Chương 83: Cậu có tin tưởng chuyện kiếp trước kiếp này không?
Thật ra lúc ban đầu Thư Thủy Thủy không định ‘cầu bao nuôi’ như vậy, là một con chuột tự lực cánh sinh, Thư Thủy Thủy cảm thấy mình có thể nuôi sống Cổ Lan Cốt.
Có điều sự tình phát triển đã vượt khỏi dự tính của Thư Thủy Thủy.
Tối hôm qua, Thư Thủy Thủy đã phán đoán hoàn cảnh xung quanh, nếu là thành phố có động tĩnh thì không phải thành phố mà Úy Lan chết đi, Thư Thủy Thủy nhớ kỹ tên gọi và địa chỉ căn hộ của Lê Mộng. Nó ngậm Cổ Lan Cốt đi hồi lâu, rốt cuộc cùng tìm được phương hướng.
Chuột nhỏ ngửa đầu, lạch bạch đi dọc theo đường cái, chiếc bóng nhỏ bé di động bị ánh đèn đường không ngừng kéo dài, rút ngắn…
May mắn là nơi này chỉ cách căn hộ của Lê Mộng ba con phố, không bao lâu sau, Thư Thủy Thủy đã tìm được công viên mà mình và Cổ Lan Cốt từng cùng nhau tản bộ.
Hiện giờ là đêm khuya, công viên rất vắng lặng, chiếc ghế gỗ dài chỉ có ánh trăng chiếu rọi, mùi hương cây tùng thơm ngát cho dù không tới gần cũng tràn ngập lá phổi, làm thể xác và tinh thần người ta cực kỳ thoải mái, Thư Thủy Thủy không có lòng dạ nào thưởng thức cảnh đêm, chỉ gấp gáp muốn tới nhà trọ của Lê Mộng.
Vừa tiến vào nhà trọ, Thư Thủy Thủy liền phát hiện vấn đề, trang trí nội thất trong căn hộ thay đổi rất lớn, gần như không nhìn thấy vật phẩm quen thuộc, ngay cả tường cũng được sơn mới, hơn nữa ngày tháng trên bản thông báo trước cửa cũng là hơn hai mươi năm sau!
Thư Thủy Thủy ngậm bé mèo đen nhỏ, ngẩng đầu xác định ngày tháng, không sai, quả thực đã cách ngày mình rời đi hơn hai mươi năm.
Vì né tránh camera giám sát, Thư Thủy Thủy không đi thang máy. Lê Mộng ở tầng năm, ngậm theo mèo con Thư Thủy Thủy không thể nào leo lên nổi, bất đắc dĩ, Thư Thủy Thủy chỉ có thể giấu Cổ Lan Cốt trong một chậu hoa lớn ở góc tầng một.
Thực vật trong chậu rất tươi tốt, Thư Thủy Thủy ngậm Cổ Lan Cốt bò lên, cẩn thận dùng khăn tay trải bên dưới để tránh bé mèo bị lạnh: “Cốt Cốt ngoan nha, Thủy Thủy quay lại ngay.” Trước khi rời đi, Thư Thủy Thủy không yên lòng căn dặn.
“Meo ~” Mèo con non nớt đáp lại.
Thư Thủy Thủy kéo hai chiếc lá lớn, xác định bé mèo đen được giấu rất kỹ, lúc này Thư Thủy Thủy mới bịch một tiếng nhảy khỏi chậu cây, sau đó nhanh chóng chạy tới chỗ cầu thang.
Leo lên tầng năm, đi tới vị trí quen thuộc, Thư Thủy Thủy nhảy dựng lên nhấn chuông cửa, chuột nhỏ vươn móng vuốt vuốt phần lông trên ngực mình, ngoan ngoãn thấp thỏm đứng ngoài cửa.
Khoảng chừng một phút đồng hồ sau, cửa mở ra, mở cửa là một người phụ nữ trung biên, bà kinh ngạc phát hiện bên ngoài là một bé chuột Hamster, thế nhưng vị nữ sĩ này có vẻ rất sợ loài chuột, cho dù là bé chuột đáng yêu như Thư Thủy Thủy.
Sau một trận tiếng hét chói tai, Thư Thủy Thủy vừa né tránh chiếc dép đi trong nhà vừa nhanh chóng chạy trốn. Chỉ một thoáng ngắn ngủi, Thư Thủy Thủy đã kịp nhìn lướt qua tình huống trong nhà, tất cả đồ dùng đều thay đổi, bao gồm cả đồ trang trí mà Lê Mộng và Úy Lan tự mình thiết kế.
