Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh

Chương 90

Chương 90: Không giỏi đếm số cho lắm

Trong tiếng hét chói tai không thể kiềm chế của Lâm Hoang, Thanh giao nhận được mệnh lệnh tăng tốc của Thư Thủy Thủy thì lập tức lao vọt đi như một tia sét. Lâm Hoang chỉ cảm thấy vừa chớp mắt một cái thì hồ nước trong núi rừng kia đã biến mất khỏi tầm mắt.

Lâm Hoang ôm chặt móng vuốt Thanh giao, cảm nhận được trái tim mình nảy lên kịch liệt, cảm giác này thật sự quá k*ch th*ch.

Chờ Lâm Hoang thực vất vả bình tĩnh lại mới phát hiện mặc dù tốc độ của Thanh giao rất nhanh nhưng phi hành rất ổn định, hơn nữa kỳ lạ là tốc độ nhanh như vậy lại không có bao nhiêu gió lạnh thổi vào người, tựa hồ xung quanh Thanh giao tự động tạo thành một lớp lá chắn ngăn cản phần lớn luồng gió và không khí lạnh lẽo.

Cúi đầu nhìn một chút, dưới chân là núi xanh và đồng cỏ xanh bao la, dã núi chập chùng lúc cao lúc thấp, sương mù lúc dày lúc loãng, lúc thì tập trung trên ngọn núi cao hiểm trở, lúc lan ra trên các vùng đồng bằng ao hồ, trước mắt là một mảng xanh biếc tràn đầy sức sống, ngoài ra còn có màu xanh của nước sông, sức sống tràn trề đan xen, hít thở cũng có thể cảm nhận được sức sống từ cành cây ngọn cỏ.

“Thư tiên sinh! Cậu nghĩ đây là thiên hà trong kỷ nguyên diệt vong không? Có phải chúng ta dịch chuyển sai chỗ rồi không?”

Đừng nói Lâm Hoang, ngay cả Thư Thủy Thủy cũng không hiểu. Từ những thứ nhìn thấy thì sức sống nơi này quá tràn đầy, ít nhất cũng nhiều hơn tinh cầu Thương Chiến rất nhiều, không có chút dấu hiệu suy tàn nào.

Thế nhưng trước khi phó bản mở ra, liên minh thiên hà rõ ràng đã giới thiệu địa điểm dịch chuyển là một vùng đất đang ở kỷ nguyên diệt vong, có khả năng phạm vi sẽ lan rộng cả tinh hệ, bởi vì phạm vi quá rộng mới khởi động phó bản tập trung này.

“Tôi biết rồi!” Đột nhiên Lâm Hoang lộ ra dáng vẻ hiểu ra: “Nguyên nhân diệt vong của thiên hà này chính là sinh vật biến dị. Thư tiên sinh, ngươi nhìn số cây cối ở bên dưới đi, ít nhất cũng cả trăm mét, to lớn như vậy nhất định là biến dị. Còn cả con ếch đỏ trước đó nữa, vừa nhìn đã biết là có độc, vừa vặn khi đó có hai tên xui xẻo vừa dịch chuyển tới thì bị nó ăn mất, đám sinh vật biến dị này chắc chắn đã sinh ra ảnh hưởng đối với sinh mệnh cấp cao có trí tuệ, dẫn tới nền văn minh cấp cao biến mất. Cũng giống như chúng ta hiện giờ vậy, tinh cầu Thương Chiến của cậu cũng xuất hiện sinh vật biến dị đúng không, nói không chừng…”

Lâm Hoang tự nhận mình đã tìm ra nguyên nhân, bắt đầu suy luận không ngừng nghỉ, nói nói một hồi, đột nhiên cảm thấy hơi lạnh, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy đôi ngươi màu cam nguy hiểm của Thanh giao.

Lâm Hoang: “…” Quên mất vị này cũng là sinh vật biến dị.

Yên tĩnh một hồi, Lâm Hoang quay sang khom người với Thanh giao, bởi vì còn phải ôm móng vuốt rồng nên động tác không dám quá lớn: “Anh ơi, em sai rồi.”

