Chương 46: Bánh chẻo ba ngon
Trong căn phòng cách đó không xa, Dư Tẫn da dày thịt béo hắt hơi một cái, tiếp tục thu dọn đồ đạc của mình. Bởi vì có quyết định di chuyển sớm nên Dư Tẫn đã thu dọn xong nhiều thứ, chỉ chờ vận chuyển, vì thế chẳng bao lâu thì Dư Tẫn đã ôm một đống đồ xuống lầu.
Lúc xuống cầu thang thì Dư Tẫn vừa vặn đụng mặt Cổ Lan Cốt và Thư Thủy Thủy, mỗi bên tay của Cổ Lan Cốt cầm hai chậu hoa lớn!
Dư Tẫn không hiểu gì cả: “Lão đại, anh tính làm vườn hả? Vậy chờ tới nơi rồi tìm chậu cũng kịp mà.”
Thư Thủy Thủy ở bên cạnh cõng túi châu chấu nhìn rất quen mắt, theo từng bậc thang nhảy xuống, nghe Dư Tẫn nói vậy thì nghiêm túc phản đối: “Chậu hoa lớn như vậy đương nhiên là để làm ruộng rồi! Khăn tắm thích hoa hả? Thủy Thủy có thể trồng cho khăn tắm một gốc.”
“Thủy Thủy, sao gần đây nhóc cứ thích gọi tôi là khăn tắm vậy? Hoa thì miễn đi, mùa đông đừng nói tới hoa, thực vật gì cũng không sống được.” Mặc dù Dư Tẫn không muốn chuột nhỏ khổ sở nhưng vẫn trình bày sự thật.
Thư Thủy Thủy vỗ vỗ ngực nhỏ của mình: “Nhưng Thủy Thủy là chuột đồng đó, mùa đông cũng có thể làm ruộng, tới khi đó nướng khoai cho anh ăn.”
Dư Tẫn không đành lòng chọc thủng thực tế tàn khốc, chỉ có thể gật đầu: “Được.”
Nhìn Cổ Lan Cốt một chút, phát hiện anh không hề có ý định ngăn cản Thư Thủy Thủy, Dư Tẫn cũng từ bỏ, nghĩ rằng trên đường đi Thư Thủy Thủy không có khả năng làm ruộng, chờ đến địa điểm di chuyển rồi mới giải thích rõ ràng thì vẫn kịp. Trên tinh cầu Thương Chiến, ngay cả mùa hè muốn trồng trọt cũng rất khó khăn, càng không cần phải nói tới mùa đông có nhiệt độ dưới không độ.
Không có thực vật nào có thể sinh trưởng trong môi trường nhiệt độ thấp đến như vậy, ngay cả nhân loại cũng không thể hoạt động quá lâu ở bên ngoài, chẳng lẽ phải trồng trong chăn?
Nhìn Thư Thủy Thủy hăng hái cõng túi châu chấu, Dư Tẫn lắc đầu, muốn thuyết phục một con chuột đồng không làm ruộng cũng là một vấn đề khó.
Nhóm người cũng không có quá nhiều đồ, hơn nữa đều có dụng cụ áp súc, đi tới đi lui hai ba lần đã sắp xếp tạm ổn.
Cùng lúc đó những người khác trong căn cứ cũng đã thu thập xong. Đã hơn một giờ trưa, ba căn cứ tạo thành đội di chuyển không lập tức lên đường mà ở căn cứ tiện lợi ăn một bữa cơm nóng nổi, sau đó mới nổ máy xe, bắt đầu tiến vào trong thế giới trắng mờ mịt.
Đoàn xe rất dài, có xe vật tư, có xe nhân viên, có xe công năng, có xe giống như xe của Cổ Lan Cốt, cũng có xe buýt giường nằm. Đội ngũ di chuyển cuồn cuộn gần ngàn người, tự nhiên không thể để mỗi người lái một xe.
Tất nhiên người cầm quyền của ba căn cứ thì không cần chen chúc chung một chỗ với những người khác.
Ví dụ như Cổ Lan Cốt và Thư Thủy Thủy chung một chiếc xe, Dư Tẫn và Nam Ca lái một chiếc, hai căn cứ khác cũng khác tương tự.
Ở phía trước đoàn xe là xe dọn tuyết dò đường, tất nhiên không thể dọn sạch tuyết đọng nhưng mở ra một con đường an toàn thì vẫn có thể làm được.
