Vận Vương phủ từng đông như trẩy hội, hiện giờ cũng không khác gì những vương phủ kia, trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, quanh năm suốt tháng, sỗ tới chơi có thể nói là ít ỏi không có mấy a, đại thần trong triều đã ít lại càng ít, tối đa cũng chỉ có vài vị bạn tốt từng vẽ tranh làm thơ đến viếng thăm, nhưng đều bị Triệu Giai vô tình mời đi ra ngoài, mấy tháng gần đây, ngay cả một bóng người cũng đều không có.
Triệu Giai là người ngạo khí bực nào, từ nhỏ đến lớn, đều sống trong sự khích lệ của mọi người, giờ đột nhiên thất thế, có thể tưởng tượng được bị đả kích thế nào, nhưng y tuyệt sẽ không cho phép chính mình cúi người đi cầu người khác, càng thêm sẽ không giả vờ đáng thương, y biết rõ mình đã vô lực xoay chuyển trời đất, dứt khoát từ đi chức Hoàng thành ti, miễn cho người khác chế nhạo, trốn trong nhà đóng cửa không ra.Lúc này, Triệu Giai đang ngồi ở trước bàn, tay cầm trúc thư, dưới ánh nến lập lòe, đang xem vô cùng mê mẩn.
Đông đông đông!
Tiếng đập cửa bỗng nhiên vang lên, Triệu Giai khẽ nhíu mày, y rất chán ghét người khác quấy rầy khi y đang đọc sách, hỏi:
- Ai vậy?
- Điện hạ, là ta.
Ngoài cửa truyền đến thanh âm của quản gia.
Triệu Giai nói:- Chuyện gì?
- Hồi bẩm điện hạ, bên ngoài có người cầu kiến.
Triệu Giai cũng không them hỏi hỏi, liền nói:
- Không gặp, không gặp, ông hãy nói bổn vương đã nghỉ ngơi.
Bên ngoài đầu tiên là truyền đến một trận trầm mặc, sau đó lại nghe Quản gia kia nói:
- Điện hạ, người nọ nói gã cũng là nhận ủy thác của người khác, đưa tới một phong thư cho điện hạ, nhờ vả người, còn nói việc này cấp tốc, nhất định phải tự tay giao cho điện hạ.
Triệu Giai khẽ nhíu mày, nói:- Có nói rõ là nhận nhờ vả của người nào không?
- Tiểu nhân mới vừa rồi đã hỏi, nhưng người nọ lại nói không biết.
Triệu Giai trầm ngâm một lát, buông trúc thư, nói:
- Để gã vào đi.
Một lát, một người đàn ông khôi ngô liền đi tới, gã đầu tiên là thi lễ một cái Triệu Giai, rồi sau đó lấy ra từ trong lòng một phong thư đến, đưa tới.
Triệu Giai tiếp nhận thư, hồ nghi liếc mắt nhìn người nọ một cái. Nói:
- Ngươi đến tột cùng là nhận nhờ vả của người nào?
Gã đàn ông kia cúi đầu nói:- Tiểu nhân chỉ nhận ủy thác của người khác, còn lại một mực không biết, thư đã đưa đến, tiểu nhân cáo lui trước.
Triệu Giai nhíu mày nhìn gã một cái, một lát, y mới gật đầu nói:
- Ngươi đi đi.
- Vâng.
Đợi gã đàn ông kia lui ra rồi, Triệu Giai vội vàng mở thư ra. Trong thư nội dung chỉ có vài chữ, hai mắt y mãnh liệt trợn trừng, đồng tử chợt thu nhỏ lại, hai tay cũng bắt đầu run rẩy lên.
Phanh!Tuy chỉ là vài chữ, liếc mắt một cái là xem hết, Triệu Giai lại nhìn cả nửa ngày. Bỗng nhiên, cả người y đột nhiên giống như hết hơi, đổ vật ra ghế, hai hàng lông mày dần dần chạy về giữa, đều sắp nhíu thành quẩy xoắn rồi, miệng thì thào nhắc tới mấy thứ gì đó, tuy rằng thanh âm nhỏ, nhưng nếu nhìn từ khẩu hình không khó nhìn ra, hẳn là y đang chửi tục.
Qua một lúc lâu, y đột nhiên đứng dậy, đi đến trước bàn, cầm thư định đốt đi, nhưng vừa giơ ra được một đoạn, y lại đột nhiên rút tay lại, lắc lắc đầu. Đem thư cho vào trong ngực, hô:
- Có ai không!
