Lúc này Triệu Nhan muốn từ Tào Sùng hỏi một chút về tình hình hỏa dược, lúc đầu hai người còn nói chuyện vô cùng hợp ý nhau, nhưng mỗi khi Triệu Nhan hỏi đến chuyện của Hỏa Dược tác thì Tào Sùng lại vô ý chuyển đề tài, đầu tiên Triệu Nhan cho rằng Tào Sùng chỉ là vô tình như vậy, nhưng dần dần hắn phát hiện, thực ra là Tào Sùng cố ý không muốn nhắc đến chuyện của Hỏa Dược tác.
Nếu như là việc khác, Triệu Nhan cũng sẽ vô cùng thức thời mà không truy hỏi nữa, nhưng hiện tại hắn rất nóng lòng muốn biết trình độ hỏa dược của Đại Tống, vì vậy hắn suy nghĩ thật kỹ cuối cùng lập tức dứt khoát trực tiếp hỏi:
- Ngũ ca, huynh bây giờ đang làm việc tại Hỏa Dược tác, nhất định là vô cùng hiểu rõ nó, không biết huynh có thể nói cho ta biết không?
- Chuyện này…
Tào Sùng cũng không nghĩ tới Triệu Nhan lại hỏi trực tiếp mình như vậy, chỉ thấy y do dự một lát rồi mở miệng nói:
- Tam ca nhi, mặc dù trong Cung Nỏ viện Hỏa Dược tác chỉ là một tiểu tác, nhưng bên trong sản xuất vũ khí cũng là vũ khí hạng nặng trong chiến đấu, theo như quy định, ta tuyệt đối không thể đem chuyện bên trong tác tiết lộ ra với người ngoài, về phần hỏa dược, lại càng tuyệt đối không được phép nói ra bên ngoài!
Mặc dù Triệu Nhan là quận vương, nhưng cũng chỉ là có thân phận tôn quý, cũng không có nghĩa là hắn có quyền biết được cơ mật quốc gia, đặc biệt mỗi đồ vật trong Cung Nỏ viện đều là bí mật của Đại Tống, nếu không có sự đồng ý của triều đình thì tuyệt đối không được tiết lộ ra cho người ngoài, dù Triệu Nhan là quận vương cũng không ngoại lệ.
Tuy nhiên nghe đến đây Triệu Nhan cũng không cam lòng, ngẫm nghĩ một chút rồi mở miệng giải thích:
- Ngũ Ca, sở dĩ ta muốn hỏi thăm huynh sự tình của Hỏa Dược tác, kỳ thực cũng không phải muốn biết cơ mật gì, chỉ là ta vừa tìm được một tấm phối phương tốt, nghe nói uy lực vô cùng, vì vậy ta muốn cùng Hỏa Dược tác xác minh một chút phối phương này.
Nghe được lời giải thích của Triệu Nhan, lúc này Tào Sùng mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng y suy xét một lát vẫn như cũ lắc đầu nói:
- Tam ca nhi, nỏ sàn thật sự quá trọng yếu, không được sự cho phép của cấp trên, ta tuyệt đối không thể tiết lộ cho bất cứ ai được, hơn nữa hiện tại trong tác tổng cộng có ba loại phối phương hỏa dược, mỗi loại phối phương đều cần hơn mười thậm chí hơn hai mươi loại nguyên liệu, cuối cùng phải trải qua công nghệ phức tạp mới chế tạo thành được vũ khí hỏa dược …
- Đợi một chút!
Tào Sùng còn chưa nói hết đã bị Triệu Nhan cau mày ngắt lời mà nói:
- Ngũ ca, huynh nói Hỏa Dược tác của các huynh có ba loại phối phương, hơn nữa mỗi loại phối phương đều phải dùng đến hơn mười loại nguyên liệu?
Nếu không phải chính tai nghe được, Triệu Nhan sẽ nghi ngờ lỗ tai của mình có vấn đề, đời sau đến học sinh chỉ biết chơi pháo cũng biết rằng, nguyên liệu dùng để chế tạo hỏa dược chỉ cần ba loại, thứ nhất là lưu huỳnh thứ hai là đá tiêu thứ ba là than củi, nhưng hiện tại thân là người nghiên cứu hỏa dược cao nhất Hỏa Dược tác Tào Sùng lại nói cho hắn biết, phối phương lại phải dùng đến hơn mười loại nguyên liệu, có trời mới biết họ bỏ vào bên trong hỏa dược cái gì?
