Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1015.2

Đặng Chi Cương này vốn dĩ là Huy Du Các đãi chế, chỉ vì Vương Phủ nhìn trúng thị thiếp của y, cho nên gài bẫy giáng chức đi Lĩnh Nam, rồi sau đó đoạt nữ nhân này, sai thiên hạ đại xá, y cũng được thả ra. Đặng Chi Cương sau khi được tự do, đối với nữ nhân này nhớ mãi không quên, vì thế liền trở về kinh thành, hy vọng có thể gặp mặt, nhưng vẫn không thể như nguyện, vừa lúc hai ngày trước Tần Cối đang tìm kẻ thù của Vương Phủ, y khẩn trương báo danh tham gia, không mong muốn gì cả. chỉ mong có lại nữ nhân này, Tần Cối tự nhiên đồng ý với y. Lần buộc tội Vương Phủ này, y là quân chủ lực!

Thiếu phụ kia sắc mặt sửng sốt, đột nhiên nằm rạp xuống đất khóc òa lên.

Lý Kỳ thở dài, phất tay, hai tên lính lập tức đưa đi. Tiếp theo hắn lại nói:

- Trước tiên các ngươi cúi đầu. tội nhân thị thiếp của Vương Tuyên Ân ngẩngđầu lên.

- Chỉ khoảng hơn nửa khắc, có hơn mười nữ tử ngẩng đầu lên.

Oa! Quả nhiên là cha nào con nấy, Vương Tuyên Ân còn chưa tới tuổi nhược quán (cách gọi thanh niên khoảng 20 tuổi), cũng đã phong lưu như vậy, hậu sinh khả uý nha! Cmn. Lão tử sắp ba mươi tuổi, mới --- mới có bốn bà, người so với người, thật sự là giận điên lên nha. Lý Kỳ không hiểu sao cảm thấy vô cùng oan ức, quét mắt một vòng, bỗng nhiên chỉ tay vào một người nói:

- A? Ngươi --- ngươi không phải vừa rồi cũng ngẩng đầu sao?

Nữ nhân kia sắc mặt đỏ lựng lên nói:

- Hồi bẩm đại nhân, tội phụ vốn là thị thiếp của Vương Phủ, sau đó Vương Phủ thưởng ta cho Vương Tuyên Ân.Cái gì đây. Không phải chứ, một nữ tử hầu hạ hai cha con? Lý Kỳ nổi giận mắng:

- Hai tên này đúng là cầm thú!

Lưu công công lại cười khanh khách nói:

- Kinh tế sử đừng có tức giận, chuyện này rất bình thường không phải sao.

- Hả?

Lý Kỳ quay đầu kinh ngạc nhìn Lưu công công, ảm đạm thở dài, xem ra ta không theo kịp thời đại rồi. Cất cao giọng nói:

- Các ngươi cứ yên tâm, bản quan sẽ tận lực làm công chính nghiêm minh, nếu không liên quan tới người nhà, chờ ta điều tra rõ, các ngươi nếu bình thường theo khuôn phép cũ, ta sẽ cho các ngươi một khoản tiền, tha cho trở về, nói tóm lại, chínhlà xem biểu hiện của các ngươi trước kia. Còn về nam nhân các ngươi, ta không cần hỏi han, cũng các ngươi ngày bình thường nhất định là kiêu ngạo nát bét, mặc dù tội không đáng chết, nhưng tội sống khó tha, chính là đi Tây Bắc rèn luyện, dù sao nơi đó cũng đang thiếu người đào chiến hào.

- Đa tạ đại nhân tha mạng.

Mọi người cùng đồng thanh nói, xử lý như thế này, đích thật với họ là đủ nhân từ rồi.

Lúc này, một văn lại bước nhanh tới, nhỏ giọng nói:

- Đại nhân, tài sản của tội nhân đã tính xong rồi.

Lý Kỳ kinh ngạc nói:- Nhanh vậy sao? Các ngươi đã kiểm tra rõ ràng chưa?

Văn lại nói:

- Hồi bẩm đại nhân, vì tài sản tội nhân thật sự quá nhiều, bởi vậy, chúng ta tổng cộng phái sáu mươi chín phòng thu chi đến kiểm tra.

- Sáu mươi chín? Thế còn tạm được.

Lý Kỳ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, đứng lên nói:

- Lưu công công, đi thôi, đi xem sao.

- Kinh tế sử hành động bất tiện, để ta đỡ ngươi.

- Không cần, không cần, ta tự đi được.Lý Kỳ thấy tay y đưa tới, vội vàng né tránh, hận không thể một gậy đập chết thằng nhãi này.

Lý Kỳ dưới sự dẫn đường của văn lại, quẹo trái quẹo phải, đi vào trong một hoa viên. Càng đi, Lý Kỳ bỗng nhiên cảm thấy không đúng, đưa mắt nhìn quanh, thấy xung quanh đều là núi giả, hiếu kỳ nói:

- Không phải ngươi dẫn ta đến xem núi giả chứ?

- Đại nhân đừng gấp, lập tức tới rồi đây.



Văn lại đó lại đưa Lý Kỳ lách đông lách tây vào trong núi giả, đi tới núi giả to nhất ở giữa, viên văn lại chỉ tay vào cái lỗ tròn trên núi giả nói:

- Đại nhân, toàn bộ tiền tài Vương Phủ đều ở trong này.Miệng lỗ này cũng không nhỏ, nhưng nam tử trưởng thành phải khom người xuống mới vào được.

