Triệu Nhan nhàn nhã đi vào khu nhà gieo trồng cây ngô và khoai lang. Nơi này trước kia vốn là chỗ Tô Mã nuôi dưỡng gia súc, chỉ có điều từ sau khi cây ngô và khoai lang gặp sự cố, Dương Hoài Ngọc liền mang theo thị vệ canh gác nơi này. Kết quả là Tô Mã đành phải mang đám vật nuôi dời đến nơi khác trong viện.
- Quận Vương, lão nô đã đợi một hồi lâu rồi.
Triệu Nhan mới vừa vào sân, liền nhìn thấy một người quen cũ đang vô cùng nhiệt tình hướng mình chào đón, chính là cái tên đầu lĩnh gián điệp Hoàng Ngũ Đức của Triệu Thự.
Nhìn thấy y ở trong này, Triệu Nhan lúc mới bắt đầu cũng có chút không ngờ, tuy nhiên ngay sau đó liền kịp phản ứng, lập tức cũng cười nói:
- Ta chỉ là hướng phụ thân đưa một cái tin là ta đã từng học một chút cách bảo quản khoai lang giống, không nghĩ tới phụ thân thế mà lại đem lão Hoàng ngươi phái tới rồi.
Cây ngô và khoai lang đều tới mùa thu hoạch, trong đó cây ngô thật ra rất đơn giản, trực tiếp đem bắp hái xuống rồi phơi khô là xong, nhưng khoai lang bảo quản lại có chút phiền phức. Mặt khác phương thức khoai lang sinh trưởng cũng có hai loại, loại thứ nhất chính là đem củ khoai lang bảo quản đến sang năm rồi trực tiếp gieo trồng trong đất, loại thứ hai chính là đem dây khoai lang dựa theo phương thức riêng mà đựng, sang năm mới cắm vào đất để gây giống. Hơn nữa làm như vậy cũng có hai ưu điểm, một là không lãng phí củ khoai lang, một dây khoai nhưng cũng có thể sinh sôi nẩy nở ra nhiều gốc khoai lang, hai là gieo trồng bằng dây khoai khiến cho khoai lang lại sinh trưởng nhanh hơn.
Nghe được lời Triệu Nhan, Hoàng Ngũ Đức cũng cười đáp:
- Quận Vương có điều không biết, hiện tại cây ngô và khoai lang do Hoàng thành ti chúng ta toàn quyền phụ trách, nếu lại xảy ra một điểm ngoài ý muốn, bệ hạ trách tội thì lão nô thật là khó ăn nói, cho nên bình thường cũng chỉ có ba loại người thu hoạch được phép tiếp cận ngô và khoai lang, vừa vặn lão nô liền là một trong số đó. Hơn nữa trong khoảng thời gian này công việc cũng không nhiều, liền tự mình chờ lệnh hướng Quận Vương học tập một chút, miễn cho người khác tới ta lại lo lắng.
Lúc trước Triệu Thự đã cho người theo Triệu Nhan nơi này đào đi một ít cây ngô và khoai lang, hiện tại cũng bị Hoàng thành ti của Hoàng Ngũ Đức nắm trong tay, cho nên cách xử lý đối với khoai lang, cần phải có người gặp Triệu Nhan học tập một chút, không nghĩ tới Hoàng Ngũ Đức không ngờ đích thân đến.
Ngay lập tức Triệu Nhan liền dẫn theo Hoàng Ngũ Đức đi vào khu vườn canh tác đang được một dãy tường cao vây kín, sau đó đem khoảng hơn mười bắp ngô hái xuống, bên trong bắp ngô cũng đã chín quá nửa. Hoàng Ngũ Đức cẩn thận đem từng bắp ngô thu lại, sau đó đại khái nhẩm tính một chút sản lượng thu hoạch được, kết quả khiến y bất ngờ vạn phần chính là sản lượng bắp đích xác giống như Triệu Nhan tiên đoán, một mẫu sản lượng ít nhất phải thu hoạch được trên năm trăm cân.
Kế tiếp liền phải xử lý phiền toái nhất là khoai lang rồi. Chỉ thấy Triệu Nhan dùng cái cuốc đem một khóm khoai lang đào lên, lộ ra củ khoai nằm phía dưới. Kết quả Hoàng Ngũ Đức nhìn thấy một đám củ đỏ sậm phía dưới thì không khỏi há hốc miệng. Tuy rằng vẫn chưa cân nhưng ước đoán khóm khoai trước mắt này cũng cho sản lượng ít nhất đã khoảng bảy tám cân, như thế tính ra, một mẫu đất này ít nhất cũng có bốn năm trăm khóm khoai, như vậy chẳng phải sản lượng tuyệt đối có thể đạt tới ba bốn ngàn cân sao.
