Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh

Chương 72

Chương 72: Chuột học tra khoa học kỹ thuật

Không hiểu sao Trình Khuyết có cảm giác như đang tranh giành tình nhân với một con chuột, có điều rất nhanh sau đó hắn đã vất suy nghĩ không đáng tin này ra sau đầu, kiếm Tử Điện xem hành vi của Thư Thủy Thủy là thú cưng muốn chiếm hữu chủ nhân, mà hắn thì hiển nhiên không thể nào đánh nhau với một con chuột được.

Thư Thủy Thủy hài lòng cảm thấy mình mới là chuột hiểu rõ Cổ Lan Cốt nhất, lúc này mới nhớ tới vấn đề của Trình Khuyết trước đó: “Không gian áp súc? Là hình thái Rubik của máy mô phỏng hả? Tôi thấy khăn tắm có dùng một thiết bị áp súc không gian, có thể để đồ, cảm giác khá giống với nhận trữ vật.

Trình Khuyết giật mình, nhẫn trữ vật? Mặc dù không biết đó là gì, nhưng thông qua tên gọi có thể suy đoán ra công dụng cơ bản. Trước khi ngày tận thế ập tới, chỉ có một số nhỏ nhận được báo động, nhân tài hàng đầu như Trình Khuyết chính là một trong số đó.

Nhưng đáng tiếc, theo tỷ lệ tàu vũ trụ của nền văn minh thứ bảy tiến vào phạm vi Thương Hải và Tiên Ca, tới khi chiếc nút của nền văn minh thứ bảy làm thế giới biến thành một mảnh hỗn loạn, tổng cộng chỉ có bảy phút hai mươi mốt giây. Mà bảy phút đó, nền văn minh thứ bảy vẫn luôn giữ trạng thái tĩnh, căn cứ theo suy đoán của Trình Khuyết, bảy phút đó nền văn minh thứ bảy đã cấp tốc phân tích tình huống của hai thiên hà lớn, đồng thời làm ra quyết sách thu thập. Mà hai mươi mốt giây còn lại chính là thời gian đến và rời đi, con số này thật sự kh*ng b*.

Chính bởi vì tốc độ cực kỳ kh*ng b* này nên cho dù có báo động trước bảy phút hai mươi mốt giây cũng không có người nào thành công phản ứng kịp thời chạy thoát khỏi hai thiên hà.

Trình Khuyết chính là một trong số ít những người tận mắt nhìn thấy chiếc nút kia được thả vào trung tâm hai thiên hà, đồng thời cấp tốc chiếm đoạt người của hai tinh hệ. Không biết vì sao, Trình Khuyết lại cảm thấy cái nút kia rất giống với nhẫn trữ vật mà Thư Thủy Thủy nói, tuy nhịp tim đập gia tốc nhưng trên mặt Trình Khuyết không hề lộ ra chút dị dạng nào, có điều lại càng kiên định muốn ở lại.

“Thật ra kỹ thuật áp súc không gian là ứng dụng thời không ở giai đoạn sơ cấp, nói đơn giản thì một chiều là một điểm, hai chiều là một đường thẳng, ba chiều là vật thể, thời không cao duy có thể dễ dàng hiểu được thời không thấp duy, nhưng thời không thấp duy muốn thăm dò thời không cao duy thì sẽ cực kỳ khó khăn, vấn đề không thể phá giải của thế giới này chính là cực lớn và cực bé, đây cũng là phương hướng thăm dò phát triển của khoa học…” Nhịp tim của Trình Khuyết đập rất nhanh, cho rằng mình đã phát hiện được điểm mấu chốt của biến số, vì thế bắt đầu thao thao bất tuyệt.

Thư Thủy Thủy (⊙⊙)? ? ?

Chuột nhỏ ngồi yên trên vai Cổ Lan Cốt, có cảm giác quay trở lại thời điểm nghe Cổ Lan Cốt giảng về kiến thức khoa học, theo phép lịch sự, Thư Thủy Thủy cố gắng trừng to cặp mắt, không để mình ngủ gà ngủ gật.

Trạng thái của Trình Khuyết lại càng kích động hơn, những thứ khoa học tiên tiến này rất phức tạp, cho dù hắn cố gắng dùng lời lẽ đơn giản nhất để thuyết minh thì vẫn có rất nhiều người nghe không hiểu, từ khi tới tinh cầu Thương Chiến này, cơ hội để Trình Khuyết trao đổi với người khác ít đi rất nhiều, người nguyện ý nghe và nghe hiểu thì lại càng ít hơn. Lúc này nhìn thấy biểu cảm rất nghiêm túc của Thư Thủy Thủy, cộng thêm trước đó Thư Thủy Thủy nhắc tới nhẫn không gian, Trình Khuyết liền khẳng định mình đã gặp được một con chuột hiểu khoa học.