Chỉ chốc lát sau, Quản gia kia liền đi đến, hành lễ nói:
- Điện hạ có gì chỉ bảo?
Quản gia này ước chừng năm mươi tuổi, là người tin được nhất của Triệu Giai,thậm chí có thể nói là thân nhân của Triệu Giai, bởi vì bà vú của Triệu Giai chính là vợ của người này.
Triệu Giai hơi hơi há mồm. Đang định mở miệng, nhưng lời vừa đến bên miệng, y lại nuốt trở vào, lắc lắc đầu, ngược lại nói:
- Không có việc gì, ông đi ra ngoài trước đi.
Quản gia kia trong mắt hiện lên một chút tò mò, nhưng cũng không nhiều lời, tuân lệnh lui xuống.
Triệu Giai đi tới đi lui trong phòng, sắc mặt có vẻ vô cùng lo lắng, ánh mắt thường thường liếc ra bên ngoài, lại một lát sau, y dừng bước lại, thần sắc do dự trở nên kiên quyết hơn, lại hô lên:
- Có ai không!Quản gia kia dường như cũng nhận thấy được xảy ra chuyện rồi, vì vậy luôn luôn đợi tại ngoài cửa, nghe Triệu Giai hô, lập tức đi đến, nói:
- Điện hạ, có gì chỉ bảo?
Triệu Giai đi lên trước ghé vào lỗ tai ông ta nhỏ giọng nói vài câu, nói:
- Nhớ kỹ, ta không hy vọng bất cứ người nào biết, việc này có liên quan đến bổn vương.
Quản gia kia hơi có chút kinh ngạc, nhưng cũng không có hỏi nhiều, gật đầu nói:
- Điện hạ xin yên tâm, tiểu nhân nhất định làm thỏa đáng việc này.
Triệu Giai gật đầu nói:
- Ông đi đi.Quản gia kia sau khi đi ra, Triệu Giai ngồi ở trên ghế lấy tay chà xát mạnh khuôn măt mà ngay cả Lý Kỳ cũng phải thán phục, qua một hồi lâu, y ha hả cười khổ nói:
- Thật sự là, dù sao đều là chết nha! Đánh cuộc một keo thôi.
Đứng dậy, cầm lấy áo khoác khoác trên vai, sau đó đi nhanh ra ngoài.
...
...
Trong Ngọc Thanh điện.
Lúc này, Tống Huy Tông đang muốn Thái Tử Triệu Hoàn, còn có vài vị giả thần giả thánh ngồi ở trên bồ đoàn thảo luận đạo pháp. Từ lần trước khiến Lý Kỳ náo như vậy, đám đạo sĩ trong cung bắt đầu có chút khẩn trương về địa vị của mình rồi, khẩntrương nghĩ biện pháp lấy lòng Tống Huy Tông, biến thành mời Tống Huy Tông tới đây thảo luận đạo pháp.
- Khởi bẩm Hoàng thượng, Vận Vương điện hạ ở ngoài điện cầu kiến.
Tống Huy Tông sửng sốt, hơi một tia kinh ngạc nói:
- Giai nhi đến rồi! Trẫm dường như hồi lâu không có gặp được nó, mau mau để nó vào đi.
- Tuân mệnh.
Thời gian qua một lát, Triệu Giai liền vội vã đi đến, hành lễ nói:
- Nhi thần gặp qua phụ hoàng.
Giọng điệu rất là sốt ruột.Tống Huy Tông cười nói:
- Bình thân.
Triệu Giai đứng lên lại hướng tới Triệu Hoàn chắp tay nói:
- Đại ca gần đây khỏe chứ?
Triệu Hoàn khẽ gật đầu, cười nói:
- Tam đệ, mấy ngày nay tại sao đều không có gặp đệ, có phải lại đang nghiên cứu thư pháp hay không nha?
Triệu Giai gật đầu cười, lập tức hướng tới Tống Huy Tông nói:
- Phụ hoàng, nhi thần có việc gấp bẩm báo với người.
Tống Huy Tông ồ một tiếng, thấy y đổ mồ hôi đầy đầu, hỏi vội:- Chuyện gì?
Ánh mắt Triệu Giai liếc chung quanh một cái. Tống Huy Tông trong lòng ngầm hiểu, vung tay lên nói:
- Vài vị đạo trưởng, các ngươi tạm thời lui xuống trước đi.
- Tuân mệnh.
