Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh

Chương 152

Chương 152: Mang Nha

Những ngày êm ấm dần nhuốm màu lo lắng khi mùa khô bắt đầu đếm ngược, việc phủ xanh dãy núi Thương Vực cũng chậm lại. Hiện giờ phạm vi của đại trận bảo vệ đã đủ rộng, tuy không thể bao phủ toàn bộ dãy núi Thương Vực nhưng đã bao trùm tất cả căn cứ.

Điều này cũng nhờ vào quyết định chọn lựa nơi ở gần Thủy Tinh Cung của các căn cứ. Dù sao con người cũng là sinh vật có tính xã hội, sau khi giữ khoảng cách an toàn, mọi người vẫn muốn tập trung lại với nhau.

Ngày thứ ba sau khi đại trận bảo vệ hoàn thành, cũng là ngày thứ tám mươi lăm của mùa khô, khu A và khu S rốt cuộc cũng hành động. Bọn họ bắt đầu tìm kiếm lỗ hổng xung quanh dãy núi với quy mô lớn, dù bị sinh vật biến dị tấn công cũng không dễ dàng rút lui. Từ ban ngày đến tận ban đêm, đủ loại thủ đoạn trinh sát không ngừng được sử dụng.

Nhưng điều khiến khu A và khu S khó hiểu là, ở một khoảng cách nhất định, cho dù sử dụng bất kỳ phương tiện nào, thậm chí dùng đến cả công nghệ ngoài hành tinh quý hiếm, bọn họ cũng không thể thăm dò được tình hình bên trong dãy núi Thương Vực. Tất cả các thiết bị thăm dò giống như va phải một bức tường vô hình, không thể tiến thêm một bước.

Tình huống khó tin này cũng giống như trận mưa trước đó không lâu, không thể nào nghĩ ra lời giải thích hợp lý, mọi thứ đều thần bí đến mức khiến người ta sợ hãi.

Bên trong dãy núi Thương Vực, ngoại trừ Thủy Tinh Cung, các căn cứ khác cũng chấn động trước sức mạnh của đại trận bảo vệ. Trước đó bọn họ đã nghe về đại trận bảo vệ vô số lần, cũng biết mục đích cuối cùng của việc trồng cây là vì đại trận bảo vệ, nhưng nó vẫn luôn là một khái niệm mơ hồ, dù sao nghe có vẻ rất phản khoa học.

Nhưng khi thực tế bày ra trước mắt, sự tồn tại có thể gọi là thần tích này lại có một phần nỗ lực của mình, cảm giác rung động lại càng mãnh liệt hơn. Và đây có lẽ là lý do Thủy Tinh Cung có thể thống lĩnh cả dãy núi Thương Vực, sức mạnh của Thủy Tinh Cung nằm ở chỗ họ luôn có thể tạo ra kỳ tích và luôn tự tay đắp nặn hy vọng.

Ngay cả ở một hành tinh hoang vu như vậy, họ không hề sống tạm bợ cho qua chuyện như những người khác, không vui mừng vì có được một mẩu bánh mì mốc meo ở xó xỉnh mà liên minh thiên hà khinh thường. Người của Thủy Tinh Cung sống tự tại, tự tin, tự cường.

Việc phủ xanh đã kết thúc nhưng Thủy Tinh Cung vẫn rất bận rộn. Thư Thủy Thủy phát thẻ ngọc ra vào, chỉ có người cầm thẻ ngọc và có chuột xám dẫn đường mới có thể ra vào đại trận bảo vệ. Số lượng thẻ ngọc mà mỗi căn cứ nhận được là có hạn, số lượng tuy ít nhưng cũng đủ dùng.

Chỉ còn năm ngày nữa là mùa khô sẽ kết thúc, thời kỳ đặc biệt này không cần một lượng lớn nhân viên ra ngoài tìm kiếm người sống sót. Dù sao gần đây khu A và khu S đã bố trí rất nhiều người ở lân cận, chuẩn bị phát động tổng tấn công. Ngay cả những người đến nương tựa cũng dễ dàng nhận thấy sự khác thường mà tránh đi thời gian này.

Mỗi ngày Thủy Tinh Cung đều phái đội trinh sát tuần tra sát biên giới đại trận bảo vệ, thăm dò tình hình bên ngoài. Lúc đầu những người tuần tra còn rất sợ hãi, lo lắng bị tấn công bất ngờ. Nhưng mỗi lần đều buồn cười nhìn người của đối phương đi lòng vòng cách đó vài bước, hoặc đâm đầu vào lá chắn đến bể đầu máu chảy.

