[8] Chuột phi – Không Có Bằng Lái
***
Lúc Thư Thủy Thủy chăm chú chuẩn bị vật tư xuất phát, Cổ Lan Cốt cũng chuẩn bị xuất phát, căn cứ vào số liệu thiết bị trinh sát gửi về, trong vòng mười ngày tới thành phố Long Khải sẽ không có bão điện từ, đây là một cơ hội tốt, đủ để Cổ Lan Cốt mang nhóc thú cưng loạn mã kia về.
Quan sát một thời gian, Cổ Lan Cốt ý thức được sinh vật không rõ giống loài này rất bất phàm, nó cực kỳ thông minh, kỹ thuật gieo trồng thành thạo, cho dù là hoàn cảnh ác liệt ở thành phố Long Khải cũng có thể thu hoạch thức ăn phong phú. Mặc dù không biết nó dùng phương pháp gì nhưng chu kỳ trồng trọt bảy ngày cũng đủ chấn động, nhất là ở Tinh cầu Thương Chiến thiếu hụt vật tư, vì một ổ bánh mì cũng có thể chém giết nhau này.
Vật nhỏ loạn mã nho nhỏ thích sạch sẽ này căn bản không biết mình đang ở một thế giới như thế nào, lại càng không biết năng lực của mình sẽ mang tới điên cuồng cùng nguy hiểm ra sao.
Cổ Lan Cốt không khó tưởng tượng nếu vật nhỏ loạn mã bị người có tâm tư quỷ dị phát hiện thì phải đối mặt với nguy cơ như thể nào. Tuy không có cách nào xác định giống loài của vật nhỏ, nhưng dáng vẻ bề ngoài khá tương tự loài chuột, Cổ Lan Cốt chỉ có thể tạm thời xếp vật nhỏ vào loài chuột.
“Dư Tẫn, tôi tới thành phố Long Khải một chuyến, nếu thế lực khác ở khu C tới thì cứ đẩy đi.” Cổ Lan Cốt đẩy cửa lớn, căn bản không cho đối phương có thời gian phản ứng.
Dư Tẫn vừa mới lấy lại tinh thần thì ngoài cửa đã không còn bóng dáng Cổ Lan Cốt, chỉ có thể đau đầu nhăn mặt nhíu mày: “Lão đại lại mất tích, chờ Nam Ca về biết giải thích thế nào đây?”
Tuy Cổ Lan Cốt thích độc lai độc vãng nhưng sức mạnh của một người dù sao vẫn có hạn, nhất là vào tình thế như bây giờ, thân thể nửa máy móc nửa nhân loại của Cổ Lan Cốt nếu không được bảo trì định kỳ thì sẽ từng chút suy yếu, đó cũng là nguyên nhân gia tộc Cổ Lan trục xuất Cổ Lan Cốt tới nơi này.
Thế nhưng anh bị đày tới tinh cầu Thương Chiến không lâu, cấp dưới cùng bằng hữu cũng lục tục tới tinh cầu Thương Chiến, có người chủ động, có người là bị động, thế nhưng cuối cùng đều tự phát tập trung ở dưới trướng Cổ Lan Cốt.
Về chuyện Cổ Lan Cốt không chỉ đoàn diệt quân địch mà còn diệt luôn quân mình, bọn họ tự nhiên không quên, nhưng cho dù là thật thì chắc chắn cũng có nguyên nhân. Dù sao cũng từng đồng sinh cộng tử, bọn họ tin tưởng Cổ Lan Cốt cũng như tin tưởng chính mình.
Sau khi bị đày tới tinh cầu Thương Chiến, Cổ Lan Cốt quả thực đã có rất nhiều biến hóa, rõ ràng nhất chính là d*c v*ng của anh biến mất, không chỉ d*c v*ng chiến đấu, mà là tất cả d*c v*ng. Thân thể nửa máy móc của Cổ Lan Cốt không chỉ đơn thuần là lực chiến đấu mạnh mẽ mà còn đại biểu cho phí bảo trì đắt đỏ.
