Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh

Chương 58

Chương 58: Sự cứu vớt từ khoai tây

“Tôi có một bạn chuột.” Thư Thủy Thủy thấy mọi người đều ngây dại, vì thế giải thích một chút: “Nhà cậu ấy ở bên Đông Bắc, bên đó bọn họ rất thích nói chuyện như vậy, tôi nghe nhiều nên biết.”

Nhóm người: “…” Mặc dù không biết Đông Bắc là nơi nào, nhưng nghe có vẻ rất lợi hại.

Thư Thủy Thủy ngẩng cái đầu nhỏ, nói tiếp: “Đương nhiên rồi, tôi cũng có chút thiên phú ngôn ngữ, học mấy từ này rất nhanh.”

Cổ Lan Cốt đưa tay vuốt từ đỉnh đầu tới tận đuôi Thư Thủy Thủy: “Thủy Thủy rất lợi hại.”

Bị vuốt như vậy, Thư Thủy Thủy thoải mái tới mức mỗi sợi lông đều thả lỏng. Chuột nhỏ híp mắt có hơi xấu hổ gật đầu: “Thật ra cũng lợi hại bình thường thôi.”

Nhóm người ở bên cạnh đống lửa tựa hồ vẫn còn chìm sâu trong cảm xúc bất đắc dĩ. Có điều hiếm khi thấy Thư Thủy Thủy có dáng vẻ kiêu ngạo lại xấu hổ như vậy, cũng khá mới mẻ.

Bởi vì bàn được hai phần buôn bán lớn, Thư Thủy Thủy lại từ linh phủ lôi ra vài củ khoai tây, mỗi người một củ, tiếp tục một ngày sống xa xỉ.

“Khoai tây này ăn có cảm giác rất giống khoai lang, nhưng hương vị thì hoàn toàn khác hẳn, ăn rất ngon, Thư Thủy Thủy có hạt giống không? Tôi muối đổi hai khối.” Đại khái là ăn trong nồi nghĩ trong đất, Dư Tẫn rất thích loại củ tên là khoai tây này.

Nói tới thức ăn, Tạ Phong đột nhiên nghĩ tới mình vẫn còn hai thứ thức ăn kỳ quái vẫn chưa ăn, cậu vội chạy về xe của mình, lôi hai khúc thực vật màu tím đậm chạy tới: “Đây là gậy mài răng của Thủy Thủy hả?”

Thư Thủy Thủy nhìn hai khúc mía: “Bình thường tôi sẽ không dùng mía để mài răng, nếu cậu thích thì có thể thử một chút. Róc sạch vỏ rồi nút nước đường ở bên trong, mùa đông tích trữ rất tiện, có thể chôn xuống đất.”

Tạ Phong hiển nhiên không cần bài răng, có điều đã thực gấp gáp ôm mía bắt đầu gặm, lần đầu tiên ăn cảm giác có hơi lao lực, nhưng mùi vị ngọt ngào trong miệng làm người ta cảm thấy thực thỏa mãn: “Ăn ngon lắm, chỉ là hơi nghẹn một chút.”

Thư Thủy Thủy: “…”

Hai khúc mía may mắn tồn tại được hai ngày đã bị Tạ Phong ăn hết, suýt chút nữa không còn sót lại chút cặn nào. Tuy sau đó Thư Thủy Thủy giải thích rằng ăn mía cần phải nhả bã ra, thế nhưng ở tinh cầu Thương Chiến này, nhả thức ăn chính là hành vi không bình thường.

Lại nói tiếp, loại thức ăn như bánh cây tím cũng có thể trở thành món chính ở nơi này, có vẻ bã mía cũng không phải quá khó tiếp nhận. Thư Thủy Thủy nhìn nhóm người, thấy mọi người vì một củ khoai tây mà thỏa mãn vui sướng, đột nhiên Thư Thủy Thủy cảm thấy có chút khó chịu.

Thật ra bắt đầu từ khi tiến vào tinh cầu Thương Chiến, từ tài liệu tra được, Thư Thủy Thủy đã biết một đáp án rõ ràng, tinh cầu Thương Chiến là một hành tinh bỏ hoang không được chào đón. Người bị lưu vong tới nơi này đều là người phạm sai lầm, hoặc là tù binh chiến bại bị bắt.