Thanh giao khinh thường phì hơi rồi dời tầm mắt đi. Lâm Hoang nhịn không được thầm lẩm bẩm, sinh vật biến dị của thế giới này có phải hơi quá thông minh không? Tên to bự này cũng không biết nên hình dung thế nào, nếu nói nó hung ác thì nó không ăn thịt người, trước đó còn lăn lộn làm nũng cầu xoa đầu. Nói nó đáng yêu thì hiện giờ thật sự không thể nào chống đỡ nổi.

Suy đoán mà Lâm Hoang nói, Thư Thủy Thủy cũng có nghĩ tới, nhưng rất nhanh đã gạt bỏ. Thư Thủy Thủy không biết định nghĩa kỷ nguyên diệt vong của thiên hà này là gì, nhưng đối với một con chuột sóc thì chỉ cần thế giới còn sinh mạng, còn chỗ đủ làm ổ nhỏ an cư ngủ đông thì đó không phải ngày diệt vong.

Làm một con chuột sóc, góc độ suy nghĩ của Thư Thủy Thủy trời sinh đã khác với con người, trong mắt con người, một khi sinh mệnh thể cấp cao, cũng chính là con người bị hủy diệt thì thiên hà bị hủy diệt.

Hiện giờ Thư Thủy Thủy vẫn chưa thể xác định thiên hà mình dịch chuyển tới có người hay không, thế nhưng sức sống ở khu vực này quá dồi dào, hơn nữa Thư Thủy Thủy loáng thoáng cảm nhận được trật tự luân hồi ở nơi này rất bình thường, không hề bị ảnh hưởng và quấy rầy.

Tốc độ của Thanh giao thật sự quá nhanh, ít nhất Lâm Hoang cho rằng ngồi thiết bị phi hành cũng chỉ được như vậy thôi, hơn nữa tới giờ Lâm Hoang vẫn chưa tìm hiểu được con quái vật dài ba mươi mấy mét không có cánh này làm thế nào bay lên được, thật sự không khoa học.

Thư Thủy Thủy và Lâm Hoang đều không ngờ chuyến phi hành kéo dài tới hai tiếng đồng hồ, trong khoảng thời gian này, bọn họ không thấy một người nào, ngược lại nhìn thấy không ít sinh vật kỳ quái, đám sinh vật này hoàn toàn không nằm trong nhận thức của Lâm Hoang, tuy có chỗ tương tự với sinh vật ở thiên hà Thương Hải nhưng vẫn có sự khác biệt.

Ít nhất trước đó Lâm Hoang chưa từng thấy con sư tử nào biết phun lửa, có thể xem nó là sư tử đi, còn có loại chim màu xanh da trời tỏa ra khí lạnh, còn cả vượn khổng lồ cao hơn mười mét, những sinh vật này đều có đặc điểm cần có, chúng có vẻ rất thông minh, thậm chí Lâm Hoang không dám đối mắt với chúng quá lâu.

Hai tiếng phi hành không hẳn là quá buồn chán, bởi vì mọi thứ trên đường đều rất mới mẻ, cực kỳ khiêu chiến thế giới quan. Lâm Hoang cố gắng không dùng khoa học để giải thích, cuối cùng chỉ có thể đổ lỗi cho sinh vật biến dị: “Thư tiên sinh, cậu có thể hỏi bé nhõng nhẽo của cậu xem chúng ta đang đi đâu không?”

“Người anh em Lâm, chuyện có thể hỏi sớm đã hỏi rồi. Nơi này không có bóng người, tuy linh thú đã mở linh thức nhưng hình như không biết cách giao tiếp, không có kinh nghiệm trao đổi với con người.” Thư Thủy Thủy cũng thực bất đắc dĩ, cấp bậc linh thú ở thế giới này cũng không thấp, có vẻ đã trải qua rất nhiều năm tu luyện và tích lũy, nhưng không biết vì sao lại không thể giao tiếp.

