[35] Chuột phi – Tôi Dạy Anh Ăn
****
Người đàn ông đã từng được xưng tụng là chiến thần không thể nào ngờ được mình sẽ có một ngày như thế này. Nhìn vẻ mặt mong đợi của chuột nhỏ, Cổ Lan Cốt chuyển tầm mắt nhìn cái chén ở trước mặt.
Hoa quả trong chén đặc biệt bắt mắt trong Tinh cầu Thương Chiến tài nguyên cằn cỗi này, nhưng đám châu chấu kia cũng đặc biệt bắt mắt, thậm chí thật sự giống như lời chuột nhỏ đã nói, có con đã bắt đầu bò ra ngoài, một con leo tới bên miệng chén, chân sau dùng lực như muốn nhảy ra ngoài, nháy mắt châu chấu nhảy ra thì bị hai cái trảo tinh chuẩn xác chộp lại, bắt được châu chấu.
Thư Thủy Thủy thuần thục đánh ngất xỉu châu chấu, sau đó một lần nữa đặt nó vào bát, cực kỳ tri kỷ nói: “Cốt Cốt từ từ ăn, tôi sẽ ở bên cạnh coi chừng.” Nói xong nó còn vỗ vỗ cái ngực nhỏ của mình, tỏ vẻ cứ an tâm giao cho nó.
Cổ Lan Cốt mặc dù không có vị giác nhưng trong ký ức ngày xưa không hề tồn tại hành vi ăn sống châu chấu, nhất thời có chút không kịp phản ứng.
Bên kia, Dư Tẫn cũng chú ý tới bầu không khí kỳ quái bên Cổ Lan Cốt, vì thế có chút tò mò sáp tới.
Thư Thủy Thủy thấy Cổ Lan Cốt bất động thì nghiêng cái đầu nhỏ, lỗ tai nhỏ run run: “Quên để dụng cụ ăn rồi! Anh ăn đũa hay nĩa?”
Chuột nhỏ từ linh phủ của mình lôi ra một đôi đũa cùng một cái nĩa inox, mỗi bên móng giơ một cái chờ Cổ Lan Cốt chọn lựa.
Cổ Lan Cốt: “…” Cái này không phải vấn đề dụng cụ ăn.
Thư Thủy Thủy giơ một hồi, thấy Cổ Lan Cốt lộ ra vẻ mặt mờ mịt, hơi suy nghĩ một chút liền tự nhận là đã tìm ra nguyên nhân: “Anh không biết ăn hả? Không sao, tôi chỉ cho anh, vừa vặn tôi có nướng một con, chắc cũng chín rồi.”
Nói xong, chuột nhỏ cất dụng cụ ăn, lạch bạch chạy tới bên đống lửa, sau đó nhặt một cái cây nhỏ dựng bên đống lửa, cành cây có phần phân nhánh, trên một nhánh cây là một con châu chấu đã nướng chín.
Chuột nhỏ giơ châu chấu nướng lạch bạch chạy tới bên cạnh Cổ Lan Cốt, cực kỳ nghiêm túc đứng trước mặt anh, giơ cao châu chấu: “Nhìn kỹ nha, đầu tiên, châu chấu còn hơi nóng, phải thổi một cái.” Đưa châu chấu tới gần, chuột nhỏ chăm chú phồng má thổi một hơi.
Một chốc sau, Thư Thủy Thủy nói tiếp: “Nhưng mà châu chấu của anh không nóng, không cần thổi, trực tiếp tiến hành bước thứ hai, bỏ phần cánh đi, phần này không có mùi vị còn dễ vướng kẽ răng, phải bỏ đi.” Vừa nói, Thư Thủy Thủy vừa nghiêm túc làm mẫu, thậm chí còn tỉ mỉ giảng giải xem nên dùng lực thế nào mới bức gọn gàng sạch sẽ nhanh chóng hơn.
Cổ Lan Cốt hiển nhiên là một học trò ngoan, chuột nhỏ làm mẫu quá trình ăn châu chấu, mỗi bước anh đều nghiêm khắc ghi tạc trong đầu, nhưng nhìn lại châu chấu trong chén, vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Hơn nữa một chén lớn như vậy mà chuột nhỏ chỉ nướng cho mình có một con, Cổ Lan Cốt cảm thấy trái tim mình mềm nhũn.