Thậm chí từ miệng Lưu Độ biết được, sang năm tinh cầu Thương Chiến sẽ tiến vào kỷ nguyên diệt vong, mà tinh cầu Thương Chiến cũng sắp bị thiên hà Thương Hải vất bỏ hoàn toàn, nhưng tiếp xúc một thời gian dài như vậy, Thư Thủy Thủy cảm thấy, Cổ Lan Cốt, Nam Ca, Dư Tẫn, bao gồm cả Tạ Phong và Nam Phương không nên là người vì một củ khoai tây mà có thể thỏa mãn như vậy, bọn họ nên đứng ở vị trí cao hơn.

Có lẽ đối với thiên hà Thương Hải sở hữu rất nhiều hành tinh, một hành tinh có sinh mạng bị hủy diệt cũng không quá quan trọng, vì thế bọn họ đã quyết định từ bỏ mà không hề do dự. Thế nhưng là một con chuột sinh trưởng ở địa cầu, yêu quý sinh mệnh gần như đã trở thành bản năng, nếu có thể, Thư Thủy Thủy muốn thử cứu giúp tinh cầu Thương Chiến này.

Tuy một con chuột nghĩ như vậy ít nhiều gì cũng có chút huênh hoang, thế nhưng ai quy định chuột thì không thể có lý tưởng? Cho dù không thể cứu vớt thế giới, Thư Thủy Thủy cũng muốn để nhóm Cổ Lan Cốt được ăn thật nhiều thức ăn ngon chứ không phải một củ khoai tây là đã thỏa mãn như vậy.

Nhóm người ngồi vây quanh đống lửa trại hoàn toàn không hề hay biết nội tâm phức tạp của Thư Thủy Thủy lúc này, cũng không biết vì một củ khoai tây mà đã thay đổi kết cục của tinh cầu Thương Chiến.

Cũng không biết rất lâu sau đó, khi biết được chân tướng thì bọn họ sẽ có cảm xúc như thế nào. Cảm động? Hay dở khóc dở cười?

Đối với kế hoạch cứu vớt tinh cầu Thương Chiến, Thư Thủy Thủy nghĩ rằng mình nên làm con chuột hành động đến nơi đến chốn, bắt đầu từ nông trường mini, nghiêm túc làm tốt từng nông trường, để mọi người đảm bảo khả năng sinh tồn trong mùa đông đáng sợ.

Tất nhiên, tiền vẫn phải kiếm, không chỉ vì Thư Thủy Thủy cần một lượng lớn đá năng lượng, cũng không thể chuyển áp lực lên người của căn cứ Cổ Lan.

Sau khi ăn cơm tối xong, người của ba căn cứ không ở lại bên ngoài quá lâu, gió đêm đã bắt đầu nổi lên, nhiệt độ cũng nhanh chóng hạ thấp. Sau khi ăn cơm xong thì mọi người lục tục quay về lều trại, rúc vào trong túi ngủ ấm áp để xua tan cơn mệt mỏi suốt ngày dài đi đường.

Thư Thủy Thủy cũng ôm lều nhỏ của mình tiến vào lều vải của Cổ Lan Cốt, sửa sang lại chiếc giường cuộn của mình, Thư Thủy Thủy từ trong lều nhỏ lộ ra cái đầu nhỏ lông xù: “Cốt Cốt ngủ ngon.”

“Thủy Thủy ngủ ngon.” Cổ Lan Cốt đáp lời.

Lều của Cổ Lan Cốt nhanh chóng yên tĩnh, Thư Thủy Thủy đã quen chìm vào giấc ngủ ngay lập tức, mà Cổ Lan Cốt thì đã quen yên tĩnh.

Không bao lâu sau, một người một chuột đều cho rằng đối phương đều đã ngủ thì cùng mở mắt ra. Thư Thủy Thủy lặng lẽ ló đầu ra khỏi lều, sau đó thận trọng vươn bàn chân nhỏ chui ra khỏi lều vải.

Cổ Lan Cốt vốn cũng định có động tác nhưng bởi vì hành động của Thư Thủy Thủy mà hơi khựng lại một chút, Cổ Lan Cốt yên lặng ngồi dậy, đi tới cửa ra vào của lều vải, kéo dây kéo nhìn ra ngoài.

Ban đêm của căn cứ không hề yên tĩnh, bởi vì tiếng gió gào thét hệt như một ban nhạc không biết mệt mỏi, tiến hành diễn tấu suốt cả đêm.

Đoàn xe cố gắng chọn một nơi tránh gió để xây dựng cơ sở tạm thời, vì thế lửa trại cũng chưa tắt nhiều, một phần là cung cấp nhiệt lượng, một phần là đề phòng sinh vật biến dị tập kích bất ngờ.