Chuột khoa học không hề khoa học, với tư cách là học tra về phương diện khoa học, Thư Thủy Thủy chỉ ngoan ngoãn ngồi được vài phút đồng hồ, sau đó cặp mắt to bắt đầu khép lại, cái đầu nhỏ gục gặc như gà con mổ thóc, cuối cùng cơ thể nhỏ nghiêng một cái, dựa vào gò má Cổ Lan Cốt.

Cục bông lông xù cọ tới, Cổ Lan Cốt không cái cử động đầu chút nào, sợ Thư Thủy Thủy ngủ không ổn sẽ ngã xuống.

Lưu Độ bị đủ loại lý thuyết của Trình Khuyết làm cho phiền não, nhưng Trình Khuyết đang quá hưng phấn, nhất thời không tìm được cơ hội ngắt ngang.

Lưu Pha thì cảm thấy khá kinh ngạc, Trình Khuyết không phải người nói nhiều, hơn nữa không biết vì sao vẫn luôn làm người ta có cảm giác rất xa cách, cho dù Trình Khuyết chủ động tìm tới khu B để nương tựa nhưng Lưu Pha chưa từng thấy Trình Khuyết nói nhiều như vậy bao giờ, xem ra khi gặp được con chuột biến dị này, không chỉ đứa em ngu dốt nhà anh có biến hóa, ngay cả nhân tài xuất sắc Trình Khuyết này cũng vậy.

“Cái gọi là không gian áp súc kỳ thực là vận dụng công nghệ giảm kích thước sơ cấp, ví dụ đơn giản, muốn di chuyển một căn biệt thự là rất khó khăn, thế nhưng một bức ảnh chụp biệt thự lại rất dễ dàng mang theo, chất lượng nhẹ, không gian nhỏ, mà kỹ thuật nén và gấp không gian chính là quá trình đảo ngược để biệt thự chuyển đổi thành một bức ảnh, nói như vậy Thủy Thủy có hiểu được không?” Trình Khuyết có hơi kích động nói xong, sau đó nhìn sang Thư Thủy Thủy.

Thư Thủy Thủy đã co lại thành một cục nhỏ, cái đầu nhỏ màu nâu ấm áp đã rụt tới phần ngực của mình, hai lỗ tai nhỏ đối mặt với Trình Khuyết.

Trình Khuyết: “…”

Dư Tẫn nhịn không được bật cười hì hì: “Giáo sư Trình, ông tưởng Thủy Thủy là vạn năng thật đấy à, lão đại bọn tui giảng bài mà Thủy Thủy còn có thể ngủ nữa là.”

Lưu Pha và Lưu Độ nhịn không được mỉm cười, quả thực vì sao bọn họ lại cho rằng một con chuột nhỏ có thể nghe hiểu được mấy thứ khoa học kỹ thuật cao siêu này chứ?

Sắc mặt Trình Khuyết có hơi cứng đờ, nghi hoặc, chẳng lẽ cảm giác của mình sai rồi? Có điều kiến thức lưu trữ của Cổ Lan Cốt tuyệt đối không hề ít hơn mình, bên ngoài có vô số người muốn thu thập tài liệu trong đầu Cổ Lan Cốt nhưng chưa bao giờ thành công, nếu chuột nhỏ này nghe Cổ Lan Cốt giảng giải mà ngủ mất, vậy hẳn là thật sự nghe không hiểu.

Tuy Thư Thủy Thủy đã ngủ mất nhưng chuyện trao đổi mua bán vẫn phải tiếp tục tiến hành, cũng may lần này Thư Thủy Thủy không phải chủ lực, cũng không có ý kiến gì với vấn đề giá cả máy mô phỏng, mà Lưu Độ và Nam Ca cũng sẽ không để Thư Thủy Thủy chịu thiệt.

Làm Nam Ca rất vui mừng là trong số đồ khu B mang tới, ngoại trừ lương thực và hạt giống được xem là ngoại tệ mạnh ở tinh cầu Thương Chiến thì còn mang theo một lượng lớn đá năng lượng.

Phải biết là ở tinh cầu Thương Chiến này, đá năng lượng rất hiếm khi được dùng để giao dịch, phần lớn đá năng lượng sẽ được nộp lên để đổi lấy đồ dùng mình muốn, nhưng thời gian nộp đá năng lượng hàng năm có hạn, vì thế lương thực mới là ngoại tệ mạnh.