Thư Thủy Thủy đã làm mẫu tới bước cuối cùng: “Bước cuối cùng chính là ăn, há miệng, a, bỏ vào miệng, giòn, rất thơm.”
Rôm rốp! Rôm rốp! Rôm rốp!
Cổ Lan Cốt: “…” Nghe âm thanh quả nhiên rất giòn.
Cái miệng nhỏ của Thư Thủy Thủy chuyển động cực nhanh, không hề để rơi rớt chút mảnh vụn nào gặm hết châu chấu nướng, ngẩng đầu nhìn thấy Cổ Lan Cốt vẫn còn cầm chén đờ ra như cũ, Thư Thủy Thủy gãi gãi cằm, bước chầm chầm tới cạnh chén sờ sờ tay Cổ Lan Cốt: “Không học được hả, không sao, tôi xử lý giúp anh, chờ chút.”
Nói xong, chuột nhỏ liền nhón chân, thân thể nhỏ bé cố gắng túm một con châu chấu từ trong chén ra, nghiêm túc dùng móng vuốt búng một cái, chuẩn bị bứt cánh.
Dư Tẫn ở bên cạnh quan sát thật lâu, rốt cuộc nhịn không được cười ha hả, cười tới lưng không thẳng nổi, thở không ra hơi: “Thủy Thủy… không phải lão đại… không học được, là… là bọn tôi… bình thường…. sẽ không ăn côn trùng…. há há há…. lại còn sống nữa chứ…. há há há há….”
Dư Tẫn cảm thấy tình cảnh này thật sự quá hài hước, đã từng là chiến thần mà lúc này đây lại luống cuống tay chân cầm chén. Mà trong mắt Thư Thủy Thủy, Cổ Lan Cốt là kẻ vô dụng cơm cũng không biết ăn, thức ăn chạy cũng không biết bắt, còn cần Thư Thủy Thủy hỗ trợ trông chừng, đưa tới miệng cũng không biết ăn, Thư Thủy Thủy liền làm mẫu một lần, sau đó vẫn không ăn được, Thư Thủy Thủy dứt khoát tự mình ra trận, dự định tự mình xử lý rồi trực tiếp đút cho anh!
Thư Thủy Thủy dốc hết sức lực mới hiểu được Dư Tẫn nói gì, lỗ tai nhỏ nhất thời rũ xuống, mềm oặt dán bên đầu, buông con châu chấu đang cầm, cả con chuột nhỏ thoáng cái giống như lùn hẳn hai ba cm, âm thanh Cổ Lan Cốt từ trên đỉnh đầu truyền tới: “Tôi thích nướng, Thủy Thủy có thể dạy tôi không?”
Lỗ tai chuột nhỏ run lên, một lẫn nữa dựng đứng: “Được nha được nha!”
Vì thế, bỏ lại Dư Tẫn đã cười tới đứng không vững, Cổ Lan Cốt một tay cầm chén, một tay nâng chuột đi tới bên cạnh đống lửa.
Dư Tẫn thấy vậy thì tiếng cười cũng nghẹn lại, cảm thấy thế giới này có chút huyền diệu, vô thức nhấc chân theo sau, vừa tới gần liền thấy một người một chuột ngồi bên đống lửa, chuột nhỏ nghiêm túc hỏi: “Anh thích vị cay, vị ngọt hay vị mặn?”
Dư Tẫn: “…” Lão đại căn bản không có vị giác được không.
Cổ Lan Cốt thì nghiêm túc suy nghĩ: “Vị cay.”
Chuột nhỏ gật đầu: “Tôi cũng thích vị cay! Đặc biệt thích! Anh thích chín tám phần, chín chín phần, hay chín hoàn toàn?”
Cổ Lan Cốt: “Giòn là được.”
Lỗ tai chuột nhỏ run lên: “Thật tốt quá, tôi cũng thích giòn!”
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy châu chấu, Dư Tẫn thực hoài nghi hai người này đang định nướng thịt bò, đương nhiên, thịt bò thì không thể nào giòn được: “Lão đại! Anh định ăn côn trùng thật à?”