Người của dãy núi Thương Vực hiểu rằng, chỉ cần họ không rời khỏi đại trận bảo vệ thì sẽ an toàn. Vì vậy việc tuần tra cũng trở nên thoải mái vui vẻ hơn, tuy nhiên vẫn không dám lơ là cảnh giác, vùng đất thần tiên này đáng để họ dốc hết toàn bộ kiên nhẫn và cẩn thận để bảo vệ.

Ngày thứ tám mươi tám của mùa khô, người của khu A và khu S đã sử dụng pháo lượng tử, khi từng bệ pháo được dựng lên bên ngoài dãy núi. Các căn cứ trong dãy núi Thương Vực sớm đã nhận được tin tức, mọi người đều có chút lo lắng, đại trận bảo vệ tuy mạnh nhưng liệu có thể chống lại được đòn tấn công mạnh mẽ của công nghệ ngoài hành tinh hay không?

Thật ra Thư Thủy Thủy cũng không biết, dù sao cậu cũng chưa từng thấy uy lực của pháo lượng tử. Nhưng trước đây một đại trận bảo vệ nho nhỏ đã có thể chống lại bão điện từ, đại trận bảo vệ to lớn này lại càng mạnh hơn.

Cổ Lan Cốt gắp một con châu chấu nướng bỏ vào chén của Thư Thủy Thủy: “Thủy Thủy đừng lo lắng, pháo lượng tử là vũ khí thường dùng trên chiến trường giữa các hành tinh hiện giờ, lắp ráp đơn giản, vận chuyển thuận tiện, sức tấn công mạnh. Nhưng so với đại trận bảo vệ của Thủy Thủy thì vẫn còn kém xa.”

“Vậy hả? Vậy Thủy Thủy yên tâm rồi.” Thư Thủy Thủy nghe vậy liền yên tâm, cậu tin tưởng phán đoán của Cổ Lan Cốt, dù sao Cổ Lan Cốt trước kia có vẻ rất lợi hại.

Những người khác trên bàn ăn nghe vậy cũng dần yên lòng, rất cam tâm tình nguyện gặm chén cơm chó này. Sau khi ăn trưa xong, Nam Ca liền phát thông báo, báo cho các căn cứ khác không cần căng thẳng, tiếp tục tập trung phát triển và xây dựng căn cứ. Ngoài ra, một lô nông trường mini và thiết bị khế ước đã hoàn thành, ai có đủ điểm trồng trọt và đá năng lượng có thể đến đặt mua.

Thông báo vừa được truyền đi, các căn cứ ở dãy núi Thương Vực vốn còn lo lắng lập tức không còn bận tâm đến pháo lượng tử bên ngoài nữa, bắt đầu tập trung chuẩn bị đá năng lượng, thống kê điểm trồng trọt rồi cấp tốc chạy đến Thủy Tinh Cung trao đổi. Mấy thứ này vẫn luôn là mặt hàng nóng hổi, cung không đủ cầu, đi muộn thì phải chờ đợt sau.

Ngày thứ chín mươi của mùa khô. Lô nông trường mini và thiết bị khế ước do Thủy Tinh Cung sản xuất ra đã được traođổi hết. Thư Thủy Thủy vui sướng bỏ từng lô đá năng lượng vào trận pháp tinh lọc, sau đó chờ thu hoạch linh thạch cực phẩm. Đây đều là tiền cả đấy, Thư Thủy Thủy nghĩ, sau này có nhiều tiền, có thể dùng để thuê người khác bắt châu chấu!

Cổ Lan Cốt đứng bên cạnh nhìn Thư Thủy Thủy nhờ vào việc đổi nông trường mini mà có được một lượng lớn đá năng lượng, nhất thời cảm thấy mình thực nghèo khó, tiền riêng kiếm được vẫn không đủ nhiều, quá ít, còn kém rất xa. Thủy Thủy vừa ưu tú lại biết kiếm tiền như vậy, nhất định phải dùng đá năng lượng của cả thế giới để cưới về. Cổ Lan Cốt cúi đầu trầm tư, có lẽ nên phát triển thêm một số nghiệp vụ mới cho chuột xám gia chính.

Nhóm chuột xám đang chăm chỉ làm việc đồng loạt run lên, dường như cảm nhận được một luồng khí lạnh, trong lòng không khỏi cảm thán, không hổ là ngày cuối cùng của mùa khô, sắp bước vào mùa đông rồi, nhiệt độ thay đổi thật thất thường.

