Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh

Chương 163

Chương 163: Ý nghĩ kỳ quái

Nhóm người từ các hướng khác nhau tiến hành tiếp cận, ngoại trừ Khanh Mộng Tinh, bốn người còn lại đều đã tu hành từ lâu, tuy không thể ngự kiếm phi hành nhưng vẫn có thể di chuyển mà không để lại dấu chân trên tuyết. Còn về phần Khanh Mộng Tinh, Thư Thủy Thủy lấy ra một lá bùa nhẹ ký trong linh phủ, cũng coi như giải quyết được vấn đề khẩn cấp này.

Mọi người thông qua hệ thống trong đầu biểu lộ trạng thái căng thẳng của mình. Nhưng khi bọn họ bước vào căn phòng của mục tiêu thì không khỏi im lặng và chấn động một cách khó hiểu.

Phần lớn các phòng trong thôn đều đóng cửa, để tránh bị phát hiện, bọn họ sẽ không mở cửa mà thông qua cửa sổ để thăm dò tình hình, may mắn là thôn làng này có quy mô không lớn, không có kiến trúc cao tầng, hơn nữa thiết bị chống trộm không hoàn thiện nên mọi người có thể dễ dàng tiếp cận căn phòng mục tiêu.

Cân nhắc đến việc hình người dễ bị lộ, Thư Thủy Thủy dùng hình chuột để thăm dò, khi Thư Thủy Thủy nhảy lên bệ cửa sổ nhìn vào bên trong. Cả con chuột đều dựng lông, tuy đã sớm đoán được số người dày đặc trong phòng là bản sao của Mang Nha, thế nhưng tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác.

Vô số Mang Nha đứng ở đó, họ sở hữu dung mạo, chiều cao và cân nặng giống nhau, thậm chí cả tần suất hô hấp cũng giống nhau, cảnh tượng này khiến người ta tê rần da đầu. Đáng sợ hơn là tất cả Mang Nha đều có biểu cảm của riêng mình, trong mắt họ đều có ánh sáng, chứng tỏ họ có ý thức độc lập!

Thông qua cửa kính, Thư Thủy Thủy nhìn thấy có Mang Nha đang cười, kiểu cười hờ hững lại b*nh h**n quen thuộc; có người đứng tại chỗ buồn chán, hai mắt trống rỗng; có người lộ ra biểu cảm đau khổ, mặt mũi vặn vẹo. Còn nguồn nhiệt di động thăm dò được là một Mang Nha đang hoạt động vô mục đích trong phòng, nhưng phạm vi hoạt động của cậu ta cũng chỉ giới hạn trong phòng, hơn nữa hành vi cũng có hạn.

Sở dĩ thí nghiệm Mầm được gọi là bất tử là vì bản sao sở hữu ý thức, tư duy của bản thể Mang Nha, thậm chí bản sao còn có thể cảm ứng lẫn nhau. Nếu sự cảm ứng giữa song sinh có thể khiến họ cảm nhận được hạnh phúc gấp đôi khi hạnh phúc, vậy giữa vô số bản sao, khi đau khổ sẽ cảm nhận gấp bao nhiêu lần?

Chẳng trách Mang Nha lại phát điên, cảm xúc, tư duy, ý thức khổng lồ và phức tạp như vậy, bộ não của người bình thường đã sớm quá tải mà chết, Mang Nha còn sống đã là một kỳ tích.

Thư Thủy Thủy nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, động tác nhẹ nhàng không phát ra chút âm thanh nào, trong căn phòng này không phát hiện ra dấu vết của Dương Thiên Quân, Thư Thủy Thủy nhanh chóng chạy đến căn phòng tiếp theo, đôi chân ngắn ngủn di chuyển với tốc độ nhanh hơn hẳn bình thường, chứng tỏ tâm trạng của cậu lúc này thật sự không bình tĩnh.

Giống như Thư Thủy Thủy, tâm trạng những người khác lúc này cũng rất phức tạp, tất cả đều bùng cháy cơn giận trong lòng. Không tìm được Dương Thiên Quân thì không thể nào tiêu tan.

“26, 33 loại trừ.”

“-13, -61 loại trừ.”

“Toàn bộ khu vực 3 đã rà soát xong, không phát hiện Dương Thiên Quân.”

Trong đầu mọi người không ngừng vang lên tọa độ được loại bỏ. Không còn ai có tâm trạng cười đùa, ngay cả hệ thống vốn vô cảm cũng ngoan ngoãn không gây sự, nghiêm túc đồng bộ hình ảnh rà soát trong đầu mọi người.