- Sao vậy, chuyện này có vấn đề gì à?
Nhìn thấy vẻ mặt không thể tin nổi của Triệu Nhan, Tào Sùng cũng cảm thấy kỳ quái liền hỏi.
- Đương nhiên là có vấn đề, nguyên liệu dùng đến để điều chế hỏa dược chỉ cần ba loại, theo thứ tự là quặng đá tiêu, lưu huỳnh và than củi, trừ những thứ đó ra, thêm vào bên trong cái gì cũng đều làm uy lực của hỏa dược giảm xuống!
Triệu Nhan vô cùng khẳng định mà nói. Là một người của đời sau, không ai so với hắn biết rõ ràng hơn cách pha trộn hỏa dược tốt nhất, hỏa dược ở thời kỳ Đại Tống vẫn còn sơ sài, hơn nữa hoả dược lại theo thuật luyện đan mà phát triển đi lên, kết quả bên trong liền xuất hiện nhiều nguyên liệu kỳ quái.
Nhưng nghe xong lời nói của Triệu Nhan, Tào Sùng cũng nhíu mày nói:
- Quặng đá tiêu, lưu huỳnh và than củi quả thực là ba loại nguyên liệu chính để chế tạo hỏa dược, nhưng chỉ dựa vào ba loại nguyên liệu này thì chế tạo ra hỏa dược có uy lực cũng không được lớn, vì vậy chúng ta mới gia thêm vào bên trong hỏa dược những nguyên liệu khác, ví dụ như dầu hỏa...., dùng những thứ này để điều chế ra vũ khí có uy lực hơn.
- Sai lầm rồi, vô cùng sai lầm rồi!
Tào Sùng vừa nói hết lời, Triệu Nhan lập tức phản bác:
- Các ngươi sử dụng ba loại nguyên liệu chế tạo ra vũ khí có uy lực không lớn, đó là bởi vì các ngươi không nghiên cứu kỳ lưỡng cách pha trộn nguyên liệu cho hợp lý, vì vậy mới xuất hiện tình huống này, nếu có thể từ ba loại nguyên liệu này pha trộn hỏa dược một cách hợp lý, hỏa dược như vậy còn có thể khai sơn phá thạch, căn bản không cần phải thêm nguyên liệu nào khác như dầu hỏa nữa để tăng lực sát thương!
Nghe xong lời Triệu Nhan nói, Tào Sùng nhưng lại nhìn thẳng vào mắt Triệu Nhan, không hề có chút nhượng bộ nào nói:
- Quận vương điện hạ, phối phương điều chế hỏa dược của Hỏa Dược tác chính là do vô số thợ thủ công ngày đêm nghiên cứu cải tiến, cho dù tăng giảm bất kỳ nguyên liệu nào đều ảnh hưởng đến uy lực của vũ khí, vì vậy mong quận vương không cần phải vội vàng ngắt lời ta!
Tuy rằng lời Triệu Nhan nói đều là thật, nhưng Tào Sùng đã bị thời đại giới hạn, căn bản không tin tưởng phối phương hỏa dược của tổ tiên là sai lầm, lại càng không tin trí tuệ của mấy trăm thợ thủ công trong Hỏa Dược tác lại không bằng một mình Triệu Nhan, phải biết rằng trong Hỏa Dược tác tập trung toàn bộ thợ thủ công chế tạo hỏa khí ưu tú nhất Đại Tống, từ khi Đại Tống thành lập Hỏa Dược tác tới nay, phối phương đã trải qua vô số cải tiến lớn nhỏ, đến tận bây giờ mới hoàn thành phối phương cố định, hơn nữa từng được ghi chép trong Võ kinh tổng yếu, phối phương như vậy tại sao lại có thể sai lầm được?