Nam Ca và Lưu Pha tập trung thảo luận về trọng tâm phát triển tiếp theo của căn cứ, quyết định khởi động lại tiểu đội công lược máy mô phỏng, huấn luyện một đội chuyên chinh phục phó bản máy mô phỏng để thu thập tài nguyên ngoài hành tinh và những thông tin mới nhất.

Ngoài ra, quy hoạch Thủy Tinh Thành cũng chính thức đưa vào lịch trình, khu cư trú của Thủy Tinh Cung không thể dùng lều tạm bợ nữa, xây dựng ở dãy núi Thương Vực không lo thiếu gỗ, hơn nữa bọn họ có thể vừa khai thác gỗ vừa trồng cây, còn có thể dùng trận pháp thúc đẩy linh mộc, gỗ sẽ trở thành tài nguyên phát triển lâu dài.

Việc xây dựng nhà gỗ được đưa vào lịch trình, đồng thời phía bắc có thể xây dựng một mỏ đá, ở đó có trữ lượng đá khá tốt, thậm chí theo suy đoán của đội thăm dò, có khả năng lớn khai phá được mỏ năng lượng hoặc mỏ kim loại hiếm.

Phải liệt kê từng hạng mục rõ ràng, vừa phải xem xét cung cấp địa điểm và nhân sự, vừa phải xem xét phát triển, bảo trì và vận hành. Đây quả thực là một việc vừa rườm rà lại quan trọng, Nam Ca vừa lật tài liệu vừa cảm thán: “May là khu B đã gia nhập Thủy Tinh Cung mới có thể thu hoạch được một nhân tài như ông, nếu chỉ dựa vào mình tôi, thật sự quá khó.”

Động tác ghi chép tài liệu của Lưu Pha khựng lại, ngẩng đầu cười khẽ: “Hiếm khi thấy ông khen người khác như vậy.”

Nam Ca tựa hồ có chút bất ngờ: “Vậy à? Tôi luôn cho rằng mình rất hiền hòa và khoan dung.”

“Nhưng rất hiếm người có thể được ông thật lòng tiếp nhận, Thủy Tinh Cung lớn như vậy nhưng trong lòng ông lại không chứa được mấy người.” Lưu Pha gia nhập Thủy Tinh Cung đã lâu nên nói chuyện cũng dần thoải mái hơn.

Nam Ca nghe xong cũng không phủ nhận, chỉ nói: “Vài người là đủ rồi.” Dừng lại một chút rồi cười đầy ý vị: “À đúng rồi, ông cũng là một trong số đó.”

Động tác chỉnh lý tài liệu của Lưu Pha rốt cuộc cũng dừng lại, anh ngẩng đầu nghiêm túc nhìn vào mắt Nam Ca, một lát sau ánh mắt cũng ngập tràn ý cười: “Tôi rất vinh hạnh.”

Cả hai đều là người giỏi đọc lòng người, điều khiển lòng người. Cũng vì thế mới có thể đảm nhận trách nhiệm quản lý căn cứ, phần lớn thời gian chỉ cần một ánh mắt hoặc động tác đơn giản là có thể hiểu đối phương đang nghĩ gì. Sự ăn ý này có lẽ là một kiểu giao tiếp đặc biệt giữa kẻ mạnh, đám học sinh kém có lẽ sẽ không bao giờ hiểu được.

Dù sao thì em trai của hai vị này không hiểu gì cả, lúc này đang ở trong phòng thí nghiệm của Trình Khuyết giúp đỡ, cơ mà càng giúp lại càng rối. Nam Phương, Lưu Độ, Tạ Phong và Dư Tẫn đều tập trung ở phòng thí nghiệm, để sớm hoàn thành sản xuất hàng loạt thiết bị khế ước, Tạ Phong cũng đặc biệt đến tham gia nghiên cứu.

Ngày hôm đó mọi người đều bận rộn với công việc của mình, trước khi tiếng sấm kh*ng b* vang lên, mọi thứ không có gì khác biệt so với ngày thường.

Khoảnh khắc pháo lượng tử bắn vào đại trận bảo vệ, dường như cả dãy núi Thương Vực bị chấn động nhẹ.

Không quản đang ở đâu, không quản đang làm gì, tất cả mọi người ở dãy núi Thương Vực đều theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Tiếng pháo lượng tử thứ hai dội vào tai, không kịp đưa tay bịt tai lại, sóng xung kích do vụ va chạm năng lượng khổng lồ khiến trái tim con người ta run rẩy tê dại. Đây chính là uy lực của pháo lượng tử, nhưng cũng là uy lực của đại trận bảo vệ.

