“Cổ Lan Cốt! Chuyện hôm nay đã tới nước này, muốn bỏ qua là chuyện không có khả năng. Hẳn là mày cũng không chịu chứa cho bọn tao, thế thì cứ nói rõ đi, có muốn chiến hay không?” Đám người kia ỷ vào ưu thế số đông từ việc có chung một nỗi sợ.
Tuy trong lòng rất cảnh giác hiện tượng ‘ăn thịt người’ xuất hiện dạo gần đây, nhưng mọi người đều hiểu mạnh được yếu thua, nhỏ yếu chính là tội, đồng thời ai có thể đảm bảo khi tới đường cùng mình sẽ làm ra hành động thế nào, vì sống sót, có đôi khi bạn sẽ không nhận ra chính mình.
Trong tình huống như vậy, Cổ Lan Cốt có thực lực mạnh nhất, không người nào có thể chống lại trở nên cực kỳ bắt mắt, nếu thật sự tới tình cảnh phải tự giết lẫn nhau, sẽ không có ai trong bọn họ có thể chiến thắng Cổ Lan Cốt.
Đã như vậy, không bằng tiên hạ thủ vi cường, cũng kết hợp với nhau giải quyết Cổ Lan Cốt khó đối phó nhất, sau đó ít nhất bọn họ có thể tự khống chế vận mệnh của mình.
Vì thế hôm nay đám người mới đoàn kết nhất trí như vậy, cho dù phần lớn bọn họ cũng rất chán ghét loại hành vi ‘ăn thịt người’ này. Nhưng so với những kẻ ‘ăn thịt người’, Cổ Lan Cốt hiển nhiên lại càng vướng víu hơn, lỡ như người này mất kiểm soát thì bọn họ lại càng chết không rõ ràng, đều là người thiên hà Thương Hải, có ai không biết chuyện Cổ Lan Cốt mất khống chế tiêu diệt toàn bộ hai bên địch ta. Bằng không vì sao Cổ Lan Cốt lại bị đày tới hành tinh bỏ hoang.
Một đối thủ có thể chống lại và một đối thủ không thể khống chế lại không thể chống lại, rốt cuộc bên nào nguy hiểm hơn, điều này căn bản không cần nghĩ ngợi.
Nháy mắt bầu không khí lại trở nên căng thẳng, người chuẩn bị vây đánh đã bày ra tư thế tấn công, bởi vì bọn họ hiểu rõ, Cổ Lan Cốt sẽ không chọn lui lại, trong điều kiện sa mạc khắc nghiệt như vậy, lui lại chẳng khác nào chọn cái chết.
Đối mặt với sự khiêu khích của đám người, Cổ Lan Cốt vẫn không có biểu cảm gì, giống như căn bản không chú ý tới, chỉ suy ngẫm một chút, sau đó tùy ý nói: “Nếu vậy thì chiến đi.”
Đám người vây đánh rùng mình, trái tim nhịn không được run rẩy, nói không sợ chính là giả, dù sao thì đối tượng bọn họ phải đối mặt chính là Cổ Lan Cốt, người mà ngay cả robot hoàn mỹ của thiên hà Tiên Ca cũng không đánh lại, một chỗ máy giết chóc không có cảm tình, một thiết bị có thể tàn sát cả một thiên hà.
Ở phía sau, Trình Khuyết hơi nhếch khóe môi, đây mới là Cổ Lan Cốt mà cậu biết. Nhất là sau khi bị trục xuất, rất nhiều thiết luật đã bị xóa bỏ khỏi đầu Cổ Lan Cốt, anh lại càng không thể khống chế.
Trong mắt Cổ Lan Cốt lóe lên một vệt sáng âm u, đồng thời cũng bước tới một bước, dự định tốc chiến tốc thắng rồi quay lại hưởng thụ phù phù, thế nhưng lại bị Thư Thủy Thủy ôm lấy từ phía sau. Động tác của Cổ Lan Cốt lập tức khựng lại, cúi đầu nhìn đôi tay ôm hông mình.
Đám người vây đánh thầm thở phào một hơi, sau đó cũng có chút khó chịu, không thể phủ nhận, nháy mắt vừa nãy bọn họ quả thực khá khiếp sợ.
Nhóm Nam Ca cũng thở phào nhẹ nhõm, tình thế hiện giờ không ổn, gây thêm thù hằn không phải chuyện tốt.