Đá năng lượng, dịch dinh dưỡng, thậm chí thuốc bảo vệ da thịt cũng không thể thu hoạch từ tinh cầu Thương Chiến, cần phải trao đổi với ngoại giới, con đường trao đổi duy nhất chính là máy mô phỏng. Đó là một thiết bị dịch chuyển một chiều, chỉ có thể dịch chuyển vật thể không có sự sống, hơn nữa thứ có thể giao dịch cũng có hạn, phải thông qua kiểm tra nghiêm ngặt của liên minh tinh tế.
Sở dĩ tinh cầu Thương Chiến có cái tên ‘tinh cầu ngục giam’ cũng vì hình thức quản lý phong bế nghiêm khắc này, ngoại trừ đá năng lượng cùng các loại bảo thạch có giá trị thì không có bất kỳ sinh vật cùng vật phẩm nào có thể rời khỏi tinh cầu Thương Chiến.
Đương nhiên, người ở tinh cầu Thương Chiến cũng có thể thông qua máy mô phỏng để đưa tinh thần thể rời đi, nhưng đó cũng chỉ là tạm thời, hơn nữa có quy định rất nghiêm ngặt, nhưng những chuyện này để nói sau, hiện giờ người ở khu C đang gặp phải vấn đề là bắt buộc phải di chuyển, di chuyển lúc nào cùng di chuyển tới nơi nào?
Ngoại trừ Cổ Lan Cốt, khu C còn có những thế lực khác phái tiểu đội tới thành phố Long Khải để kiểm tra tình huống cụ thể của bão điện từ, xác định cường độ cùng phạm vi lan rộng, điều này có liên quan tới an toàn tính mạng cùng quyền lợi.
Thư Thủy Thủy đang bận rộn dùng cái bụng nhỏ của mình lau khoai tây không hề hay biết có vài đội người đang tiến về phía thành phố Long Khải hoang vu.
Từng củ khoai tây cùng khoai lang được Thư Thủy Thủy xử lý sạch sẽ, Thư Thủy Thủy dự định tiếp tục phơi nắng một chút rồi mới thu vào linh phủ. Xử lý xong khoai tây cùng khoai lang, Thư Thủy Thủy thuần thục từ linh phủ lôi ra một cái gùi đeo lưng, là nó tự nó bện để đựng đậu, dùng rất thuận tiện.
Trên sàn nhà bóng loáng là chi chít đậu bị nổ văng ra ngoài, Thư Thủy Thủy đeo gùi không chút gấp gáp lạch bạch lạch bạch đi khắp căn phòng nhặt từng hạt đậu xanh, không bao lâu sau cái gùi nhỏ đã chứa đầy đậu, Thư Thủy Thủy trút đậu vào ống tre cất giữ, sau đó tiếp tục chạy đi nhặt đậu.
Hai mươi cây đậu thu hoạch đầy ba ống tre, số ống tre này có thể xem là hũ gạo của Thư Thủy Thủy, được làm khi nó cùng Thư Bảo du lịch tới một rừng trúc nguyên thủy, đặc tính loại tre này rất dẻo dai, hơn nữa còn rất tráng kiện, để ba con Thư Thủy Thủy chui vào vẫn dư dả.
Nhặt hết đậu, khoai tây cùng khoai lang cũng đã khô ráo kha khá, ai bảo thời tiết nóng bức như vậy chứ. Thư Thủy Thủy phân loại rồi cất hết thức ăn vào linh phủ. Thư Thủy Thủy còn chỉnh lý một chút dây khoai lang cùng khoai tây, dù sao thì nó vẫn ôm hi vọng được ăn thịt.
Thức ăn chuẩn bị ổn, Thư Thủy Thủy bắt đầu chuẩn bị những thứ khác, nó từng cùng Thư Bảo đi qua sa mạc Sahara ở địa cầu, vì thế nó biết cần mang theo thứ gì ở trong sa mạc.
