Lần đầu tiên gặp Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt, Mang Nha đã biết hai người này cũng giống mình, đều là tự lừa mình dối người, tự cho rằng mình còn sống. Hơn nữa hai người này còn cho cậu ta một cảm giác quen thuộc khó tả, cho nên cậu ta thường vô thức đặt ánh mắt lên người hai người, cũng vì thế mà cậu ta đã thấy được quá khứ xa xôi của hai người, hết kiếp này đến kiếp khác, cho đến chân tướng ban đầu.
Cậu ta biết Thư Thủy Thủy đã nhận ra, cũng khéo léo lợi dụng lòng hiếu kỳ của Thư Thủy Thủy để đạt được hiệp nghị, từ đó giải thoát bản thân khỏi vòng luẩn quẩn nhân bản vĩnh sinh vô tận.
Việc liên kết với hệ thống đã giúp cậu ta có lại được thân xác, đồng thời cũng giúp cậu ta ổn định tinh thần lực đang trên bờ vực sụp đổ.
Sau khi trở về Thủy Tinh Cung, Thư Thủy Thủy đã tìm cơ hội để thu lấy thành quả hiệp nghị, Mang Nha không hề giấu giếm, thậm chí còn kể chi tiết rõ ràng, bởi vì cậu ta hứng thú muốn biết, khi biết được chân tướng Thư Thủy Thủy sẽ có phản ứng như thế nào.
Nhưng Mang Nha đã thất vọng, phản ứng của Thư Thủy Thủy là không có phản ứng gì. Theo Thư Thủy Thủy, từ đầu đến cuối, cậu và Mạnh Mạch Ly không phải là một người, Cổ Lan Cốt cũng không phải là Lam Cốt, vì thế Thư Thủy Thủy không hề để ý đến chuyện này, thậm chí khi rời đi còn đưa tay vỗ vỗ đầu Mang Nha: “Tiểu Nha Nha, cậu cũng luôn là cậu, cậu nói đúng, chúng ta đều giống nhau, cho nên chúng ta đều có chung một hạnh phúc.”
Mang Nha ngẩn người rất lâu, dần dần chìm vào hồi ức, sau đó đem kinh nghiệm của mình so sánh với kinh nghiệm của Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt, lại cảm thấy những gì mình trải qua không đáng là gì.
Về phần Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt, có lẽ Thư Thủy Thủy mới là người thông minh thực sự. Suy nghĩ của Mang Nha trở lại ngày mình nhìn thấy chân tướng cuối cùng.
Trong người Cổ Lan Cốt, cậu ta nhìn thấy được sự khởi đầu của vạn vật, cũng chính là điểm khởi đầu ban sơ nhất. Cổ Lan Cốt là một con thanh long, nhưng lại không phải là thần thú được người người kính ngưỡng, mà là được số mệnh an bài trở thành thần chết đứng đầu địa ngục.
Thế giới đại lục Hoàn Tinh lúc ban đầu chính là một vùng địa ngục, nơi đó là chốn về của linh hồn những người đã khuất, nơi đó tràn ngập tử khí, không có chút sức sống nào, mà thanh long chính là chủ nhân của không gian đó, sinh ra là đã định sẵn phải gắn liền với vùng đất địa ngục này, cả đời bầu bạn với cái chết, vĩnh viễn không thể cảm nhận được sinh mệnh là gì, vui vẻ là gì, ánh sáng là gì, hạnh phúc là gì.
Anh không buồn không vui, mỗi ngày những gì anh thấy và nghe đều là tử vong, đau đớn, tăm tối.
Cho đến một ngày, có một người vì quê nhà bị hủy diệt mà trốn đến đây, người đó hoàn toàn khác biệt với sự chết chóc nơi này, người đó tên là Mạnh Mạch Ly. Người đó dường như cũng ý thức được nơi này không phải là một nơi tốt đẹp, dự định đợi đến lần xuyên việt tiếp theo sẽ rời đi.
Sắc màu duy nhất trong thế giới này, cho dù muốn không nổi bật cũng không được. Ánh mắt của thanh long bị thu hút, nhưng cũng chỉ cảm thấy hứng thú mà thôi, một sinh mệnh yếu ớt, anh chỉ cần dùng một vuốt là có thể đập chết.
Nhưng theo thời gian quan sát, tìm hiểu và tiếp xúc, thanh long đã bị vả mặt, đột nhiên anh cảm thấy, cho dù thế giới này tràn ngập màu sắc thì Mạnh Mạch Ly vẫn khác biệt.
Khi biết Mạnh Mạch Ly muốn rời đi, thanh long trầm mặc, nhưng cũng bất lực, đó là lần đầu tiên anh hiểu được tự ti là gì, thế giới của anh, không gian của anh không giữ được Mạnh Mạch Ly.