Ánh mắt Triệu Giai đột nhiên lại liếc về phía Lương Sư Thành bên cạnh Tống Huy Tông.
Lương Sư Thành nhất thời liền si ngốc, ngơ ngác nhìn Triệu Giai, dường như đang nói, chẳng lẽ ta cũng không được nghe?Tống Huy Tông thấy Triệu Giai hôm nay khác thường như vậy, sắc mặt dần dần trở nên ngưng trọng, hướng tới Lương Sư Thành đưa mắt ra ý một cái. Lương Sư Thành thân là thái giám, đó là tương đương bát quái đấy, làm sao nguyện ý đi ra ngoài, nhưng đối phương là người đệ nhất thiên hạ, ông ta không muốn cũng phải đi ra ngoài, bảo tỳ nữ hầu hạ trong điện đi ra ngoài hết.
Triệu Giai dường như còn không hài lòng, ánh mắt lại liếc về phía Triệu Hoàn.
Tống Huy Tông khẽ nhíu mày, trầm giọng nói:
- Giai nhi, đây đều là người trong nhà, còn có gì lời nói không được.
- Phụ hoàng, việc này cực kỳ khó giải quyết, kính xin phụ hoàng cho phép nhi thần nói thầm bên tai.
Triệu Giai hành lễ nói.Tống Huy Tông hơi sững sờ, lập tức gật gật đầu.
Triệu Giai tiến lên nói thầm ở bên tai Tống Huy Tông.
- Cái gì?
Tống Huy Tông đột nhiên nhảy lên. Hai mắt sát khí hiện lên, căm tức nhìn Triệu Giai nói:
- Chuyên nay la thât?
Triệu Giai gật đầu nói:
- Cực kỳ chính xác.
- Buồn cười, nếu thật sự là như thế, trẫm lần này quyết không tha cái thằngkia.
Tống Huy Tông vỗ bàn một cái thật mạnh, rồi lại ảo não, rồi lại tức giận.
Triệu Hoàn thấy phụ thân giận giữ lôi đình, trong lòng kinh nghi bất định. Tiến lên dò hỏi:
- Phụ hoàng, xảy ra chuyện gì vậy ạ?
Tống Huy Tông rung lên ống tay áo, nói:
- Hai người các con tới đây cùng trẫm.
Nói xong liền vội vàng đi về hướng cửa chính.
Triệu Giai tiến lên phía trước nói:
- Phụ hoàng, Lương Thái úy bọn họ còn đang chờ ở trước cửa.Tống Huy Tông nhất thời dừng bước, xoay người nói:
- Con nói rất đúng, đi từ cửa hông.
Phụ tử ba người ra đại điện. Tống Huy Tông lại bảo mấy cận vệ thân cận của ông ta, nhắm hướng đông mà đi, tới một viện tử yên lặng, trực tiếp đi vào, chỉ thấy trong phòng có một mật đạo.
Triệu Hoàn thấy mật đạo kia, thầm nghĩ, chẳng lẽ có liên quan đến Lý Sư Sư?
Mật đạo này là để Tống Huy Tông và Lý Sư Sư hẹn hò. Ở trong cung sớm không phải là bí mật gì, Vương Phủ, Thái Du đều biết việc này, Triệu Hoàn mặc dù chưa bao giờ đã tới, nhưng cũng biết việc này.
Mọi người đi nhanh ở trong mật đạo, Triệu Giai, Triệu Hoàn thấy Tống HuyTông càng chạy càng nhanh, sợ ông ta té, khẩn trương bảo vệ hai bên.
Thời gian uớc chừng một chén trà, mấy người từ mật đạo đi ra. Bên kia mật đạo đúng là mặt sau lầu các của, Tống Huy Tông vừa mới vòng qua khúc cua, vừa vặn nhìn thấy Mã Kiều và Ái Kỵ đang nói chuyện phiếm, cơn giận dữ nổi lên trong ngực, hai mắt phát ra ra ánh lửa, chỉ tay nói:
- Bắt tên kia lại cho ta.
Triệu Hoàn kinh ngạc, chẳng lẽ ---. Nghĩ đến đây, y thật sự không dám nghĩ thêm nữa rồi. Trong lòng không ngừng kêu khổ.