Dọc theo đường đi, Thư Thủy Thủy còn nhìn thấy loài chim thần phượng hoàng băng, loại chim thần này khá lạnh lùng kiêu ngạo, hoàn toàn không có khả năng trao đổi. Hơn nữa không biết vì sao, huyết mạch mà cấp bậc của Thanh giao rõ ràng thấp hơn phượng hoàng băng nhưng lúc gặp nhau, phượng hoàng băng lại là bên nhường đường! Hành động này không khác nào thần phục, một con phượng hoàng được xưng là thần thú thế mà lại cúi đầu trước một con Thanh giao vẫn chưa chân chính hóa rồng!

Ngoài ra, tựa hồ giống như lời Lâm Hoang đã nói, không chỉ linh thú, linh thực của thế giới này cũng rất phong phú.

Mặc dù Thanh giao có thể xem là trẻ con đơn thuần nhưng lại có bản năng phân biệt thiên tài địa bảo, vì thế một đường phi hành này, Thanh giao dẫn theo Thư Thủy Thủy một đường càng quét.

Thư Thủy Thủy cảm thấy thực may mắn khi mình biến hóa trước khi tiến vào phó bản này, nhờ vậy mới kích hoạt được nhẫn, có được một không gian chứa đồ to lớn, bằng không chỉ có thể ôm số thiên tài địa bảo này.

Ngón trỏ và ngón giữa của Thư Thủy Thủy cọ xát chiếc nhẫn trên ngón vô danh: “Đã là cấp bậc thần khí rồi, ít nhất phải có một cái tên, cưng muốn tên gì hả bé nhẫn? Bé Giới Giới? Bé Chỉ Chỉ?”

Lâm Hoang bám trên móng vuốt, hắn đã không còn cảm thấy quái lạ về cái tên bé nhõng nhẽo nữa rồi: “Người anh em à, phong cách này của cậu đúng thật là… may mà cậu không gọi tôi là Tiểu Hoang Hoang.”

Thư Thủy Thủy: “Tiểu Hoang Hoang khó nghe quá, cậu đúng là cái đồ cùi bắp đặt tên.”

Lâm Hoang cảm thấy mình trúng một đao, rốt cuộc là ai cùi bắp?

Thư Thủy Thủy do dự giữa bé Giới Giới và bé Chỉ Chỉ thật lâu, cuối cùng ánh mắt sáng ngời: “Có rồi, gọi là Lan, nhẫn Lan!”

Lâm Hoang: “…” Đột nhiên cảm thấy làm người hiền lành thực là mệt mỏi, quả nhiên người này không đơn giản, hoàn toàn không thể nào đoán được cậu ta đang nghĩ gì, không hề đi theo lẽ thường.

Thư Thủy Thủy vừa dứt lời, chiếc nhẫn trên ngón vô danh đã lóe sáng, trên nhẫn xuất hiện họa tiết hoa lan cực kỳ tinh xảo. Thư Thủy Thủy có hơi sửng sốt, chữ Lan kia thật ra không phải hoa lan mà là Lan trong Cổ Lan Cốt. Tuy nhẫn đã hiểu sai nhưng thoạt nhìn cũng không tệ.

Khóe môi nhếch lên, đột nhiên Thư Thủy Thủy nghĩ tới tình cảnh mình đeo nhẫn cho Cổ Lan Cốt khi còn là chuột, trong mắt lại xẹt lên một tia gian xảo.

Thư Thủy Thủy thật sự không biết quỳ một chân dưới đất, hoa tươi và nhẫn có ý nghĩa như thế nào à? Đương nhiên không phải, nếu chỉ đơn thuần làm theo phim truyền hình và phim ảnh, quả thực sẽ bị lừa. Thế nhưng ở bên cạnh Thư Thủy Thủy có Thư Bảo an hiểu phổ cập khoa học, Thư Bảo tự nhiên sẽ nhắc nhở những thứ cần chú ý sau khi biến hình, nhẫn cầu hôn tự nhiên cũng không thể thiếu.

Chỉ sợ không ai nghĩ tới, bao gồm cả Nam Ca và Cổ Lan Cốt cũng đều bị vẻ mặt ngây thơ của Thư Thủy Thủy gạt. Dù sao thì ai có thể ngờ được cục nắm lông xù mềm nhũn đáng yêu lại biết đùa giỡn như vậy chứ?