Thanh long không nói những lời níu kéo, nhưng cuối cùng Mạnh Mạch Ly lại chọn ở lại, còn quyết định dùng năng lực của mình để thay đổi thế giới này. Mơ ước thành hiện thực, năng lực mạnh mẽ đến nhường nào chứ? Trong lòng nghĩ gì đều có thể thành thật, dù là sáng tạo ra một thế giới mới tốt đẹp.
Mạnh Mạch Ly đã cải tạo địa ngục đó thành một thế giới phồn hoa, mọi thứ đều giống như thật. Nhưng năng lực của tộc Mộng có một khuyết điểm, người nằm mơ thường không nhận ra mình đang mơ, dần dần bản thân sẽ bị giấc mơ đồng hóa.
Thời gian hàng ngàn năm, hàng vạn năm, Mạnh Mạch Ly dần quên mất mình là ai, cậu thật sự tin vào giấc mơ mình tạo ra, tin rằng mọi thứ đều là thật. Cho đến khi tiềm thức của cậu nói với cậu rằng, thế giới sẽ hủy diệt, mà cái gọi là hủy diệt đó thực chất là tỉnh mộng.
Lúc này Mạnh Mạch Ly mới tra xét ngọn nguồn sự việc, sau đó mới có phó bản mô phỏng thứ hai mà nhóm Thư Thủy Thủy chinh phục, Mạnh Mạch Ly rời đi, giấc mơ tạo ra đã thức tỉnh, mà sinh mệnh sống ở nơi đó căn bản không tin chân tướng này, không tin nơi này vốn là địa ngục, cho nên quy hết mọi lỗi lầm lên người Mạnh Mạch Ly và thanh long.
Thanh long truy tìm bước chân Mạnh Mạch Ly, nhưng anh là chủ thế giới, nhất định phải bị giam cầm trong thế giới này, không được phép tiến vào những không gian có chủ khác.
Thanh long thử vô số cách nhưng đều thất bại. Anh là thần chết của vũ trụ, sự mạnh mẽ của anh cũng được định sẵn với số phận bị giam cầm suốt đời.
Nhưng nó lại quá nghèo nàn, chỉ là một thế giới địa ngục mà người khác tránh né còn không kịp. Ngay cả chính anh cũng vậy!
Trong khoảnh khắc đó, thanh long cuối cùng cũng nghĩ ra cách rời đi, vốn liếng của anh chính là bản thân mình, mỗi mảnh vảy, mỗi khúc xương trên người đều là báu vật.
Thanh long rứt một mảnh vảy trên đuôi của mình: “Tôi cho người một mảnh vảy, hãy cho tôi đến không gian khác một lần!”
Đây là giao dịch của anh với chủ nhân vũ trụ cao hơn. Cuối cùng thanh long cũng có được quyền xuyên qua thời không, anh vui vẻ bay lượn hồi lâu, sau đó gấp gáp lao đầu vào luân hồi.
Nhưng thanh long không biết, chủ nhân vũ trụ đã hố mình, những thời không mà thanh long xuyên qua đều đi ngược lại với thời không của Mạnh Mạch Ly.
“Tôi cho người một mảnh vảy, hãy cho tôi đến không gian khác một lần!”
“Tôi cho người một mảnh vảy, hãy cho tôi đến không gian khác một lần!”
“Tôi cho người một mảnh vảy, hãy cho tôi đến không gian khác một lần!”
“…”
“Tôi cho người một khúc xương, hãy cho tôi đến không gian khác một lần!” Vảy rồng đã bị nhổ sạch, không, thanh long vẫn để mảnh vảy ngược kia ởlại đại lục Hoàn Tinh, bởi vì nó sợ nếu có một ngày Mạnh Mạch Ly trở về, sẽ không tìm được nhà.
Lam Cốt là thành phẩm ngưng tụ từ toàn bộ tử khí của thời không này, không ai có thể g**t ch*t anh, trừ khi là chính anh.
Từng khúc xương rồng bị nhổ ra, thậm chí để tăng thêm số lần xuyên qua, thanh long còn học được cách keo kiệt gõ nát khúc xương: “Tôi cho người một miếng xương, hãy cho tôi đến không gian khác một lần!”
Cuối cùng, Mạnh Mạch Ly đã trở lại đại lục Hoàn Tinh nhưng phát hiện Lam Cốt đã biến mất, chân tướng khiến cậu đau khổ tột cùng. Nhiều vảy rồng như vậy, nhiều xương rồng như vậy, cậu phải làm sao, cậu có thể làm sao đây? Cuối cùng Mạnh Mạch Ly lựa chọn để chính mình bị giấc mơ nuốt chửng, phân liệt bản thân thành vô số giấc mơ, biến những giấc mơ này thành hiện thực, sau đó đi theo bước chân của thanh long.
