[21] Chuột phi – Đến!
****
Bé chuột sở hữu vật tư phong phú không hề hay biết tâm tư phức tạp của nhân loại, đối với Thư Thủy Thủy mà nói, ăn ngon ngủ ngon, chuột sinh vô lo, đương nhiên, hiện giờ lại thêm một thú cưng hình người nữa.
Sau khi bóng dáng những người khác hoàn toàn biến mất trong bóng đêm, Thư Thủy Thủy mới thò cái đầu nhỏ từ trong ống tay áo của Cổ Lan Cốt chui ra ngoài, thân thể đầy lông mao mềm mại giống như chất lỏng từ khe hở nho nhỏ linh hoạt bò ra ngoài, sau đó tiếp tục làm việc khi nãy.
Thuận theo cổ tay leo tới bên cạnh củ khoai ấm áp, duỗi móng vuốt nhỏ, dùng phần vuốt nhọn men theo đường vân rạch thẳng ba đường, động tác lưu loát dứt khoái có vài phần phong cách của cao thủ võ lâm.
Sau khi buông vuốt xuống, Thư Thủy Thủy kiêu ngạo ưỡn b* ng*c nhỏ ý bảo Cổ Lan Cốt có thể tiếp tục.
Như mong muốn của Thư Thủy Thủy, Cổ Lan Cốt vươn ngón tay thon dài, sau đó giống như lột quả chuối mà lột vỏ khoai lang màu đỏ đã có chút nám, phần ruột khoai màu da cam lộ ra dưới ánh lửa bập bùng lay động, làm rung động gai lưỡi người ta.
Hương vị khoai nướng lại càng nồng đậm hơn, cả khoảng sân quanh quẩn mùi hương làm người ta thèm nhỏ dãi, khoai lang xốp mềm, thỉnh thoảng vì được nướng mà chảy ra mật sáng bóng, không hề có cảm giác đầy mỡ chán ngán, mà lại càng ngọt ngào hơn.
Gió đêm lay động, Cổ Lan Cốt tựa hồ ngửi thấy mùi thơm mê người, đã qua hơn mười năm, rốt cuộc một lần nữa mơ hồ có cảm giác thèm ăn.
Thư Thủy Thủy l**m móng vuốt cắt vỏ khoai vừa nãy, sau đó không kịp chờ mà nhảy từ trên tay Cổ Lan Cốt xuống, xông về phía củ khoai của mình.
Cổ Lan Cốt sợ Thư Thủy Thủy bị nóng, trước lúc Thư Thủy Thủy vọt tới chỗ củ khoai nướng, anh liền xê dịch nó ra ngoài một chút.
Thư Thủy Thủy ngẩng cái đầu nhỏ nghiêm trang tỏ ý cám ơn: “Cám ơn Cổ Lan Cốt thân sĩ.”
Cổ Lan Cốt giật giật khóe môi, chỉ chỉ củ khoai: “Tôi cũng cám ơn Thư Thủy Thủy thân sĩ.”
Hai người ù ù cạc cạc cám ơn đối phương, sau đó hài lòng ăn khoai nướng ngọt ngào, Thư Thủy Thủy suy nghĩ một chút, từ linh phủ móc ra hai củ khoai mới, đặt bên cạnh đống lửa.
Lúc Dư Tẫn và Nam Ca dẫn đoàn người Filo đến khu nghỉ ngơi an bài thỏa đáng xong quay trở lại khách sạn, Cổ Lan Cốt và Thư Thủy Thủy đã ăn khoai nướng xong, nhưng mùi thơm nồng đậm trong sân vẫn còn chưa tản đi.
Dư Tẫn thầm hít một hơi, để tránh cho mình thoạt nhìn không quá mất mặt nên không dám phát ra động tĩnh quá lớn.
Từ khi tới tinh cầu Thương Chiến, ấm no đã chính là vấn đề, nào còn quản tới mùi vị nữa. Hơn nữa trước khi tiến tới nơi này, Thương Hải tinh tệ cũng vừa trải qua một cuộc chiến tranh tinh tế quy mô lớn, vật tư cũng rơi vào thời kỳ thiếu thốn, tình hình tinh cầu Thương Chiến thế nào cũng có thể tưởng tượng được.
Cổ Lan Cốt khoanh chân ngồi bên cạnh đống lửa, hiển nhiên là đang đợi hai người, nằm bẹp trên đầu gối gập lại của anh chính là chuột nhỏ, có thể nhìn ra thân thể Thư Thủy Thủy rất mềm mại, thực hoàn mỹ dán vào đầu gối Cổ Lan Cốt.
Cổ Lan Cốt khép ngón trỏ cùng ngón giữa lại, nhẹ nhàng xoa bụng cho Thư Thủy Thủy, giúp Thư Thủy Thủy tiêu cơm, ở trên tinh cầu Thương Chiến này mà có thể ăn no đến như vậy có thể xem là một loại xa xỉ.