Bởi vì bên dưới lớp tuyết đọng chính là mặt băng nên tốc độ của đoàn xe cũng không nhanh, tuyết đọng bên dưới chỉ đóng băng trong một ngày, tức là tới tận mùa hè sang năm thì tuyết mới có thể tan, vì thế không cần chờ nó tan rồi mới di chuyển.
Trên xe Cổ Lan Cốt, chuột nhỏ ngoan ngoãn ngồi ở vị trí phó lái, trên người còn đeo dây an toàn, toàn bộ phần cơ thể mũm mĩm dựa trên ghế, chỉ có cái đầu nhỏ tò mò nhìn xung quanh.
Cuối cùng bởi vì chiều cao cơ thể nên không thể nào nhìn thấy phong cảnh bên ngoài: “Cốt Cốt, Thủy Thủy không đeo dây an toàn được không?” Chuột nhỏ không muốn tuân theo quy định hỏi ý kiến Cổ Lan Cốt.
“Được, Thủy Thủy có thể tự do hoạt động trong xe, làm ruộng cũng được, may quần áo cũng được, tôi sẽ cố gắng lái xe thực ổn định.” Cổ Lan Cốt hết sức hiểu ý, biết Thư Thủy Thủy ngồi không yên.
Thư Thủy Thủy nghe vậy lập tức rút chính mình ra khỏi dây an toàn, sau đó theo dây an toàn bò lên, bò lên chỏm ghế quan sát thế giới bên ngoài, đập vào tầm mắt là một màu trắng tinh khiết: “Wow, Cốt Cốt xem kìa, bên ngoài có giống đám mây rớt xuống trải trên mặt đất không? Chúng ta đang đi trên mây đó.”
Đây không phải lần đầu tiên Thư Thủy Thủy nhìn thấy phong cảnh như vậy, nhưng vẫn luôn thưởng thức, mỗi lần đều phát hiện một thế giới không đồng dạng như vậy.
Cổ Lan Cốt nhìn bên ngoài xe, nhất là ở hai bên, trời đất bao la không nhìn xót chút gì, vết chân trên tuyết đêm qua cũng không còn, quả thực rất giống đám mây rơi xuống, nghe chuột nhỏ nói như vậy thì lộ trình dài đằng đẵng tựa hồ cũng trở nên thú vị hơn.
Thư Thủy Thủy đã nằm trên cửa sổ xe, chỉ cánh đồng bát ngát ở bên ngoài: “Cổ Lan Cốt xem kìa, đi tới trước một chút nữa chính là chỗ Thủy Thủy bắt được châu chấu đó! Nhưng có lẽ bây giờ châu chấu ở bên ngoài đã bị ướp lạnh cả rồi, không thể ăn được, có mùi đất, cũng may mà Thủy Thủy vẫn còn sáu con.”
Chuột nhỏ tựa hồ cuối cùng cũng nhớ ra chính sự, tự mình nhảy tới phía trước xe, gãi đầu nhìn phần đệm lót tránh nắng trụi lủi nói: “Cốt Cốt, Thủy Thủy làm một vật trang trí nha, màu xanh lá cây.”
Cổ Lan Cốt không quá hứng thú với vật trang trí xe, có điều tại sao chuột nhỏ lại cố gắng tăng thêm màu xanh lá cây chứ: “Được.”
Vì thế Thư Thủy Thủy béo múp míp ngồi xuống, sau đó lấy ra một chậu hoa miệng rộng bất quy tắc khá thấp bé, vừa làm việc vừa giải thích: “Chậu hoa này có lẽ dùng để trồng cây kim thủy tùng, mấy loại này trồng ít sâu, nuôi cỏ tốt, hơn nữa còn có núi giả, quả thực rất hoàn mỹ, Cốt Cốt thích không?”
“Thích.” Cổ Lan Cốt nghiêm túc đáp lại.
Thư Thủy Thủy đặt xong chậu cây, sau đó chuyển chút đất bên ba chậu lớn chuẩn bị trước đó bỏ vào, lấy ra một khối linh thạch nhỏ để tạo trận pháp. Lại lấy ra cành cây nhỏ, dùng móng vuốt và hàm răng tước thành từng đoạn có độ dài bằng nhau, cạo sạch vỏ, mài nhẵn…
Cổ Lan Cốt vừa nhìn Thư Thủy Thủy vừa nhìn đường. Rốt cuộc tin tưởng đôi găng tay kia là do Thư Thủy Thủy may, bởi vì chuột nhỏ thật sự quá khéo léo, Cổ Lan Cốt nhìn một hồi liền hiểu Thư Thủy Thủy đang làm hàng rào.