Việc rà soát dần tiến gần đến trung tâm ngôi làng, vẫn không ai phát hiện ra dấu vết của Dương Thiên Quân. Mỗi người đều hành động cực kỳ cẩn thận và nhanh chóng, mỗi căn phòng đều được rà soát, chỉ dùng mắt nhìn khuôn mặt của Mang Nha thôi cũng đã choáng váng, không thể tưởng tượng được Mang Nha thân là vật thí nghiệm sẽ có tâm trạng như thế nào.

Cuối cùng, mọi người đều tập trung tại trung tâm ngôi làng, ở đó còn lại căn phòng duy nhất chưa được rà soát, ở đó không có nguồn nhiệt di động, hình ảnh cảm biến nhiệt cho thấy bên trong cũng đều là hình người, thoạtnhìn không khác gì những căn phòng khác. Nhưng điều khác biệt là căn phòng này hoàn toàn đóng kín, bên trong cửa sổ treo rèm dày che khuất tầm nhìn hoàn toàn.

Trong trạng thái ẩn thân, mọi người không nhìn thấy nhau, Dư Tẫn hỏi trong đầu là có nên xông thẳng vào khống chế Dương Thiên Quân hay không.

Trình Khuyết lập tức ngăn cản: “Chúng ta vẫn chưa thể xác định Dương Thiên Quân ở bên trong, hơn nữa rất có thể Dương Thiên Quân cũng nắm giữ thiết bị phản chế, một khi bỏ lỡ cơ hội, hàng ngàn Mang Nha sẽ bị kinh động.”

Dư Tẫn đang xoa tay chuẩn bị chiến đấu có chút tiếc nuối thả lỏng nắm đấm, một đường rà soát đến đây, trị số tức giận của Dư Tẫn đã tích đầy, cậu đã gặp đủ loại người, Dương Thiên Quân này tuyệt đối thuộc loại đặc biệt đáng đánh.

Thư Thủy Thủy đã linh hoạt đi một vòng quanh ngôi nhà: “Phía sau nhà có một lỗ hổng nhỏ, Thủy Thủy vào trong xem thử.”

Nhóm Cổ Lan Cốt nghe vậy thì lập tức di chuyển đến phía sau nhà, chỉ hận không thể lấy kính lúp ra soi mới phát hiện được lỗ hổng mà Thư Thủy Thủy nói. Một cái lỗ có đường kính không quá hai, ba centimet, có vẻ là cái lỗ mà chủ nhà từng dùng máy khoan điện tạo ra.

Dư Tẫn cau mày, một cái lỗ nhỏ như vậy, Thủy Thủy thực sự có thể chui vào sao? Đang nghi hoặc thì trong đầu lại vang lên giọng nói của Thư Thủy Thủy: “Tôi vào trong rồi nhé!”

Nhóm người: “…” Thủy Thủy thực sự là làm bằng nước à?

Cổ Lan Cốt: “Thủy Thủy chính là mềm mại như vậy.”

Nhóm người: ???

“Trong phòng đều là Mang Nha, không nhìn thấy gương mặt lạ.” Giọng nói của Thư Thủy Thủy nhanh chóng kéo suy nghĩ của đám người quay trở lại.

Dương Thiên Quân cũng không ở trong căn phòng này! Điều này khiến nhóm người cảm thấy bất ngờ, tín hiệu mà Mang Nha gửi đi quả thực nằm trong phạm vi ngôi làng này, mà họ đã rà soát tất cả các ngôi nhà nhưng không phát hiện Dương Thiên Quân, chẳng lẽ thông tin có sai sót?

Giọng nói của Thư Thủy Thủy tiếp tục vang lên: “Trên người Mang Nha trong căn phòng này có buộc những thứ kỳ lạ, nhấp nháy những chấm đỏ nhỏ, trên tay nắm cửa còn có một sợi dây mảnh hơn cả lông của Thủy Thủy nối với một thiết bị, trên thiết bị có một màn hình, trên đó hiển thị số 01:00 đứng im…”

Cổ Lan Cốt kinh hãi: “Thủy Thủy mau ra ngoài!”

Những người khác cũng phản ứng lại, những thứ Thư Thủy Thủy mô tả càng nghe càng giống bom! Trán bọn họ túa mồ hôi lạnh! Con mẹ nó, này rõ ràng là một căn phòng bom thịt người mà!