Hơn nữa Thư Thủy Thủy cũng không tính là nói dối, ít nhất Thư Thủy Thủy đã từng tận mắt nhìn thấy quá trình đeo nhẫn, cứ vậy trong tình huống chình mình cũng không biết, Cổ Lan Cốt đã bị một con chuột nhỏ trói buộc.

Xoay nhẹ chiếc nhẫn, Thanh giao một lần nữa hạ thấp độ cao tạt vào một khu rừng rậm rạp che khuất bầu trời, Thư Thủy Thủy đã khá thuần thục. Nhìn một vòng xung quanh liền thấy những quả hạch vàng óng ánh treo lủng lẳng trên cây cổ thụ xanh biếc không biết tên, dáng vẻ của quả hạch này rất giống với quả phỉ: “Bé nhõng nhẽo! Chỗ này chỗ này nè!”

Thanh giao vốn bay theo hướng mình muốn, lúc này cơ thể thon dài của nó linh hoạt xoay chuyển trên không trung, vọt tới hướng Thư Thủy Thủy chỉ.

Một lát sau, Thanh giao nằm dưới đất, bên cạnh là Lâm Hoang nằm bẹp giang rộng tay chân, thần kinh căng thẳng ngồi trên thiết bị phi hành suốt hai giờ mà không có dây an toàn, Lâm Hoang cảm thấy cả người bủn rủn.

Không còn sức lực suy xét tới vấn đề vệ sinh, Lâm Hoang trực tiếp ngửa mặt nằm dài trên cỏ. Tầm mắt vừa vặn rơi vào táng cây cổ thụ, từ mặt đất nhìn lên, cây cổ thụ này rất đồ sộ, che khuất cả bầu trời, bầu trời xanh thẳm không lộ ra một xíu xiu nào, nó giống như một ngôi nhà khổng lồ che chắn hết thảy mưa gió.

Có điều lúc này trên thân cổ thụ nâu sẫm đặc biệt náo nhiệt.

Lâm Hoang không ngờ Thư Thủy Thủy lại linh hoạt như vậy, chỉ hai ba cái đã nhảy lên cây, sau đó vọt thẳng tới chỗ quả hạch vàng lóng lánh to cỡ nắm tay, Lâm Hoang nhìn thấy sự cuồng nhiệt trong mắt Thư Thủy Thủy, nó chống đỡ làm Thư Thủy Thủy không hề lùi bước khi đụng phải mấy con sóc thật lớn.

Có thể là cảm nhận được có người muốn tới giành ăn, đám sóc biến dị trong rừng liền tập trung tới, đám sóc này to gấp đôi sóc bình thường, số lượng cực đông, khí thế hung hăng khá dọa người.

Lâm Hoang còn tưởng con quái thú dưới đất sẽ phát huy uy lực, nhưng Thư Thủy Thủy linh hoạt trên cây nhìn thấy đông đảo đám sóc lại không hề hoang mang chào hỏi: “Anh sóc tới giúp đỡ hả?”

Lâm Hoang: “…”

Đám sóc: “…”

Thanh giao ở dưới đất trừng mắt, không quá để ý tới đám sóc này.

Chỉ chốc lát sau, sau khi Thư Thủy Thủy chà đạp hai con sóc ‘vạm vỡ’, Thư Thủy Thủy chỉ cần lấy ra vài cái túi, đám sóc tự động chia thành tiểu đội chít chít chạy đi hái quả hạch.

Mặc dù đã có tiểu đội hái quả hạch nhưng Thư Thủy Thủy cũng không hề nhàn rỗi, vẫn vui vẻ nhảy nhót trên đầu cành, chọn lựa những quả hạch tinh xảo: “Quả này đẹp, cho Cốt Cốt.”

“Quả này cũng đẹp, cho Cốt Cốt.”

Dưới tàng cây, Lâm Hoang cảm thấy hiện giờ mình đã bình tĩnh hơn rất nhiều, nhìn thấy Thư Thủy Thủy nô dịch đám sóc biến dị cũng không tỏ ra quá kinh ngạc. Trong lúc rảnh rỗi, Lâm Hoang lôi tấm giấy phép lái xe ở trong túi ra, cẩn thận quan sát, càng xem lại càng câm nín, cột tuổi tác không rõ cũng thôi đi, phần hình chụp cũng được vẽ bằng tay, hơn nữa còn vẽ một cái đầu chuột, đây rốt cuộc là thao tác gì vậy?