Mặt khác Tào Sùng đã làm việc ở Hỏa Dược tác vài năm, đã sớm đối với hỏa dược sinh ra hứng thú vô cùng sâu sắc, thậm chí còn tự mình học tập nghiên cứu phối phương, dùng cách gọi của đời sau, y chính là một nhân viên kỹ thuật nghiên cứu hỏa dược, trên người cũng mang theo sự ngờ nghệch của một nhân viên nghiên cứu, nếu không tận mắt nhìn thấy hiệu quả thì y tuyệt đối sẽ không thừa nhận khả năng điều chế hỏa dược của mình kém hơn so với Triệu Nhan, cho dù Triệu Nhan có là quận vương, y cũng dám chống đối.
Tuy nhiên Triệu Nhan nhìn thấy tính tình bướng bỉnh của Tào Sùng lại càng thêm yên tâm, người như vậy tuy rằng cố chấp, nhưng lại là nhân viên nghiên cứu tốt nhất, hơn nữa miệng cũng kín, phối phương hỏa dược của mình giao vào tay người như vậy, hắn sẽ càng thêm yên tâm.
Nghĩ đến đây, Triệu Nhan lập tức cười nói:
- Ngũ ca, xem ra huynh cũng không tin lời nói của ta, cho nên huynh xem như vậy có được không, ta đem phối phương hỏa dược tốt nhất giao cho huynh, sau đó huynh mang đến Hỏa Dược tác để cho thợ thủ công của các ngươi chế tạo thành hỏa dược, sau đó lại thí nghiệm một chút, đến lúc đó huynh sẽ biết loại hỏa dược nào tốt hơn!
- Tốt! Nếu quận vương nguyện ý đem phối phương hỏa dược của mình ra, Tào mỗ cũng nguyện ý thử một lần, nhưng ta vẫn như cũ tin tưởng, phối phương hỏa dược của Hỏa Dược tác là tốt nhất Đại Tống!
Tào Sùng đáp ứng nói, kỳ thật lời y nói cũng không sai, phối phương hỏa dược trong Hỏa Dược tác đích thực là hỏa dược tốt nhất Đại Tống, nhưng đối với đời sau mà nói, loại phối phương hỏa dược này lại vô cùng nguyên sơ đơn giản.
Ngay lập tức Triệu Nhan viết ra phối phương hỏa dược tốt nhất của đời sau ra, trong đó quặng đá tiêu, than củi và lưu huỳnh theo tỷ lệ là 7,5: 1,5: 1, hơn nữa hắn dặn dò Tào Sùng lần nữa, quặng đá tiêu và lưu huỳnh càng tinh khiết thì càng tốt, nếu bên trong nó có nhiều tạp chất, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến uy lực của hỏa dược.
Mặt khác vì để thí nghiệm uy lực của hỏa dược tốt hơn, Triệu Nhan giúp Tào Sùng thiết kế một loại vũ khí, kỳ thật chính là lựu đạn của đời sau, chỉ có điều loại lựu đạn này vô cùng nguyên thủy, lớn hơn gấp đôi so với nắm đấm người lớn, hơn nữa chỉ có thể dùng ngòi dẫn lửa để dẫn cháy, tuy nhiên vỏ lựu đạn bên ngoài có hình dáng nổi lên là do hắn tự thiết kế lấy, như vậy có thể nổ thành nhiều mảnh nhỏ lúc lựu đạn nổ, dùng cái này để gia tăng lực sát thương của lựu đạn.
Tào Sùng nhìn phối phương và sơ đồ lựu đạn vô cùng nghiêm túc một hồi lâu, cuối cùng vẫn như cũ hoài nghi mà lắc đầu, y không tin chỉ dùng ba loại nguyên liệu này sẽ chế tạo ra hỏa dược có uy lực lớn, lại càng không tin Triệu Nhan có thể tùy tay mà thiết kế được vũ khí hỏa dược, nhưng y đã đáp ứng với Triệu Nhan rồi, vì vậy sẽ tuân thủ lời hứa đi chế tạo hai loại hỏa dược mới và vũ khí mới này, sau đó dùng sự thật để chứng minh phối phương hỏa dược của Hỏa Dược tác mới xứng đáng là tốt nhất.
Sau khi tiễn Tào Sùng về thì đã gần hết buổi chiều, Tào Dĩnh cũng để cho hạ nhân trong vương phủ trở về chuẩn bị, lẽ ra hôm qua là ngày lại mặt phải trở về luôn, nhưng vì Triệu Nhan uống say đến không biết gì nên mới ở lại một đêm, tuy nhiên Tào Dĩnh cũng không tính trở về biệt viện ở ngoại thành, mà muốn về quận vương phủ một đêm, dù sao trong phủ nước đã lui hết, bọn họ muốn về xem tình huống trong phủ như thế nào.
