[4] Chuột phi – Vỗ Vỗ Đầu
***
Những người khác nghe vậy cũng lên tiếng phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy, nếu Cổ Lan Cốt không mất khống chế thì nói không chừng gia tộc Cổ Lan đã có địa vị càng cao hơn nữa, nhưng gia tộc Cổ Lan cũng thực tuyệt tình, đừng nói Cổ Lan Cốt, là người bình thường phỏng cũng bị bức điên, chính mình vào sinh ra tử người không ra người quỷ không ra quỷ, kết quả đột nhiên có một ngày lòi ra một người anh trai hưởng hết tất cả….”
“Thật ra cũng dễ hiểu, để Cổ Lan Cốt đánh giặc thì còn tạm, nếu để một bán người máy quản lý gia tộc, gia tộc Cổ Lan sao có thể đồng ý.”
“Bán người máy cuối cùng vẫn không thể coi là người, cho dù mỗi chiếc xương, mỗi bắp thịt trên người đều được phục khắc hoàn mỹ nhưng cuối cùng vẫn chỉ là một cỗ máy lạnh như băng, hoặc là một cỗ máy đã mất khống chế.”
“Nghe nói hắn đột nhiên mất khống chế trên chiến trường, chẳng những diệt toàn bộ quân địch mà còn diệt luôn cả quân mình…”
Hồ Tư Thần nghe mà phiền, một cước đạp bay người đàn ông lải nhải dài dòng bên người: “Léo nha léo nhéo, so với đàn bà còn bát quái hơn!”
Người đàn ông thô bỉ văng ra ngoài mấy mét, nhào xuống đất ăn một miệng bùn, thế nhưng không hề suy giảm độ thô bỉ, lồm cồm bò dậy cảm khái: “Nói tới đàn bà, cũng không biết đời này còn được sờ thêm lần nữa không.”
Những người khác bắn ánh mắt đừng có nằm mơ cho hắn, tinh cầu Thương Chiến là nơi nào chứ, trước khi bọn họ tới, tinh cầu Thương Chiến được gọi là ngục giam, hành tinh bỏ hoang, hành tinh man rợ, hành tinh sau cuộc chiến, hành tinh tài nguyên, hành tinh biên giới, tổng kết lại các cách gọi thì chính là hành tinh tai họa.
Tinh cầu Thương Chiến cũng từng là một hành tinh có nền văn minh bậc trung, khoa học kỹ thuật phát triển, trình độ dân số tiến hóa cũng tốt. Thế nhưng đáng tiếc, tinh cầu Thương Chiến bị kéo vào cuộc chiến tranh tinh tế, việc tự tiện sử dụng vũ khí cơ nhân trong cuộc chiến dẫn tới cả tinh cầu này bị đại hủy diệt.
Sau trận đại hủy diệt đó, tất cả sinh mệnh trí tuệ cao đẳng đều khó tránh tai ương diệt vong, ngay cả hoàn cảnh sinh tồn của động thực vật cũng bị khảo nghiệm nghiêm trọng, cuối cùng, tinh cầu Thương Chiến trở thành hành tinh bỏ hoang hoang tàn vắng vẻ, nếu không có con người can dự thì có lẽ mấy chục triệu năm, thậm chí mấy trăm triệu năm sau, tinh cầu luân hồi, tinh cầu Thương Chiến rất có thể sẽ một lần nữa tạo ra tân sinh mệnh, bắt đầu từ tế bào đơn bào, sau đó sẽ một lần nữa phát triển, tiến bộ.
Nhưng đáng tiếc, tinh cầu Thương Chiến không có giá trị để mọi người trong tinh hệ Thương Hải mong đợi, bởi vì căn cứ theo suy tính của liên minh tinh hệ uy tín, tinh cầu Thương Chiến không thể tạo ra vật chất hiếm thấy, vì thế cuối cùng số mạng của tinh cầu Thương Chiến cũng giống như những tinh cầu lên cấp thất bại, trở thành tư nguyên tinh có giá trị khai thác không cao.