Thư thủy Thủy kỳ thực không cảm thấy mình ăn quá no, dù sao thì trước mỗi lần ngủ đông, Thư Thủy Thủy đều điên cuồng ăn cơm, thậm chí trong một thời gian ngắn tăng thể trọng lên gấp đôi, chuột sóc chưa từng lo lắng tới vấn đề ăn quá no, giống như cũng không lo vấn đề mất ngủ vậy, ah, không đúng, Thư Thủy Thủy đại khái là con chuột sóc duy nhất từ trước tới nay có lịch sử mất ngủ.
Vào mùa thu chuột sóc có thể ăn bao nhiêu sẽ ăn bấy nhiêu, bởi vì một khi chìm vào ngủ đông, không tới mùa xuân năm sau chúng sẽ không tỉnh lại, cho dù là chết đói.
Thế nhưng Cổ Lan Cốt cảm thấy, Thư Thủy Thủy ăn một củ khoai có kích thước còn to hơn mình, hẳn là đã no tới trướng bụng, vì thế Thư Thủy Thủy mới nằm bẹp trên đùi anh như vậy.
Sau đó trong quá trình được xoa xoa bụng, vì quá thoải mái mà Thư Thủy ngủ quên mất.
Dư Tẫn và Nam Ca biết Cổ Lan Cốt đang chờ mình thì liền ngồi xuống cạnh đống lửa, thật vất vả ép chính mình lơ đi mùi khoai nướng thơm lừng, chuẩn bị nói rõ tình huống thì Cổ Lan Cốt chỉ chỉ bên cạnh đống lửa: “Thủy Thủy để lại cho hai người.”
Theo ngón tay Cổ Lan Cốt nhìn sang, Dư Tẫn cùng Nam Ca thấy được hai củ khoai được vùi trong lớp tro bụi, kích cỡ không nhỏ, hiển nhiên đã được cẩn thận chọn lựa, liếc nhìn con chuột nhỏ ngủ ngon lành tới phập phồng phập phồng phần bụng nhỏ, nhất thời tâm tình có chút phức tạp.
Hai người hiển nhiên chưa từng nghĩ tới, mình thế mà lại có một ngày được một con chuột nhỏ chăm sóc.
“Quá…. quá ngon luôn!” Dư Tẫn gấp gáp cạy củ khoai ra, thậm chí không để ý tới độ nóng cắn một cái, ngồm ngoàm không rõ khen ngợi, sau đó không để ý tới chuyện nói chuyện nữa. Trong ba người, Dư Tẫn là người nhỏ tuổi nhất, tính cách cũng khá hoạt bát, tự nhiên cũng khá tham ăn.
So ra thì Nam Ca bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng từ khi bắt đầu ăn khoai cũng không nói tiếng nào đã có thể nhìn ra anh rất hưởng thụ quá trình ăn khoai nướng.
Trong sân liền chìm vào một khoảng thời gian an tĩnh, thẳng tới khi hai người ăn khoai nướng xong, vừa may lúc này Thư Thủy Thủy được xoa bụng mặc dù đang ngủ cũng nhịn không được ợ một cái, sau đó chép chép miệng lật người dậy, dựa vào đầu gối Cổ Lan Cốt ngủ tiếp.
Dư Tẫn rất muốn đưa tay xoa xoa bộ lông mềm mại của Thư Thủy Thủy, nhưng cuối cùng sợ kinh động Thư Thủy Thủy nên chỉ nhẹ nhàng vuốt vuốt râu mép: “Lão đại, anh rốt cuộc đã nhặt được bảo bối này ở nơi nào vậy, có còn không? Biết nói, biết làm nũng, biết lau xe, lại còn biết biến ra thức ăn nữa! Em cũng muốn đi thử vận may.”
Cổ Lan Cốt: “Oh~”
Dư Tẫn sửng sốt, sau đó khó tin nhìn Cổ Lan Cốt: “Lão đại, vừa nãy anh mới cười nhạo em hả?” Dư Tẫn chẳng những không có không vui, ngược lại còn thực xúc động, tình cảm của lão đại quả thực đang tiến hóa.
Cổ Lan Cốt: “…”
Nam Ca thấy vậy liền lên tiếng kéo lại trọng tâm câu chuyện: “Thân phận của Thủy Thủy quả thực đặc biệt, lão đại có lẽ cần phải chậm rãi thăm dò.”
“Không cần.” Cổ Lan Cốt nói: “Thủy Thủy có lẽ tới từ một thời không khác, hôm nay Thủy Thủy nói tới một bạn chuột của mình, nói nó đã tới một thời không khác rồi.”
Nam Ca gật đầu: “Thì ra là vậy, Thủy Thủy có khái niệm thời không, hơn nữa còn tiếp nhận chuyện xuyên qua thời không, như vậy có thể giải thích được vì sao Thủy Thủy lại hoàn toàn không biết gì về thế giới này. Không biết ở thời không kia của Thủy Thủy có còn nhiều chuột như vậy không.” Nam Ca không thể không thừa nhận, chuột như Thư Thủy Thủy thực sự làm người ta yêu thích.