Thư Thủy Thủy không biết hơn hai mươi năm nay đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiển nhiên Lê Mộng đã không còn ở nơi này! Chuột nhỏ không dám nán lại, cấp tốc quay trở xuống tầng một, bò lên chậu hoa, thấy Cổ Lan Cốt vẫn còn ở bên trong thì thở phào nhẹ nhõm.
Thư Thủy Thủy lạch bạch đi tới bên cạnh mèo con, ôm lấy cổ mèo: “Cốt Cốt đừng lo lắng, có Thủy Thủy ở đây rồi.”
Mèo con đáp đạp cọ cọ cái đầu lông xù đáng yêu của Thư Thủy Thủy, Thư Thủy Thủy cọ lại một phen. Hai người cứ vậy cọ qua cọ lại vài phút đồng hồ, sau đó Thư Thủy Thủy mới ngậm mèo con rời khỏi khu chung cư.
Vì tìm kiếm manh mối của Lê Mộng, Thư Thủy Thủy không thể rời khỏi nhà trọ quá xa, hơn nữa còn muốn tiến vào khu chung cư nên mới có chuyện cầu bao nuôi này.
Sáng hôm đó công viên đặc biệt náo nhiệt, bởi vì trong hộp giấy có một cặp mèo chuột cầu bao nuôi.
Đối mặt với hai bé đáng yêu này, số lượng người muốn nhận nuôi cũng không ít, vì thế quyền quyết định người sở hữu vẫn chưa xác định. Thư Thủy Thủy yên lặng quan sát người xung quanh, quả nhiên phát hiện được vài gương mặt quen thuộc, đối với một con chuột mù mặt thì đây là chuyện có độ khó rất lớn, nhất là khi thời gian đã qua hai mươi năm.
Cuối cùng Thư Thủy Thủy lựa chọn một bà cụ tóc hoa râm, Thư Thủy Thủy nhớ kỹ hai mươi năm trước, lúc bà cụ vẫn còn trung niên thì mỗi ngày đều tới công viên tản bộ, tính tình rất tốt, quan trọng nhất là nhà bà nằm ở tầng năm!
Thư Thủy Thủy đang định tỏ vẻ đáng yêu làm thân, nhưng không đợi Thư Thủy Thủy lấy lòng thì có người tiến tới, nhóm người vây ở xung quanh tự động nhường đường, một người đàn ông bốn mươi năm mươi tuổi đi tới.
“Úy tiên sinh, ngài cũng tới tản bộ à?”
“Xin chào Úy tiên sinh.”
“Úy tiên sinh…”
Mọi người xung quanh đều nhiệt tình chào hỏi, có thể thấy người này có nhân duyên rất tốt, hơn nữa địa vị xã hội cũng không thấp.
Thư Thủy Thủy vươn móng vuốt ôm mèo con, lỗ tai nhỏ run lên. Người tới thế mà lại là Uy Lan! Tức là Úy Lan không chết? Không đúng, Úy Lan rõ ràng đã chết rồi, vì sao lại sống lại? Sau khi mình dịch chuyển, thế giới này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Vẻ mặt trầm tư nhân tính hóa của chuột nhỏ làm xung quanh vang lên một trận nghị luận. Thư Thủy Thủy rốt cuộc cũng hiểu được, phó bản này hơn một năm cũng không có ai qua ải được vì độ khó quá cao.
Úy Lan tuổi trung niên đi tới ngồi xổm trước chiếc thùng giấy, nhóm vệ sĩ đi theo phía sau anh thấy vậy thì khá kinh ngạc.
Thư Thủy Thủy không gấp gáp nhận thân, im lặng nằm trong thùng giấy, thường xuyên cọ xát mèo con.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Úy Lan đưa tay tới cầm lấy thùng giấy, hiển nhiên dự định nuôi một mèo một chuột này. Xung quanh chìm vào một khoảng lặng ngắn ngủi, vấn đề tranh giành mèo chuột kết thúc, tự nhiên không có người nào dám tranh cướp cặp đôi siêu dễ thương này với Úy Lan.