Chẳng mấy chốc hàng rào thấp bé đã được làm xong, mà đất trong chậu cũng ướt át thích hợp, Thư Thủy Thủy bỏ hạt giống linh thảo vào trong, chờ đợi linh thảo nảy mầm. Sau đó Thư Thủy Thủy kéo túi châu chấu tới, bỏ từng con châu chấu vào trong hoàn cảnh quen thuộc.
Trong ánh mắt khó tin của Cổ Lan Cốt, hạt giống cỏ xanh cứ vậy mọc rễ nảy mầm, xuất hiện cọng cỏ non, sau đó trưởng thành khỏe mạnh, lớn lên không cao lắm, chỉ khoảng ba bốn cm, nhưng lại rất tươi tốt, hiển nhiên đã trở thành một đồng cỏ thu nhỏ, toàn bộ quá trình chỉ dùng không tới hai giờ!
Cung may người lái xe là Cổ Lan Cốt, nếu đổi thành Dư Tẫn thì chỉ sợ đã sớm bị dọa tới mức lủi xe vào trong khe núi rồi. Cổ Lan Cốt từng thông qua máy thăm dò chứng kiến Thư Thủy Thủy trồng trọt, nhưng khi tận mắt tiếp xúc thì vẫn cảm thấy thực huyền diệu, Cổ Lan Cốt không thể khám phá ra nguyên lý, chỉ có thể quy công là thiên phú của chuột đồng.
Thư Thủy Thủy thấy châu chấu đã quen thuộc hoàn cảnh liền hoàn toàn mở trói buộc của châu chấu, tất nhiên là đám châu chấu không thể nào nhảy ra khỏi chậu hoa có kích thước 10×20 cm này.
Cổ Lan Cốt nghĩ, đây đại khái là vật trang trí đặc biệt nhất trong xe, thế nhưng anh sai rồi, bởi vì rất nhanh sau đó Thư Thủy Thủy lấy ra cái ổ nhỏ mà đã lâu rồi mình không dùng tới, đặt ở gờ trước, phần xe vốn khá trống trải lúc này trông phong phú hẳn, nhất là khi chuột nhỏ lười biếng nhảy vào trong ổ, lăn qua lăn lại phơi nắng.
Cổ Lan Cốt nghĩ, đây có lẽ là đoạn hành trình vui vẻ nhất trong cuộc đời của anh, trong ổ nhỏ có một bé chuột lông xù múp míp đang xâu chỉ luồng kim, khâu từng miếng vải lại với nhau, không biết là muốn làm gì, mỗi lần kim đâm qua lớp vải, chuột nhỏ phải cố gắng kéo duỗi cơ thể nhỏ nhắn của mình, móng vuốt nắm lấy sợi tơ, hai bàn chân nhỏ kéo miếng vải, có khi bởi vì sợi tơ quá dài mà cơ thể phải oằn ra thành hình cung.
Thư Thủy Thủy đang làm gì? Đương nhiên là làm lều vải rồi, vải vóc sử dụng chính là số dù tìm được trước đó, cả lông nữa, buổi trưa lúc dọn linh phủ dọn nhà Thư Thủy Thủy phát hiện lúc mình rời khỏi sa mạc từng thu thập được hai chiếc áo lông.
Thư Thủy Thủy: “…” Lẽ nào lớn tuổi rồi trí nhớ không tốt, có điều cho dù có hai chiếc áo lông thì Thư Thủy Thủy cũng không kiêu ngạo, dự định phủ một tầng lông mỏng vào lều, như vậy buổi tối Cổ Lan Cốt ngủ sẽ không lạnh nữa.
Ra ngoài rồi Thư Thủy Thủy mới phát hiện trong hành trình này, phần lớn thời gian Cổ Lan Cốt đều thành thật ở trong xe, mà trong xe có máy điều hòa không khí. Có điều buổi tối ngủ trong xe khẳng định rất khó chịu, vẫn là lều vải tốt nhất, có thể bọc Cổ Lan Cốt lại.
Vì thế mục tiêu chế tạo của Thư Thủy Thủy cứ vậy dễ dàng thay đổi. Chế tạo lều vải là một công trình vĩ đại, không giống găng tay chỉ cần làm một buổi trưa là xong. Thư Thủy Thủy cũng không gấp gáp, vừa uốn éo trong ổ nhỏ, vừa phơi nắng, vừa gấp gáp chế tạo lều vải.
