Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1013.2

Tông Trạch lại nói:

- Đối với loại giặc này, quả thực vẫn nên thận trọng, tuy nhiên, lão chỉ e vì thế mà bỏ lỡ dịp tốt.

Lão tiên sinh này liệu sự như thần, lại câu nào cũng có lí, lẽ nào có diệu kế gì có thể giúp ta diệt giặc. Nhạc Phi khiêm tốn thỉnh giáo:

- Xin Thông Phán vui lòng chỉ bảo!

Tông Trạch nói:

- Chuyến này bọn chúng đại thắng quay về, giáo chủ Côn Du tất sẽ mở tiệc lớn, mừng công cho bọn chúng, cho nên đêm đó đối với các vị mà nói chính là cơ hội tấn công tốt nhất.Nhạc Phi cau mày nói:

- Thông Phán nói có lí lắm, nhưng đối phương hôm qua đã rút quân, trừ khi chúng tôi lắp thêm cánh, không thì khó mà đuổi kịp.

Tông Trạch lắc đầu cười nói:

- Giáo chủ Côn Du mặc dù xuất thân cấm quân, nhưng khởi binh chưa lâu, đại đa số binh lính trong tay đều chưa có sự huấn luyện tốt, chỉ là một đội quân ô hợp, chẳng có kỉ luật gì cả. Lần này bọn chúng đắc thắng trở về, đã lơi lỏng cảnh giác, nhất định trên đường về còn đi cướp bóc tài sản nữa, đây chính là cơ hội của các vị, nếu như các vị có thể xuất binh trước chính ngọ ngày mai, tức tốc hành quân, nhất định có thể tới Côn Du Sơn trước bọn chúng.

Nhạc Phi ai ôi một tiếng, xót xa nói:

- Sao ta lại không nghĩ tới điểm này nhỉ.Nhưng ngay sau đó liền cau mày lo lắng.

Tông Trạch cười ha hả nói:

- Tuy nhiên, nếu như không quen thuộc địa hình Côn Du Sơn, thì cho dù có kịp tới, cũng e khó mà diệt được giặc, thậm chí còn có thể bị bọn chúng đánh cho trở tay không kịp. 

Nhạc Phi trầm ngâm gật đầu nói:

- Tông Thông Phán nói rất đúng.

Tông Trạch đột nhiên lấy từ trong người ra một tờ giấy, trải nó lên trên chiếc bàn đá. Nhạc Phi cúi đầu nhìn, vẻ mặt kinh ngạc nói:

- Đây---đây chẳng phải là bản đồ Côn Du Sơn sao?- Chính nó.

Tông Trạch gật đầu nói:

- Lão đã từng có một thời gian dài ở Đăng Châu, cũng đã từng đi du lãm Côn Du Sơn nhiều lần, cho nên thuộc địa hình nơi đó như lòng bàn tay. Một tháng trước, lão cũng đã tới đó hỏi dò tin tức, mặc dù tin tình báo có được không nhiều, nhưng giáo chủ Côn Du là Chỉ Huy Sứ cấm quân, rất am hiểu về bài binh bố trận, chính việc đó cũng khiến ta có dấu vết mà lần theo. Lão đã tìm ra bọn chúng dựng doanh trại ở phía tây nam Côn Du Sơn, có tất cả 8 con đường núi để lên tới đó.

Ông ta nói rồi chỉ tay lên bản đồ nói tiếp:

- Tướng quân hãy xem chỗ này, chỗ này, còn cả chỗ này, những kí hiệu này đều là con đường trọng yếu, lão cho rằng bọn chúng sẽ bố trí lực lượng hùng hậu phòng thủ ở những cửa ải dễ thủ khó công như chỗ này, chỗ này, chỗ này. Giả dụ cố tấncông thì e rằng khó. Còn phía sau doanh trại của quân địch là vách núi cao mấy trăm mét, có thể nói là một lá chắn tự nhiên.

Nhạc Phi nghe xong cau mày lại nói:

- Nói như vậy thì hệ thống phòng thủ của quân địch lẽ nào đã hoàn toàn kín kẽ?

Tông Trạch cười nói:

- Thiên hạ làm gì có phòng tuyến nào hoàn toàn kín kẽ. Bởi phòng thủ rốt cuôc cũng là một việc làm bị động, chỉ có người nắm được thế chủ động mới có thể là chúa tể chiến tranh chân chính. Nếu như giáo chủ Côn Du không quá thận trọng, sau khi lấy được Đăng Châu, lập tức dẫn quân đi đámh chiếm Lai Châu. Với cái năng lực của Tri Phủ Đăng Châu thì sao chống chọi lại được. Sau khi lấy được Lai Châu, lại tính tới 2 châu Thanh, Mật. Đến lúc đó có thể lợi dụng ưu thế địa lí chỗ giao nhau giữa Vận Hà và Hoàng Hà, tạo thành một lá chắn tự nhiên, khống chế toàn bộ phíađông. Không biết chừng lại là một Phương Lạp nữa. Còn cái vách núi này mặc dù nguy hiểm, nhưng vẫn có một con đường nhỏ có thể đi. Lão không biết đối phương có biết con đường nhỏ này không, nhưng cho dù có biết thì cũng chắc chắn không thể phái lực lượng mạnh tới phòng thủ. Đó là bởi con đường đó quá chật hẹp, lại cực kì khuất, chỉ 1 người có thể đi qua. Nhất thời không cẩn thận là có thể tan xương nát thịt. Con đường nhỏ này chính là đường xuống suối vàng của quân địch.