Úy Lan một thân âu phục xám bạc, đeo kính gọng vàng, tóc tai xử lý cẩn thận cầm một chiếc thùng giấy, trên thùng là dòng chữ cầu bao nuôi xiêu xiêu vẹo vẹo, thấy thế nào cũng không hài hòa.
Úy Lan rời đi một hồi lâu thì công viên mới khôi phục náo nhiệt, lờ mờ có thể nghe thấy tiếng nghị luận của mọi người, trước kia không nghe nói Úy tiên sinh có sở thích nuôi thú cưng.
Cứ vậy, hai mươi năm trước được Lê Mộng nuôi, hai mươi năm sau trời xui đất khiến được Úy Lan nuôi, Thư Thủy Thủy tiến vào nhà của Úy Lan.
Nơi này cũng là căn hộ cao cấp, nhưng người như Úy Lan đáng ra phải ở trong biệt thự mới đúng. Xuất hiện ở nơi này cứ có cảm giác không thích hợp. Không ai biết vì sao Úy Lan lại ở nơi này, ngay cả bản thân Úy Lan cũng không biết.
Ngày đầu tiên ở căn hộ, Thư Thủy Thủy nhạy bén phát hiện Úy Lan không biết mình, cũng không nhận ra Cổ Lan Cốt. Đồng thời có vẻ đây là lần đầu tiên nuôi thú cưng, động tác cứng ngắc không hề thuần thục.
Úy Lan ở một mình trong một căn hộ có phong cách rất đơn giản, thậm chí có chút cứng ngắc lạnh lẽo. Thư Thủy Thủy lặng lẽ quan sát căn phòng, phát hiện phần trang trí của căn hộ có cảm giác không được tự nhiên, giống như chủ nhân rất muốn theo đuổi phong cách nào đó nhưng chưa thành công nên dứt khoát để mọi thứ thực đơn giản.
Người khác có lẽ không nhìn ra, nhưng Thư Thủy Thủy có thể nhìn ra được căn hộ được trang trí theo phong cách của căn hộ Lê Mộng.
Úy Lan nhìn chiếc thùng giấy mình mang về, mèo con ở bên trong vẫn còn nhắm mắt, chuột nhỏ thì mở to đôi mắt long lanh quan sát xung quanh, dáng vẻ hoạt bát hiếu động, tuy nhiên chuột nhỏ vẫn chỉ ngoan ngoãn đứng trong thùng giấy, hai móng vuốt ôm lấy mèo con, giống như sợ người ta cướp mất.
Úy Lan nhịn không được bật cười: “Mèo của nhóc.” Úy Lan chỉ mèo con, sau đó lại chỉ chuột nhỏ: “Có điều cả hai nhóc đều là của tôi.”
Dứt lời, Úy Lan nhìn thấy chuột nhỏ trong thùng giấy ôm lấy mèo con xoay người, chuyển thành trạng thái đưa lưng về phía mình. Úy Lan nhướng mày, cảm thấy thực thú vị, nhìn cục nắm lông xù trước mắt, Úy Lan vươn ngón tay tới chọt chọt lưng cục nắm.
Lỗ tai cục nắm run lên, quay đầu lại, nghi hoặc nhìn anh, tựa hồ đang hỏi sao anh lại chọt nó?
Úy Lan cảm thấy khá vui vẻ: “Nhóc tên gì vậy hả? Chuột hamster… tiên sinh.”
Nói xong thì chính bản thân Úy Lan cũng sửng sốt, tựa hồ thực nghi hoặc khi mình buột miệng nói ra xưng hô đó. Có điều rất nhanh sau đó, Úy Lan đã ném bay cảm xúc vừa xuất hiện kia ra sau đầu, lên mạng tìm hiểu những điều cần chú ý khi nuôi thú cưng, đồng thời bảo người chuẩn bị đồ dùng dành cho thú cưng.
Sau khi Úy Lan rời đi, Thư Thủy Thủy thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó tiến tới bên tai mèo con nhẹ giọng nói: “Cốt Cốt mới không phải của Úy Lan.”
Úy Lan rõ ràng không nhớ Lê Mộng, nhưng từ cơ thể tới tư duy của Úy Lan đều theo bản năng truy đuổi dấu vết tồn tại của Lê Mộng. Ví dụ như ở trong khu chung cư này, ví dụ như bật thốt gọi chuột hamster tiên sinh.