“Thư tiên sinh, hình này của cậu là sao vậy?” Lâm Hoang không thể nào hiểu nổi, nhịn không được hỏi.

Kết quả không ngờ không đợi Thư Thủy Thủy bận bịu trên cây trả lời, con quái thú vốn yên ổn nằm bên cạnh đột nhiên sáp cái đầu to của mình tới, tựa hồ cảm thấy hứng thú với bằng lái xe.

Cho dù chưa từng bị quái thú tổn thương nhưng Lâm Hoang vẫn theo bản năng cảm thấy sợ hãi, cơ thể lập tức cứng ngắc. Con mắt to của quái thú đảo một vòng, cuối cùng tựa hồ nhìn thấy thứ gì đó vui vẻ, nó vung chiếc đuôi to đập rầm rầm xuống đất như loài mèo khi hưng phấn, làm mặt đất chấn động.

Lúc Lâm Hoang gần như bật dậy, Thanh giao vươn móng vuốt cướp lấy tấm giấy phép lái xe kia, đưa nó lên tới trước mặt mình, nghiêm túc xem.

Lâm Hoang yên lặng câm nín nhìn sang con quái thú ở bên cạnh, càng nhìn càng cảm thấy ngu ngốc, này không phải đứa ngốc nằm lỳ trên giường xem phim truyền hình à? Hơn nữa còn là kẻ ngốc có gu cười cực thấp, ít nhất thì Lâm Hoang thật sự không cảm thấy giấy phép lái xe có gì đáng cười.

Thư Thủy Thủy ở trên cây cũng cảm nhận được chấn động, cúi đầu nhìn xuống thì thấy Thanh giao ngoan ngoãn quỳ rạp dưới đất, tựa hồ đang vui vẻ xem thứ gì đó, cái đuôi vẫy đập theo quy luật, càng nhìn càng giống đuôi mèo, nó nhịn không được nói vọng xuống: “Bé nhõng nhẽo, kêu meo một tiếng cho gia nghe thử nào.”

Lâm Hoang suýt chút nữa nghẹn chết.

Thanh giao nghe thấy giọng nói của Thư Thủy Thủy, cái đầu lớn ngẩng lên, ngơ ngác nhìn về phía Thư Thủy Thủy, tựa hồ không hiểu được Thư Thủy Thủy đang nói gì.

Thư Thủy Thủy đợi nửa ngày, cuối cùng thất vọng phát hiện có lẽ Thanh giao chưa từng thấy mèo, còn là mèo Cốt Cốt cực kỳ đáng yêu. Thư Thủy Thủy xua xua tay với Thanh giao đang mờ mịt dưới tàng cây: “Không sao, để gia làm mẫu cho cưng, meow ~ meow ~ meow ~”

Lâm Hoang: “…”

Thanh giao: “…”

Thư Thủy Thủy giống như phát hiện đại lục mới: “Bé nhõng nhẽo, nói ra chắc bé không tin, tôi đang bắt chước tiếng mèo kêu á.”

Thanh giao: “…” Không phải đã kêu rồi à, sao lại không tin?

Lâm Hoang đỡ trán, cảm thấy đầu đau quá.

Làm một con chuột quanh năm suốt tháng đều sợ mèo, kêu meo meo tựa hồ đặc biệt có cảm giác thành tựu. Vì thế trong suốt quá trình hái quả hạch kế tiếp vẫn luôn vang lên tiếng meo meo.

Mãi tới khi hái quả hạch xong, đám sóc ngoan ngoãn đứng xếp thành hàng giao chiếc túi chứa đầy quả hạch cho Thư Thủy Thủy, sau đó nháy mắt chạy biến đi thì tiếng mèo kêu tẩy não của Thư Thủy Thủy mới dừng lại.