Ông lão vừa nói vừa chỉ tay lên bản đồ.

Nhạc Phi nhìn kĩ rồi cau mày trầm ngâm không nói gì.

Tông Trạch lại nói:

- Nếu như các vị có thể men theo con đường nhỏ này mà lên, là có thể vòng qua tuyến phòng thủ, trực tiếp tấn công đại bản doanh của đối phương. Quân địch nhất định sẽ tan tác tháo chạy. Chiến tranh trong rừng núi không sợ quân số đông, mà cốtở tinh nhuệ. Tướng quân có thể dẫn 3000 binh mã lên núi tập kích, số quân còn lại mai phục ở những yếu đạo dưới núi, chờ địch mà đánh úp.

Nhạc Phi nghe mà mê mẩn, thầm nghĩ người này mưu lược không kém gì Chủng Sư Đạo, vẻ cảm kích không sao diễn tả được, nói:

- Thông Phán ngàn dặm hiến kế, Nhạc Phi không biết lấy gì đền ơn, xin hãy nhận vãn bối một lễ.

Nói rồi vái thật sâu.

Tông Trạch cũng vội đỡ lấy ý nói:

- Lão lần này tới hiến kế, thực chất là cũng có mang một chút tư tâm.

Nhạc Phi không khỏi kinh ngạc.Tông Trạch thở dài nói:

- Thực ra nếu như để thiên hạ được thái bình, thì ai mà không lấy tính mạng mình ra mà chiến đấu. Huynh đệ họ Đào tạm chưa nói, binh lính trong tay bọn chúng đa số là dân thường chất phác. Chỉ do hết ngày này qua tháng khác chịu sự áp bức bóc lột của quan phủ, trong cơn bất lực đã đi theo con đường không có ngày về này. Lão không cầu gì khác, chỉ mong tướng quân khi phá quân địch, đừng truy đuổi tận diệt, mà hãy để cho bọn họ một con đường sống.

Đây mà gọi là tư tâm thì trong thiên hạ mấy người có cái tư tâm thế này. Mấy câu nói đơn giản mà thắng trăm phương ngàn kế. Nhạc Phi nghe xong không nói gì, một cảm giác khâm phục trào dâng trong lòng.

Hai người lại tiếp tục nói tỉ mỉ về cuộc tác chiến này, một già một trẻ, càng nói càng tâm đầu ý hợp, thật là tương phùng hận muộn.Một lát sau, một tên lính đột nhiên chạy tới cạnh Nhạc Phi, nói thầm vào tai mấy câu. Nhạc Phi nghe xong dựng lông mày lên, có chút giận dữ nói:

- Thật như vậy chứ?

Tên lính kia gật gật đầu.

Tông Trạch thấy sắc mặt Nhạc Phi có chút lạ, liền nói:

- Thời gian chẳng còn sớm nữa, những gì nên nói lão đã nói hết rồi, đã đến lúc xin cáo từ.

Nhạc Phi ngây người ra nói:

- Tông Thông Phán sao không ở lại một ngày, vãn bối còn có rất nhiều câu hỏi muốn thỉnh giáo Tông Thông Phán.Tông Trạch lắc đầu nói:

- Có duyên thì ngày khác nhất định gặp lại.

Rồi lại vỗ vai Nhạc Phi, nói với vẻ tràn đầy hi vọng:

- Nhạc Phi, tuổi ngươi còn trẻ mà đã ở vị trí này, tiền đồ rộng mở, làm người ta vô cùng ngưỡng mộ, phải hết sức trân trọng đó. Chúng ta từ biệt thôi, mong có ngày gặp lại.

Nói rồi chắp tay hành lễ, cầm lấy cây đàn rời đi. Một câu nói đơn giản đã nói trúng nỗi bi thương có tài mà không được dùng của ông ta suốt mấy chục năm nay, khiến người ta không khỏi than thở. Phải biết rằng ông ta tới nay đã về già, cho dù bây giờ có được trọng dụng đi chăng nữa, thì e là cũng đã muộn rồi.

Nỗi chua xót này, Nhạc Phi làm sao có thể hiểu nổi, đoạn chỉ biết ngơ ngác nhìn theo bóng Tông Trạch rời đi.
Bình Luận (0)
Comment