Sau khi mình dịch chuyển, nhất định Lê Mộng đã làm chuyện gì đó, Lê Mộng đã biến mất nhưng Úy Lan trở lại.
Sau khi vấn đề chỗ ở và ăn cơm được giải quyết, Thư Thủy Thủy bắt đầu tìm kiếm manh mối. Đầu tiên là lặng lẽ lẻn vào căn hộ Lê Mộng từng ở, Thư Thủy Thủy mạo hiểm nguy cơ bị gió thổi bay từ ban công tầng sáu trèo xuống.
Đứng ở ban công tầng năm, tuy chỗ ở ba tầng xa hoa đã mất đi nhưng Thư Thủy Thủy vẫn phát hiện dấu vết từng tồn tại trên ban công. Trước khi tiến vào phòng khách, Thư Thủy Thủy lôi ra bốn chiếc giày nhỏ mang vào jio jio của mình.
Bốn chân mang giày nhỏ màu xanh nhạt, Thư Thủy Thủy bước vào phòng khách. Vì để việc mang giày có cảm giác nghi thức hơn, Thư Thủy Thủy từ bỏ cả tư thế đi bằng hai chân.
Chuột nhỏ cẩn thận đi trong phòng khách, tránh đụng phải đồ đạc. Căn phòng tuy có trải qua sửa chữa nhưng Thư Thủy Thủy vẫn phát hiện ra rất nhiều dấu vết của Lê Mộng. Chủ nhân mới đã giữ lại phần trang trí, hẳn là vì cảm thấy khá đẹp.
Nếu vật trang sức vẫn còn thì chứng tỏ Thư Thủy Thủy không đi sai thời không, như vậy Lê Mộng đâu rồi? Lê Mộng đã đi đâu?
Những ngày tiếp theo, Thư Thủy Thủy vẫn luôn cố gắng thu thập manh mối về Lê Mộng, đồng thời mỗi ngày tiến hành quan sát Úy Lan.
Úy Lan là một chủ nhân tốt, anh rất kiên nhẫn đối với thú cưng. Tất nhiên chuột nhỏ và mèo nhỏ vốn đã rất ngoan, chỉ là mèo con có chút hung ác, chỉ cần thấy Úy Lan vuốt chuột thì mèo con lập tức ngậm lấy ngón tay Úy Lan g*m c*n, biểu lộ sự bất mãn của mình.
Trong khoảng thời gian này, mèo con đã mở mắt, đôi mắt đen láy trông rất trí tuệ, nhưng đó chỉ là biểu hiện giả dối, từ hành vi đuổi theo đuôi mình chơi cả buổi trời cũng không chán có thể nhìn ra được, con mèo này không hề thông minh.
Thấy Cổ Lan Cốt không còn tiếp tục sinh trưởng ngược, Thư Thủy Thủy thở phào nhẹ nhõm. Xem ra sau khi thoát khỏi thời không kia, mèo con đã khôi phục bình thường, có điều chính mình vẫn còn tiếp tục thoái hóa. Nếu không có liên quan với thời không, như vậy Thư Thủy Thủy chỉ có thể suy đoán sự thoái hóa của mình có liên quan tới Lê Mộng.
Sinh mạng của Lê Mộng cũng đang thoái hóa, dựa theo thời gian tính toán, hai mươi năm thì Lê Mộng có khả năng đã thoái hóa thành trạng thái trẻ con.
Có điều đã có suy đoán này, việc điều tra của Thư Thủy Thủy cũng có trọng điểm.
Cuối cùng không phụ sự mong đợi, một ngày nọ lúc Thư Thủy Thủy được Úy Lan dẫn đi phơi nắng có lẽ đã nghe thấy manh mối về Lê Mộng.
Đó là một hộ gia đình cũ đang nói chuyện với một hộ gia đình mới dọn tới về chuyện trước cửa căn hộ từng xuất hiện một đứa bé bị bỏ rơi. Chuyện xảy ra vào một buổi sáng vài tháng trước, người phát hiện đứa bé đã báo cảnh sát.
Trước khi trời sáng, cảnh sáng đã xử lý ổn thỏa nên chuyện này mới không bị quá nhiều người biết tới nhưng vẫn có một số người trong khu chung cư này biết chuyện.
“Sau đó thì sao?” Hộ mới dọn tới tò mò hỏi.