“Ngoại trừ máy mô phỏng, Nam Ca tiên sinh có thứ gì tốt để cung cấp không, từ khi nhìn thấy thung lũng, tôi chỉ muốn hỏi mọi người làm thế nào khống chế nhiệt độ của thung lũng vậy? Điều này quả thực quá khó tin!” Chuyến đi này, Lưu Pha vốn chỉ nhắm tới máy mô phỏng, thế nhưng khoảnh khắc nhìn thấy thung lũng này, mọi tâm tư của anh đều bị bầu không khí ấm áp ở nơi này hấp dẫn.

Thật ra sử dụng đá năng lượng, chuyển đổi năng lượng bên trong thành nhiệt năng thì vẫn có thể dùng được, thế nhưng không thể trông mong liên minh thiên hà sẽ cung cấp thiết bị chuyển đổi năng lượng cho tinh cầu Thương Chiến. Những thiết bị này có lệnh nghiêm cấm, với tài nguyên hiện có của tinh cầu Thương Chiến, tỷ lệ trao đổi đá năng lượng trong nội bộ tinh cầu Thương Chiến thấp đến đáng sợ, đây là thủ đoạn có lợi để liên minh thiên hà khống chế việc tinh cầu Thương Chiến nộp đá năng lượng.

Không ai nguyện ý nộp đá năng lượng mình khổ sở tìm được để đổi lấy chút ít đồ dùng sinh tồn, như vậy chỉ có thể làm giá trị của đá năng lượng ngày càng thấp hơn.

Mùa đông giá rét, có đôi khi vì quá rét lạnh, sẽ có căn cứ dùng đá năng lượng để phát ra nhiệt năng, nhưng làm vậy chẳng khác gì đốt tiền, trừ phi thật sự sống không nổi nữa, bình thường sẽ không có người nào chọn lựa như vậy. Mà cả vùng thung lũng rộng lớn ở trước mắt, từ rừng rậm tươi tốt tới những mảnh ruộng bằng phẳng, lều vải dày đặc, hồ nước xanh thẳm, tất cả căn bản không thể nào là do đá năng lượng chống đỡ!

“Bởi vì bọn tui có Thủy Thủy!” Dư Tẫn kiêu ngạo giành nói trước. Về chuyện năng lực của Thư Thủy Thủy, nhóm Cổ Lan Cốt không tính giấu giếm, hơn nữa nhân viên trong căn cứ rất phức tạp, không có khả năng thật sự làm việc chặt chẽ không kẽ hở, không ngăn được không bằng cứ công khai, bọn họ có lòng tin và thực lực có thể bảo vệ tốt Thư Thủy Thủy.

Lưu Pha nhìn cục nắm trên vai Cổ Lan Cốt, nửa ngày không nói lời nào, bởi vì anh quan sát nửa ngày cũng không thể nào tin nổi thế trận lớn như vậy lại do cục nắm lông xù này làm ra.

“Đương nhiên rồi, còn có lão đại và Tạ Phong giúp đỡ, có điều cũng chỉ là giúp đỡ một chút thôi.” Dư Tẫn bổ sung.

Lưu Pha thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình đã tìm được lời giải thích hợp lý, xem ra Cổ Lan Cốt chính là chủ lực cải tạo thung lũng này.

Tạ Phong ở bên cạnh xua tay lia lịa: “Thật ra tôi không giúp được gì, đều là công lao của Thủy Thủy.”

Cổ Lan Cốt lạnh nhạt nói: “Ừm, đều là công lao của Thủy Thủy.”

Lưu Pha: “…” Người căn cứ này đều khiêm tốn vậy à? Nếu nhóc chuột kia tỉnh, có phải cũng sẽ khiêm tốn không dám nhận không?

Thư Thủy Thủy bởi vì cổ họng rung động và âm thanh dễ nghe của Cổ Lan Cốt đánh thức, cục nắm cũng không vội nhìn đông nhìn tây mà chỉ ngoan ngoãn ngồi thẳng dậy, dáng vẻ nghiêm túc lắng nghe, hiển nhiên còn tưởng rằng vẫn còn là thời gian Trình Khuyết đang phổ cập khoa học.

Sau một hồi, Thư Thủy Thủy mới kịp phản ứng, xoay cái đầu nhỏ sang hỏi: “Công lao gì vậy? Tôi nghe thấy Cốt Cốt khen tôi!”

Cổ Lan Cốt đưa tay sờ cái đầu lông xù của Thư Thủy Thủy: “Đúng rồi, đang khen Thủy Thủy, thung lũng này có thể thoải mái như vậy chính là nhờ vào công lao của Thủy Thủy.”