Kết quả nhóm người vừa mới thở phào nhẹ nhõm chợt nghe Thư Thủy Thủy ở sau lưng Cổ Lan Cốt nghiêm túc rành mạch nói: “Để Thủy Thủy, Cốt Cốt chịu trách nhiệm xinh đẹp như hoa là được rồi.”
Nhóm người: “…” Không phải ý mà bọn họ hiểu đấy chứ?
Nhưng đáng tiếc, bọn họ hiểu không sai, chính là ý đó. Thư Thủy Thủy từ phía sau Cổ Lan Cốt bước tới, khí chất sạch sẽ tinh khiết nhưng lời nói ra lại trái ngược hoàn toàn: “Mặc dù không biết tại sao phải đánh nhau, nhưng Cốt Cốt chắc chắn sẽ không sai, tới đây nào, tốc chiến tốc thắng, tôi và Cổ Lan Cốt còn phải nuôi thú con nữa.”
Nháy mắt nhóm người có cảm giác sợ hãi rợn tóc gáy, không phải bọn họ cảm nhận được Thư Thủy Thủy mạnh cỡ nào, mà vì ý chí chiến đấu và sự đơn thuần trăm phần trăm của Thư Thủy Thủy, đơn thuần đánh bại bọn họ, thậm chí là giết bọn họ.
Ngay cả Lưu Độ trì độn cũng cảm nhận được: “Anh, Thư Thủy Thủy trở nên dữ hơn rồi nhỉ?”
Lưu Pha không nói gì, nào chỉ dữ, khí thế cũng mạnh mẽ hơn hẳn, chẳng lẽ bởi vì kích thước cao lớn hơn? Lưu Pha chưa từng coi thường Thư Thủy Thủy, vì thế khi nhìn thấy Thư Thủy Thủy vì trưởng thành mà có sự thay đổi cũng không cảm thấy kỳ quái.
Tuy Thư Thủy Thủy hóa hình người nhưng dù sao cũng không phải chủng tộc chiến đấu, may mắn cậu có một đứa con mạnh mẽ.
Đứa con trai nhỏ này rất dính cha, ngoan ngoãn lượn lờ quanh người Thư Thủy Thủy.
Tuy trước đó Cổ Lan Cốt đã tiếp nhận nhiệm vụ xinh đẹp như hoa nhưng không ngờ nhiệm vụ tới nhanh như vậy làm anh bất ngờ không kịp đề phòng, vốn còn chút lo lắng nhưng nhìn ‘con trai nhỏ’ bám sát bên cạnh Thư Thủy Thủy và ‘con trai lớn’ bình tĩnh, Cổ Lan Cốt cảm thấy mình thật sự chỉ cần xinh đẹp như hoa là được.
Nhìn Thư Thủy Thủy đứng thẳng ở phía trước, Cổ Lan Cốt cảm thấy thực vi diệu, đại khái từ khi sinh ra tới giờ, chưa có người nào đặt anh ở vị trí cần được bảo vệ, cũng chưa từng có người nào đứng chắn phía trước để chống đỡ mọi thứ thay anh.
Khóe môi Cổ Lan Cốt một lần nữa nhếch lên, anh vui quá, phải làm sao bây giờ? Cảm giác vui sướng đến mức lồng ngực muốn nổ tung. Vì thế trong bầu không khí giương cung bạt kiếm này, vị sát thần nào đó sắp không phân rõ phương hướng đột nhiên hỏi: “Thủy Thủy, hiện giờ anh có đẹp không?”
Nhóm người: “…”
Thư Thủy Thủy quay đầu lại, thần giao cách cảm hiểu được Cổ Lan Cốt muốn hỏi mình có đủ xinh đẹp như hoa hay không.
“Cốt Cốt đẹp nhất.” Nói xong, Thư Thủy Thủy nhớ tới gì đó nên từ linh phủ lôi ra một đóa hoa nhỏ, lạch bạch chạy tới bên cạnh Cổ Lan Cốt, cài hoa lên tóc anh: “Đẹp hơn cả hoa.”
