Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh

Chương 16

[16] Chuột phi – Một Quả Phỉ

****

Cổ Lan Cốt hiểu ý vuốt vuốt đầu Thư Thủy Thủy.

Vì thế trong tầm mắt của Dư Tẫn cùng Nam Ca, Thư Thủy Thủy chỉ lộ ra nửa phần thân mình phẫy phẫy tay: “Anh nói đi, tôi có thể nghe thấy.”

Dư Tẫn: “….”

Nhìn cái mông nhỏ béo mũm mĩm của Thư Thủy Thủy, Dư Tẫn có xúc động muốn chọt một phát, nhưng nghĩ tới mình rất có thể sẽ bị Cổ Lan Cốt đánh chết nên sáng suốt từ bỏ.

Bình thường mùa đông sẽ kéo dài tầm sáu tháng, thời gian mùa đóng băng chiếm cứ ba tháng, đương nhiên cũng không phải luôn chuẩn xác như vậy, tình huống sẽ biến hóa mỗi năm. Vì ứng phó thời tiết cực cực đoan này, nhóm người ở Tinh cầu Thương Chiến sẽ chuẩn bị thật sẵn sàng trước khi luồng khí lạnh tới, bởi vì mùa đông vừa tới thì mọi người sẽ bị cắt đứt khả năng ra ngoài hoạt động, vì thế phải sớm tìm ra chỗ né tránh bão tuyết, tiếp đó là thức ăn và nước uống, đương nhiên quan trọng nhất là thiết bị hâm nóng và đá năng lượng.”

Thư Thủy Thủy dụi đầu trong tay Cổ Lan Cốt, một lần nữa giơ móng: “Còn một vấn đề nữa, đá năng lượng là cái gì?”

Đối với phương thức vượt qua mùa đông mà Dư Tẫn nói, Thư Thủy Thủy cảm thấy rất dễ hiểu, này không phải là ngủ đông sao? Nhưng hoàn cảnh càng ác liệt hơn, tài nguyên lại càng thiếu thốn hơn, vì thế độ khó cũng gia tăng, nếu không cẩn thận thì không chết cóng cũng chết đói.

“Đá năng lượng chính là đá năng lượng, là một loại khoáng thạch ẩn chứa năng lượng, đây, chính là như thế này.” Vừa nói Dư Tẫn vừa móc ra một viên đá năng lượng đặt lên bàn. Tiếng vang trong trẻo khi đá năng lượng tiếp xúc với mặt bàn hấp dẫn sự chú ý của Thư Thủy Thủy, cái đầu nhỏ của nó lập tức trượt ra khỏi tay Cổ Lan Cốt, lòng bàn tay Cổ Lan Cốt nhất thời trồng rỗng.

Thư Thủy Thủy nhìn lại, chỉ thấy trên mặt bàn có đặt một tảng đá, một tảng đá trong suốt có màu mực, xung quanh còn tỏa ra ánh sáng màu mực nhàn nhạt, vừa nãy khi đặt lên bàn, bởi vì va chạm mà xung quanh còn có một vòng gợn sóng nhưng rất nhanh đã biến mất.

Thư Thủy Thủy rất kinh ngạc, nó có thể cảm nhận được sóng linh lực ở xung quanh tảng đá, chỉ là nó khá hỗn tạp chứ không thuần túy, không thể trực tiếp hấp thu, nhưng Thư Thủy Thủy có thể thử dùng trận pháp tinh lọc, chỉ chừa lại linh lực mà mình cần hấp thu.

Lạch bạch lạch bạch, Thư Thủy Thủy chầm chậm chạy tới chỗ viên đá năng lượng, ánh mắt lộ rõ hiếu kỳ.

Viên đá năng lượng mà Dư Tẫn lấy ra chỉ lớn cỡ bàn tay, dáng vẻ cũng không có quy luật gì đặc biệt, Thư Thủy Thủy đứng bên cạnh đá năng lượng, gần như có độ cao tương đương nó, thân thể bé xíu nghiêng tới trước dòm dòm, cả con chuột hình thành dáng đứng L ngược.

Móng vuốt vươn tới nhẹ nhàng gõ gõ một cái, tảng đá lập tức phóng ra từng vòng từng vòng sáng rung động, giống như gợn sóng trên mặt nước.