Nhân loại khẳng định không thể thiếu la bàn, nhưng Thư Thủy Thủy không cần, động vật trời sinh có cảm nhận phương hướng rất tốt, chuột sóc thì còn đặc biệt tốt, cho dù đang ở đâu cũng có thể chuẩn xác tìm được cái ổ nhỏ mà mình từng ngủ.
Xét tới độ chênh lệch nhiệt độ cực kỳ khủng khiếp giữa ngày và đêm của mảnh sa mạc này, đi ban ngày cùng ban đêm đều không thoải mái, phương diện chống nắng cùng giữ ấm cần phải chuẩn bị tốt, Thư Thủy Thủy may mắn vì mình còn giữ lại áo lông lúc đi du lịch trời nam biển bắc. Về phần chống nắng thì có thể dựa vào xe đồ chơi.
Đúng vậy, Thư Thủy Thủy đã quyết định, ban ngày quá nóng, cái chân bé xíu của nó căn bản không thừa nhận nổi, chỉ đành dựa vào xe đồ chơi di chuyển, cũng chính là chiếc xe mà nó tìm được trước đó.
Đừng thấy là xe đồ chơi, ở thời đại này cho dù là xe đồ chơi cũng có ngũ tạng đầy đủ, tất cả những thứ cần có đều có, tay lái, thắng, chân ga, thậm chí ngay cả khóa cửa cũng có, thực làm người ta trầm trồ mà.
Thậm chí tay lái trên xe cũng có thể chuyển động điều khiển phương hướng, quả thực tinh xảo tới không tưởng, đương nhiên không dùng tay lái thì có thể trực tiếp dùng điều khiển từ xa, Thư Thủy Thủy khá thích thiết kế này.
Còn bánh xe thì Thư Thủy Thủy quyết định lúc hoàng hôn sẽ tới trung tâm thương mại một chút, tìm khu bán đồ chơi chuẩn bị thêm một ít để dự phòng bể lốp, trơn trượt, gập ghềnh này nọ kia, nếu linh phủ còn không gian thì tốt nhất nên phòng hờ luôn một chiếc xe, phòng ngừa vạn nhất.
Thư Thủy Thủy kiểm tra chiếc xe nhỏ của mình, thậm chí còn mở cửa xe chui vào trong nghiên cứu một chút, Thư Thủy Thủy từng thấy Thư Bảo dùng hình người lái xe, thật sự không thể trông cậy một con chuột như Thư Thủy Thủy có thể có bằng lái.
Xe chưa thay pin nên vẫn chưa thể di chuyển, Thư Thủy Thủy bắt đầu thay pin đã sạc đầy sau đó ngồi vào xe, tìm được nút khởi động, mở công tắc, thân xe chân thật chấn động nhè nhẹ.
Thư Thủy Thủy vui sướng không thôi, đại khái thì mỗi người đàn ông đều có mộng tưởng phóng như gió lốc, ngay cả chuột đàn ông cũng không ngoại lệ, Thư Thủy Thủy chưa từng nghĩ tới có một ngày mình có thể thật sự lái xe, vì thế nó vừa mới đạp ga một cái chiếc xe đã phóng vút ra ngoài!
Thư Thủy Thủy! ! !
Nó luống cuống đạp thắng, lúc gần tông vào tường thì chiếc xe hung hăng khựng lại, Thư Thủy Thủy theo quán tính nhào tới trước rồi bị dây an toàn kéo bật lại va vào lưng ghế.
Quá đã! ! ! Ánh mắt Thư Thủy Thủy sáng lóng lánh, quay đầu xe lại, bắt đầu thử lái xe.
Cứ vậy một con chuột không có bằng lái ở trên khoảng sàn nhà rộng rãi bằng phẳng điên cuồng luyện lái xe, từ tay mới thành tay lão luyện, có thể thấy chuột học bá ngay cả lĩnh vực lái xe cũng cực kỳ có thiên phú.