Ánh mắt Cổ Lan Cốt sáng ngời, ấm áp, hoàn toàn không dính dáng chút nào với bán người máy: “Thủy Thủy thích thì tốt rồi, có điều anh muốn xinh đẹp như hoa, cũng muốn kiếm tiền nuôi gia đình nữa, Thủy Thủy cứ chờ là được rồi, để anh tới.”
Thư Thủy Thủy nghiêm túc lắc đầu: “Để Thủy Thủy, Cốt Cốt chờ.”
Nhóm người đang căng thẳng chuẩn bị nghênh chiến yên lặng nhìn Cổ Lan Cốt và người tên Thủy Thủy kia giằng co, trong lòng cảm thấy như bị dao ghim, bởi vì hai người này đều muốn người còn lại chờ, cảm giác tràn đầy tự tin có thể nhanh chóng giải quyết đám cùi bắp bọn họ.
“Nếu không thảo luận được, cả hai người cùng ra tay cũng được đấy.” Rốt cuộc có người không chịu nổi đề nghị, vốn bọn họ có nhiều người, một người hay hai người cũng không khác biệt mấy.
Cổ Lan Cốt và Thư Thủy Thủy nhìn nhau, đột nhiên Thư Thủy Thủy nói: “Hai người bọn tôi cùng lên thì có vẻ bắt nạt nhóm bạn nhỏ quá, thôi vầy đi, để bé nhõng nhẽo và Đại Bạch Bạch lên là được rồi.”
Nhóm người: “…” Xưng hô quỷ dị cũng thôi đi, có cần khinh người quá đáng như vậy không? Sớm đã có người đỏ mặt tới tận mang tai, suýt chút nữa là gào lên phát lệnh xông tới.
Thanh giao sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, Đại Bạch nghe vậy thì hơi ngẩng đầu: “Một mình Đại Bạch là được rồi.”
“Đừng có khinh người quá đáng!”
“Đúng đấy! Tưởng mình trăm trận trăm thắng thật đấy à? Tới nơi này ai lại không có át chủ bài!”
“Nói nhiều như vậy làm gì, cứ dứt khoát giết hết đi, Cổ Lan Cốt thoạt nhìn cũng chỉ thế thôi!”
Có lẽ phản ứng và biểu hiện của Cổ Lan Cốt không ngừng lật đổ nhận thức của bọn họ, vì thế không khỏi lại phừng lên ngọn lửa chiến đấu.
Nhóm Dư Tẫn thấy vậy cũng lập tức tiến tới, đi tới bên cạnh Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt, có dự định nghênh đón trận hỗn chiến này.
Thanh giao có chút do dự, lúc thì nhìn kẻ địch, lúc lại nhìn về phía Thư Thủy Thủy.
Thư Thủy Thủy vẫy vẫy tay, thanh giao vèo một cái bay tới trước mặt Thư Thủy Thủy. Thư Thủy Thủy vỗ đầu thanh giao nói: “Đi đi, không được ăn thịt người, cái khác thì tùy ý.”
Nhóm người vốn bừng bừng khí thế có hơi nghẹn họng một chút, sau đó không biết là ai gào một tiếng, nhóm người tức giận khó nhịn giống như ong vỡ tổ vọt tới.
Thanh giao quay đầu, nhanh chóng bay vọt tới phía trước, sau đó cơ thể nhanh chóng phồng to, từ hai ngón tay biến thành hai người cũng khó lòng ôm xuể, cơ thể dài trăm mét che khuất bầu trời, lớp vảy màu xanh ngọc lạnh lẽo lộ ra uy lực nồng đậm, đôi mắt màu cam cười như không cười liếc nhìn đám người ở bên dưới.
Đám người xông lên lập tức thắng gấp gấp ở trước mặt thanh giao vài bước, tất cả âm thanh cũng nháy mắt biến mất, ý chí chiến đấu giống như bị tạt một chậu nước lạnh, thoáng chốc biến mất sạch sẽ.
Có lẽ bởi vì khoảng cách quá gần, cộng thêm thanh giao vốn lơ lửng trên không trung, cảm ác áp lực thật sự là bất ngờ tới mức không kịp đề phòng. Mấy ngày nay tiến vào phó bản, bọn họ chưa từng gặp phải nhân vật nào kh*ng b* như vậy, cơ thể to lớn như một đám mây đen nhỏ tạo thành bóng ma trên mặt đất.