Ánh mắt Dư Tẫn sáng lên: “Nếu có thể bắt vài con mang về thì tốt rồi! Aiz, con chuột ở thời không khác sao lại đáng yêu như vậy chứ, nhìn lại thời không chúng ta….”
Cổ Lan Cốt lạnh lùng nhìn qua.
Dư Tẫn vội vàng xua tay: “Không bắt không bắt nữa, chỉ có một mình Thủy Thủy là đủ rồi.”
Trên người Thư Thủy Thủy có rất nhiều điểm đáng ngờ, ví dụ như số khoai tươi mới đó từ đâu mà có, Thư Thủy Thủy lại tích trữ ở nơi đâu, Thư Thủy Thủy sao lại tới thế giới này, thế giới mà nó từng sinh hoạt ra sao? Nhưng những thứ này ở trong mắt Cổ Lan Cốt đều không phải vấn đề, bởi vì quan trọng nhất là hiện giờ Thư Thủy Thủy đang nằm trên đầu gối anh.
“Nhưng mà lão đại, bình thường xuyên thời không chỉ phát sinh ở thời không không ổn định, cũng chính là thời điểm thế giới không ổn định, Thủy Thủy có thể tới được nơi này không phải chứng minh thời không của tinh cầu Thương Chiến đã không còn ổn định à?” Dư Tẫn phát giác ra liền nói.
Cổ Lan Cốt sớm đã nghĩ tới chuyện này, nào chỉ không ổn định, tinh cầu Thương Chiến rõ ràng đang đối mặt với tình huống tận thế, nếu bão điện từ không thể giải quyết thì cuối cùng nó sẽ lan ra toàn cầu, mà nguyên nhân tạo thành bão điện từ siêu cấp cũng chính là thời không bất ổn, đó cũng là lý do vì sao Thư Thủy Thủy lại xuyên tới vị trí có bão điện từ xuất hiện: “Sợ à?”
Dư Tẫn phì cười: “Sợ? Đương nhiên là không rồi!” Chỉ là có cảm giác thực nghẹn khuất, thế giới bên ngoài sợ Cổ Lan Cốt nhưng lại không muốn gánh vác dư luận g**t ch*t Cổ Lan Cốt, cộng thêm sợ mình không phải đối thủ của Cổ Lan Cốt nên mới cẩn thận chọn lựa một tinh cầu đã định trước sẽ bị hủy diệt rồi đưa anh tới đó. Tổ chim bị phá thì trứng cũng nát, tới khi đó, Cổ Lan Cốt tự nhiên sẽ chết đi: “Em chỉ cảm thấy không đáng cho lão đại thôi.”
Cổ Lan Cốt không có tâm tình gì: “Không có gì đáng hay không đáng, hơn nữa ai nói sự tình nhất định sẽ giống như bọn họ mong muốn chứ?” Ngón tay Cổ Lan Cốt vẫn như cũ nhẹ nhàng v**t v* Thư Thủy Thủy, từ cái đầu nhỏ vuốt tới cái đuôi, vuốt tới mức Thư Thủy thủy thả lỏng duỗi rộng người.
Nam Ca vỗ vỗ vai Dư Tẫn: “Không sai, sự tình chắc chắn sẽ không giống như bọn họ mong muốn, không tới khoảnh khắc cuối cùng thì không ai nói chắc được kết cục, không phải đã có chuyện ngoài ý muốn gọi là Thư Thủy Thủy à?”
Thư Thủy thủy nằm ngủ trên đầu gối Cổ Lan Cốt khẽ run run lỗ tai nhỏ, tựa hồ đang ngủ thì nghe có người gọi tên mình nên theo bản năng giơ móng vuốt nhỏ, vang dội hô một câu nói mớ: “Có!”
Ba người bên cạnh đống lửa: “…” Phối hợp vậy sao?
Chỉ thấy Thư Thủy Thủy không mở mắt, móng vuốt nhỏ cũng mất đi sức lực rũ bẹp xuống đầu gối, nhưng cái miệng nhỏ nhắn còn lầm bầm một câu: “Có việc gì sang năm lại nói nha….%¥@¥… % ”
Âm thanh phía sau ngày càng nhỏ, cũng nghe thực mơ hồ, nhưng có việc sang năm lại nói thì vẫn nghe rất rõ ràng.
Dư Tẫn nhỏ giọng mở miệng: “Sang năm lại nói là nghiêm túc à?”
Tuy âm thanh rất nhỏ nhưng Thư Thủy Thủy có thính lực cực nhạy hiển nhiên vẫn chộp được, phản ứng chính là cái lỗ tai bé xíu xụp xuống, dán sát bên đầu, tựa hồ có ý định ngăn cách tạp âm.
[end 21]