươu trắng tiên sinh và Tiểu Tinh Tinh đến rồi.” Tai của Thư Thủy Thủy hơi nhúc nhích, quay người nhìn về phía hươu trắng và Khanh Mộng Tinh đang đi tới, giơ tay vẫy vẫy, nhiệt tình chào hỏi: “Hai người đến rồi à, vừa hay đang nói chuyện trưa nay ăn gì.”
Khanh Mộng Tinh và hươu trắng đã nghe được một phần nội dung cuộc trò chuyện: “…” Chỉ có thể giả vờ như vừa rồi mình không nghe thấy chuyện về châu chấu biến dị.
Bữa trưa do Thư Thủy Thủy hiếm khi đích thân vào bếp, vì thế Nam Phương, Dư Tẫn, Lưu Độ biết tin từ chỗ chuột xám đã vội vã trở về căn cứ, chỉ để ăn cơm do Thư Thủy Thủy nấu.
Bữa cơm ăn rất thỏa mãn, mỗi người đều ăn no căng, vừa hay mượn chuyện trồng cây vận động để tiêu hóa. Các căn cứ khác cũng bắt đầu chia thành các đội nhỏ nghỉ ngơi ăn trưa. Mọi người quây quần bên nhau cũng có chút hương vị dã ngoại. Cộng thêm trong khoảng thời gian ở dãy núi Thương Vực này, phần lớn các căn cứ đều đã thành công hồi phục, tài nguyên không tính là khan hiếm, bữa trưa cũng coi như phong phú.
Trào lưu trồng cây như vậy kéo dài suốt mấy ngày cũng không hề suy giảm, ngược lại càng thêm sôi nổi khi có không ít người đổi được nông trường mini. Qua mùa hè là đến mùa đông gian khổ, trong tình huống này, ai lại không hy vọng có một phần bảo đảm cho sinh mạng chứ?
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, khu vực xung quanh Thủy Tinh Cung gần như đã được bao phủ bởi linh thực, hơn nữa trông có vẻ sinh trưởng tốt, chứng tỏ không có chuyện lấy số lượng bù chất lượng.
Ngày thứ mười của kế hoạch phủ xanh, phạm vi hoạt động của đội trồng cây đã mở rộng ra rất xa. Ngày này, căn cứ Thủy Tinh Cung xảy ra một số chuyện không tầm thường nhưng cũng nằm trong kế hoạch. Nghiên cứu khoa học của Trình Khuyết có bước đột phá, kháng thể có thể ức chế cuồng hóa của sinh vật biến dị đã được nghiên cứu thành công!
Nếu không phải thí nghiệm này được hoàn thành ở tinh cầu Thương Chiến, e rằng lúc này đã làm rung chuyển toàn bộ thiên hà Thương Hải. Vấn đề cuồng hóa của sinh vật biến dị được giải quyết, có nghĩa là sinh vật biến dị có thể chính thức thích ứng với thế giới mới, quy tắc mới, phương thức sinh tồn mới.
Trình Khuyết giao kết quả cho Thư Thủy Thủy, còn chưa kịp trở về lều của mình đã ngã nhào xuống đất, sau một trận rối loạn, kết quả chẩn đoán khiến người ta dở khóc dở cười, cậu ta chỉ là đơn thuần ngủ thiếp đi mà thôi!
Thư Thủy Thủy nhìn thành phẩm và tài liệu dày cộp trong tay, lại nhìn gương mặt đầy râu ria, không còn phong độ người trí thức như ngày xưa của Trình Khuyết, trong khoảnh khắc cảm thấy trên tay nặng trĩu. Đó không chỉ là tâm huyết của Trình Khuyết, mà còn là hy vọng của tinh cầu Thương Chiến. Người tạo ra kỳ tích không bao giờ là một người, mà là rất nhiều người kết nối lại với nhau, đó cũng chính là sức sống.
Buổi tối, Thư Thủy Thủy công bố thành quả nghiên cứu của Trình Khuyết, không ngoài dự đoán, lập tức gây ra sóng gió lớn. Bởi vì nghiên cứu của Trình Khuyết không chỉ liên quan đến sinh vật biến dị, mà còn liên quan đến con người. Ý tưởng ban đầu của Trình Khuyết là thông qua điểm kết nối, liên kết tinh thần của sinh vật biến dị và con người lại với nhau, cũng tức là thành lập khế ước.
Đây là một phương thức khế ước một đối một, thiết lập liên hệ giữa con người và sinh vật biến dị, có lợi cho cả hai bên. Mà kháng thể cũng sẽ thông qua loại khế ước này phát huy tác dụng, kháng thể sẽ dần mô phỏng hình thức khế ước, nhờ đó sau này, cho dù không có sự giúp đỡ của con người, sinh vật biến dị vẫn có được tinh thần ổn định, không còn bị cuồng hóa quấy nhiễu.
Đương nhiên, sinh vật biến dị cũng có thể trực tiếp tiêm kháng thể, không ký khế ước với con người, sinh vật có bản năng mô phỏng, chỉ là không có sự chỉ đạo, muốn kháng thể hoàn thành tiến hóa và sửa chữa sẽ cần một quá trình. Quá trình này ngắn thì vài tháng, dài thì vài năm. Trình Khuyết đề nghị nên tiến hành khế ước, dù sao kết quả thí nghiệm có thể không ngừng cải tiến, nhưng nếu đơn thuần chờ đợi, e rằng thời gian còn lại của bọn không còn nhiều nữa.
Đối với kết quả thí nghiệm này, phản ứng vui buồn lẫn lộn, nghe có vẻ một khi ký khế ước, thực lực của bản thân cũng sẽ được nâng cao, nhưng đồng thời mình sẽ trở thành một phần của thí nghiệm, loại chuyện không biết kết quả rõ ràng, cần thử nghiệm và khai phá này vẫn luôn khiến người ta bất an.
Nhưng điều khiến người ta không ngờ chính là Trình Khuyết tự mình trở thành người thử nghiệm đầu tiên.
Vào buổi tối ngày thứ hai sau khi công bố kết quả thí nghiệm, bên cạnh Trình Khuyết có thêm một con voi biến dị, bản thân voi đã có hình thể khổng lồ, con voi biến dị này to như một tòa nhà nhỏ.
Nhất thời, căn cứ nổ tung!
Xin hỏi, ai lại không muốn có một sinh vật biến dị mạnh mẽ làm bạn đồng hành cơ chứ?
Cho dù có rủi ro cũng đáng! Đến tinh cầu Thương Chiến này rồi, ai chẳng rèn được chút máu lửa!
[hết 149]