“Được, Thủy Thủy ra đây, Cốt Cốt đừng gấp.” Thư Thủy Thủy cũng ý thức được đây là gì, nhưng cậu lại không biết gỡ bom, chỉ có thể từ lỗ hổng chui ra.

Cái lỗ nhỏ xíu, Thư Thủy Thủy xoa xoa đôi tai nhỏ dán sát bên đầu, hai chân sau bé xíu cố gắng đạp vài cái mới chui ra được: “Thủy Thủy ra ngoài rồi nhé!”

Nhóm người không nhìn thấy nhau, nghe vậy đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó đôi mắt trở nên đỏ ngầu vì tức giận.

Giọng điệu nghiến răng nghiến lợi của Dư Tẫn vang lên trong đầu: “Mẹ nó! Tôi chưa thấy ai ghê tởm như vậy!”

Nhóm người không nhìn thấy biểu cảm của Khanh Mộng Tinh, trong đầu cũng không nghe thấy giọng nói của Khanh Mộng Tinh, nhưng đều cảm nhận được cảm xúc sắp mất kiểm soát của anh ta.

Dương Thiên Quân này có thể đảm nhận hai thí nghiệm cải tạo lớn của Mầm và Cổ Lan Cốt đủ để chứng minh học thuật, kinh nghiệm và trí thông minh của người này đều thuộc hàng đỉnh cao. Có lẽ ông ta không thể cảm nhận chuẩn xác suy nghĩ của Mang Nha nhưng vẫn luôn đề phòng.

Nếu là người khác, khi rà soát đến căn phòng kín cuối cùng, phần lớn sẽ cho rằng Dương Thiên Quân trốn ở bên trong. Một khi mở cửa hoặc xông vào kinh động bản sao Mang Nha ở bên trong. Bản sao Mang Nha mang theo bom trên người sẽ nhanh chóng nhào lên.

Từ hình ảnh cảm biến nhiệt thì bên trong có hơn ba mươi người, Thư Thủy Thủy không nói ra loại bom, nhưng cho dù là loại bom thuốc súng thô sơ nhất, hơn ba mươi quả cũng đủ g**t ch*t tất cả những người ở gần đó!

Điều đáng sợ hơn nữa là những quả bom thịt người này có tư duy của riêng mình, nhưng họ lại không thể tự chủ, mặc dù biết rõ vận mệnh của mình nhưng không thể tránh khỏi. Không ai ngăn nổi thân thủ linh hoạt và sự phối hợp ăn ý của bọn họ, vì thế kẻ đến gần hầu như không có đường thoát!

“Không lẽ thằng chó chết Dương Thiên Quân kia cũng biết ẩn thân à?” Dư Tẫn không thể nào nghĩ ra, bọn họ đã tìm nát cái làng này rồi mà vẫn không tìm ra dấu vết của Dương Thiên Quân.

Cổ Lan Cốt lại nhanh chóng nghĩ ra điểm mấu chốt: “Dương Thiên Quân không thể nào yên tâm để số bản sao này rời khỏi tầm mắt của mình, chắc chắn ông ta vẫn còn ở trong thôn. Đã không ở trong nhà thì tự nhiên sẽ ở dưới lòng đất. Dựa vào lực xung kích và phạm vi phá hoại của vụ nổ có thể làm một phép tính đơn giản…”

“Tôi biết ông ta ở đâu.” Giọng nói của Khanh Mộng Tinh đột nhiên vang lên, cắt ngang lời Cổ Lan Cốt: “Lúc đi qua một căn phòng trong khi rà soát, tôi có cảm giác rất mãnh liệt là Mang Nha đang ở ngay bên cạnh tôi, nhưng sau khi tiến hành xem xét các phòng lân cận thì không thu hoạch được gì, hơn nữa cảm giác đó không phải lúc nào cũng tồn tại, rất nhanh biến mất, tôi cứ tưởng đó là ảo giác.”

Một đường đi đến đây, Khanh Mộng Tinh thỉnh thoảng cũng có cảm giác này, nhưng thời gian đều rất ngắn, có lẽ lần này Khanh Mộng Tinh cho rằng mình đang ở trong thôn nên cảm giác mới mãnh liệt đến vậy.

Khanh Mộng Tinh đã đánh dấu trong bản đồ hệ thống, mọi người nhanh chóng hướng về phía mục tiêu.