“Sau đó không giải quyết được, không tìm được cha mẹ đứa bé, kiểm tra xung quanh hai ba lần cũng không tìm thấy người. Đứa bé hình như bị đưa tới viện mồ côi rồi, tới giờ vẫn không có tin tức.” Hộ gia đình cũ xúc động nói: “Tôi có nhìn thoáng qua đứa bé đó, lớn lên rất đáng yêu, sao lại có người tàn nhẫn như vậy chứ, đứa bé thực đáng thương…”
Đứa bé bị vứt bỏ không tìm được cha mẹ? Thư Thủy Thủy nhanh chóng nắm bắt điểm mấu chốt. Là Lê Mộng sao? Lê Mộng đã biến thành trẻ con rồi? Hơn nữa còn bị mang tới viện mồ côi.
Nếu Lê Mộng bị biến thành trẻ con, tức là đã mất đi năng lực hoạt động độc lập. Thư Thủy Thủy chỉ có thể tự mình tìm kiếm. Thư Thủy Thủy đã kiểm tra chỗ ở trước đó của Lê Mộng nhưng không có manh mối gì giá trị.
Làm một con chuột, hành động cũng khá bất tiện. Làm một con chuột dốt về khoa học kỹ thuật, may mắn Thư Thủy Thủy vẫn biết vài thao tác đơn giản của máy tính, ví dụ như tra tìm tin tức.
Lúc Úy Lan ra ngoài, Thư Thủy Thủy đã lén mở laptop của Úy Lan. Sau đó dùng móng vuốt nhỏ của mình gõ bàn phím, tìm kiếm thông tin viện mồ côi của thành phố này.
Nơi có ghi chép tiếp nhận đứa bé bị vứt bỏ gần nhất ở gần đây. Tính toán sơ qua một chút, với tốc độ đi bộ của mình, Thư Thủy Thủy tốn hơn nửa giờ là tới nơi.
Thư Thủy Thủy nghiêm túc ghi nhớ tuyến đường trong đầu, xóa bỏ lịch sử duyệt web, tắt máy, lau sạch bàn phím, động tác liền mạch lưu loát.
Trở lại ổ nhỏ, mèo con đang ôm con cá giả g*m c*n, phát hiện Thư Thủy Thủy tới thì lập tức vất bỏ đồ chơi vươn bốn chiếc cẳng ngắn ngủn khó khăn nhào tới, sau đó vừa kêu meo meo vừa dùng cái đầu nhỏ của mình cọ Thư Thủy Thủy.
Thư Thủy Thủy bị cọ tới ngã nhào, mèo con trưởng thành rất nhanh, chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà Thư Thủy Thủy đã không thể ngậm mèo con đi như trước đó. Thế nhưng mèo con có vẻ rất hoài niệm cảm giác đó, nó thường xuyên tiến tới gần rồi cúi đầu trước mặt Thư Thủy Thủy, lộ ra phần gáy cổ của mình.
Thư Thủy Thủy vươn móng vuốt vuốt mèo con, tiếc nuối nói mèo con đã lớn rồi, nó không ngậm nổi: “Cốt Cốt, khi nào anh mới trưởng thành đây?”
Cổ Lan Cốt không có ký ức, tựa hồ thực sự xem mình là một con mèo con, rất thích bình sữa, rất thích Thư Thủy Thủy, thích nhất là Thủy Thủy cầm bình sữa đút cho mình ăn.
Bình sữa là Úy Lan chuẩn bị, vốn định thử nghiệm cảm giác làm vú em một chút, thế nhưng Úy Lan nhanh chóng phát hiện mình còn không bằng một con chuột. Lúc anh đút, mèo con cứ như không nhìn thấy, không chịu ăn, còn quơ quáo nháo loạn, nhưng một khi chuột nhỏ ôm bình sữa thì mèo con lập tức ngoan ngoãn.
Một lần rồi hai lần, Úy Lan rốt cuộc cũng tiếp nhận sự thật tình cảm của hai nhóc thú cưng mình thu nhận rất tốt, tốt đến mức không dung nạp nổi chủ nhân như anh. Thế nhưng phát hiện bi thương này không hề suy giảm lòng nhiệt tình đối với thú cưng của Úy Lan.
Căn cứ theo điều tra của Thư Thủy Thủy, quỹ đạo cuộc đời của Úy Lan đã chuyển biến sau một phần hợp đồng, cuộc đời của Úy Lan rất có tính cảm hứng, có màu sắc như huyền thoại, có thể nói nó giống như một quyển sách giáo khoa về lịch sử phấn đấu.