Cổ Lan Cốt quay đầu qua, giọng nói có chút nguy hiểm: “Sao? Cậu cũng muốn ăn à?”
Dư Tẫn: “…”
Lưu Độ vẫn luôn bảo trì cảnh giác quan sát tình huống: “…”
Giờ phút này, Dư Tẫn tựa hồ bắt đầu cảm nhận được cảm giác khi bị hỏi là mấy người muốn báo thù cho muỗi hả?
Dư Tẫn điên cuồng lắc đầu, biểu thị mình tuyệt đối kiên định không ăn côn trùng. Lúc này Cổ Lan Cốt mới hài lòng thu hồi ánh mắt.
Thư Thủy Thủy vì muốn làm cho thú cưng yêu thích châu chấu nên dốc đủ vốn liếng, từ trong linh phủ lôi ra rất nhiều gia vị quý giá, một lọ tương ớt độc nhất vô vị đặc biệt bắt mắt, chỉ có một lọ nhỏ như ngón cái con người mà thôi, Thư Thủy Thủy ôm lấy nó cọ cọ.
Đầu tiên là thoa một tầng dầu mỏng, sau đó là mật, hành, gừng, tỏi không thiếu chút nào, muối, giấm, xì dầu đều cùng một chút, cuối cùng rắc một tầng bột thì là.
Đương nhiên, hoa quả cũng không bị bỏ qua, chúng bị Thư Thủy Thủy xiên vào que, kẹp châu chấu ở giữa, nướng như vậy thì châu chấu sẽ có mùi hoa quả, mà hoa quả cũng có mùi châu chấu, một công đôi việc.
Ánh mắt mọi người dần dần tập trung tới món châu chấu nướng, ẩn ẩn nghe thấy mùi thịt nướng, hơn nữa phối với đủ loại gia vị, mùi vị quả thực rất tuyệt vời!
Lúc này Dư Tẫn đã bắt đầu có chút mất bình tĩnh, này là sao chứ? Cái thứ đang nướng thật sự là châu chấu à? Mùi vị thơm lừng làm người ta ch** n**c miếng.
Ở trên Tinh cầu Thương Chiến này được ăn no đã là không tệ rồi, hương vị gần như đã sắp bị con người ta chọn lựa bỏ quên đi, xét theo một ý nghĩa nào đó, bọn họ còn hơn cả người không có vị giác Cổ Lan Cốt.
Dư Tẫn trông mong nhích tới gần, Cổ Lan Cốt liếc mắt nhìn một cái, sau đó chuột nhỏ ở bên cạnh một lần nữa chăm chú chỉ dẫn nên làm sao ăn châu chấu, anh cũng cầm một con châu chấu từng bước từng bước nghiêm túc học theo, cuối cùng ăn châu chấu vào miệng, mặc dù Cổ Lan Cốt không nếm ra mùi vị nhưng trong lòng lại có cảm giác rất no.
Nhìn Cổ Lan Cốt lộ ra vẻ mặt sung sướng, Dư Tẫn lại càng hối hận hơn, vừa nãy có phải mình đã từ chối quá dứt khoát rồi không, bây giờ đổi ý phỏng chừng sẽ bị đánh chết, vẫn là thôi đi vậy, ngửi một cái là tốt rồi, dù sao có thơm cỡ nào đi nữa cũng là côn trùng, Dư Tẫn chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.
Rất nhanh, từng con châu chấu bị nướng chín, có Cổ Lan Cốt giúp đỡ, tốc độ nướng châu chấu nhanh hơn không ít, bên cạnh đống lửa, một người một chuột vui vẻ ăn châu chấu nướng, những người khác chỉ có thể ngửi hương vị thịt nướng thơm ngào ngạt này gặm phần cơm cứng ngắc của mình.
Ăn cơm trưa xong, Dư Tẫn vẫn còn chút do dự không biết có nên tiếp tục canh giữ hay không, về phần Cổ Lan Cốt, có chụt thì vạn sự đều ok, cũng không gấp gáp quay trở lại căn cứ. Dư Tẫn nhìn Lưu Độ cầm máy mô phỏng trong lồng năng lượng mà nghiến răng, bỏ thì tiếc, mà canh chừng thì không biết đến khi nào mới kết thúc, quả thực làm người ta đắn đo tới phát điên.