Đó là hướng đông nam của thôn, sau khi đến gần, Khanh Mộng Tinh dựa vào cảm giác của mình để điều chỉnh chính xác hơn. Mọi người đứng trong sân của một nhà dân bình thường, bên chân là một cái cây không rõ tên đã rụng hết lá, không cao cũng không xum xuê.

“Bây giờ làm sao? Không phát hiện ra lỗ hổng nào.” Dư Tẫn xoay hai vòng, không có cách nào.

Thư Thủy Thủy xoa tay, mài móng vuốt: “Không có lỗ hổng thì có thể tạo ra lỗ hổng.” Vừa nói vừa vung móng vuốt nhỏ lên, mọi người chỉ thấy bên chân nhanh nổi lên một đống đất nhỏ và một cái hang chuột. Nhưng rất nhanh, Cổ Lan Cốt đã cúi xuống nhặt con chuột vô hình lên: “Không cần đào, chúng ta đợi ông ta tự chui ra là được.”

“Mang Nha trong thôn không có bất kỳ hành động nào, chứng tỏ chúng ta vẫn chưa bị lộ, Dương Thiên Quân không thể cứ ở mãi dưới lòng đất, bản sao đã được cải tạo, nhu cầu về bữa ăn giảm đi rất nhiều, nhưng bản thân ông ta vẫn chỉ là người bình thường.”

“Vậy nếu ông ta trữ một lượng lớn thức ăn ở dưới lòng đất thì sao?” Khanh Mộng Tinh hỏi.

“Sẽ không, trong thôn có thức ăn thừa, là đồ tươi, hơn nữa một mình ở trong lòng đất bịt kín thì tinh thần dễ xảy ra vấn đề, Dương Thiên Quân không am hiểu kiến trúc, trận lũ mùa hè chỉ mới rút được vài tháng, thời gian không đủ để có hành động lớn, không gian dưới lòng đất sẽ không lớn, có lẽ chúng ta có thể tìm lỗ thông gió.” Trình Khuyết nói.

Khanh Mộng Tinh đã rất khó bình tĩnh: “Tôi muốn vào ngay bây giờ, tôi cảm nhận được em ấy đang ở rất gần.”

Trình Khuyết cố gắng trấn an Khanh Mộng Tinh: “Chúng ta không thể thất bại trong gang tấc được, như vầy đi, chúng ta sẽ đợi một ngày, nếu ngày mai vẫn chưa có động tĩnh gì thì chúng ta dùng sức mạnh tấn công.”

Khanh Mộng Tinh im lặng một lát, cuối cùng chấp nhận lời đề nghị này. Anh cũng hiểu được bây giờ chính là thời điểm dễ dàng bứt dây động rừng, một chút sai sót cũng không được phép xảy ra.

Mọi người có bùa bảo bối ấm áp nên không cảm thấy lạnh. Vốn tưởng phải đợi một khoảng thời gian, nhưng chỉ tới trưa thì trong thôn đã có động tĩnh.

Có rất nhiều Mang Nha từ trong nhà ra ngoài, bọn họ tiếp nhận mệnh lệnh tuần tra mà đi lại trong thôn, còn có vài người đi về phía khu rừng ở bên ngoài thôn. Không bao lâu sau có người mang theo một con thỏ hoang trở về, bắt đầu xử lý, nướng chín.

Nhóm người hiểu được, nhóm Mang Nha này nhận lệnh của Dương Thiên Quân tiến hành tuần tra, săn thú và làm cơm.

Quả nhiên khi thỏ được nướng chín thì một cánh cửa ở dưới đất được đẩy lên, một người đàn ông trung niên chui ra. Người này có diện mạo bình thường, tóc hơi hói, đeo kính, trên người là bộ quần áo mùa đông dày cộm, ông ta đi về phía căn phòng tỏa ra mùi thịt nướng.

Dương Thiên Quân giống như bình thường ăn bữa trưa, vui vẻ nhìn Mang Nha lộ rõ biểu cảm không cam lòng trong mắt nhưng vẫn phải phục vụ mình: “Thỏ hôm nay hơi gầy, mày đúng là ngày càng vô dụng rồi, có nên xử lý đổi con mới không?”

Vẻ mặt Mang Nha có chút vặn vẹo nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng đó.

Dương Thiên Quân tặc lưỡi: “Cần gì phải thế, nghe lời một chút không tốt à? Nếu không nhờ có tao, mày có thể sống đến bây giờ sao?”

Dương Thiên Quân nói xong, qua một hồi lại lẩm bẩm: “Dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời lúc trước đâu mất rồi?”