Lỗ tai nhỏ của Thư Thủy Thủy lập tức run lên, sau đó lại vươn vuốt điểm nhẹ một cái. Từng vòng từng vòng sáng đan xen hòa hợp rồi lại tiếp tục khuếch tán, cả viên đá năng lượng giống như ánh huỳnh quang hoa mỹ ở ngoài khơi, hình ảnh cực kỳ duy mỹ.

Lỗ tai Thư Thủy Thủy một lần nữa run lên, hiển nhiên nó đang rất cao hứng hoặc thích thú.

“Đây là phản ứng gợn sóng mà đá năng lượng cao cấp nhất mới có, chỉ cần chạm vào thì năng lượng trong đá năng lượng sẽ tràn ra khuếch tán ra xung quanh, tạo thành quầng hào quang như cực quang, năng lượng tỏa ra chỉ bằng một phần mười tỷ số năng lượng vốn có của nó, có thể thấy năng lượng ở bên trong nhiều thế nào.” Dư Tẫn cố gắng dùng phương thức dễ nhất giải thích: “Một phần mười tỷ, hiểu được không?”

Thư Thủy Thủy lạch bạch dạo một vòng quanh đá năng lượng, quầng sáng lúc này đã dần dần biến mất. Thư Thủy Thủy cũng không quay đầu lại đáp: “Một phần mười tỷ? Ý là chín trâu mất một sợi lông đúng không?”

Trầm mặc một chốc.

Dư Tẫn hỏi Cổ Lan Cốt: “Lão đại, một con trâu có bao nhiêu sợi lông vậy?”

Cổ Lan Cốt suy tư, không quản là trước hay sau khi cơ giới hóa cơ thể, ngoại trừ trên bàn ăn thì anh chưa từng tiếp xúc với sinh vật này, vì thế chuyện nó có bao nhiêu sợi lông, anh tự nhiên cũng không biết.

Thư Thủy Thủy: “…”

Nó ý thức được thế giới này có nền văn minh khá tương tự với địa cầu mình từng sống, nơi này cũng có thành ngữ, cũng có ngôn ngữ và văn hóa khác biệt, hai thế giới có trùng điệp, thế nhưng cũng tồn tại khác biệt, nguyên nhân sản sinh ra hiện tượng này, với trí lực của một con chuột sóc, Thư Thủy Thủy tự nhiên không có cách nào hiểu được.

Thư Thủy Thủy xoay thân thể nhỏ xíu qua đối mặt với Dư Tẫn: “Tôi hiểu ý của anh, một phần mười tỷ tức là một phần rất nhỏ rất nhỏ trong một phần rất lớn rất lớn.” Vừa nói Thư Thủy Thủy cố vươn móng vẽ thành một vòng tròn lớn nhất có thể, sau đó dùng hai móng vuốt tạo thành một khoảng thật nhỏ.

Dư Tẫn lập tức không xoắn xuýt vấn đề này nữa, con chuột nhỏ này đáng yêu quá đi mất.

Có lẽ bởi vì nơi này là hành tinh bỏ hoang, hình ảnh như vậy thật sự quá ít nên làm người ta không có cách nào chống cự. Nơi này mỗi ngày đều tràn đầy tử vong, uy h**p, tranh đấu, nhỏ yếu không thể nào sinh tồn nổi, vì thế người tới nơi này dần dần quên mất cái gì là mềm mại, cái gì là đáng yêu, cái gì là thẹn thùng.

Thư Thủy Thủy lại giơ móng vuốt nhỏ: “Đá năng lượng có thể làm gì?”

Dư Tẫn còn chưa kịp mở miệng, Cổ Lan Cốt đã nói: “Khuya lắm rồi, ngủ đi, ngày mai lại tiếp tục.”

Dư Tẫn và Nam Ca nhìn nhau, chẳng lẽ lão đại có kế hoạch gì? Hoặc là không muốn tiết lộ nhiều tin tức trước mặt bé chuột không rõ lai lịch? Dù sao thì ba vấn đề kia cũng đã lộ ra đại khái thân phận của Thư Thủy Thủy.

Vấn đề thứ nhất, không biết luồng khí lạnh thì có thể lý giải là vừa tới tinh cầu Thương Chiến nên không rõ hoàn cảnh nơi này.