Thấy Dư Tẫn vẫn còn muốn xoắn xuýt thêm một đoạn thời gian, vì thế liền lôi cái lều nhỏ tự chế của mình ra, chuẩn bị ngủ trưa.
Dư Tẫn nhìn lướt qua, rất nhanh liền chú ý tới cái lều nhỏ của Thư Thủy Thủy, sao cái lều này trông quen mắt thế nhỉ? Dư Tẫn liền sáp tới, Thư Thủy Thủy hoảng sợ vội vàng ôm chặt cái lều nhỏ của mình: “Trong lều không có châu chấu đâu!”
Dư Tẫn: “…”
Ánh mắt những người khác cũng tập trung tới, rất nhanh cũng phát hiện vấn đề. Lúc Thư Thủy Thủy vừa đáp xuống, rõ ràng chỉ có hai cái dù, cũng tức là hai máy mô phỏng. Nhưng nhìn chất liệu của cái lều vài này thì rõ ràng giống hệt với vải dù, như vậy vải để chế tạo cái lều này từ đâu mà ra?
“Thủy Thủy, có thể nỏi một chuyện không?” Dư Tẫn cố gắng mỉm cười ôn hòa.
Nhưng trong mắt Thư Thủy Thủy thì Dư Tẫn lúc này trông hệt như sói bà ngoại trong truyền thuyết: “Không được, tôi phải ngủ rồi, có chuyện gì sang năm lại nói.”
Mọi người: “…”
Dư Tẫn câm nín, bởi vì đây không phải là lần đầu tiên nghe thấy bốn chữ sang năm lại nói này rồi: “Chỉ một vấn đề thôi, lều này Thủy Thủy lấy ở đâu ra vậy?”
Thư Thủy Thủy cầm cuộn chăn nệm, xốc vải lều, trước khi chui vào tùy ý trả lời: “Nhặt nha.” Thư Thủy Thủy nghiêng cái đầu nhỏ sang phía Cổ Lan Cốt: “Cốt Cốt có thích không? Chờ có thời gian tôi cũng làm một cái cho Cốt Cốt, tôi lụm được nguyên một ổ.”
Cổ Lan Cốt: “Ừm.”
Thư Thủy Thủy (^-^) hài lòng chui vào trong lều nhỏ.
“Lão đại! Anh nói gì đi! Máy mô phỏng đó!” Dư Tẫn suýt chút nữa đã phát điên, cậu mới vừa nghe thấy gì vậy? Cái gì gọi là một ổ? Máy mô phỏng lẽ nào có thể dùng từ ổ để diễn tả?
Những người khác cũng ngừng thở, chăm chú lắng nghe từng chút gió thổi cỏ lay, bọn họ cũng rất muốn biết cái gì gọi là một ổ? Nhưng đó căn bản không có khả năng! Một cái máy mô phỏng cũng đủ đánh nhau bể đầu chảy máu rồi, hơn nữa số lượng máy mô phỏng toàn cầu cũng không có khả năng rơi xuống một chỗ.
Nụ cười của Cổ Lan Cốt thu lại: “Cho dù là một ổ thì đó cũng là của Thủy Thủy. Tôi không có quyền yêu cầu, cậu cũng không có.”
Dư Tẫn sững sờ, lúc này mới nhận ra Cổ Lan Cốt không vui. Sau đó cũng ý thức được mình đã lấy được hai máy mô phỏng từ Thủy Thủy, lại còn là trong tình huống Thư Thủy Thủy không hay biết giá trị của nó. Dư Tẫn cảm thấy thực xấu hổ, mình thế mà lại lại có ngày lừa gạt chuột, lại còn nôn nóng muốn lừa tiếp.
Hành vi này hiển nhiên không phù hợp với tam quan của Dư Tẫn, đại khái vì cậu ta vẫn không đặt Thư Thủy Thủy nằm ngang hàng với mình, một con chuột cầm máy mô phỏng có lợi lộc gì đâu chứ? Hơn nữa nó còn là con chuột mà Cổ Lan Cốt nuôi, suy nghĩ như vậy làm cậu ta cảm thấy hành vi muốn lấy máy mô phỏng từ Thư Thủy Thủy trở thành hiển nhiên.