Lâm Hoang thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy cho dù phi hành không có dây an toàn cũng không khó chịu đến vậy. Hơn mười túi quả hạch to như nắm tay, Thư Thủy Thủy cảm thấy chuyến đi phó bản này quả thực không tệ. Vì để quả hạch có cảm giác nghi thức, Thư Thủy Thủy trút quả hạch trong núi ra, xếp quả hạch vàng lóng lánh thành một ngọn núi nhỏ, nếu không phải chính mình không thể tiến vào không gian, Thư Thủy Thủy sớm đã bổ nhào tới.

Hai người và một giao chuẩn bị tiếp tục lên đường, Thư Thủy Thủy đi tới bên cạnh cái đầu to của Thanh giao, sau đó phát hiện tấm bằng lái xe của mình thì đưa tay cầm lấy: “Cái này phải giữ kỹ, nếu làm mất lại phải làm lại, hơn nữa không thể thiếu bằng lái được, tôi chính là… người tuân thủ luật pháp.”

Lâm Hoang: “…” Ha ha, cậu vui là được rồi.

Người đứng đắn đang định thu hồi giấy phép lái xe thì bị móng vuốt to lớn của Thanh giao cản lại: “Bé nhõng nhẽo sao vậy? Cậu cũng muốn giấy phép lái xe hả? Để tôi suy nghĩ một chút, hình như cậu không cần giấy phép lái xe, phải là giấy đăng ký xe mới đúng.”

Thanh giao hiển nhiên không hiểu được sự khác biệt của giấy phép lái xe và giấy đăng ký xe, nó chỉ dùng móng vuốt nhọn gõ vào cột tuổi tác trên giấy phép lái xe của Thư Thủy Thủy.

Thư Thủy Thủy thực kinh ngạc: “Bé nhõng nhẽo có thể đọc được à?”

Thanh giao vui vẻ ùng ục một tiếng, cứng ngắc lại nhẹ nhàng gõ một cái.

Thư Thủy Thủy nghiêng đầu: “Bé nhõng nhẽo biết tôi bao nhiêu tuổi à?”

Thanh giao vui vẻ ùng ục lớn hơn, hiển nhiên Thư Thủy Thủy đã đoán đúng.

Lâm Hoang ở bên cạnh ngẩn người, vậy mà cũng có thể? ! Đây là năng lực hiểu biết và giao tiếp gì vậy?

Thư Thủy Thủy lại càng kinh ngạc hơn, dù sao nó cũng không biết mình là lão thú con mấy trăm tuổi, một con giao long vừa mới quen sao lại biết nó bao nhiêu tuổi chứ?

Nhưng nhìn ánh mắt sáng ngời của Thanh giao, Thư Thủy Thủy thở dài một hơi, có thể làm sao đây, đương nhiên là cưng chiều rồi. Thư Thủy Thủy lấy ra một cây bút trong linh phủ đưa sang cho Thanh giao: “Bé nhõng nhẽo viết tuổi cho tôi đi.”

Thanh giao luống cuống nhận lấy bút, sau đó thử cầm vững, Thư Thủy Thủy đưa tay tới, giống như dạy trẻ em mới học cầm bút, giúp Thanh giao cầm vững cây bút.

Thư Thủy Thủy đặt giấy phép lái xe trên một quyển sổ, đề phòng Thanh giao đâm thủng giấy phép.

Thanh giao run lẩy lẩy dùng mũi nhọn móng vuốt cầm bút, đưa tới từng chút từng chút một, cả con giao long cứng ngắc duỗi thẳng, cực kỳ khẩn trương.

Được Thư Thủy Thủy vỗ đầu cổ vũ, Thanh giao đặt bút nghiêm túc viết hai chữ, mấy nét ban đầu có hơi xiêu vẹo, nhưng Thanh giao nhanh chóng điều chỉnh, chữ viết ra rất ổn.

Lâm Hoang cũng tò mò sáp tới xem, xem xong cũng thực kinh ngạc: “Chữ phồn thể! Lợi hại! Chỉ là số này có phải không đúng không?”

Văn hóa thiên hà Thương Hải có phần trùng lặp với địa cầu, hiện giờ xem ra ngay cả thế giới này cũng có sự trùng lặp. Thanh giao đã viết ‘chín ngàn’ vào cột tuổi tác.