Trong từng không gian, Mạnh Mạch Ly tạo ra giấc mơ được gặp gỡ, thấu hiểu, yêu thương vảy và xương của Lam Cốt.
Để phá vỡ giới hạn luân hồi, trong thế giới của Lê Mộng và Úy Lan, Lê Mộng đã tạo ra nhẫn Thủy Lan, đồng thời thông qua lỗ sâu gặp gỡ Thư Thủy Thủy, giúp nhẫn Thủy Lan được luyện chế thành công. Từ đó, Mạnh Mạch Ly và Lam Cốt cuối cùng đã kết thúc luân hồi vô tận, mà Cổ Lan Cốt, thực chất là mảnh xương cuối cùng còn sót lại của Lam Cốt.
Ban đầu khi nhìn thấy sự thật này, Mang Nha đã phải sững sờ, đây có lẽ là sự thật thảm khốc nhất mà cậu ta từng thấy. Nhưng cũng cảm thấy, tất cả đều đáng giá.
Cuối cùng Mang Nha mỉm cười, bản thân tự nghĩ ngợi nhiều như vậy đúng là tự khổ mình. Bên ngoài vang lên tiếng Tạ Phong gọi cậu ta đi ăn cơm, Mang Nha đáp lời: “Đến đây, Tiểu Phong Phong ~” Khiến Tạ Phong sợ hãi bỏ chạy.
~
Năm nền văn minh thứ bảy giáng xuống chính thức được gọi là năm thứ bảy của kỷ nguyên diệt vong, sau năm này, tinh cầu Thương Chiến thông qua hệ thống không ngừng liên kết với những người trôi dạt trong dòng chảy hỗn loạn bên ngoài, thông qua hoàn thành nhiệm vụ dẫn dắt họ đến một tiểu hành tinh của đại lục Hoàn Tinh.
Dần dần, việc phát triển hệ thống con ngày càng hoàn thiện, sau này ngay cả khi không liên kết với Mang Nha, hệ thống con cũng dần có trí tuệ riêng, tính cách riêng.
Ếch xanh bắt đầu đưa các hệ thống con ra các không gian khác bên ngoài để thực hiện nhiệm vụ, có nghĩa là người liên kết không còn giới hạn ở hai hệ thiên hà Thương Hải và Tiên Ca nữa, mục đích của việc này là để tiếp nhận thêm nhiều người ngoài và nhân tài đến, tìm kiếm đột phá kỹ thuật và đổi mới công nghệ, dù sao muốn đi trước nền văn minh thứ bảy thì không thể dậm chân tại chỗ được.
Tiến triển hiển nhiên sẽ gặp phải sóng gió, ví dụ như lô hệ thống đưa ra ngoài đầu tiên, có một số hệ thống bị truyền nhầm không gian, chạy đến vũ trụ song song, hệ thống đó là hệ thống liên kết với Mang Nha, mọi người không lo lắng cho an nguy của nó, nhưng dù sao cũng có chút suy tư. Mãi đến khi liên lạc lại được với hệ thống con mới biết nó đã bén rễ ở một hành tinh tên là Thương Hành, Mang Nha còn phát triển một khu biệt thự cao cấp tên là Thanh Mộng Tinh Hà, hệ thống đã kết bạn mới, nghe nói là một con cá hát rất hay, rất phấn khích muốn giới thiệu cho mọi người làm quen.
Vì vũ trụ song song đó không phải là không gian đã định trước nên hệ thống con không thể truyền về được, đành phải lập nghiệp ở không gian đó, sau này cũng trở thành chủ thần một phương.
Đây cũng coi như là trong họa được phúc, nhưng cũng có hệ thống khá nhát gan, một ngày nọ đột nhiên khóc chít chít chạy về, nói mình bị người ta đánh!
Mọi người trong Thủy Tinh Cung kinh ngạc không thôi, người nào mà mạnh mẽ đến vậy, ếch xanh hung hăng đòi tìm lại công bằng cho con cưng của mình. Chỉ là thời không mênh mông, đâu dễ dàng như vậy, kết quả không lâu sau đó, hệ thống lại thút thít chạy đến nói người đánh nó đuổi đến rồi!
Mọi người kinh hãi! Người này còn có thể xuyên không? Tuyệt đối không thể xem thường.
Đợi mọi người khí thế hung hăng, cảnh giác đi đến thì thấy một con chuột tròn vo lông xù khoanh tay đứng đó, đang sốt ruột dùng đầu móng vuốt gõ xuống đất.
Mọi người: “…” Vậy là hệ thống con đã bị một con chuột đánh, hơn nữa nó còn xuyên không đuổi đến đây!
Chưa kịp hỏi thăm tình hình, Thư Thủy Thủy ở bên cạnh đột nhiên co rụt người lại, biến thành hình chuột, sau đó nhanh chóng chạy tới, vừa chạy vừa khóc lớn: “Thư Bảo! Thư Bảo! Mình nhớ cậu lắm!”