Quậy suốt hai tiếng Thư Thủy Thủy mới từ trong xe chui ra ngoài, nhìn lượng pin căn bản không giảm bao nhiêu, nó không thể không một lần nữa cảm thán khoa học kỹ thuật của thế giới này. Đồ chơi tinh xảo như vậy cũng thôi đi, ngay cả pin cũng siêu chất lượng, không như pin di động của Thư Bảo, cứ hai ba ngày cần phải sạc điện một lần.
Ngoại trừ xe thì lều cùng túi ngủ cũng có sẵn trong linh phủ của Thư Thủy Thủy, chỉ cần chuẩn bị thêm một ít lốp xe với pin.
Thời gian đang là ban trưa, Thư Thủy Thủy không có ý định ra ngoài, đơn giản đạp xe đạp nạp điện cho pin.
Lúc này động tác của Thư Thủy Thủy rõ ràng nhanh hơn không ít, lúc mặt trời lặn về phía tây, ánh mặt trời vàng kim chiếu rọi lên cát sa mạc, cả thế giới tựa hồ cũng biến thành một biển màu vàng óng ánh, mặt trời nằm ở đường chân trời, màu sắc chuyển thành đỏ cam, giống như cũng không chịu nổi nhiệt độ nóng rực của sa mạc mà bị nướng chín.
Thư Thủy Thủy ngồi bên cửa sổ sát đất nhìn mặt trời màu đỏ cam, đột nhiên thèm ăn khoai nướng.
Nhưng chính sự quan trọng hơn, Thư Thủy Thủy thừa dịp nhiệt độ giảm xuống lúc hoàng hôn để xuất phát đi tới trung tâm thương mại gần đó, lầu một đã bị cát vàng che mất, Thư Thủy Thủy trực tiếp từ cửa sổ chui vào lầu hai.
Dựa vào bản đồ chỉ dẫn đi thẳng tới khu đồ chơi trẻ em, sau tai họa, nơi này hiển nhiên không bị ai quan tâm, không hề có dấu vết có người ghé thăm, mặc dù có một phần sụp đổ tán loạn nhưng phần lớn đều rất chỉnh tề, phủ đầy bụi bặm.
Thư Thủy Thủy dễ dàng tìm được lốp dự phòng cùng loại, còn cả một chiếc xe dự phòng. Ngoài ra, nó còn thu hoạch được một mô hình lắp ráp biệt thự, Thư Thủy nhìn hình dáng mô hình biệt thự in trên hộp, cảm thấy thực hứng thú nên cũng mang đi.
Lúc đi ngang qua lầu hai, ánh mắt Thư Thủy Thủy dừng lại một chút trên quầy mỹ phẩm dưỡng da, sau đó nó bò lên tìm tìm kiếm kiếm trong mớ chai lọ, rất nhanh đã tìm được tin tức mình muốn.
[Sản xuất năm 7311, hạn sử dụng đến năm 7331]
[Sản xuất năm 7310, hạn sử dụng đến năm 7327]
[Sản xuất năm 7311, hạn sử dụng đến năm 7333]
…
Hiển nhiên ở thời đại này kỹ thuật chống phân hủy cũng tốt hơn địa cầu, như vậy Thư Thủy Thủy có thể khẳng định thế giới này phát sinh tai họa vào năm 7311, mà vấn đề là bây giờ cách tai họa kia bao nhiêu năm rồi?
Thư Thủy Thủy không có cách nào từ trình độ hư hỏng của thức ăn ở xung quanh để đưa ra phán đoán, bởi vì trình độ khoa học kỹ thuật của nơi này rõ ràng cao hơn địa cầu, bao gồm cả chất lượng sản phẩm cùng độ hư hao.
Thư Thủy Thủy dựa vào một lọ nước hoa, trong tay là một lọ khác có màu xanh nhạt, màu sắc nhìn rất giống nước canh đậu xanh. Thư Thủy Thủy hứng thú mở nắp, sau đó hướng về phía không trung muốn xịt hai phát để ngửi mùi.
Kết quả móng vuốt bé xíu nhấn nửa ngày mà chiếc vòi vẫn không hề suy suyển.