Triệu Nhan thì chẳng thèm để ý tới vẻ mặt khiếp sợ của Hoàng Ngũ Đức, tay chân không ngừng đem số củ còn lại lấy ra. Tuy nhiên hắn cũng không bận tâm chút khoai lang này mà tiện tay đem chúng xếp thành một đống, sau đó bắt đầu đem cắt đứt từng đám dây khoai, xuất ra phía trước chuẩn bị để kéo, rồi mới hướng Hoàng Ngũ Đức còn đang ngơ ngác nói:
- Lão Hoàng, kế tiếp xử lý vô cùng trọng yếu, ngươi tới đi theo ta học một chút.
Hoàng Ngũ Đức không dám chậm trễ, lập tức chạy qua quan sát cẩn thận từng động tác của Triệu Nhan, chỉ thấy hắn đang dùng kéo đem từng dây khoai cắt thành đoạn ngắn, hơn nữa trên mỗi đoạn vừa vặn có hai mầm lá, trừ cái đó ra cũng không có yêu cầu gì khác, điều này làm cho Hoàng Ngũ Đức rất nhanh cũng bắt đầu cầm kéo giúp Triệu Nhan xử lý.
Đợi cho đến khi hoàn tất, Triệu Nhan lại để cho hạ nhân đem những hòm gỗ lớn đã chuẩn bị từ trước lấy ra, còn có cả mấy gói to cát ẩm. Chỉ thấy hắn trước tiên rải trong rương một tầng cát ẩm, lúc này mới đem những dây khoai vừa cắt đặt xuống, tiếp theo lại là một tầng cát ẩm một tầng dây khoai, hơn nữa trong lúc rải cát còn có một số việc phải lưu ý, Triệu Nhan cũng đều dặn dò Hoàng Ngũ Đức nhất định phải nhớ kỹ.
Nơi này khoai lang mặc dù không có nhiều nhưng lớn lên cực kỳ tươi tốt, dây khoai do đó cũng khá mập mạp. Cuối cùng cũng chuẩn bị xong hai cái rương dây khoai, sau đó hắn mới hướng Hoàng Ngũ Đức phân phó:
- Lão Hoàng, sau khi trở về ngươi hãy hai cái này thùng này chôn xuống, chú ý mặt trên thùng không cần phong kín mà dùng một tầng chiếu đắp lên, đợi cho sang năm thời tiết bắt đầu ấm áp thì đem dây bên trong lấy ra gieo xuống là được.
Đối với phân phó của Triệu Nhan, Hoàng Ngũ Đức đều nhất nhất ghi ở trong lòng. Bất quá lúc này y lại nhìn thấy đống khoai lang bên cạnh liền tiếp tục mở miệng hỏi:
- Quận Vương, dây khoai thì lão nô biết phải xử lý như thế nào rồi, chỉ có điều đám củ khoai thì phải bảo quản như thế nào?
- Này đó thì càng dễ làm rồi, ngươi trở về sai người đào một cái hầm, sau đó đem khoai lang bỏ vào là được, bình thường cất giữ đến mùa xuân năm sau sẽ không xảy ra vấn đề, đến lúc đó các ngươi đem củ khoai gieo xuống, cũng sẽ nẩy mầm nữa.
Triệu Nhan vốn còn muốn đem một ít khoai lang lưu lại một chút cho chính mình, nhưng nghĩ đến người nội thị kia vì cứu khoai lang mà chết thì hắn liền không còn có tâm tình đó nữa. Tốt nhất vẫn là đem đống khoai lang này cất giữ để đến sang năm, lúc đó cũng nhiều thêm một ít khoai giống rồi.
Ngoài ra Triệu Nhan thu hoạch ngô và khoai ở đây, hắn cũng không muốn lưu lại. Dù sao lần trước Liêu quốc vì muốn phá hủy hai giống ngô và khoai này liền đem cả hoàng cung đi đốt, cho nên Triệu Nhan cũng không dám mạo hiểm thêm lần nữa, Sau khi thu hoạch xong đều được Hoàng Ngũ Đức mang đi, cùng lắm thì về sau nếu muốn ăn sẽ tìm y đòi một ít là được.