Tinh hệ Thương Hải mênh mông bao la, hành tinh lớn có hơn triệu, hành tinh bình thường thì lại càng đếm không xuể, trong đó tư nguyên tinh không thích hợp cư trú nhưng có thể khai thác tài nguyên, mà tư nguyên tinh cũng phân thành ba bảy loại, tinh cầu Thương Chiến chính là loại kém nhất, chẳng những hoàn cảnh tồi tệ, tài nguyên có thể khai thác cũng có hạn, cơ bản chỉ có kim loại, than, đá Silicon Base, đá năng lượng.
Người bị đưa tới tinh cầu Thương Chiến phần lớn đều là phạm nhân chiến bại, đây là một tinh cầu giam cầm triệt để, toàn bộ cư dân trên tinh cầu này đều là người thất bại, thất bại trên chiến trường, thất bại trong tranh đấu gia tộc, thương trường, chức vụ, chính trị…. đây là một tinh cầu có vào mà không có ra, vì thế cũng bị hình tượng gọi là ‘tinh cầu ngục giam’, hơn nữa trên tinh cầu này không có khái niệm vượt ngục, trừ phi bạn có thể vượt qua lực hút trái đất, bay ra khỏi tầng khí quyển.
Thế nhưng người quản lý tinh cầu này sẽ không cho phép loại sai lầm này xuất hiện, tất cả thiết bị dịch chuyển trên tinh cầu đều là một chiều, cũng chính là chỉ có vào không có ra. Cũng sẽ không có bất cứ vật phi hành nào tới gần hoặc đáp xuống tinh cầu, khoa học kỹ thuật cùng tài nguyên trên tinh cầu không thể chống đỡ bọn họ chế tạo phi hành khí, huống chi bên ngoài tinh cầu còn có hệ thống giám sát chống trốn chạy, bất cứ vật thể nào bay ra khỏi tinh cầu cũng sẽ bị công kích hủy diệt.
Người đàn ông thô bỉ hiển nhiên cũng hiểu được đạo lý này, không khỏi có chút ủ rủ cúi đầu: “Ông nói coi đến bao giờ mới tiến hành hợp giam nam nữ chứ? Nhốt một đám toàn đực rựa như vậy không phải ép người ta làm gay sao?”
Những người khác không phản ứng, dù sao thì vấn đề tính hướng đã sớm không phải vấn đề, bán người máy như Cổ Lan Cốt còn có thể tồn tại, tế bào đồng tính bồi dưỡng dựng dục tân sinh mệnh đã sớm không phải là nan đề. Thích nam thích nữ tùy ý, không ai cảm thấy có vấn đề, chỉ là có vài trai thẳng sắt thép, ví dụ như vị thô bỉ này, trời sinh chỉ thích phụ nữ.
Nam nữ hợp giam là không có khả năng, đời này cũng không có khả năng xuất hiện. Nơi này nếu nam nam yêu mến nhau thì không thành vấn đề, thế nhưng nam nữ kết hợp tạo ra tân sinh mệnh thì chính là vấn đề lớn, dù sao nơi này cũng là nơi giam cầm cải tạo chứ không phải nơi để bạn sống qua ngày. Hơn nữa thân phận của đứa bé cũng rất phiền phức, vì thế loại tinh cầu này được quản lý rất nghiêm khắc, nam cùng nữ được chia ra giam cầm ở tinh cầu khác biệt, cái gì? Nhân quyền? Xin lỗi, kẻ thất bại không có tư cách nói nhân quyền.
Lúc này Thư Thủy Thủy vẫn chưa biết mình đã tới một thế giới tệ hại như thế nào, chuột sóc tiên sinh đang linh hoạt leo trên kệ sách tìm kiếm tư liệu nhân văn địa lý về thế giới này.
Tiểu chuột sóc thành công tìm được một quyển sách bìa da tên là ‘Địa Lý Thế Giới Nhân Văn’, hai móng vuốt vững vàng bấu lấy gáy sách, muốn rút sách ra, thế nhưng kệ sách mặc dù phủ đầy tro bụi lại đặc biệt quật cường, Thư Thủy Thủy dùng sức kéo ra vài lần vẫn không thể thành công.