Vấn đề thứ hai, cái gì là đá năng lượng. Đây là thường thức cơ bản của tinh hệ Thương Hải, Thư Thủy Thủy hỏi vấn đề này chứng tỏ Thư Thủy Thủy không thuộc về tinh hệ Thương Hải, thậm chí cũng không thuộc về tinh hệ lân cận, bởi vì tinh hệ Thương Hải có rất nhiều tinh cầu có mỏ năng lượng.

Vấn đề thứ ba, đá năng lượng có thể làm gì? Năng lượng quyết định khoa học kỹ thuật, có thể thấy tinh cầu của Thư Thủy Thủy có trình độ khoa học kỹ thuật thấp hơn tinh hệ Thương Hải hiện giờ. Nhưng từ tình huống trò chuyện có thể nhìn ra bối cảnh văn hóa cùng loại, phát triển cũng cùng loại, trình độ khoa học kỹ thuật cũng không lạc hậu tới mức không thể hiểu nhau.

Cho rằng Cổ Lan Cốt có chút lo lắng, hai người tự nhiên cũng không nhiều lời, sau khi chào chuột nhỏ hai người liền quay trở về phòng ngủ, trước khi rời đi, Dư Tẫn đưa khối đá năng lượng kia cho Thư Thủy Thủy.

Nghĩ tới số quả phỉ không còn nhiều trong linh phủ, Thư Thủy Thủy do dự một chốc, cuối cùng quyết tâm hé miệng móc ra một quả phỉ, giơ vuốt đưa cho Dư Tẫn: “Cái này là đáp lễ.”

“Ui, cám ơn, lần đầu tiên tôi nhận được món quà đặc biệt như vậy.” Kỳ thực Dư Tẫn muốn nói đây là lần đầu tiên mình được nhận quà lấy ra từ miệng người khác, làm cậu ta nghi hoặc chính là quả hạch này đối với Thư Thủy Thủy mà nói cũng không tính là nhỏ, giấu trong miệng mà mình lại không nhìn ra.

Nam Ca hiển nhiên cũng có suy nghĩ tương tự, nhưng hai người không nói ra, chỉ nói ngủ ngon với Thư Thủy Thủy rồi đi lên lầu.

Cổ Lan Cốt nhìn chằm chằm miệng Thư Thủy…

Thư Thủy Thủy theo bản năng dùng hai vuốt che miệng, nhưng rất nhanh đã thỏa hiệp, nó cảm thấy mình không nên keo kiệt với thú cưng của mình, vì vậy giống như nhổ răng mà đau khổ từ linh phủ móc ra một quả phỉ đưa cho Cổ Lan Cốt: “Cũng tặng cho anh một quả, ăn rất ngon rất rất ngon.”

Cổ Lan Cốt cùng ngón trỏ cùng ngón cái cầm lấy quả phỉ, vui vẻ nhếch miệng.

Cổ Lan Cốt bế Thư Thủy Thủy trên bàn lên, cũng chuẩn bị lên lầu quay về phòng ngủ, Thư Thủy Thủy liền ôm lấy đá năng lượng, quyết định sau khi trở về ổ phải nghiên cứu xem đá năng lượng cùng linh thạch rốt cuộc có khác nhau hay không.

Mà Dư Tẫn và Nam Ca sau khi trở về phòng cũng suy nghĩ về lai lịch của Thư Thủy Thủy, tuy Thư Thủy Thủy mang tới ấn tượng rất tốt nhưng vẫn chưa đủ để bọn họ đánh mất lý trí, sở dĩ dễ dàng tiếp nhận như vậy, đại khái là vì nó chỉ là một con chuột, hơn nữa còn là do Cổ Lan Cốt mang về, vừa mềm lại đáng yêu, hoàn toàn không giống đám động thực vật biến dị hung tàn ở bên ngoài.

Không hề hay biết suy nghĩ của hai nhân loại kia, Thư Thủy Thủy chỉ vui vẻ cho rằng trải qua sự cố gắng của mình, hôm nay lại kết giao được hai người bạn mới, còn trao đổi lễ vật với một trong hai người, đồng thời thuận tiện hoàn thành lần uy thức ăn cho thú cưng hình người lần đầu tiên.

Ngẫm tới chuyện vừa tặng mất hai quả phỉ, chuyện đầu tiên Thư Thủy Thủy làm sau khi quay trở lại giường nhỏ không phải nghiên cứu đá năng lượng mà là từ miệng móc ra từng quả từng quả phỉ, dự định cẩn thận đếm lại số quả phỉ còn lại, xem xem có nhiều hơn một quả hay không.