- Quận Vương, những gì ngài giải thích ta đây đều đã nhớ kỹ, ngô và khoai sau khi thu hoạch xong đều cần phải xử lý, cho nên lão nô cũng phải cáo từ rồi.
Hoàng Ngũ Đức nói xong liền sai người đem ngô và khoai đều khiêng đi, chính y cũng có việc phải rời khỏi đây.
Tuy nhiên đúng lúc này, Triệu Nhan bỗng nhiên nghĩ đến vừa rồi mình và Thọ Khang công chúa có nói chuyện qua về mẫu thân thân sinh, người khác có thể không rõ ràng chuyện này nhưng Hoàng Ngũ Đức, tên đầu lĩnh gián điệp này khẳng định biết, nghĩ đến đây hắn liền vội vàng gọi Hoàng Ngũ Đức lại nói:
- Lão Hoàng chờ một chút, ta có việc riêng muốn thỉnh giáo ngươi một chút.
Hoàng Ngũ Đức nghe thấy hắn nói vậy cũng sững sờ, ngay sau đó liền cười nói:
- Quận Vương quá lời rồi, lão nô bất quá chỉ là một hạ nhân, làm sao dám nhận hai chữ thỉnh giáo chứ, có vấn đề gì Quận Vương cứ việc hỏi, những việc có thể nói mà lão nô biết thì nhất định không dám giấu ngài đâu.
Triệu Nhan nhìn nhìn hoàn cảnh xung quanh, nơi này chẳng những có người của Hoàng Ngũ Đức đem theo còn có hộ vệ Dương Hoài Ngọc, thật sự không phải là một nơi nói chuyện lý tưởng, vì thế liền mở miệng nói:
- Lão Hoàng, hôm nay thời gian còn sớm, không bằng ta bảo hạ nhân chuẩn bị chút thức ăn, ta và ngươi vừa ăn vừa nói chuyện, ngươi thấy thế nào?
Thấy hắn không chịu nói thẳng Hoàng Ngũ Đức cũng cảm giác chuyện này khẳng định không tầm thường, hơi do dự một chút vẫn gật đầu nói:
- Như vậy lão nô đành phải quấy rầy ngài một phen.
Lập tức Triệu Nhan và Hoàng Ngũ Đức cùng nhau trở lại biệt viện, Triệu Nhan sai hạ nhân chuẩn bị chút rượu và thức ăn. Sau khi xong xuôi liền cho mọi người lui xuống rồi mới hướng Hoàng Ngũ Đức mở miệng nói:
- Lão Hoàng, ngươi tiến cung đã bao nhiêu năm, trong nhà còn có người nào không?
Hoàng Ngũ Đức nghe đến đó cũng sửng sốt, không rõ vì sao Triệu Nhan lại hỏi vấn đề này? Bất quá y vẫn hồi đáp:
- Khởi bẩm Quận Vương, lão nô tiến cung năm sáu tuổi, đến năm nay cũng đã bốn mươi năm rồi, về phần trong nhà chỉ còn có một cháu ruột, mấy năm trước mới cùng lão nô nhận lại, lão nô xuất ra một ít tài sản tích tụ được mấy năm qua giúp y cưới vợ, cũng là không phải lo lắng chuyện cơm áo. Cuối cùng Hoàng gia chúng ta cũng không có bị tuyệt hậu.
Triệu Nhan nghe đến đó liền gật gật đầu, sau đó lại hỏi thăm một chút cuộc sống của y ở trong cung, điều này cũng không có bí mật gì cho nên Hoàng Ngũ Đức cũng đều nhất nhất trả lời không chút giấu diếm gì.
Tuy nhiên rất nhanh lời nói của Triệu Nhan liền xoay chuyển, trầm mặc một lát bỗng nhiên mở miệng hỏi:
- Lão Hoàng, chúng ta biết thời gian tuy rằng không dài, nhưng ta vẫn không coi ngươi là người ngoài, hiện tại ta có một chuyện trọng yếu muốn hỏi thăm ngươi một chút.
Nhìn thấy Triệu Nhan chuyển sang vẻ mặt trịnh trọng, Hoàng Ngũ Đức cũng có chút khó xử đáp:
- Quận Vương, ngài cũng biết lão nô đang làm gì, có một số việc ngoại trừ bệ hạ ra, ai cũng không thể nói được, cho nên kính xin Quận Vương ngài thông cảm. Đương nhiên nếu không phải chuyện gì cấm kỵ thì lão nô tuyệt đối không dám giấu ngài ạ.