Cơ thể thanh giao cuồn cuộn chuyển động trên không trung, gió bị cuốn lên kéo theo cát vàng trên mặt đất. Thanh giao chuyển mình tiến tới trước, nhóm người vốn muốn xông tới vô thức lui về sau một bước, nhất là những người ở phía trước nhất, quả thực chỉ hận không thể dịch chuyển ra phía sau đội ngũ.
Nhóm Dư Tẫn cũng kinh hãi không nhỏ, Lưu Độ vỗ ngực mình: “Đệt con mợ, sợ phát khiếp, thứ này là gì vậy?”
Lưu Độ đã nói ra lời mọi người muốn nói lúc này, đây là thứ gì vậy? Không có cánh nhưng lại có thể bay! Từ nhỏ biến thành to lớn có thể che khuất bầu trời!
Người đứng đầu đội ngũ nhịn không được run rẩy, người ở phía sau cũng có chút ngơ ngác, ngay cả sinh vật biến dị cũng hiếm có loại nào to lớn như vậy! Quan trọng nhất là vừa nhìn đã biết không dễ trêu chọc.
Trong lúc giằng co thì có tiếng súng vang lên, chính là người ném bom lượng tử, hiển nhiên người này rất sợ hãi, nhưng lấn át cả nỗi sợ chính là không cam lòng và h*m m**n cầu sinh.
Đạn bắn vào cơ thể thanh giao, ngay cả lưu lại chút dấu vết trên lớp vảy xanh cũng không làm được.
Trong lúc nhóm người hoảng sợ, thanh giao phát ra tiếng rống giận dữ, nó dùng tốc độ cực nhanh đáp xuống, đội người muốn vây đánh lập tức hỗn loạn tưng bừng, bỏ chạy tứ tán.
Phương pháp tấn công của thanh giao cực kỳ đơn giản cũng cực kỳ dã man, chính la va chạm và nghiền ép, thế nhưng từng chứng kiến hành động húc đầu vào vách đá của thanh giao, Thư Thủy Thủy cảm thấy không ai có thể chống cự lại nổi.
Không tới ba phút, cuộc chiến đã kết thúc, bên phe địch vốn bừng bừng khí thế đã không còn người nào có thể đứng thẳng, có người bị húc ngã, có người bị người bên cạnh đẩy ngã, có người tự ngã sấp xuống, nhưng càng nhiều hơn là tự ngồi xổm xuống tỏ vẻ chịu thua.
Thanh giao xoay vòng trên bầu trời, bọn họ không dám ngẩng đầu kiểm tra nhưng có thể nhận ra quái vật này tuy không có ý muốn giết người nhưng cũng không có ý định nhẹ tay, ngoại trừ người ném bom lượng tử và nổ súng, những người khác đều là tùy duyên, quái vật kia giống như chơi đùa nhưng lại mang tới tai họa ngập đầu cho bọn họ.
Trong lúc hỗn loạn, không phải không có người tấn công, thế nhưng trong tình huống ngay cả bom lượng tử và đạn cường hóa cũng không có hiệu quả thì còn đòn tấn công nào có hiệu lực đây? Sau khi thử vài lần, bọn họ xác định không có đòn tấn công nào có thể tạo thành tổn hại thực chất cho quái vật này. Bọn họ giống như những con kiến chỉ có thể ôm đầu chạy trốn.
Đáng ăn mừng là con quái vật này cũng không khát máu, thực sự tuân theo yêu cầu của người kia, không ăn thịt người nào.
“Trời ơi! Quả thực… quả thực không có cách nào hình dung! Đây là gì vậy? Mạnh ghê vậy? !” Dư Tẫn thoáng chốc đã quên béng chuyện bị ném ngã khi nãy mà chạy vọt tới bên cạnh Thư Thủy Thủy.
Thư Thủy Thủy kiêu ngạo nói: “Thú con của Cốt Cốt, mặc dù không phải lông xù nhưng mà thú con của Cốt Cốt cũng là thú con của Thủy Thủy, không cần lo lắng vấn đề rụng lông, không cần đánh sáp mà vẫn bóng loáng lấp lánh xinh đẹp, lại còn rất ngoan.”
Dư Tẫn: “…” Đây là hình dung con trai nhà mình à? Mặc dù cậu chưa từng nuôi trẻ con nhưng sao có cảm giác lời khen này đặc biệt quỷ dị?
[hết 99]