Phản ứng được mình đã làm gì, gương mặt Dư Tẫn trướng lên đỏ bừng, muốn xin lỗi chuột nhỏ nhưng chuột nhỏ đã chui vào lều rồi, ngay cả đuôi cũng không lộ ra. Dư Tẫn xấu hổ chui vào một góc tự kiểm điểm, đồng thời nghĩ cách bồi thường. Ánh mắt liếc tới bên cạnh lều nhỏ của Thư Thủy Thủy, trên nhánh cây vẫn còn cột bốn con châu chấu, là bốn con may mắn sống sót, hay là nướng đi? Chuột nhỏ tỉnh giấc là có thể ăn ngay.
Ánh mắt Dư Tẫn sáng ngời, nếu chuột nhỏ thích châu chấu như vậy, mình cứ bắt một ít đưa cho chuột nhỏ, Thư Thủy Thủy chắc chắn sẽ vui vẻ.
Vì thế suốt buổi trưa, cả căn cứ chỉ có một chuột nhỏ Thư Thủy Thủy ngủ say, người trong lồng năng lượng bị dày vò, bên ngoài thì càng khỏi phải nói, vẫn tiếp tục xoắn xuýt, dù sao bọn họ cũng từng nói là muốn tới khu B, Cổ Lan Cốt không có thói quen ngủ trưa, Dư Tẫn thì chạy loạn khắp nơi tìm châu chấu.
Nhưng đáng tiếc, châu chấu cũng không dễ bắt như vậy, bận bịu suốt cả buổi trưa mà Dư Tẫn không thu hoạch được gì, có lẽ xung quanh đây không có châu chấu, có lẽ châu chấu đã bị bọn họ dọa chạy mất. Dư Tẫn chỉ có thể xám xịt quay trở lại căn cứ, cảm giác Thư Thủy Thủy có thể bắt được nhiều châu chấu như vậy thật không dễ dàng.
Bắt không được châu chấu, Dư Tẫn chỉ có thể nướng châu chấu, vì thế đám châu chấu được Thư Thủy Thụy chọn lựa dành riêng ra để nuôi gia súc cứ vậy rơi vào ma trảo của Dư Tẫn.
Trong giấc mộng Thư Thủy Thủy động động mũi hai cái, sau đó càu nhàu ngồi dậy. Thư Thủy Thủy lạch bạch chui ra ngoài lều, vừa vén màn lên liền nhìn thấy một mảnh lá cây đặt trước lều, trên lá cây là bốn con châu chấu đã nướng chín. Đầu nhỏ xoay qua một cái nhìn cái cây nhỏ cắm trước lều, quả nhiên rỗng tuếch.
Thư Thủy Thủy tức tới giơ chân, mà cũng giơ chân thật, nhảy một cái tại chỗ.
Dư Tẫn vui sướng xuất hiện: “Thủy Thủy, nếm thử xem thích không? Có lẽ không ngon bằng Thủy Thủy nướng nhưng tay nghề của tôi cũng không tệ, đã từng học qua…”
Dư Tẫn còn chưa dứt lời đã thấy chuột nhỏ ủ rũ lạch bạch đi tới chỗ lá cây, dáng vẻ nhìn thế nào cũng không giống cao hứng.
Chuột nhỏ cầm lá cây, nhìn bốn con châu chấu đặt bên trên, sau đó ngửa đầu òa khóc: “Châu chấu của tui! Gia súc của tui! Không nuôi được, không có oắt con, sau này Cốt Cốt sẽ không được ăn nữa, tìm khắp dãy núi này cũng không tìm ra con nào khỏe đẹp hơn.”
Dư Tẫn hóa đá, sau đó hoảng hồn. Gì chứ? Gia súc? Oắt? Hình như mình vừa nghe thấy tin tức khó tin nào đó, Dư Tẫn cứng ngắc ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy ánh mắt cực kỳ nguy hiểm của Cổ Lan Cốt.
Dư Tẫn: “…” Cảm giác có chút lạnh.
[end 35]