Hai nắm chuột lập tức lăn lộn với nhau, mọi người cứ thế nhìn đùi vàng nhà mình cực kỳ thân thiết ôm đùi một con chuột khác.
Ngày hôm đó mặt Cổ Lan Cốt đen như than, bởi vì anh tiến tới định tách hai nắm chuột ra thì bị hai con chuột trừng mắt, hai con chuột không coi ai ra gì trở về phòng nói chuyện riêng.
Vừa vào phòng, Thư Bảo đã ném một túi nhỏ qua: “Bảo bối đưa cho cậu thế mà cũng đánh mất cho được. Sao hả? Giàu có rồi nên dùng một cái vứt một cái hả?”
Thư Thủy Thủy vội vàng giải thích: “Không phải không phải, mình ngủ một giấc rồi xuyên không, không kịp mang theo, tốt quá rồi, mình thích mấy thứ này lắm.” Tuy gu thẩm mỹ của Thư Bảo luôn là vàng chóe, nhưng Thư Thủy Thủy thật sự rất thích những thứ này, lúc mới đến tinh cầu Thương Chiến còn tiếc nuối rất lâu.
“Thư Bảo tìm được anh em của mình chưa?” Thư Thủy Thủy nghĩ đến mục đích Thư Bảo rời đi trước đó.
Sắc mặt Thư Bảo cuối cùng cũng dịu lại: “Tìm được rồi, không ngờ có đối tượng luôn rồi, bọn tôi đã cùng nhau quay về Trái Đất thăm ba mẹ, cũng coi như giải quyết được một tâm sự.”
“Vậy Thư Bảo làm thế nào tìm được mình vậy?”
“Ít nhiều cũng nhờ hệ thống kia, lại còn chào hàng món châu chấu nướng với tôi, mùi vị rất quen thuộc, tôi liền hỏi thăm chuyện của cậu, kết quả nó còn cứng miệng không chịu nói. Nhóc con như nó, cứ đánh một trận là xong, đợi nó xuyên không trở về, tôi liền men theo quỹ đạo thời không tìm tới đây.” Thư Bảo tùy ý nói.
Thư Thủy Thủy: “…” Thì ra hệ thống con bị đánh là vì thế, hôm nào gửi hai con châu chấu nướng bồi thường vậy.
“Thư Bảo, Thư Bảo, kể cho mình nghe Trái Đất bây giờ thế nào rồi đi? Anh em cậu là những con chuột như thế nào? Những không gian khác thì sao…” Thư Thủy Thủy hỏi hết câu này tới câu khác, xem ra hai con chuột phải tâm sự rất lâu.
Thư Bảo không ở lại tinh cầu Thương Chiến quá lâu, nhưng thiên phú tầm bảo của Thư Bảo rất cao, Thư Bảo nói rằng sau này có thể thường xuyên đến thăm Thư Thủy Thủy, sau đó lẩm bẩm trong ánh mắt lạnh lùng của Cổ Lan Cốt: “Cái đám này sao toàn tìm đối tượng keo kiệt thế nhỉ?”
Cổ Lan Cốt keo kiệt: “…”
Thư Bảo rời đi hai ngày, tâm trạng Thư Thủy Thủy có hơi sa sút, Cổ Lan Cốt liền nghĩ đủ mọi cách đưa cậu đi du lịch khắp nơi, đi qua đi lại giữ tinh cầu Thương Chiến và đại lục Hoàn Tinh, cuối cùng cũng khiến Thư Thủy Thủy quên đi nỗi buồn ly biệt.
Nhìn Cổ Lan Cốt ở bên cạnh, Thư Thủy Thủy nở nụ cười tươi. “Cốt Cốt đừng lo lắng, Thư Bảo rời đi nên em hơi nhớ một chút thôi, nhưng có Cốt Cốt ở bên cạnh thì em không bao giờ cô đơn, dù sao, Thủy Thủy là của Cốt Cốt mà.”
Cổ Lan Cốt mỉm cười, vò dấm bị lật nghiêng trong lòng cuối cùng cũng được đậy nắp đặt ngay ngắn.
Hai người rúc sát vào nhau, ngồi bên bờ biển ngắm bình minh trên một hành tinh có phong cảnh xinh đẹp. Mặt trời mới mọc có màu đỏ cam trông giống như lòng đỏ trứng vịt muối ngâm đầy dầu: “Cốt Cốt, chúng ta nuôi vài con vịt đi, à lát nữa ăn khoai nướng nha!”
Cổ Lan Cốt gật đầu, đặt cằm l*n đ*nh đầu Thư Thủy Thủy: “Ừm! Nướng thêm hai con châu chấu nữa.”
[Toàn Văn Hoàn – CK24.12.18-14.5.2025]