Chứng kiến bộ dạng khó xử của Hoàng Ngũ Đức, Triệu Nhan liền cười cười nói:
- Ngươi yên tâm, chuyện ta muốn hỏi ngươi khẳng định không chỉ có một mình ngươi biết, có điều là một số người không dám nói, số khác thì ta tìm không ra, vừa vặn ta biết lão Hoàng ngươi khẳng định biết, cho nên mới mạo muội hỏi ngươi.
Nghe được Triệu Nhan hỏi thăm sự tình cũng không phải một người biết, Hoàng Ngũ Đức lập tức nhẹ nhàng thở ra, mở miệng hỏi:
- Không biết Quận Vương ngài muốn nghe được điều gì?
- Chuyện này...
Chỉ thấy Triệu Nhan do dự một chút, tiếp theo cắn răng mở miệng nói:
- Lão Hoàng, ngươi hẳn cũng biết ta cùng nhị tỷ, tam tỷ các nàng đều không phải do Hoàng Hậu nương nương thân sinh, cho nên ta muốn hỏi một chút, ngươi có biết hay không về chuyện mẫu thân của ba người bọn ta là vị phi tần nào trong cung không?
Nghe được Triệu Nhan hỏi không ngờ là chuyện này, Hoàng Ngũ Đức lập tức hoảng sợ, quay đầu nhìn nhìn xung quanh, xác định không ai nghe lén rồi, lúc này mới lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ cười khổ, qua một hồi lâu mới mở miệng nói:
- Quận Vương, vấn đề này đích xác có không ít người biết, nhưng dám nói ra lại gần như không có, bởi vì chuyện này liên lụy đến nhiều người lắm, nếu không có ý chỉ của Bệ hạ và Hoàng hậu, thì sợ rằng mẫu thân thân sinh của ngài có nhìn thấy cũng không dám tiến lên cùng với ngài nhận lại nhau.
Trong lời nói của Hoàng Ngũ Đức mặc dù không có nói rõ, nhưng kỳ thật đã ngầm nói cho Triệu Nhan rằng y mặc dù biết mẫu thân của Triệu Nhan là ai nhưng không dám nói, điều này làm cho Triệu Nhan trong lúc nhất thời cũng có chút thất vọng.
Chứng kiến vẻ mặt thất vọng của Triệu Nhan, Hoàng Ngũ Đức cũng có chút không đành lòng. Dù sao trong khoảng thời gian này hai người hợp tác cũng không tệ lắm, cho nên chỉ thấy y do dự một lát liền mở miệng nói:
- Quận Vương, lão nô tuy rằng không dám nói ra mẫu thân của ngài, bất quá lão nô có thể nói cho ngài rằng mẫu thân của ngài ở trong cung cuộc sống vẫn tốt lắm, cho nên ngài cũng không cần quá mức thương nhớ.
Hắn cũng biết Hoàng Ngũ Đức có thể nói cho hắn đến mức này là đã vô cùng không dễ dàng, lập tức đứng lên trịnh trọng nói tạ ơn, điều này lại càng khiến Hoàng Ngũ Đức cảm thấy ngượng ngùng. Nhưng y giống như chợt nghĩ tới một sự kiện, lập tức cười hắc hắc nói:
- Quận Vương, kỳ thật chuyện này ngài không nên hỏi lão nô, bên người ngài cũng có người biết chuyện này, chỉ cần ngài suy nghĩ cẩn thận một chút thì khẳng định có thể đoán ra người này là ai.
racter:line-break">
�t đối không phải là một chuyện dễ dàng.
Đối với tính cách này của Bảo An công chúa, Triệu Nhan cũng cảm giác có chút bất đắc dĩ, mấy ngày nay hắn và Thọ Khang công chúa gần như mỗi ngày đều chạy tới khuyên nàng, nhưng Bảo An công chúa vẫn do dự chưa quyết, thậm chí nói nhiều, Bảo An công chúa còn lén rơi nước mắt, mỗi khi thế này, Triệu Nhan và Thọ Khang công chúa đều luống cuống tay chân an ủi nàng, kết quả đành phải đem chính sự vứt qua một bên.
Tuy nhiên cũng trong thời điểm Bảo An công chúa do dự, lại có một đại ân đưa người không trong dự tính đến giúp đỡ đám người Triệu Nhan.