Thư Thủy Thủy gãi đầu: “Bé nhõng nhẽo, có phải bé ghi dư một số không rồi không?” Lão thú con chín ngàn tuổi? Thư Thủy Thủy không tin mình già như vậy.

Thanh giao nghiêm túc suy nghĩ một hồi, sau đó cầm bút gạch bỏ số chín ngàn, viết một con số mới ở phía sau: mười ngàn.

Thư Thủy Thủy: “…”

Lâm Hoang nhịn không được bật cười: “Ha ha ha, người anh em, cậu mười ngàn tuổi rồi hả, thực nhìn không ra đấy, trông trẻ quá.”

Thư Thủy Thủy thực rầu rĩ, cảm thấy có lẽ giao long không giỏi đếm số cho lắm.

Thanh giao hưng phấn buông lỏng móng vuốt, ném bút đi, cầu khen ngợi mà đưa giấy phép lái xe qua cho Thư Thủy Thủy. Thư Thủy Thủy chỉ có thể đưa tay vỗ đầu Thanh giao: “Bé nhõng nhẽo giỏi nhất, tôi cũng không biết mình lớn tới vậy.”

Thanh giao nhếch đuôi lên, kiêu ngạo ùng ục một tiếng.

Thư Thủy Thủy cười khẽ, cũng không quá cố chấp với vấn đề tuổi tác, nó nhặt quyển sổ và bút lên, cất kỹ giấy phép lái xe rồi nhảy lên người Thanh giao, chuẩn bị khởi hành.

Lâm Hoang cười đã đời cũng thực thông minh tự mình ôm lấy móng vuốt to lớn của Thanh giao. Về phần vì sao không bò lên ngồi chung với Thư Thủy Thủy, Lâm Hoang tỏ vẻ mình không ngu đến vậy, con quái vật này rõ ràng không muốn ai trèo lên người mình, chỉ ngoại trừ Thư Thủy Thủy.

Một lần nữa bay lên trời, Thanh giao tiếp tục chở hai người tới một nơi nào đó. Phi hành thêm một giờ thì tới trưa, lúc bay ngang qua một khu rừng rậm, đám chim đuôi phượng năm màu hoảng sợ bay tan tác, Thư Thủy Thủy quay đầu nhìn theo chúng, qua một hồi lâu mới thu hồi ánh mắt.

Thanh giao ùng ục một tiếng, tựa hồ đang hỏi Thư Thủy Thủy làm sao vậy?

“Không sao, chỉ là đột nhiên nghĩ tới áo lông, không biết quần lông vũ mặc vào sẽ thế nào.” Thư Thủy Thủy lười biếng nói.

Thanh giao nghe không hiểu, may mắn nó không biết quần lông là cái gì, bằng không chỉ sợ nó sẽ trực tiếp xoay người truy đuổi đám chim đuôi phượng xúi quẩy kia.

Thư Thủy Thủy không có cơ hội thể nghiệm quần lông lòe loẹt, nó đang tính toán tìm kiếm thứ gì đó tương tự tơ linh tàm để làm thành quần. Tốc độ bay của Thanh giao chợt nhanh hơn, cơ thể Thư Thủy Thủy bị chấn động ngã ra sau.

Trong lúc kinh ngạc thì Thanh giao đột nhiên đụng phải một lá chắn vô hình, xung lực mạnh mẽ phá vỡ lá chắn, lá chắn trên người Thanh giao chống đỡ không để Thư Thủy Thủy và Lâm Hoang trên móng vuốt bị tổn thương.

Nhưng bên ngoài lá chắn của Thanh giao là cảnh tượng hỗn loạn, tia sét màu tím đen ầm ầm chấn động, không gian đen kịt bị tia sét không ngừng chiếu sáng.

Trong nháy mắt, bọn họ giống như từ thế giới bình thường tiến vào địa ngục. Sấm sét vang dội, không gian hỗn loạn.

Thư Thủy Thủy nhanh chóng phản ứng, là kết giới, một kết giới mạnh mẽ. Trong kết giới có nguy cơ tứ phía đề phòng ngoại vật tiến vào, có lẽ chỉ có linh thú có thực lực như Thanh giao mới có thể phá vỡ kết giới xuyên vào bên trong.