Đang nói thì tay Dương Thiên Quân đột nhiên mất sức rũ xuống, trên mặt vừa xuất hiện biểu cảm mờ mịt thì cả người đã ‘phịch’ một tiếng ngã nhào xuống đất. Cơ mặt vì tê liệt mà co giật một cách máy móc, mắt mở trừng trừng nhưng không thể phản ứng lại.

Thư Thủy Thủy thầm nghĩ, loại thuốc tê liệt thần kinh do hệ thống sản xuất quả nhiên rất hiệu quả. Không màu không mùi, rắc lên thịt thỏ nướng dễ dàng hạ gục Dương Thiên Quân, chỉ là hơi đắt, cần đổi tới mười tấm bùa ẩn thân.

Nhóm người tưởng rằng đã đại công cáo thành, đang định xé bùa ẩn thân thì Mang Nha đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Bọn mày là ai? Nếu tao chết thì tất cả Mang Nha sẽ mất kiểm soát!”

Trong phòng im lặng không một tiếng đáp lời.

Mang Nha tiếp tục máy móc nói: “Tê liệt thần kinh à? Nhưng tao đã sớm có chuẩn bị, đoạn thoại này sẽ tự động kích hoạt sau khi tao mất ý thức, chỉ cần tao không chết, não còn vận hành thì vẫn có thể khống chế Mang Nha. Nếu tao chết thì tất cả các bản sao sẽ mất kiểm soát, điên cuồng tàn sát tất cả sinh vật sống mà chúng nhìn thấy.”

Trong phòng vẫn không có tiếng động, nhóm Thư Thủy Thủy đang trao đổi trong đầu, quả nhiên đã đoán đúng, sự khống chế của Dương Thiên Quân đối với Mang Nha đã đạt đến mức khó giải quyết nhất. Để tránh khả năng mình bị giết và Mang Nha bị người khác lợi dụng, Dương Thiên Quân đã cài đặt ý thức tự hủy.

Trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, giọng nói của hệ thống chợt vang lên: “Muốn có được linh hồn hoàn chỉnh không? Muốn thoát khỏi sự khống chế không? Liên kết với hệ thống, không lỗ vốn không thiệt thòi, dễ dàng có được sự che chở ấm áp từ hệ thống.”

Dư Tẫn suýt chút nữa nghẹn họng với phần quảng cáo đột ngột này, sau đó kịp phản ứng lại, hệ thống có thể giải trừ sự khống chế của Dương Thiên Quân đối với Mang Nha, nhưng tiền đề là phải khóa chặt với Mang Nha, việc này giống như vừa thoát khỏi miệng cọp lại rơi vào hang sói.

Giọng nói của Thư Thủy Thủy vang lên: “Ếch con, trước đây cậu nói bọn cậu có hệ thống chủ thần quản lý những hệ thống bọn cậu là thật à?”

Hệ thống lập tức trả lời: “Đương nhiên, bọn tôi có hệ thống quản lý hoàn chỉnh, thiết bị giao dịch vị diện phong phú, phát nhiệm vụ hợp lý, nghiêm ngặt…”

“Ếch con, cậu có muốn trở thành chủ thần không?” Thư Thủy Thủy hỏi.

Hệ thống dường như bị lỗi code trong một khoảnh khắc, giọng nói bị kẹt lại: “Trừ khi có vũ trụ thời không độc lập tán thành, bằng không sẽ không có hệ thống chủ thần mới.”

Thư Thủy Thủy lại hỏi: “Cậu cảm thấy thời không này thế nào?”

Hệ thống lại im lặng một lát: “Tôi không hiểu ý nghĩa của việc này.”

Thư Thủy Thủy: “Bởi vì Mang Nha không phải Thạch An An, cậu ta xứng đáng trói định với hệ thống tốt nhất. Đã là hệ thống, tại sao không làm chủ thần ở thời không này, Tiểu Phong Phong và mọi người sẽ giúp đỡ.”

Hệ thống: “Nơi này sắp hủy diệt rồi.”

Thư Thủy Thủy nói: “Không đâu, chúng ta có chỗ dựa là đại lục Hoàn Tinh, sau này sẽ giới thiệu cho cậu làm quen.”

Hệ thống: “…” Sao giống như đang nói buổi tối ăn gì vậy? Nhưng có chút động lòng thật đấy, kỳ lạ, hệ thống cũng có trái tim sao?

[hết 163]

Bình Luận (0)
Comment