Thư Thủy Thủy nghiêng cái đầu nhỏ suy nghĩ một chút, không khách sáo gật đầu: “Ừ, đúng là công lao của Thủy Thủy, tôi không thể tặng biệt thự lớn cho Cốt Cốt nên sẽ tặng một thung lũng.”

Dư Tẫn nghe vậy liền kháng nghị: “Sao lại chỉ có mình lão đại vậy, còn tui thì sao?”

Thư Thủy Thủy nhìn sang Dư Tẫn: “Cậu chỉ là sẵn tiện thôi, yên tâm đi, tôi không chê cậu đâu.”

Tạ Phong và Nam Ca thức thời không mở miệng xen vào vấn đề này, rất hiển nhiên, bọn họ đều là nhân tiện, chỉ có một người đặc biệt là Cổ Lan Cốt.

Dư Tẫn mất mát không tới hai giây đã full máu sống lại, cậu hiểu rõ tuy ngoài miệng Thư Thủy Thủy ghét bỏ, nhưng thật sự vẫn luôn yên lặng chăm sóc bọn họ, bao gồm cả món thịt kho tàu, châu chấu nướng, bắp luộc mà mình vất vả nấu nướng cũng không hề bỏ sót phần bọn họ: “Cho dù sẵn tiện thì tui cũng muốn.”

Ánh mắt Lưu Độ đầy hâm mộ: “Có thể sẵn tiện luôn tôi không?”

Thư Thủy Thủy nhìn sang: “Bụng nhỏ à, cậu vẫn ở nhà thì hơn, cậu ở đây thì ngay cả râu châu chấu cũng không giành được.”

Lưu Độ: “…”

Giao tiếp một phen, Lưu Pha rốt cuộc kinh ngạc sợ hãi tiếp nhận sự thật là Thư Thủy Thủy đã cải tạo thung lũng, cả một vùng thung lũng lớn như vậy lại xuất phát từ tay một con chuột biến dị: “Tôi có thể mời…”

“Không được, Thủy Thủy sắp phải ngủ đông rồi.” Dư Tẫn không chút do dự ngắt lời Lưu Pha.

Nam Ca ở bên cạnh chỉ có thể cố cứu vớt: “Chuyện cải tạo thung lũng không đơn giản như tưởng tượng, khu B không thể áp dụng phương pháp này, nhưng bọn tôi có thể cung cấp hai món đồ khác.” Nói tới đây, Nam Ca bật mí: “Thời gian không còn sớm nữa, ăn cơm chung đi, tới bên bờ hồ, ngồi lộ thiên nướng cá, tôi sẽ bảo người bắt vài con lớn.”

Người khu B tự nhiên vui vẻ đáp ứng, bọn họ quả thực cũng rất lâu rồi không được ăn thịt cá, không, nói đúng hơn là đã rất lâu rồi không ăn thịt.

Đi tới bên hồ, sớm đã có người bắt cá xử lý xong xuôi, đặt ở trong túi sạch sẽ, ở bên cạnh cũng đã đốt lửa trại, có một nhóm người bắt đầu nướng cá.

Nhóm người ngồi xung quanh lửa trại, Lưu Độ thế mà lại cảm thấy có hơi nóng, lại còn là đang trong mù đông, vì thế anh cởi áo khoác, gấp gáp nói: “Thủy Thủy muốn ăn cá nướng không? Tôi nướng ngon lắm.”

Lưu Độ nói xong thì nhìn thấy Thư Thủy Thủy từ trên vai Cổ Lan Cốt nhảy xuống, lúc này đang ôm lọ gia vị to không kém gì mình, di chuyển từng bước nhỏ, dùng hai móng vuốt ôm lọ gia vị lắc lư, để gia vị rắc vào thân cá. Tỉ mỉ quan sát sẽ phát hiện mỗi cú lắc của Thư Thủy Thủy đều dùng một lượng sức lực tương đương nhau, ria mép cũng nghiêm túc vểnh lên.

Thư Thủy Thủy dạo quanh cá một vòng, rắc muối xong thì mới lôi chiếc nón đầu bếp ra đội lên, thậm chí bởi vì cá quá lớn không dễ xử lý, vì thế đã nhờ Cổ Lan Cốt giúp mình cột tạp dề, tiếp đó lấy ra con dao nhỏ tinh xảo, xoay quanh cá khứa thành những đường đẹp mắt, động tác thuần thục xem mà cảnh đẹp ý vui.

[hết 72]

Bình Luận (0)
Comment