Tiếng thứ ba, tiếng thứ tư, tiếng thứ năm…

Sau hơn mười lần tấn công, đại trận bảo vệ vẫn không hề suy suyển, tuy bọn họ vốn dĩ không nhìn thấy đại trận bảo vệ, nhưng pháo lượng tử không ngừng rơi xuống trên đầu cũng đủ chứng minh độ kiên cố của đại trận bảo vệ.

Người của khu A và khu S dường như không tin vào điều đó, cuộc tấn công không hề ngừng lại. Trong lúc tạm ngừng tấn công, họ còn cố gắng giao tiếp, yêu cầu các căn cứ ở dãy núi Thương Vực đầu hàng.

Không ai quan tâm đến lời chiêu hàng không thực tế này, sau khi trải qua sự kinh ngạc ban đầu, mọi người dần quay trở lại với công việc trong tay.

Chỉ là bên ngoài hơi ồn ào một chút, có thời gian ngẩn người không bằng đi tưới nước cho đám cây con đáng yêu.

Không tới nửa tiếng, cuộc tấn công bằng pháo lượng tử dừng lại. Có vẻ cuối cùng người của khu A và khu S cũng nhận ra mình đang lãng phí đạn dược! Cũng đang lãng phí miệng lưỡi! Rõ ràng trước mặt là một miếng thịt béo ngậy ngon ngọt, nhưng bên ngoài lại trùm lớp mai rùa cứng rắn, vấn đề là đập không vỡ, lừa cũng không chịu ra!

Trong lều chỉ huy của khu A và khu S, Lộ Châu Chi ngồi đối diện với một người, người này là nhân viên quản lý cấp cao của khu S, nhưng không thấy bóng dáng của Mang Nha.

Biểu cảm của Lộ Châu Chi khá lạnh lùng, tính cách vốn đã nóng nảy, khó khăn lắm mới đợi tới thời điểm tổng tấn công, kết quả lại đấm một cú vào bông: “Xem ra Mang Nha nói không sai, Thủy Tinh Cung quả thực có kỳ tài, đã xây dựng ra một cái vỏ rùa chỉ có thể công phá từ bên trong, bên ngoài không có cách nào.”

Người của khu S cười cười. “Lão đại của bọn tôi sao có thể làm việc vô ích, cứ ngoan ngoãn hành động theo kế hoạch, dùng pháo lượng tử thu hút sự chú ý của dãy núi Thương Vực, đợi tín hiệu vào buổi tối.”

Lộ Châu Chi bẻ khớp cổ tay: “Chờ từ sớm rồi đây!”

Sau cuộc tấn công pháo lượng tử ngắn ngủi, tiểu đội chặn giết một lần nữa phân tán tiến vào dãy núi Thương Vực tìm kiếm lối vào, nhưng vẫn cứ quanh quẩn không tìm được lối vào như trước.

Ngược lại, một nhóm tuần tra sát biên giới vô tình chạm mặt một người. Người đó tự xưng là Khanh Mộng Tinh, thành viên của Thanh Mộng Tinh Hà. Nghe thấy tiếng pháo lượng tử, biết đợt tổng tấn công của khu A và khu S đã bắt đầu, vì lo lắng cho dãy núi Thương Vực nên mới xuất hiện ở lân cận.

Đội viên tuần tra nghe xong thì cẩn thận đánh giá một phen: “Ông bạn à, tin tức của ông không ổn lắm, lão đại của Thanh Mộng Tinh Hà đã được cứu từ lâu rồi, vẫn luôn sống ở Thủy Tinh Cung mà. Ông giả mạo ai không giả, lại đi giả mạo anh ta!”

Người đó nhíu mày: “Đây chính là điều tôi muốn nói, người đó tên là Mang Nha, cực kỳ gian xảo, lại giỏi ngụy trang, anh ta giống như Cổ Lan Cốt, đều là sản phẩm người máy chất lượng cao, xương cốt và cơ bắp đều được cải tạo, có thể thay đổi khuôn mặt, chiều cao và vóc dáng. Người đang ở Thủy Tinh Cung là giả, rất có thể sau khi tổng tấn công được phát động sẽ gây bất lợi cho Cổ Lan Cốt!”

Lúc này, đội viên tuần tra cũng có chút hoảng loạn. May mắn là người nọ kịp thời an ủi: “Không cần hoảng, ông có thể tìm người truyền tin hoặc ném dây thừng để tôi tự trói mình lại, sau đó tôi sẽ theo ông đến Thủy Tinh Cung, đối chất với người đó!”

[hết 152]

Bình Luận (0)
Comment