Lúc Triệu Nhan và Tào Dĩnh rời khỏi, Tào Dụ với Tào Bình lại dẫn cả nhà lớn bé đi ra cửa tiễn, cuối cùng Tào Dĩnh với mẫu thân rơi nước mắt mà chia tay, đến lúc ở trên xe ngựa vẫn còn rơi nước mắt, mãi đến lúc xe ngựa đi qua chùa Hưng Quốc bên cầu, lập tức sau đó sẽ về đến vương phủ, nàng mới ngưng được nước mắt, lại rất nhanh khôi phục bản tính hoạt bát, hi hi ha ha cười đùa với Cục Thịt Nhỏ. Tào Dĩnh đối với hai nha hoàn bên người này có tình cảm rất sâu đậm, đối đãi với các nàng như chị em ruột thịt, bình thường Tiểu Đậu Nha và Mịch Tuyết cũng vô cùng tự do, chỉ cần không làm quá giới hạn, Tào Dĩnh cũng không quản thúc các nàng, tuy nhiên hai nha đầu này đều khá sợ bà vú của Tào Dĩnh, bình thường bị bà vú mắng không ít.
Hai bên bờ sông Biên là nơi gặp thiên tai nặng nhất thành Khai Phong, hồng thủy nơi đây lên rất cao, gần như làm phòng ốc ngập hết, tuy rằng hiện tại hồng thủy đã lui, nhưng hai bên đường nhìn thấy không ít phòng ốc bị nước phá sụp, phòng nào không sụp thì hai bên tường cũng bị bùn đất khô cạn dính đầy, tuy nhiên dù vậy, đại bộ phận các gia đình buôn bán cũng đều đã khôi phục, trên đường phố người đến người đi cũng vô cùng náo nhiệt.
Trước cửa quận vương phủ đã sớm được hạ nhân quét dọn sạch sẽ, thậm chí cửa chính cũng được sơn lại lần nữa, vì vậy khi đám người Triệu Nhan về đến, nhìn thấy quận vương phủ vẫn như trước không có thay đổi gì lớn, nhưng đó cũng chỉ là bên ngoài mà thôi, đợi đến lúc Triệu Nhan đi vào bên trong vương phủ, phát hiện hồng thủy để lại vô cùng nhiều dấu vết, nước bùn ở đại điện ngay phía trước vương phủ vẫn chưa được rửa dọn sạch sẽ, trên cây và vách tường dính không ít bùn đất, thậm chí phía đông có hai sương phòng bị ngập sụp, những chỗ đất trũng vẫn còn đọng lại không ít nước, tạm thời không cách nào đi qua.
So với tiền viện thì địa thế hậu viện của vương phủ tương đối cao, phòng ốc cũng khá chắc chắn, hậu quả sau khi gặp hồng thủy cũng tương đối nhẹ, đặc biệt phòng ngủ của Triệu Nhan và Tào Dĩnh, cũng đã được quét rửa sạch sẽ, để sau mấy ngày nữa khô ráo, trong phòng tuy còn chút hơi ẩm nhưng đã có thể để cho người ở. Triệu Nhan và Tào Dĩnh nhìn đại khái tình hình của vương phủ một chút, bởi vì bây giờ sắc trời đã tối muộn nên bọn họ phải ở lại vương phủ một đêm, ngày mai lại trở về biệt viện ở ngoại thành.
Tuy nhiên lúc Triệu Nhan và Tào Dĩnh ở trong phủ chuẩn bị ăn cơm tối, bên ngoài trên đường đi đến quận vương phủ có một chiếc xe ngựa xa hoa đang đến, xung quanh xe ngựa có đến vài chục kỵ binh bảo hộ, lúc xe ngựa đi đến trước cửa quận vương phủ, phu xe “Xuyyyyy ~” một tiếng, bốn con ngựa tốt được huấn luyện lập tức ngừng lại, sau đó một kỵ binh đi lên bẩm báo:
- Công chúa, đến Quảng Dương quận vương phủ rồi!