Chỉ có một điều là đến tận bây giờ Úy Lan vẫn chưa kết hôn, thậm chí ngay cả đối tượng mập mờ cũng không có. Không ít người nghi ngờ Úy Lan bị thiếu thốn tình cảm, có bệnh tâm lý, Úy Lan cũng chưa từng lên tiếng giải thích, dáng vẻ mặc kệ hết thảy.
Thư Thủy Thủy biết, Úy Lan đang tìm người, thế nhưng bản thân Úy Lan cũng không biết mình đang tìm ai, vì thế cuộc đời anh gần như mất đi phương hướng, cho dù thành tựu anh đạt được có thể nói là hoàn mỹ nhưng anh đã đánh mất chuột hamster tiên sinh của mình.
Thư Thủy Thủy giơ bình sữa đút cho mèo con: “Cốt Cốt yên tâm, Thủy Thủy sẽ không đánh mất Cốt Cốt.”
“Meo ~” Mèo con đáp một tiếng, sau đó vui vẻ chơi đùa với cái đuôi của mình.
Buổi tối hôm nay, Thư Thủy Thủy bắt đầu hành động. Cổ Lan Cốt ở trong nhà Úy Lan làm Thư Thủy Thủy rất yên tâm, vì thế nó một mình chạy tới viện mồ côi kia.
Viện mồ côi này được chia làm hai viện đông và tây, một bên là khu phục vụ người già, một bên là khu phục vụ trẻ em. Thư Thủy Thủy tìm thật lâu mới tìm được khu ký túc xá của trẻ sơ sinh.
Hộ lý trực đêm đang ngủ, Thư Thủy Thủy trèo lên từng chiếc giường kiểm tra. Sau đó phát hiện thú con nhân loại lớn lên giống hệt như nhau! Chuột mù mặt làm sao tìm được Lê Mộng?
Lúc Thư Thủy Thủy hết đường xoay xở, một đứa bé ở trên giường đột nhiên mở mắt, tò mò nhìn chuột nhỏ đang đứng trên rào chắn, thậm chí còn vươn bàn tay ngắn ngủn của mình muốn chạm vào Thư Thủy Thủy nhưng không với tới, vì thế đứa bé mắt đầu a a nói gì đó.
“Tiểu Mộng Mộng, là anh hả?” Thư Thủy Thủy bấu bào rào chắn hỏi.
Đứa bé không có phản ứng, hiển nhiên không hiểu Thư Thủy Thủy đang nói gì. Mấy đứa bé ở giường bên cạnh tựa hồ bị ảnh hưởng, cả đám đều thức giấc, có đứa còn òa khóc.
Tiếng khóc đánh thức hộ lý, người nọ vội chạy tới, kiểm tra không có gì dị thường, đám trẻ cũng được dỗ dành, căn phòng lại một lần nữa yên tĩnh trở lại.
Trong bóng đêm, hộ lý mệt mỏi căn bản không chú ý tới dưới giường có một con chuột nhỏ đêm hôm lén lút tới thăm.
Dần dần đám trẻ và hộ lý đều chìm vào mộng đẹp. Chỉ ngoại trừ đứa bé ở vị trí gần cửa sổ, trên chiếc giường nhỏ, đứa bé cố đạp chăn, trở mình, sau đó vịn lan can ngồi dậy nhưng động tác này có độ khó quá lớn.
Thư Thủy Thủy cũng phát hiện trường hợp đặc biệt này, nó không chút do dự bò lên giường, nhìn đứa bé không thể tự mình ngồi dậy, Thủy Thủy có chút nói không nên lời.
Thư Thủy Thủy không nhìn thấy được đường nét quen thuộc của Lê Mộng, thế nhưng từ sâu thẳm trong lòng, Thư Thủy Thủy có ảm giác đây chính là Lê Mộng! Anh đang chờ nó, không, hẳn là đang chờ Úy Lan.
Ánh mắt của đứa bé đầy ngây thơ thuần khiết, hiển nhiên thứ bị thoái hóa không chỉ là cơ thể, ngay cả ký ức cũng bị thoái hóa. Nhưng sau khi giật mình tỉnh giấc Lê Mộng không muốn ngủ nữa, ngược lại cố gắng ngồi dậy, cứ như động tác này đã trải qua ngàn vạn lần, đã ăn sâu vào mỗi tế bào trong cơ thể.