Thư Thủy Thủy xắn lông trên cánh tay, sau đó hai chân sau đạp lên quyển sách kế bên, dùng sức kéo một hồi rốt cuộc cũng kéo ra được một chút, Thư Thủy Thủy lại vòng ra phía sau, bắt đầu cố sức đẩy ra ngoài.
Quyển sách bộp một tiếng rơi xuống đất, tiểu chuột sóc linh hoạt theo kệ sách trượt xuống, hai móng vuốt vác quyển sách bìa da thật dầy kia, lạch bạch lạch bạch tìm tới một nơi rộng rãi, bộp một tiếng dùng quyển sách đập một chút, một trận bụi mù nhất thời bốc lên, tiểu chuột sóc bị sặc nhảy mũi vài cái, chờ bụi mù tản đi, lúc này Thư Thủy Thủy mới đặt sách xuống đất, chuẩn bị đọc.
Từ trong miệng lôi ra một cái kính bảo hộ đeo lên, lúc này Thư Thủy Thủy mới mở trang bìa da vừa dày vừa nặng, đập vào mắt chính là bức hình tinh hải màu xanh đen, mảnh vũ trụ này tựa hồ cũng bao phủ một vầng sáng màu xanh đậm như có như không, có đậm có nhạt, giống như cực quang hoa mỹ duyên dáng xinh đẹp.
Ở trong quầng sáng đó, từng viên tinh cầu lơ lửng trôi nổi giống như những viên đá quý chói mắt, bởi vì cấu tạo khác nhau nên hào quang lóe sáng cũng khác nhau, có thể nói là cực kỳ xa hoa, hoa lệ, sinh động.
Lật qua trang tiếp theo, phía sau là giới thiệu vắn tắt.
Tiểu chuột sóc đẩy mắt kính, phát giác gì đó, nó ngồi xuống khoảng trống giữa hai trang sách, nghiêm túc xem.
Nơi này là tinh cầu Thương Chiến, một tiểu hành tinh vây quanh tinh cầu Thương Hỏa, tinh hệ của tinh cầu Thương Chiến bị một mảng tinh vân lớn màu xanh đen bao phủ, từ xa xa nhìn lại giống như một đại dương mênh mông trong vũ trụ, vì thế mảnh tinh hệ này mới được gọi là tinh hệ Thương Hải, còn tên khác là tinh hệ Thương*. [*xanh biếc, xanh thẳm]
Căn cứ theo số lượng hành tinh cùng đường kính tinh hệ, Thư Thủy Thủy xòe ngón tay phỏng đoán sơ lược, tinh hệ Thương Hải lớn hơn hệ ngân hà mấy trăm ngàn lần, đây là một con số khổng lồ, thế nhưng đối với vũ trụ vô hạn thì tựa hồ lại thực nhỏ bé.
Thư Thủy Thủy nghiêm nghị ngồi giữa quyển sách, rốt cuộc cũng khẳng định mình đã không còn ở trên địa cầu, thậm chí không còn trên hệ ngân hà, nhận thức này làm Thư Thủy Thủy tràn đầy ưu tư Sparta.
Từ nang cơ má móc ra một quả phỉ cọ cọ an ủi, trên địa cầu, Thư Thủy Thủy sớm đã không còn người thân, đội hữu chuột duy nhất cũng đã chuyển kiếp thời không rời đi, Thư Thủy Thủy ngược lại không có ưu tư tan vỡ, chỉ là cảm thấy có chút không chân thật mà thôi.
Gặm xong quả phỉ, Thư Thủy Thủy đột nhiên nhớ tới trong nhà có rất nhiều thứ không mang tới, ví dụ như nhẫn chứa đồ mà Thư Bảo chế tạo, vòng tay, vòng cổ này nọ, thiên tài địa bảo ở bên trong tự nhiên cũng không mang tới.