Sau khi cắt đứt buổi phổ cập kiến thức khoa học của Dư Tẫn, Cổ Lan Cốt cho rằng sau khi trở về phòng ngủ sẽ nghênh đón thắc mắc của chuột nhỏ, rồi mình sẽ trả lời thật cẩn thận. Thế nhưng Cổ Lan Cốt chỉ nhìn thấy Thư Thủy Thủy ngồi trên chiếc giường màu xanh lá chăm chú đếm đếm gì đó.

“Một quả phỉ.” Thư Thủy Thủy nghiêm túc chuyển quả phỉ ở phía bên trái người mình đặt qua bên phải.

“Hai quả phỉ.” Tiếp tục chuyển quả tiếp theo, thân mình bé xíu uốn tới ẹo lui, hoàn toàn không thấy phiền.

“Ba quả phỉ.”

“Bốn quả phỉ.”

“Năm quả phỉ.”

“…”

“Mười bảy quả phỉ.” Cuối cùng, tổng cộng có mười bảy quả phỉ, Thư Thủy Thủy đã đếm xong toàn bộ quả phỉ mà mình mang theo.

Cổ Lan Cốt theo bản năng ngồi thẳng người, chờ Thư Thủy Thủy đếm quả hạch xong sẽ hỏi về đá năng lượng hoặc những chuyện khác.

Kết quả.

“Một quả quỷ.” Thư Thủy Thủy lại tiếp tục bỏ quả phỉ đã đếm xong qua bên kia.

“Hai quả phỉ.”

“Ba quả phỉ.”

“…” Chuột nhỏ ngồi trên giường đếm rất chăm chú, rất cẩn thận, rất tỉ mỉ, thậm chí trong quá trình đếm còn tỉ mỉ lật qua lật lại kiểm tra, đề phòng có quả phỉ bị hư, có thể thấy Thư Thủy Thủy quý những quả phỉ này đến mức nào.

“Mười bảy quả phỉ.” Thư Thủy Thủy một lần nữa đếm xong.

Cổ Lan Cốt thở hắt một hơi, giây kế tiếp.

“Một quả phỉ.” “Hai quả phỉ.” “Ba quả phỉ….”

Cổ Lan Cốt: “…” Sau rong biển, Cổ Lan Cốt đã tìm được thứ thứ hai mà mình căm ghét, thứ đó là một loại quả hạch tên là quả phỉ.

Thư Thủy Thủy vẫn nghiêm túc đếm quả phỉ, thế nhưng đếm tới đếm lui vẫn chỉ có mười bảy quả, không biến thành mười tám như Thư Thủy Thủy mong đợi. Càng về sau, lỗ tai nhỏ của Thư Thủy Thủy lại càng sụp xuống, mềm oặt dán sát bên đầu, giọng đếm quả phỉ cũng trở nên thật đáng thương.

“Mười sáu quả phỉ.”

“Mười bảy quả phỉ.”

“Mười tám quả phỉ! Mười tám quả phỉ!” Thư Thủy Thủy một lần nữa ẹo người đếm xong số quả phỉ, đột nhiên nó phát hiện có một quả lẻ loi nằm ở trên tấm chăn, lỗ tai Thư Thủy Thủy lập tức dựng lên: “Mười tám quả phỉ! Mười tám quả phỉ!”

Thư Thủy Thủy ôm quả phỉ thứ mười tám hôn một cái, sau đó trong ánh mắt mong đợi của Cổ Lan Cốt bịch một tiếng ngã người ra sau, ôm quả phỉ mình thích nhất ngủ say, chìm vào mộng đẹp.

Cổ Lan Cốt vừa nãy đã lặng lẽ trả lại quả phỉ mà Thư Thủy Thủy vừa mới cho mình, cuối cùng vẫn không chờ được Thư Thủy Thủy hỏi mình, nhưng nhìn chuột nhỏ mỹ mãn ngủ say, Cổ Lan Cốt cũng không hề cảm thấy mất mác.

Anh vươn ngón tay thon dài giúp Thư Thủy Thủy chỉnh lại số quả phỉ trên giường nhỏ, lại giúp nó đắp chăn, cái quả hạch gọi là quả phỉ này tựa hồ cũng không quá đáng ghét.

*

[tác giả] Thích chuột cùng quả phỉ ~ ~

[end 16]

Bình Luận (0)
Comment