Dưới lửa chập chờn và gió tuyết cuồng bạo, chuột nhỏ chống đỡ cơn gió cố gắng đi về phía chiếc xe dã ngoại mình làm việc lúc ban ngày.

Cơn gió mạnh làm lỗ tai Thư Thủy Thủy dính sát vào đầu, Thư Thủy Thủy phải dùng cả bốn chân để bấu vào mặt đất, cái mông nhỏ mũm mĩm béo tròn đối diện với Cổ Lan Cốt.

Chỗ cửa lái xe, Thư Thủy Thủy đã đặc biệt chừa cho mình một cái cửa nhỏ để chui vào. Rất nhanh sau đó trong xe dã ngoại sáng đèn. Cổ Lan Cốt tới gần, từ cửa sổ phủ một tầng sương lạnh nhìn vào bên trong.

Phát hiện chuột nhỏ đang bận rộn sắp xếp đá năng lượng, tựa hồ muốn lập thêm vài trận pháp, tiến hành tinh lọc một lượng lớn đá năng lượng. Ngoại trừ đá năng lượng, chuột nhỏ còn cẩn thận chỉnh sửa nông trường định cải tạo, xới đất ở bên trong, nhặt ra tạp chất hoặc những hòn đá nhỏ…

Cổ Lan Cốt yên lặng xem một hồi, cuối cùng không mở cửa tiến vào mà yên lặng rời đi.

Cổ Lan Cốt không trở về lều mà tìm một khe núi cách doanh trại không xa, nhiệt độ không cao nhưng có thể tránh gió, trốn ở trong này hầu như không thể cảm nhận được cơn gió như dao cắt kia.

Phóng vài thiết bị cảnh giới ra ngoài, sau đó Cổ Lan Cốt lôi chiếc máy mô phỏng đã sử dụng ra ngoài, tìm nơi thích hợp khởi động, sau đó nằm vào bên trong.

Không gian đăng nhập vẫn là một mảnh hư vô như cũ, vẫn không vội vàng kết nối với thế giới giả tưởng. Cổ Lan Cốt vẫn đang cố chấp muốn thay đổi không gian đăng nhập của mình. Vọng tưởng làm không gian này xuất hiện một chút cỏ xanh, hoặc là một con châu chấu cũng được.

Cổ Lan Cốt không ngừng tự ngược tiêu hao tinh thần lực của mình, nhưng thực đáng tiếc, nơi này vẫn chỉ là một mảnh hư vô, không hề có chút màu sắc nào khắc.

Mà ở một khu vực Cổ Lan Cốt không nhìn thấy, những rừng cây phỉ sớm đã mọc um tùm, thậm chí còn có cơn mưa phùn rơi lất phất cọ rửa sạch sẽ những quả phỉ ở trên cây, làm chúng gần như phát sáng. Mà dưới tàng cây cũng bị cỏ xanh bao trùm, trên lá còn có bọt nước do nước mưa nhỏ xuống tạo thành.

Bên dưới lá cỏ xanh mướt, thỉnh thoảng có một hai con châu chấu đang vuốt râu tránh mưa, cảnh tượng này tuy không thể nào so sánh với thế giới muôn màu muôn vẻ của Thư Thủy Thủy, thế nhưng vẫn có thể cảm nhận được mỗi phần thay đổi ở nơi này đều là vì Thư Thủy Thủy, mỗi phần đều là dáng vẻ mà Cổ Lan Cốt mong muốn, anh đã thành công, chỉ là anh vẫn chưa biết mà thôi.

Cổ Lan Cốt cố gắng đặt mình vào cuộc sống, cho dù anh chỉ có bộ não là bản gốc nhưng cũng hy vọng mình và Thư Thủy Thủy không cách biệt quá lớn.

Mãi tới khi tinh thần lực hao hết, Cổ Lan Cốt mới đăng xuất khỏi máy mô phỏng, sau đó mặt không biểu cảm thu hồi máy mô phỏng và máy thăm dò, yên tĩnh quay trở về lều vải.

Sau khi Cổ Lan Cốt quay trở về lều, qua một khoảng thời gian ngắn thì chuột nhỏ mới lặng lẽ nhón chân chui trở về lều, bò vào trong lều nhỏ của mình.

Thư Thủy Thủy cho rằng mình đã làm rất lặng lẽ, không làm người khác lo lắng hay phát hiện, vì thế rất hài lòng ngủ say.