Thư Thủy Thủy ôm lọ nước hoa lắc lư hai cái, chưa từ bỏ ý định lại nhấn hai cái, phát hiện vẫn không nhấn nổi. Thư Thủy Thủy phồng má, nghiêm túc đứng thẳng người, đảo một vòng quanh lọ nước hoa, sau đó chổng ngược chai lại, sau đó giơ cái lọ gõ xuống bàn.
Lực đạo rốt cuộc cũng đủ để mở van, từ vòi phun ra mùi hương thảo nhàn nhạt.
Thư Thủy Thủy ở đối diện vòi phun nên bị phun thẳng mặt, lập tức hắt xì hai cái, sau đó nó ngửi ngửi tay mình, mùi hương thảo nhàn nhạt cực kỳ thoải mái. Thư Thủy Thủy quả quyết bỏ lọ nước hoa vào linh phủ, sau đó lạch bạch đi tới chiếc gương đặt trên quầy trưng bày cách đó không xa.
Trên gương phủ một lớp bụi nhưng không chút trở ngại tâm tình soi gương của Thư Thủy Thủy, vì phối hợp với nước hoa, nó thậm chí còn từ linh phủ lôi ra một cái nơ nhỏ màu đen đeo lên cổ.
Tiểu chuột sóc vẫn luôn tuân thủ lễ nghi đứng trước gương đỏm dáng một phen, sau đó mới giơ móng chậm rãi rời khỏi quầy hàng, chạy tới khu trang phục ở hướng ngược lại.
Thư Thủy Thủy tự nhiên không mặc được số quần áo này, hoặc nên nói là nó căn bản không cần mặc quần áo, toàn thân đều là lông rồi, nhưng vải vóc thì vẫn cần. Thư Thủy Thủy thu thập vài món quần áo có chất liệu khá tốt cùng hai cái áo lông thoạt nhìn khá dày, sau đó mới rời khỏi trung tâm thương mại.
Hài lòng quay trở lại thư viện, Thư Thủy Thủy dự định nghỉ một đêm, sáng mai mới xuất phát.
Nhiệt độ bên ngoài theo ban đêm ập tới bắt đầu không ngừng giảm thấp, đến nửa đêm thì đã xuống tới âm ba mươi độ.
Thư Thủy Thủy vừa ‘đạp xe’ nạp điện cho pin vừa quan sát nhiệt độ biến hóa bên ngoài để xác định thời gian hành động kế tiếp của mình.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng hẳn, ở khung cửa sổ bị hư hại của thư viện, một con chuột sóc nho nhỏ đội mũ choàng khăn mang bao tay từ bên trong chui ra.
Hơi xoay người trượt xuống sườn dốc rồi đáp xuống một đống cát mịn, Thư Thủy Thủy đi tới một khoảng đất bằng phẳng mới lấy chiếc xe đồ chơi ra khỏi linh phủ. Nhìn lại thư viện lần cuối, Thư Thủy Thủy mở cửa xe, bò vào trong.
Lúc này trong khu vực quản lý của thư viện chỉ còn lại sáu cái chậu bông lớn. Trận pháp xung quanh vẫn chưa bị hủy bỏ, trong chậu là từng gốc linh thực được gieo trồng, chủng loại cũng không quý hiếm gì, dáng dấp cũng thực bình thường, trông giống như cỏ loại, ưu điểm duy nhất chính là sinh mạng ngoan cường, thậm chí còn có thể sinh trưởng trong liệt hỏa.
Thư Thủy Thủy không biết số linh thạch còn thừa lại có đủ chống đỡ đến khi linh thực lớn lên hay không, nó chỉ hi vọng mảng hoang vu kia có một chút màu xanh.
Thư Thủy Thủy lái xe rời đi, thư viện ở phía sau lưng ngày càng xa, mà trong sáu chậu bông lớn kia đã dựng dục sinh mệnh, nó sinh trưởng ngoan cường trong hoàn cảnh ác liệt, liều mạng tạo thành chút hi vọng sống.
[end 8]