Sau một khoảng chấn động ngắn ngủi, tiếng sấm sét đinh tai nhức óc biến mất, yên lặng như tờ nháy mắt bao trùm.

Lâm Hoang còn chưa kịp lấy lại tinh thần vì tình huống thay đổi quá nhanh, cả người có chút mờ mịt, tiêu chuẩn của trạng thái tui là ai, tui đang ở đâu.

Thanh giao nhỏ nhẹ khò khè một tiếng, tựa hồ đang trấn an Thư Thủy Thủy, Thư Thủy Thủy nhéo nhéo sừng rồng: “Tôi không sao nha bé nhõng nhẽo.”

Tầm mắt Thư Thủy Thủy phóng ra xa, thấy rõ tình huống sau khi chuyển đổi.

Rách nát, u ám, tử vong, tàn lụi… mắt trần có thể nhìn thấy sức sống đang trôi đi. Mặt đất nứt nẻ, núi sông ngã nghiêng, dòng sông khô cạn, cây cối chết héo, thi thể la liệt. Thì ra đây mới là kỷ nguyên diệt vong thật sự: “Bé nhõng nhẽo, ở đó có tòa thành kìa, chúng ta qua đó xem một chút.”

Thanh giao không hề kinh ngạc với cảnh tượng trước mắt, hiển nhiên đây không phải lần đầu tiên nó tới đây.

Từ từ tới gần, Thư Thủy Thủy thấy rõ ràng vẻ của tòa thành này rất cổ xưa, tường thành bị tổn hại không còn nguyên vẹn, tòa nhà bên trong cũng rách nát, suy tàn, tựa hồ suy vong đã lâu.

Đáp xuống con đường trong thành, Thư Thủy Thủy leo xuống khỏi người Thanh giao, bắt đầu kiểm tra một tòa nhà ở gần đó, phát hiện vật liệu xây dựng không phải gỗ bình thường mà là linh mộc, linh mộc thế mà lại hư hỏng như vậy, có thể thấy thời gian đã trôi qua rất lâu.

“Thư tiên sinh, phong cách kiến trúc này… cổ xưa quá rồi, đã vượt qua phạm trù lịch sử, có thể xem là viễn cổ.” Nào chỉ là quá xa xưa, nó thực sự đã vượt qua nhận thức.

Thư Thủy Thủy kinh ngạc: “Lâm tiên sinh rất hiểu biết về mấy thứ này à?”

Lâm Hoang cười ha hả: “Chỉ nghe nói qua thôi.”

Thư Thủy Thủy gật đầu: “Trước đó Lâm tiên sinh còn nhận biết chữ phồn thể, còn cười rất vui vẻ, thực lợi hại.”

Lâm Hoang: “…” Bị bại lộ rồi sao? Lâm Hoang vô lực rũ đầu: “Được rồi, tôi thừa nhận tôi là Cổ Lan Ý, cậu nhận ra tôi từ khi nào?”

Thư Thủy Thủy ngơ ngác, chải chuốt lại chút thông tin. Từ phản ứng của Lâm Hoang thì đây có vẻ là một người rất nổi tiếng thì phải? Chuột mù mặt cộng thêm không phải sinh trưởng ở thiên hà Thương Hải có chút sửng sốt.

Lâm Hoang giống như nhìn thấu hết thảy: “Cậu quả nhiên không đơn giản, hẳn đã sớm nghi ngờ rồi, trước đó đặt tên nhẫn là Lan cũng vì muốn thăm dò, từ lúc nhìn thấy chữ phồn thể thì càng xác định hơn, tôi thật sự đã quá xem thường cậu, cậu còn gì muốn hỏi hay nói nữa không?”

Thư Thủy Thủy gãi đầu: “Tôi chỉ khen cậu lợi hại khi biết chữ phồn thể thôi mà, cậu vừa mới nói gì vậy? Cậu không phải Lâm Hoang hả? Tôi biết cậu hả?”

Cổ Lan Ý: “…”

[hết 90]

Bình Luận (0)
Comment