Tất nhiên trước khi may lều vải, Thư Thủy Thủy không quên bố trí xong trận pháp cho ba chậu hoa lớn, chờ đợi đất ẩm ướt và độ ấm tăng lên.
Sau đó sửa soạn hạt giống gieo trồng, nâng cao tốc độ sinh trưởng, về phần tỷ lệ nẩy nầm và tỷ lệ sống sốt thì Thư Thủy Thủy có thể kiêu ngạo ngẩng đầu, vẫn luôn là trăm phần trăm nha.
Tốc độ tiến tới của đoàn xe khá thong thả, có lúc phía trước gặp phải cản trở thì còn phải ngừng lại, đợi tới khi thông đường mới tiếp tục tiến tới.
Trong xe của Nam Ca, Dư Tẫn nhàm chán ngáp dài: “Nam Ca, anh nói xem tới khi nào chúng ta mới tới nơi?”
Nam Ca lái xe, mắt nhìn Dư Tẫn không ngồi ngay ngắn ở phía sau: “Thuận lợi thì nửa tháng. Có điều đây chỉ là trận tuyết đầu tiên, chẳng mấy chốc nữa sẽ có trận thứ hai, trận thứ ba, tiếp đó là bão tuyết, sau đó là băng thiên tuyết địa, sinh vật biến dị thiếu thức ăn sẽ muốn săn giết nhân loại, nếu luồng không khí lạnh tới sớm thì tốc độ tiến tới của chúng ta sẽ chậm hơn…”
Thật ra Dư Tẫn cũng hiểu được tình huống này, có điều không điều tra cặn kẽ như Nam Ca: “Lúc này chỉ mới một buổi chiều thôi mà em đã cảm thấy sắp nghẹn tới phát điên rồi, sớm biết vậy đã bắt Thủy Thủy tới xe chúng ta, buổi trưa còn thấy Cổ Lan Cốt đem chậu hoa theo, còn một hơi mang ba chậu, Thủy Thủy nói là muốn làm ruộng, quả thực là buồn cười muốn chết, ha ha ha, Thủy Thủy nói sẽ trồng khoai lang cho em đó, em cảm thấy Thủy Thủy có thể tự vùi mình vào trong chậu, biết đâu có thể mọc ra một Thủy Thủy rồi chia qua xe chúng ta, như vậy thì không còn nhàm chán nữa.”
“Thủy Thủy muốn làm ruộng trong chậu hoa à?” Đây là lần đầu tiên Nam Ca nghe thấy có người muốn làm ruộng trong chậu hoa, có điều ngẫm lại hình thể của Thư Thủy Thủy thì cũng không phải không có khả năng. Chỉ là với nhiệt độ này?
“Đúng á, em đã nói mùa đông không làm ruộng được, nhưng Thủy Thủy nói rằng mình là chuột đồng, mùa đông vẫn có thể làm ruộng, đại khái là bản năng chủng độc đi.” Dư Tẫn trong lúc kích động còn tự bổ não một chút, Cổ Lan Cốt ở phía trước lái xe, Thư Thủy Thủy ở phía sau điên cuồng đào đất, mình thì cười ha ha.
Nam Ca: “…” Có lẽ Dư Tẫn nghẹn tới phát điên thật rồi.
Trong chiếc xe ở phía trước, Thư Thủy Thủy quả thực đang đào đất, chẳng qua là xới đất, động tác của chuột nhỏ rất cẩn thận, không để chút bùn đất nào văng ra khỏi chậu hoa. Ba chậu hoa lớn được dây an toàn buộc vào trên ghế, cực kỳ ổn định.
Có trận pháp tẩm bổ, bùn đất rất ẩm ướt, Thư Thủy Thủy dùng móng vuốt moi thành lỗ nhỏ rồi bỏ từng hạt giống đã nẩy mầm vào bên trong.
Cuối cùng Thư Thủy Thủy trồng hai miếng khoai tím, mười sáu hạt lúa mì và tám cây hẹ: “Đáng tiếc không có trứng gà và tôm bóc vỏ, bằng không có thể làm bánh chẻo ba ngon cho Cốt Cốt rồi…”
Thư Thủy Thủy nhìn móng vuốt của mình, từ bỏ món bánh chẻo ba ngon, điều tiếc nuối duy nhất của nó là móng vuốt của nó không làm được nhiều món ngon, đến khi nào mới có tay đây?
[hết 46]