Thư Thủy Thủy lấy chiếc nhẫn trong linh phủ ra, chiếc nhẫn này rốt cuộc cũng tìm được nơi trở về của mình.
Thư Thủy Thủy đeo chiếc nhẫn vào ngón tay của đứa bé. Đứa bé rất ngoan, không hề phản kháng, tựa hồ biết được Thư Thủy Thủy đang làm gì.
Nháy mắt chiếc nhẫn được đeo vào, thời không xung quanh dừng lại, qua một lát thì thời không bắt đầu được thiết lập lại.
Trong khoảnh khắc thời không hỗn loạn, Thư Thủy Thủy nhìn thấy một vài đoạn ngắn, sau khi Lê Mộng gọi cuộc điện thoại kia thì lập tức hiểu ra đã xảy ra chuyện, sau đó phát hiện Thư Thủy Thủy và mèo mun lớn không thấy đâu nữa.
Úy Lan biến mất, ngoại trừ Lê Mộng thì không ai nhớ tới có một người là Úy Lan, tất cả mọi thứ về anh tựa hồ đã bị xóa sạch. Khoảnh khắc này Lê Mộng hiểu được, Úy Lan đã thay thế mình biến thành điểm khác thường của thời không, vì thế anh bị loại bỏ.
Nếu như gặp nhau có nghĩa là tai họa, vậy thì hai người không nên gặp gỡ, ít ra còn biết được người kia vẫn đang tồn tại ở một nơi nào đó trong thế giới này.
Đó từng là cuộc đời của Úy Lan và Lê Mộng, nhưng chính vì luyến tiếc và chấp niệm của hai người không thể nào tiêu tan nên mới có phó bản này.
Phó bản kết thúc, người tham gia phó bản vẫn còn sống sót được đá ra ngoài. Lúc mọi người một lần nữa xuất hiện trên quảng trường, phần lớn mọi người đều có vẻ mặt ngơ ngác. Đây tuyệt đối là phó bản khó hiểu nhất mà bọn họ từng tham gia, mọi người bắt đầu hỏi thăm tình huống từ người xung quanh, nhưng lần này căn bản không cần giả vờ, tất cả mọi người đều không biết đã xảy ra chuyện gì.
Thư Thủy Thủy siết chặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, bên tai là câu nói là Lê Mộng: “Thủy Thủy, cậu có tin tưởng chuyện kiếp trước kiếp này không?”
Nói xong câu này, Lê Mộng nắm tay Úy Lan biến mất. Thư Thủy Thủy nhìn cặp nhẫn, biết hai người đã đạt được mong ước, bởi vì công năng của nó là đột phá giới hạn thời không, vì thế không bị thời gian trói buộc. Cuộc đời sau này của bọn họ, cho dù sinh lão bệnh tử, cho dù luân hồi thế nào, bởi vì chiếc nhẫn ràng buộc nên bọn họ sẽ luôn gặp nhau, hiểu nhau, yêu nhau.
Như vậy, Lê Mộng và Úy Lan chính là kiếp trước của mình và Cốt Cốt sao? Vì chiếc nhẫn tồn tại nên mình mới xuyên thời không tới tinh cầu Thương Chiến, sau đó gặp gỡ Cốt Cốt?
Thư Thủy Thủy lắc lắc đầu nhỏ, chuyện nhân quả luân hồi này, ai có thể hiểu rõ được chứ? Có điều có nhẫn này, lại còn là một đôi, có thể chia cho Cốt Cốt một chiếc. Nghĩ như vậy, Thư Thủy Thủy liền nhìn quanh tìm kiếm Cổ Lan Cốt.
Một bàn tay vươn tới nâng Thư Thủy Thủy lên.
Thư Thủy Thủy nhanh chóng thấy được đôi mắt tĩnh lặng không chút gợn sóng của Cổ Lan Cốt, thế nhưng lúc này trong đôi mắt đó tựa hồ có muôn ngàn lời nói muốn biểu đạt, cuối cùng chỉ nói: “Thủy Thủy, tôi nhớ em nhiều lắm.”
Thư Thủy Thủy rướn cơ thể bé nhỏ ôm lấy mũi Cổ Lan Cốt: “Tôi cũng nhớ Cốt Cốt lắm.”
[hết 83]