Mấy ngày kế tiếp, hành trình di chuyển trở nên quy luật hơn rất nhiều, điểm khác biệt chính là trạng thái tinh thần của đoàn xe. Không còn mệt mỏi tiêu cực nữa, trên mặt mỗi người đều đầy chờ mong và hưng phấn, bởi vì bọn họ biết, không có gì bất ngờ thì mùa đông năm nay sẽ không tồn tại nguy hiểm chết đói.

Phải biết là mỗi mùa đông ở tinh cầu Thương Chiến, chết đói và chết vì đông lạnh chiếm phần lớn số người chết đi, còn lại chính là đụng phải tai nạn tự nhiên, bị sinh vật tấn công, hoặc là bệnh tật.

Cuộc sống của Thư Thủy Thủy cũng trở nên trật tự hơn, dùng linh thạch có được sau khi tinh lọc xây dựng nông trường mini, đồng thời dưới sự giúp đỡ của Tạ Phong, nông trường mini dần hoàn thiện hơn, thật sự có thể xưng là thân khí vượt qua mùa đông.

Một buổi tối nọ, Thư Thủy Thủy lại lặng lẽ chạy ra ngoài tiếp tục công việc, đồng thời viết kế hoạch ngủ đông năm nay. Bởi vì nuôi một con thú cưng hình người không ngủ đông, kế hoạch ngủ đông năm nay của Thư Thủy Thủy có sự thay đổi rất lớn.

Giấc ngủ không tỉnh mà Thư Bảo không thể thay đổi đã vì Cổ Lan Cốt mà thay đổi, ngủ một giấc thẳng tới mùa hè sang năm thật sự rất hấp dẫn chuột, nhưng Thư Thủy Thủy vẫn viết ra kế hoạch ngủ đông kiểu gián đoạn cực kỳ tiêu chuẩn.

“Ngày ngủ đông đầu tiên, bồi dưỡng kỹ năng ngủ đông cho Cốt Cốt.”

“Ngày ngủ đông thứ hai, bồi dưỡng kỹ năng ngủ đông cho Cốt Cốt.”

“Ngày ngủ đông thứ ba…”

Mặc dù độ khó của kế hoạch này khá cao nhưng Thư Thủy Thủy vẫn cố chấp viết tới một trăm ngày.

“Ngày ngủ đông thứ một trăm lẻ một, nếu mình vẫn còn tỉnh, tiếp tục bồi dưỡng, nếu xui xẻo ngủ mất, sớm bò vào túi tiền của Cốt Cốt, tránh bị rơi mất.”

“Ngày ngủ đông thứ một trăm lẻ hai…”

Theo sự nỗ lực của Thư Thủy Thủy, phần kế hoạch này dần hoàn thiện, lúc Thư Thủy Thủy cho rằng hành trình vẫn luôn như vậy thì đoàn xe bị động vật biến dị tấn công.

Đây là lần đầu tiên Thư Thủy Thủy nhìn thấy sinh vật biến dị, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy heo rừng to như chiếc xe, hơn nữa trên người còn ngưng tụ năng lượng đặc biệt, có vẻ đã hấp thu năng lượng từ đá năng lượng.

Chỉ là trước đây Thư Thủy Thủy đã nghiên cứu qua, năng lượng trong đá năng lượng rất hỗn loạn nên mới có màu đen. Mà một khi hấp thu năng lượng hỗn loạn như vậy, sinh vật rất dễ rơi vào trạng thái nóng nảy.

Có điều thay đổi cũng rất rõ ràng, ít nhất Thư Thủy Thủy cảm thấy ở trước mặt con heo rừng to bằng chiếc xe hơi nhỏ này, mình không cần lo lắng bị ăn sạch, bởi vì heo rừng có lẽ sẽ chướng mắt miếng thịt không đủ nhét kẽ răng như mình, chỉ nhắm tới nhân loại mà tấn công.

Người lãnh đạo của ba căn cứ cũng không phải người kém cỏi, có kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú, sau một phen chiến đấu thì heo rừng rút lui, đoàn xe thậm chí còn g**t ch*t được hai con.

Có điều Thư Thủy Thủy phát hiện người của đoàn xe chỉ cắt nanh heo rừng chứ không có dự định mang thịt đi.

Sao có thể, rõ ràng trước đó ngay cả bã mía cũng không nỡ nhổ bỏ, sao lại chịu bỏ lại hai đống thịt to chứ?

[hết 58]

Bình Luận (0)
Comment