Mã Kiều nhìn thấy Tống Huy Tông đột nhiên đến vậy, hơn nữa đi vòng từ phía sau đi ra, trong lòng rất là kinh ngạc, đang muốn thi lễ. Chợt thấy Tống Huy Tông muốn bắt lấy y, cả người ngây ra như phỗng.Hai gã hộ vệ lập tức tiến lên, mỗi người một bên bắt Mã Kiều. Mã Kiều cau mày, hai đấm nắm chặt, gây nên từng tiếng răng rắc, y chưa từng phải chịu nhục lớn như thế, nếu không biết đối phương chính là đương kim Thánh Thượng, sao y có thể bó tay chịu trói, trong lòng sau khi giãy dụa một phen, ánh mắt bỗng nhiên liếc lên trên lầu, cuối cùng cúi đầu xuống, hai đấm buông ra, nếu y muốn chạy, cũng tuyệt không phải là hoàn toàn trốn không thoát, nhưng trong lòng của y vẫn lo lắng cho Lý Kỳ, dù sao Lý Kỳ là ân nhân của y, muốn y bỏ mặc Lý Kỳ không để ý, y tự hỏi làm không được.
Tống Huy Tông cũng mặc kệ Mã Kiều ngươi là ai, nói xong, cũng sắp bước đi lên lầu, đi vào trước cửa, đầu vung lên, Triệu Giai nhấc chân liền một cước đá vào, chỉ nghe thấy bịch một tiếng, cửa mở ra.
- Người nào?- A?
Bên trong nhất thời truyền đến tiếng kinh hô của một nam một nữ.
Hai mắt Tống Huy Tông tìm theo tiếng kêu mà nhìn, chỉ thấy lưng một nam tử đang hướng về phía ông ta, đang luống cuống tay chân mặc quần, trong khi giãy chết, ở dưới háng còn có một người con gái, nhưng bởi vì bị nam tử kia ngăn trở, không thể xác định là ai, mặc dù thấy không rõ diện mạo, tuy nhiên đây chính là gian phòng của Lý Sư Sư nha, nàng kia còn có thể là ai.
Triệu Hoàn, Triệu Giai hai người thấy cảnh tượng như vậy, không khỏi hoảng hốt. Giờ mà bảo không giống đang yêu đương vụng trộm, quỷ cũng không tin đâu, đặc biệt động tác kích động kia của Lý Kỳ, cực kỳ giống thụ tinh --- ồ không, khách làng chơi bị chấn kinh của hậu thế a!Tống Huy Tông tức giận suýt nữa bất tỉnh.
- Hoàng thượng? Ngươi tại sao đến đây?
Lý Kỳ quay đầu nhìn lại, quá sợ hãi nói.
Tống Huy Tông tức giận đến chỉ vào Lý Kỳ rít gào nói:
- Các ngươi đây đối với ---
- Hoàng thượng?
Ông ta nói được một nửa, nàng kia đột nhiên đứng dậy, thò ra nửa cái đầu, sắc mặt cực kỳ sợ hãi nhìn Tống Huy Tông.- Này ---.
Tống Huy Tông thấy rõ diện mạo nàng kia, càng thêm kinh ngạc, mồm mép run run vài cái, nói:
- Phong --- phong ---?
- Dân nữ tham kiến Hoàng thượng, Thái tử điện hạ, Vận Vương điện hạ.
Phong Nghi Nô nao nao, vội vàng hành lễ.
Lý Kỳ cũng khẩn trương thi lễ, chỉ là một tay hắn vẫn còn che quần đấy, động tác vô cùng buồn cười.
Tống Huy Tông gắt gao nhìn chằm chằm Phong Nghi Nô, dường như không thể tin vào hai mắt của mình, nói:- Phong Nghi Nô? Như thế nào --- thế nào lại là ngươi?
Phong Nghi Nô cho ông ta một vẻ mặt càng thêm mờ mịt, nói:
- Không --- không biết Hoàng thượng tưởng ai?
- A?
Tống Huy Tông hơi hơi há mồm, vẻ mặt cực kỳ thú vị, giống như nhị trượng hòa thượng không hiểu ra sao cả. Một bên Triệu Giai bỗng nhiên nói:
- Các ngươi mới vừa rồi đang làm chuyện gì?
- A?
Y vừa dứt lời, Triệu Hoàn bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu sợ hãi. Lại nghe ynói:
- Phụ hoàng, người--- người mau nhìn.
Tống Huy Tông quay đầu nhìn Triệu Hoàn, lại nhìn theo hướng tay y chỉ, không khỏi hoảng sợ không ngừng, chỉ thấy góc sáng sủa còn nằm một cỗ thi thể.