Còn vì sao Thư Thủy Thủy không mang những món linh khí đó theo bên người thì không thể không chế nhạo một chút về thẩm mỹ quan nhà giàu mới nổi của Thư Bảo, tất cả linh khí luyện chế đều có màu vàng sáng óng ánh mù mắt người, Thư Thủy Thủy cảm thấy một con chuột đồng như vậy thật sự không chịu nổi, vì thế vẫn luôn đặt trong căn nhà nhỏ, dù sao cũng đâu ai nghĩ tới mình sẽ chuyển kiếp thời không đâu chứ.
Thư Thủy Thủy bịch một tiếng nhảy xuống khỏi quyển sách, tiếp tục vươn móng rào rào lật sách, sau đó nó dừng lại ở một trang, bởi vì hình ảnh thành phố có chút quen mắt, nó rất giống thành phố bị chìm trong cát vàng này, nhất là tòa nhà đặc trưng cao ngất ở trung tâm vẫn còn lẳng lặng đứng trên cát vàng.
Thành phố Long Khải. Vành đai kinh tế Lâm Hải, là thành phố phồn hoa phát đạt, là điểm tựa kinh tế thế giới.
Hóa ra thành phố bị cát vàng chôn vùi này từng là cái tên của vinh dự, hóa ra mảnh sa mạc hoang vu này từng là Lâm Hải, kia đại khái chính là thế sự xoay vần đi.
Sau khi chuyển kiếp thời không, Thư Thủy Thủy không thể không đón nhận thực tế quá vi diệu này, tòa thành thị này, thậm chí tinh cầu hoang phế này, bởi vì căn cứ theo sự hiểu biết của Thư Thủy Thủy đối với loài người, bọn họ không có khả năng để mặc một thành phố phồn hoa bị cát vàng chôn vùi như vậy, thậm chí một số lớn vật liệu còn chưa chuyển đi.
Điều này chứng minh vào một thời khắc đột nhiên, tòa thành thị này đã gặp phải công kích hủy diệt, căn bản không để nhân loại có thời gian phản ứng.
Nhưng có một chuyện làm Thư Thủy Thủy vui vẻ an tâm không ít, chính là chữ viết thông dụng, Thư Thủy Thủy không phải chuột mù chữ, thậm chí còn vì du lịch thế giới mà thông hiểu rất nhiều ngôn ngữ, có thể nói là chuột học bá, mà chữ viết tinh cầu này sử dụng chính là chữ Hán, thậm chí xem qua một chút thì chữ viết thông dụng của tinh hệ Thương Hải cũng chính là tiếng Hán, nguyên nhân thì Thư Thủy Thủy không có cách nào tìm hiểu, dù sao cũng là vũ trụ song song, định nghĩa thời không giao điểm vẫn luôn là mê đề huyền diệu khó giải thích.
Trình độ văn minh của tinh cầu này cao hơn địa cầu, dĩ nhiên cũng có khả năng tinh hệ Thương Hải này cũng từng nằm trong Thái Dương hệ, nhân loại trước nay chưa từng phát hiện tinh cầu sinh mệnh ngoại trừ địa cầu, nhưng ở tinh hệ Thương Hải, tinh cầu có sinh mệnh thật sự không ít. Thư Thủy Thủy nghĩ, đại khái chính là khác biệt của con độc nhất với nhiều con đi.
Có lẽ hệ Ngân Hà theo chế độ con độc nhất, địa cầu không có chị em anh em nào khác, một mình lảo đảo nghiêng ngã trên đường tiến hóa, tới thời đại khoa học kỹ thuật, mà tinh hệ Thương Hải thì đã bước vào thời đại cơ giới.
Thư Thủy Thủy xúc động, nó cũng chính là một con chuột cô đơn, nó thuần thục nâng móng vuốt vỗ đầu mình một cái, tự an ủi: “A Thủy là tể đáng yêu nhất.” [thú con]
Lão tể tể mấy trăm tuổi tự an ủi mình xong thì tiếp tục mang kính đọc sách.
[end 4]