Lý Kỳ nhìn cái lỗ, mắng:

- Thằng chó Nhật, trước khi chết còn muốn ta chết cùng.

Lưu công công khó hiểu nói:

- Kinh Tế Sử cớ gì nói ra lời ấy?

Lý Kỳ nói:

- Ta là một người què, không biết ta cúi người rất khó à. Tuy nhiên, không cần đến ngươi giúp đỡ, tự ta có thể làm được.

Nói xong, mấy người liền khom người đi vào bên trong, hóa ra bên trong này làmột cái hầm được giấu kín.

Mọi người vừa đi xuống, chợt thấy ánh sáng yếu ớt màu vàng truyền tới, Lý Kỳ hết sức mừng rỡ, bước nhanh hơn, tuy là một người què, nhưng nhìn còn nhanh hơn cả Mã Kiều.

Chờ đến khi xuống đến cuối, thấy rằng đây là một cái hầm lớn khiến người ta trố mắt nhìn trân trân không nói lên lời, ít nhất to như một cái sân bóng rổ, bên trong chứa đầu vàng bạc châu báu, tơ lụa gấm vóc, cảm giác của Lý Kỳ như tìm được kho báu giữa sa mạc. Oa! Đclmm! Thật chói mắt nha! Lý Kỳ dùng sức dụi dụi con mắt, rồi lại nhìn chằm chằm vào, mới xác định bản thân mình không nằm mơ giữa ban ngày.

Thật ra Lý Kỳ không tham tiền, chỉ có điều cả đời này hắn chưa từng thấy nhiềukim loại nặng đến vậy, cho dù bên trong chứa sâu lông, hắn cũng cảm thấy ngạc nhiên!

Lưu công công sợ hãi than nói:

- Không thể tưởng tượng được thằng nhãi Vương Phủ kia lại tham ô nhiều tiền như vậy.

Lý Kỳ run run nói:

- Đây --- mợ nó rốt cuộc có tất cả bao nhiêu tiền tài của cải vậy?

Văn lại kia nói:

- Hồi bẩm đại nhân, cái khác tạm thời không nói, chỉ riêng tiền tham ô đã là năm trăm ba mươi mốt vạn tám ngàn bảy trăm hai mươi sáu quan.Lý Kỳ hít mạnh một ngụm khí lạnh, giơ tay lên nói:

- Đợi đã, dài quá, lặp --- lặp lại một lần nữa.

Văn lại kia nói lại một lần nữa.

Đồ chó Nhật, không thể tưởng tượng nổi tài sản của lão tử còn chưa tới một phần năm của nhà ngươi, đúng là làm buôn bán thì không được mà, vẫn là làm quan tốt hơn. Lý Kỳ lau mồ hôi trên trán, nghèo sắp khóc rồi, đây quả thật là giàu ngang một nước nha, cố gắng như vậy mà trong quốc khố hiện nay cũng không bằng như trước, phải biết rằng, không chỉ có tiền, trong căn phòng này, đất đai, châu báu, Lý Kỳ thật không dám tưởng tượng.

Gã chỉ là một tể tướng nha, nhậm chức chưa tới mười năm, số tiền này rốt cuộc là lấy đâu ra.Nhưng cẩn thận nghĩ lại, Lý Kỳ cũng hiểu ra, sau khi Vương Phủ nhậm chức, lập tức thành lập Ứng Phụng cục, tác dụng của Ứng Phụng Cục này là gì, chính là tập hợp lại của cải trong thiên hạ nha! Hơn nữa, những người bên ngoài đều đồn đại, tất cả bảo vật của Ứng Phụng Cục, Tống Huy Tông và Vương Phủ lần lượt chiếm là một và chín phần, tưởng tượng một chút, nếu một phần bảo vật đã khiến Tống Huy Tông hài lòng, vậy thì mới thấy số tiền ở mặt này nhiều đến thế nào!

Mặt khác, lúc trước Đồng Quán thảo phạt Liêu quốc. Trưng thu lương bổng, tất cả đều là gã làm chủ, gần như đã vét sạch của dân chúng, khoản tiền này quả không ít!

Văn lại kia còn muốn tiếp tục báo cáo, Lý Kỳ nhấc tay, nói:

- Đợi ta nhớ lại đã, đầu óc ta hơi loạn. Trong lòng lại nghĩ, má ơi, nhiều tiền như vậy, định tham danh hiệu Kinh tếsử của ta sao? Vấn đề là, ta nên ham hố bao nhiêu đây? Nên ra tay như thế nào đây?

Rối rắm! Rất rối rắm!

Kỳ thật ngay từ đầu Lý Kỳ đã nghĩ ra kế sách hay rồi, nhưng hắn không ngờ Vương Phủ đột nhiên có kho báu, bên trong lại có nhiều tiền bạc của cải như vậy, tốc độ tim đập không khỏi nhanh hơn, hạ không được nhẫn tâm, lúc này hắn thật sự muốn tìm Thái Kinh lấy một ít kinh nghiệm, nhưng lại sợ bị Thái Kinh dùng chổi đuổi ra.

Đây không phải là ngươi đang ức hiếp người khác sao? Cầm kỳ thư họa, lão phu đều biết, hơn nữa còn là người tài ba, tên nhà người học không chịu học, lại còn tham ô rồi đi tìm lão phu, đây không phải là nói rõ lão phu cũng thường tham ô, kinh nghiệm phong phú sao?
Bình Luận (0)
Comment